Hôm nay,  

Thơ Tháng Tư

20/04/202315:46:00(Xem: 3414)
DTChinh_1
Tranh Đinh Trường Chinh.



TRẦN HOÀNG VY


 

Một hôm cht nh Sài Gòn

 

Một hôm chợt nhớ con đường

Năm xưa, trưa nắng tan trường em đi

 

Giòn vang tiếng guốc xuân thì

Áo bay cánh trắng nhu mì nón che

 

Một hôm chợt nhớ vỉa hè

Bột chiên, bò bía, chén chè, ly kem...

 

Là khi tôi chợt nhớ em

Bộ phim rạp Rex, Eden... đượm tình!

 

Con đường với hàng me xinh

Một trưa bất chợt ve thình lình vang

 

Nụ hôn vội vội, vàng vàng

Ghế công viên, phút mơ màng chợt qua?

 

Nhớ Sài Gòn, Lambretta...

Tiếng xe quyện khói đường ra Bạch Đằng

 

Hàng Xanh, cư xá mưa giăng

Nhớ Sài Gòn, Thảo cầm viên... chung dù

 

Phố Bonard, đường Nguyễn Du

Hàng hiên thư viện, tiếng gù chim câu

 

Dìu nhau ý hợp tâm đầu

Sài Gòn hò hẹn, lâu lâu Bến Thành...

 

Nhớ đêm đèn đỏ, đèn xanh

Đêm Màu Hồng ước ta thành phu thê?

 

Rước dâu xe ngựa Thị Nghè

Qua Văn Khoa chợt lòng nghe mơ màng

 

Sài Gòn thuở bước lang thang

Trót thương gác trọ đêm vàng vọt đau

 

Lăn theo từng giọt mưa mau

Trên tay chiếc lá mùa sau biết còn?

 

Một hôm chợt nhớ Sài Gòn

Sài Gòn... đi mất chỉ còn mình ênh?

 

 

Mùa hoa

 

Mùa hoa tôi khách viễn du
Lạc trong cánh bướm vân phù ghé qua
Rằng thưa cuối chốn quê nhà
Mùa hoa còn ủ sau tà áo bay

Hoa đào phơn phớt sáng nay
Nhớ xưa mắt ấy, môi này đẫm hương
Hoa còn chúm chím trong sương
Thương ơi sợi tóc mù phương diễm tình!

Tắm trong hoa suối nguyên trinh


Quẩn quanh đôi cánh bướm rình nắng lên
Mùa hoa. Thơm giữa mông mênh
Tiếng con chim đắm mình trên nhụy hường?

Rằng thưa hạnh ngộ trùng phương
Áo hoa khép mở vô thường dáng hoa
Tóc bồng bềnh vướng mây sa
Hoài xưa trăng mộng quê nhà liêu xiêu...

Mùa hoa. Chân bước phiêu diêu
Nhặt trong thiên hạ bao điều yêu hoa
Ngang mày nâng đóa nết na
Góp hương gửi gió gần xa thụ mùa.

 

– Trn Hoàng Vy

 

*

 

LÊ MINH HIỀN

 

Màu nào cho tháng tư

 

Tháng Tư dốc sương mù

ngồi góp nhặt thời gian

quê hương bên kia bờ

biển xanh đường mây trắng

màu nào cho tháng Tư

chén quan hà đã cạn

thành đô biền biệt xa

mối tình đầu hôm qua

một thời đã nghìn trùng

mùi con gái nguyên xuân

ta ngu ngơ... thơm lạ!

cổ kính xưa đập hoài

gặp em là  mộng mị

tiếc hoài chút tàn y

mưa nguồn đêm bơ vơ

cuốn hồn về cố quận

tháng Tư buồn không nói

màu nào cho tháng Tư?

ngày xưa... Ừ! đã xưa

 

 

Tháng Tư em có bun

 

Tháng Tư nắng hiền như con gái
nắng vừa chín tới nắng như em
nhìn em từ giữa hai thế kỷ
tự mắt nhìn môi tóc lại xanh

 

Tháng Tư mưa xa hè gần lắm
nắng vàng mát mắt nắng như em
bên em năm ngón tay khẽ thức
nhẹ vuốt tóc dài nghịch môi non

 

Tháng Tư buổi sáng không sương mù
trưa buồn chưa đủ giấc chiêm bao
buổi chiều đến chậm trời quên tắt
cho đêm rất dài chuyện rất quen

 

Tháng Tư xuống Bolsa đi chợ trời
xuề xòa mặc ngôn ngữ bất đồng
chợt nghe em cười giữa xứ lạ
giật mình quên bẵng chuyện Tháng Tư


– Lê Minh Hiền

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
Mấy hôm nay có những cơn mưa kèm theo gió mạnh buổi chiều kéo dài đến khuya, báo hiệu sắp hết mùa Hè. Tôi lại nhớ tuổi trẻ của mình những năm đầu “lập nghiệp” vào mùa tựu trường...
Nói về "giàu nghèo" là nói về một vấn đề rất tế nhị bởi vì nó đụng đến đồng tiền. Mà đồng tiền luôn luôn có hai mặt: mặt tốt và mặt xấu. Nhưng đó là điều cần phải làm vì mấy ai có thể nói mình biết quản lý tốt đồng tiền...
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.