Hôm nay,  

MẸ

13/05/202321:33:00(Xem: 3323)

Mẹ

DinhCuong_(10)
Bản vẽ của Đinh Cường.

 

Nghĩ về mẹ

hồn mềm lại, thật ngoan

tim nhói khẽ một niềm đau, rất dịu;

một khoảng trống tận cùng khôn lấp kín nhưng vẫn tràn đầy hạnh phúc, vững vàng; 

một vùng râm đã thu bóng vào cây nhưng vẫn che chắn cho con khỏi bị chói chang nắng đời

      và lung linh tựa lá cành bỡn gió hay lóng lánh như ánh ngày đang cựa mình vươn lên từ

      một bầu đêm úp ngược;

một bảng chỉ đường đã gấp lại nhưng dấu tích còn rành rành trên mọi nẻo dài con đặt chân lên.

 

Nhớ mẹ

tủi thân vì mất mát;

cuộc đời mẹ nghèo khó dành dụm mua cho con trái tim ăm ắp giàu sang 

dĩ vãng mẹ tối tăm đánh đổi cho con tầm nhìn lạc quan phơi phới

bay trên hận thù mẹ xoãi đôi cánh rập rờn thân ái

giải tỏa hoài nghi bằng bước chân đơn độc vào lớp sương luồn xao xuyến bàn tay

trải trên dốc sạn khô chiếc gối êm mềm cho con tựa sức

vườn hoa chen sắc mẹ gieo sẵn nụ, sắc màu làm vốn liếng cho tầm mắt và hương thơm cân

       bằng hơi thở lầm bụi đầu óc căng sốt của con thơ.

 

Ta vô cùng kiêu hãnh biết ơn và được đền đáp bằng giấc ngủ yên bình trong nụ cười bao dung

dưới ánh mắt vỗ về khi nép vào người mỗi lúc đời băng băng giông bão.

*

Chốn quê người nhớ mẹ

trời đây thiếu xanh và mưa mùa đông càng làm đất lầy rũ rượi

mây trắng xốp nhưng chắc khó tựa đầu làm gối

mới mấy năm xa nhà mà con ngỡ đã hóa thân thành các nhân vật trong thần thoại xa xưa

chải tóc soi gương biết mình xa lạ hằng giờ

quê hương ủ trong tim thoáng chốc vời thăm bờ che sóng nổi

hình chữ cong cong dập dềnh cứa đau rần mạch máu

khu rừng rót suối muông chim mát tươi kỷ niệm những trò chơi ấu thơ từng chi tiết bày biện

      ngộ nghĩnh gọn gàng

dòng trôi nửa kiếp nhưng con vẫn thấy bé bỏng như buổi nào trở về từ lớp học chạy ùa vào

      rúc đầu trong áo mẹ khoe mừng một điểm tốt hay vòi vĩnh chút quà trẻ dại.

 

Trước mẹ, con không bao giờ thêm tuổi và với con, mẹ vĩnh viễn không già

mọi nguồn sáng đều có lúc tàn, nhưng ngọn lửa mẹ tỏa bừng trong con không bao giờ tắt!

*

Quãng đời con hôm qua tấp nập chông gai, lỗi lầm là món ăn thường nhật

những bài học vỡ lòng đơn giản thuở nao càng lắng sâu trân quý không ngờ

mẹ cho con trái tim nồng nàn với lớp tầng phiến mỏng hơn tơ

một nhịp trở của mầm xanh nhỏ nhoi vẫn làm con rưng rưng hạnh phúc 

*

Một biển cả trong lành lấy nước từ hư vô nhưng thật hơn vạn lần cái có thật

một tài sản con tiêu pha vào lộ phí cho đời không hề cạn kiệt

từng vết nhăn khắc khoải là từng tia ấm ban mai

tuyệt vời sao, trên khuôn mặt mẹ con thấy hết vầng dương của ngày!

 

Mẹ, tên gọi ngọt ngào thơm mãi đầu môi âm vang hoài ngất ngây trong hồn con ngưỡng vọng…

 

– Nguyễn-hòa-Trước

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều lúc nghĩ cũng lạ, cái ý nghĩ về tuổi già cứ đeo đẳng mãi trong trí mình không sao quên nó đi được. Nghĩ cũng tại mình. Tuổi tác là vấn đề thuộc thời gian. Sống lâu lên lão làng. Đó là tự nhiên. Mỗi tuổi đều có những khó khăn riêng, cũng như những bịnh tật...
Mới đọc tin ngày 13 tháng tư, 2023 một thằng nhỏ khi đi tìm đón người em đã bấm chuông cửa lộn nhà, bị ông chủ nhà bắn bị thương. Ông chủ nhà này chắc thuộc loại khó tính và đề cao cảnh giác quá độ đã hành xử nóng nảy vội vàng. May mà thằng nhỏ không chết, kẻo ông sẽ ân hận cả đời...
Trong đám kỹ sư mới Tám Côn là một nhân vật nổi bật, kể về tướng mạo lẫn cá tính. Đi với nhóm cán bộ đầu tiên vào tiếp thu nhà máy, Tám Côn đã thu hút một sự chú ý đặc biệt. Trong khi những người khác đều ra dáng cán bộ với trang phục “thời thượng” là áo trắng ngã màu cháo lòng, quần dài kaki vàng hay nâu, anh Tám đóng nguyên bộ quân phục cũ kỹ bạc màu, trên đầu nón cối mới tinh với huy hiệu ngôi sao vàng chói...
Khi chiến tranh chấm dứt vào năm 1975, tôi mới được một tuổi; đến nay, tôi 49 tuổi, coi như đã sống một nửa thế kỷ. Nhìn lại quãng đời vừa qua, tôi thấy đời tôi thật sung sướng, cho đến năm 48. Nhưng năm nay 49 thì, như nhiều người nói, bốn chín chưa qua năm ba đã tới, tôi gặp tai nạn, do chính tôi gây ra, khiến từ nay tôi không còn muốn chường mặt ra xã hội.
Sáng nay tôi thức dậy và tôi đã lên ba tuổi rồi. Mẹ đánh thức tôi bằng nụ hôn và ôm choàng lấy tôi. Mẹ đã làm bánh kếp(*). Ôi! Ngon quá! Trời rất đẹp và chúng tôi đi dạo bây giờ đây. Ánh nắng mặt trời chói lọi mơn man trên mắt tôi. Đến công viên, tôi gặp bạn bè của tôi. Cuộc đời đẹp làm sao!
Mẹ tôi, con gái quê Sơn Tây, sống cùng thời với thi sĩ Quang Dũng, nổi tiếng với bài thơ “Đôi Mắt Người Sơn Tây”. Mẹ đi lấy chồng, gia tài vỏn vẹn một con lợn nái. Mẹ kể mỗi khi ăn no, nó lại nằm ịch ngay giữa nhà, ụt ịt chờ mẹ xoa bụng. Bà ngoại mua để mẹ nuôi, lớn lên bán được số tiền to làm vốn xem như của hồi môn lúc ra riêng...
Vấn là bạn sách đèn thân thiết với Thạnh từ thuở bé. Cha Thạnh với mẹ Vấn cũng là anh em cô cậu ruột. Do vậy, anh chị em Thạnh dù lớn hay nhỏ đều là vai trên của Vấn. Vấn lại rất hiền lành nên cả nhà Trúc đều thương mến. Suốt tuổi học trò Vấn vẫn hay đến nhà Thạnh, nơi đầy đủ tiện nghi cho hơn ở nhà để cùng Thạnh học hành...
Ngày cuối tuần nào cũng như ngày hội, đường phố khu thủ đô tỵ nạn nầy đông khách lạ lùng. Thiên hạ các vùng chung quanh đổ xô đến, thi đua cùng với du khách từ những tiểu bang khác về. Nam thanh nữ tú thướt tha. Áo quần màu mè đủ vẻ đủ dáng. Những tiếng cười dòn tan yêu đời khắp chốn...
Thơ của hai thi sĩ: Trần Yên Hòa & Thy An
Chiếc xe hơi chạy trên con đường hẹp, uốn lượn, hai bên là những cánh đồng lúa mì hầu hết đã được gặt xong, đây đó những bó rơm, cỏ khô được cuộn tròn nằm rải rác, những cánh rừng thưa xanh ngắt, những bụi cỏ lau màu tím hồng phất phơ trong gió, những trang trại với hàng chục con cừu, bò, và cả ngựa đang thong dong gặm cỏ, những căn nhà, quán rượu, nhà thờ…hầu hết được xây bằng đá đã xỉn màu vì thời gian, với những cửa sổ bằng kính có khung sơn trắng và kiến trúc đặc thù của vùng Yorkshire...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.