Hôm nay,  

TẠ ƠN

02/11/202210:56:00(Xem: 4215)
Tạp ghi

kmduyen


Ai sinh ra đời cũng biết ơn ông bà, cha mẹ của mình, cho dù ông bà, cha mẹ còn sinh tiền hay đã qua đời, con cháu vẫn nhớ. Nếu ông bà cha mẹ đã qua đời thì hằng năm đến ngày giỗ dù bận thế nào còn cháu cũng làm đám giỗ cúng ông bà cha mẹ. Ngoài ra, chúng ta còn nhớ ơn nhiều người như cô giáo, thầy giáo đã dạy mình, những ân nhân đã giúp đỡ mình như bác sĩ. Mỗi lần bệnh gọi đến bác sĩ, tội nghiệp giới thầy thuốc những lúc vui không ai gọi bác sĩ nhưng khi bệnh mặt mày xanh xao tái mét, ủ rũ thì gọi bác sĩ, có ai đến bác sĩ mà khỏe mạnh đâu. Làm nghề bác sĩ suốt ngày nghe than thở, bác sĩ ơi, tôi đau đầu quá, bác sĩ ơi, thời tiết thay đổi tôi nhức lưng, tôi mệt mỏi quá, tôi không ăn được, tôi không ngủ được, v.v. Bác sĩ là người nghe đủ thứ kể lể, nghe than từ sáng đến chiều, nghe kể lể từ thứ hai đến cuối tuần, chọn nghề bác sĩ là chọn nghề nghe than.

 

Hồng Y Nguyễn Văn Thuận giảng ở San Diego: Việt Nam có 94 triệu mỏ than, người nào cũng than, mở miệng ra là than, con người ta sao học giỏi, con của tôi sao không giỏi, con của người khác học ra bác sĩ, con tôi chọn ngành luật, con tôi chọn khoa học. Ngoài bác sĩ nghe than, đến các vị lãnh đạo tinh thần, giám mục, linh mục, dì phước, Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức, sư cô cũng nghe than, trời mưa, trời nắng gì cũng nghe than. Ở đời này họ Than và họ Hứa quá nhiều, có lẽ họ Than nhiều hơn họ Hứa.

 

Trên đời này nợ thì nhiều lắm: nợ ngân hàng, nợ nhà, nợ xe, nợ thẻ tín dụng, những nợ lặt vặt thông thường thì trả hàng tháng, trả mãi rồi sẽ hết nhưng nợ ân tình làm sao trả hết được?

 

Có ai dám vỗ ngực nói rằng trong suốt đời mình không nợ ai không? Nợ nhiều lắm, nợ những người mình giao thiệp hằng ngày, bằng hữu cho mình một giỏ trái cây, một cái bánh, một lời nói an ủi trong lúc mình đau đớn bệnh hoạn cũng là nợ.

 

Riêng tôi thì tôi nợ nhiều người lắm, nợ đồng hương, nợ những bằng hữu ngoại quốc, nợ những vị lãnh đạo tinh thần, nợ khách hàng dễ thương, nợ những ân nhân không hề gặp mặt lần nào đã giới thiệu bằng hữu của họ trong sở làm đến với tôi để mua nhà, bán nhà, mượn tiền hay bán những cơ sở thương mại. Tôi nợ những nhà văn, nhà báo cũng nhiều, những chủ báo đăng bài của tôi, chủ những diễn đàn đăng bài, đọc bút ký chiến trường Chinh Chiến Điêu Linh và Hoa Cỏ Bên Đường, nhiều nhà văn, nhà báo viết bài giới thiệu, thật ra họ viết bài hay hơn tôi rất nhiều, những người quen tôi gặp, tôi cảm ơn, còn những người chưa từng gặp ở nơi nào tôi cũng không biết cũng đọc truyện của tôi, đặc biệt là ở Việt Nam, có diễn đàn không thấy để email hoặc số điện thoại, nên muốn cảm ơn cũng không có cách nào để tạ ơn những người chưa hề gặp gỡ.

 

Những tờ báo đã đăng bài của tôi, tôi biết chủ nhiệm, chủ bút, tôi cảm ơn như báo Bút Tre ở Arizona, Thương Mãi Miền Đông ở D.C, báo Trẻ Dallas, báo Thằng Mõ ở Los Angeles, báo Thằng Mõ ở San Jose, báo Calitoday ở San Jose, báo Người Việt Tự Do ở San Diego, Saigon Weekly ở Houston, báo Xây Dựng ở Houston, báo Viễn Đông, Việt Báo, v.v.

 

Tôi nợ nhiều lắm, tôi nợ người thân ở quanh tôi, em tôi, các cháu của tôi. Khi tôi cần gì, gọi một tiếng là có các cháu đến ngay. Nhân viên của tôi cũng rất dễ thương, khi tôi đói nhìn khuôn mặt của tôi xanh như tàu lá chuối là biết ngay. Ôi đời sống, sao mà nợ nần nhiều quá.

 

Tôi chỉ sợ những người sống tốt với mình vì không biết trả cái tình, cái nghĩa của họ như thế nào?

 

Một chủ của YouTube nói với tôi:

 

– Em đưa lên diễn đàn, có một số tác giả không hài lòng bảo phải lấy xuống.

 

Nói theo luật pháp thì phải xin phép tác giả vì họ giữ bản quyền và sách nào họ cũng đăng ký ở Quốc Hội Hoa Kỳ, nhưng với tôi, tôi mong độc giả đọc càng nhiều càng tốt. Những bài viết của tôi là về người thật việc thật cho nên ai đọc thì tôi mừng lắm, cho tôi tôi phải Tạ Ơn những người đã bỏ công sức, bỏ thì giờ để quảng bá hộ tôi.

 

Nhiều học trò của tôi ở Việt Nam cho tôi biết:

 

– Cô ơi, ở Việt Nam đồng bào của mình đọc Chinh Chiến Điêu Linh của cô nhiều lắm.

 

Tôi rất mừng vì người đọc không quên những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa cho nên đọc Chinh Chiến Điêu Linh của tôi.

 

Tôi muốn Tạ Ơn tất cả những độc giả đã đọc truyện của tôi, tôi Tạ Ơn những vị lãnh đạo tinh thần đã cầu nguyện cho cha mẹ tôi khi cha mẹ tôi qua đời, Tạ Ơn bằng hữu đã cầu nguyện cho em trai tôi khi em trai tôi qua đời nhất là những chiến sĩ Không Quân cùng học ở Mỹ với em tôi, và ở cùng đơn vị ở Tân Sơn Nhất, ở Biên Hòa, ở Phù Cát (những ngày cuối cùng của cuộc chiến), và tôi xin Tạ Ơn những ân nhân đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi trên thương trường, nếu Tạ Ơn thì nhiều lắm. Lòng biết ơn của tôi không bao giờ hết, chỉ biết cầu nguyện cho những người tốt được nhiều may mắn, sức khỏe dồi dào, sống an vui với gia đình và người thân.

 

Con người khi có lòng biết ơn, cuộc đời sẽ nhận được những điều thuận lợi.

 

Đầu năm 2020, dịch cúm Covid-19 người còn người mất, đến năm 2022 kinh tế suy thoái, lạm phát nặng nề, thế hệ thứ nhất lần lượt đi về miền vĩnh cửu, người còn lại vất vả với đời sống hằng ngày, nếu so với mấy chục năm về trước khi người tị nạn bắt đầu đến Hoa Kỳ thì bây giờ khác nhau xa, trộm cướp, giết người khắp nơi, kẻ sát nhân vào nhà thờ, trường học để giết người, giết trẻ thơ, dự luật cho phá thai không hạn chế thời gian, v.v. Cuộc sống mất đi sự vui vẻ, lạc quan. Nhưng may mắn thay vẫn còn người thương người, vẫn còn đồng hương gửi tiền về giúp cho thương phế binh, cô nhi, quả phụ, người cùi, người mù, người già cô đơn ở quê nhà, đó là người có tâm tốt, giúp người mình hạnh phúc trước khi người nhận được hạnh phúc.

 

Tìm thấy nụ cười trong mùa dịch cúm Covid-19 rất khó, trừ những đứa trẻ vô tư không suy nghĩ, không biết gì hết. Trong mùa dịch cúm thất nghiệp nhiều quá, ai còn giữ được việc làm là điều hạnh phúc.

 

Một ngày sống hạnh phúc: Không âu lo buồn phiền.

 

Hành động thật tự nhiên, xin biết ơn tất cả.

 

Người nào biết tiết kiệm, dành dụm, sẽ dễ dàng vượt qua khó khăn, người nào không dành dụm, không nghĩ đến tương lai, dùng thẻ tín dụng nhiều quá, tiêu xài nhiều quá khi thất nghiệp thì gặp khó khăn cho chính cá nhân cũng như gia đình của họ. Ở xứ người, nếu giữ được phong tục tập quán Việt Nam, tiết kiệm, dành dụm thì đời sống có khó khăn thế nào cũng vượt qua một cách dễ dàng, còn có thể giúp người thân, ông bà, cha mẹ, anh em của mình ở Việt Nam hay những người khốn khổ ở Việt Nam trong nạn lụt lội vừa qua.

 

Nếu nói nợ ai nấy trả thì chắc nói đời này kiếp sau gặp nhau trả tiếp, có ai dám khẳng định mình không nợ ai, người này nợ người kia là sự bình thường. Mình phải làm việc phúc đức, phải giúp người trong khả năng của mình, mình giúp người thì cố người khác giúp con cháu của mình.

 

Xin Tạ Ơn những ân nhân của tôi. Trong đời sống hàng ngày muốn nghe tiếng cười của người khác, muốn nhìn thấy nụ cười của người khác là điều hạnh phúc. Tôi muốn nói chuyện để mọi người vui vẻ, nghe tiếng cười là điều hạnh phúc của tôi, mong kiếp này và kiếp sau cũng vậy.

 

– Kiều Mỹ Duyên

Orange County, 1/11/2022

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dù chỉ được sống trong chính quyền Việt Nam Cộng Hoà vỏn vẹn 9 năm, nhưng ký ức về khung trời tuổi thơ yên vui tươi đẹp, của Miền Nam yêu dấu vẫn sống mãi trong tâm tưởng của tôi... -- Tác giả bài tùy bút còn rất bé thơ khi biến cố 30/4/75 xảy ra, nhưng những hình ảnh thân yêu của miền Nam, đúng hơn, của vùng đất xung quanh ngôi nhà tuổi thơ của cô, vẫn hằn in trong tâm trí cho đến bây giờ, dù gần nửa thế kỷ đã trôi qua. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc khi bạn cứ mải mê truy tìm hạnh phúc gồm có những gì. Bạn sẽ không bao giờ có được một đời sống đích thực nếu bạn cứ tiếp tục tra vấn ý nghĩa của chính đời sống ấy. (Albert Camus). -- Hạnh phúc là mục đích của sự sống, nhưng không phải ai ai cũng cùng một quan điểm xem hạnh phúc là gì. Tác giả T. Vấn -- người đứng trụ trang mạng văn chương "T.Vấn và bạn hữu" -- cống hiến quan điểm của ông qua bài viết sau đây, trong đó ông cũng chia sẻ sự mất mát lớn lao của riêng ông, cái chết của người bạn đời. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Hôm 11 tháng 06 năm 2021, chúng ta nghe tin tổng thống Emmanuel Macron của nước Pháp bị hai người thanh niên trẻ 28 tuổi sáp lại gần hành hung, một trong hai người đó đã dang tay tát thẳng cái bốp vô mặt Macron bất ngờ trong dịp ông đi thăm một trường học....
trên con đường gió cát / nối hai điểm tình yêu bóng xế / nơi chúng ta khởi hành / và nơi chúng ta dừng bước...
Kể từ khi Ukraine hứng chịu cuộc xâm lược ngày 24 tháng 2 năm 2022, các thành phố lớn đã bị bao vây trong không kích và đạn pháo. Thương vong gia tăng, bạo lực leo thang, khói lửa chiến trang đã đẩy 3,7 triệu người vào cuộc sống xa xứ, gây ra cuộc khủng hoảng tị nạn nghiêm trọng nhất ở châu Âu kể từ sau Thế Chiến II. Việc ném bom vô tội vạ vào các khu đô thị, bao gồm thủ đô Kyiv, thành phố lớn thứ hai Kharkiv và thành phố cảng phía nam Mariupol, đã làm dấy lên lo ngại rằng các lực lượng Nga sẽ đi vào vết xe đổ của sự tàn phá điên cuồng, như đã từng gây ra trong các cuộc xung đột trước đây ở Chechnya và Syria. Các di sản văn hóa phong phú của Ukraine đang đứng trước nguy cơ bị thiệt hại không thể phục hồi. Các đài kỷ niệm và bảo tàng, đại diện cho nguồn ký ức và bản sắc dân tộc mạnh mẽ, đang trân mình trong bom đạn. Giao tranh đã càn quét qua các địa điểm văn hóa như Bảo Tàng Nghệ Thuật Kuindzhi ở Mariupol, Thư Viện Phục Hưng Gothic ở Chernihiv
Những bài thơ về chiến tranh của Halyna Kruk thật xót xa. Cô ấy nhặt từng nắm đất Ukraine ra khai quật những mảnh vụn đổ nát của lịch sử. Đất mẹ màu mỡ của Ukraine, được gọi là "chernozem" hoặc "đất đen", từng được trồng trọt và nuôi dưỡng bằng bàn tay và tình yêu của người nông dân Ukraine. Vựa lúa mì của châu Âu “lẽ ra” phải sản xuất ngũ cốc cho Liên Bang Xô Viết “hùng mạnh”. Đức Quốc Xã đã từng cho vùng đất này là tiềm năng “lãnh thổ”* dành cho giống dân thượng tôn thuần chủng mắt xanh. Mảnh đất đã gieo bao hoa màu này cũng từng chôn vùi biết bao đau thương của lịch sử. Như Timothy Snyder đã đề cập trong cuốn Bloodlands** 2012, "Tro cốt con người cũng bón phân."
Bà ơi! cháu rất yêu bà/ Đi đâu bà cũng mua quà về cho/ Hôm qua có chiếc bánh bò/ Bà chia cho cháu phần to nhất nhà... Một truyện ngắn dễ thương của nhà văn Hoàng Quân, để đọc (theo lời tác giả) giữa thời điểm căng thẳng vì chiến tranh và lạm phát phi mã. Việt báo hân hạnh giới thiệu.
Bà ơi! cháu rất yêu bà/ Đi đâu bà cũng mua quà về cho./ Hôm qua có chiếc bánh bò/ Bà chia cho cháu phần to nhất nhà...
Khi chồng chất trên vai đầy tuổi đá/ Mới thấy mình lạc lối giữa đôi chân/ Giữa biển dâu trong mưa nắng xoay vần/ Ta dốt nát, trần truồng như cọng cỏ...
Một miếng băng dán nhỏ xíu mà dán được cả hai cuộc đời lại với nhau, mầu nhiệm thay!...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.