Hôm nay,  

Trang Thơ

28/03/202319:22:00(Xem: 3055)

TRẦN YÊN HÒA


30 Thang Tu 

Tháng tư nắng quái

 

(Cho mẹ và ba con)

Tháng tư nắng quái trên tàn lá
Ngày nóng ran, khô khốc tiếng người
Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ
Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi?

Tháng tư em dắt con ra biển
Hướng về nam theo sóng nổi trôi
Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn
Làm sao biết được, trôi về đâu?

Tháng tư lửa rực, về ngang phố
Anh quýnh tìm em khắp vũng tàu
Thây chất chồng thây, thây chồng chất...
Trời ơi! Thảm quá! ngùi thương đau!

Tháng tư, đạn pháo rơi cùng khắp
Người chết giăng đầy mọi nẻo quê
Trải qua mấy đận, anh mong ngóng
Gặp em rồi, được khóc thỏa thuê

 

Thì thôi, trở về nơi qui ẩn
Giữa am đời nhặt nhạnh tình riêng
Thành, bại, cũng đành theo thế cuộc
Công danh như ngọn khói, đời thiền.

Tháng tư tay vỗ... càn khôn hát
Khúc thương ca hề, cho mẹ và em.

 

4.1975 - 4.20123

 

– Trần Yên Hòa

 

*

 

450px_This_is_How_He_Met_His_Self__by_Nina_Kossman
This is How He Met His Self -- Tranh Nina Kossman.

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM


 

đêm dài chưa trọn

 

trong cuộc tranh luận nội tâm

hội ngộ giữa người và thú

đầy kịch tính

tôi ngồi co ro

chớm chán chường

đêm trở lạnh

hành lang tối và sâu hun hút

cơn mưa vội đã tạnh trước nửa đêm

và giờ đây đám mây ngồn ngộn che khuất vầng trăng non

mô hình nỗi khát khao bé mọn  ̶ ̶ ̶ 

ám ảnh không rời

xăm trổ trên nền huyết dụ

những đoạn phim hỗn độn lồ lộ

trực diện / xuyên thấu / mê hoặc

tôi miên man lặng thinh

nghe đêm trườn mình lướt thướt. 

 

 

đâu là nhà?

 

bên ly cà phê đậm đặc

bạn nhịp tay trên bàn tâm sự:

đâu là nhà?

bên này đại dương là nhà

bên kia đại dương cũng là nhà

 

bạn trầm ngâm trong bóng chiều  ̶ ̶ ̶ 

biết đâu bốn bể là nhà

trong nhân gian đâu chẳng là nhà? 

 

và rất có thể

không đâu là nhà

không một nơi chốn nào

trong cuộc chơi marathon cõi trần ai

 

hay nhà là khoảng không đa chiều u u rỗng lặng

dang dài trải rộng vây bọc che phủ trùm khắp đêm ngày

 

trong quãng lặng miên man bạn vội vã ra đi

(dường như qua màn hình tivi trên tường)

để lại ly cà phê đen nhánh cạn hơn một nửa

 

khi tôi nhìn thật gần chiếc khăn ăn rũ bỏ

những vết máu đỏ tươi hằn trên nền giấy trắng  ̶ ̶ ̶ 

hẳn là bạn đang trên đường về nhà. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cô ngồi yên thật lâu. Trái tim nhiều ngăn của cô như đang chông chênh lỡ nhịp...
Cháu à, cuộc sống luôn đầy ắp những câu hỏi. Có những câu hỏi ta có thể trả lời được, nhưng cũng có nhiều câu hỏi ta không thể....
Hằng năm, khi trời ngả sang thu, gió bớt khô khốc, tôi lại muốn quay về. Huế đang mùa thanh trà. Bên vệ đường không xa cầu Truồi, nơi mặt tiền những ngôi chợ, trên con đường đồi dốc lên lăng Minh Mạng, màu xanh dịu nhẹ những quả thanh trà xếp thành hình nón hay bày la liệt đó đây khiến nắng hè như bớt chói chang...
Khi những cơn ho kéo tới / lồng ngực em có những đóa lục bình / vừa trôi vừa nở / những cánh hoa màu tím...
New Orleans là một trong những thành phố cảng quốc tế quan trọng của Hoa Kỳ kể từ ngày lập quốc cho tới bây giờ, nằm ở phần cực nam của tiểu bang Louisiana. Có dân số khoảng trên dưới một triệu người, trong đó có một số đông người Việt Nam ta sinh sống tại những vùng ngoại ô thành phố, đa số là người Thiên Chúa giáo, nhưng tôi không biết đích xác số lượng là bao nhiêu...
Chàng đi làm về, thấy nàng ngồi thừ ở salon, tờ báo chương trình truyền hình trước mặt. Đứa con bên cạnh chăm chú chơi cái xylophone. Ti-vi đang sặc sỡ những đoạn phim quảng cáo. Chàng ngạc nhiên lắm. Thường ngày, nghe tiếng chàng lách cách mở khóa cửa, nàng hớn hở bế con ra đón. Thể nào nàng cũng chuyền con cho chàng bế và bắt chàng phải hôn con một cái thật kêu. Thế mà hôm nay, nàng dường như không biết chàng vào nhà...
Từ chiều qua chị Bông đã kiểm tra đếm những váy áo, những món đồ hiệu mua sắm từ bấy lâu nay vẫn để dành chỉ mặc khi ra ngoài tiệc tùng đình đám treo đầy nghẹt trong closet, gấp chồng chất để đầy mấy cái valy, chị Bông chọn ra những thứ nào có thể mặc được hằng ngày trong nhà thì mang ra xài gấp kẻo uổng phí...
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
Ai cũng có một cái tên để gọi. Trong giao tiếp, khi tự giới thiệu hay giới thiệu người khác, thường phải nhắc đến tên trước rồi mới nói tuổi tác, nghề nghiệp, chức tước, hoàn cảnh, địa chỉ, v.v… Tên đẹp hay xấu cũng phải giữ lấy mà dùng suốt cả đời. Nhớ thương nhau thì gọi tên. Ghét nhau, giận nhau cũng đem tên ra mà réo.
Nhớ lại những chuyện đó, tôi cũng hơi rùng mình, nhưng đã lỡ làm… “quân tử nhất ngôn”, nói rồi không thể nuốt lời chỉ vì... sợ ma (là người ai làm thế!). Vả lại, trên xe sẽ có tôi và chị, thì có gì phải lo!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.