Hôm nay,  

Trang Thơ

17/05/202308:57:00(Xem: 3014)

altar

NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Những người già nhớ mẹ

 

 

Những người già nhớ mẹ

nhiều hơn thời thanh niên

Già hóa thành đứa trẻ

gần như là bé con

cựa cái là nước mắt

tự nhiên lăn thành dòng

Thời thanh niên lăn lộn

ít khi nào thảnh thơi

mẹ trong tim đang ngủ

chỉ chưa thức mà thôi

Khi tuổi già chạm đến

đôi mắt người trong mơ

thế là mẹ thức dậy

thành muôn vàn trang thơ

Đừng trách người trai trẻ

ít nhớ mẹ hơn già

nỗi nhớ cô thành khối

đợi một ngày tan ra

 

 

Cái đàn ông

 

Cái gì quyến rũ quá

cũng ẩn tàng gai chông

cái gì yêu mị quá

con cũng nên đề phòng

 

Mẹ gã ngày xưa dạy

mỗi khi gã thất thần

rứa mà gã quên hết

mỗi khi kề nữ nhân

 

Vì quên lời mẹ dạy

thêm cái cốt lần đân

về quê ôm mộ mẹ

xin mẹ thứ lỗi lầm

 

Chao ôi đôi mắt liếc

và lượn lờ eo hông

những bờ cong cổ tích

làm gã quay mòng mòng
      

Gã rất muốn tỉnh táo

sợ sập hầm mắc chông

nhưng đôi mắt loạn thị

chỉ ngẫm đồi nghĩ sông

 

Gã cứ mê rực rỡ

nuốt yêu mị vào lòng

uổng công mẹ gã dạy

bảo con phải đề phòng

 

Gã trốn lánh phương bắc

lại rơi vào hướng đông

ông trời chơi thật ác

cho gã cái đàn ông!

 

Nhưng thiếu cái quái ác

hường nhan sầu mênh mông!

 

***

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

Jeux (Games)_Louis Soutter (1871-1942)
Jeux của Louis Soutter (1871-1942).

 

một ngày suy ngẫm  

 

1.

tôi đứng dưới trời nguyệt thực  

miên man hít thở ảo giác rụng rơi

trước ngưỡng cửa mờ sương

nàng nghiêm mặt khước từ lời van xin

trong phút thảng thốt

con thằn lằn ngóc đầu tặc lưỡi  ̶ ̶ ̶ 

“này này người chết đuối mắc cạn

hạnh phúc nào có thật” ̶ ̶ ̶ 

có đáng tin? 

 

2.

mỗi đêm tôi rón rén

trở về giấc mơ của mình

giấc mơ chưa định dạng

kéo dài hơn ngàn lẻ một đêm

chắp nối như bộ phim nhiều tập

rõ ràng vài tập đang chờ cập nhật

với dữ liệu nhạt nhẽo buồn tẻ

như miếng ăn miệng ăn

sofa ghế bàn giường tủ

sáng chiều ai dẫn chó đi ngoài.

 

3.

bài thơ đến chậm

mắc mưa

ướt nhẹp

nằm bẹp

trên sàn nhà

cảm lạnh

sau cơn mưa

trời lại sáng?  

ai làm mưa khi trời đang nắng?

ai đôi co vì chuyện nắng mưa?

nhằm nhò gì

phải không?

 

4.

đầy cám dỗ cuối tuần

đừng coi thường chiếc xe đạp

dù cũ

vì bạn không bao giờ quên đạp xe

biết đâu là cạm bẫy

cẩn thận khi xe xuống dốc

tôi đã thấy

nhưng nào hay  ̶ ̶ ̶ 

những tháng ngày nông nổi.

 

5.

hôm nay tôi dành cho tôi một ngày tịch lặng  ̶ ̶ ̶ 

ngày suy ngẫm

nhưng sao tôi nghe tiếng hót líu lo

chừng như tiếng loài chim sâu đầu đỏ

mải mê bàn tán chuyện bao đồng.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

***

 

THY AN


hoathuytien 

Mùa xuân đâu đó

 

nghiêng vai chiều tắt nắng

gánh một chút tàn phai

lưng đời nghe nặng nhẹ

cơn mưa vội nắng dài

sớm mai ra vườn cỏ

cây lá nhú mầm xanh

nghe mùa xuân đâu đó

bên hiên nhỏ dỗ dành

 

hương tình êm tóc vén

bàn tay thoáng xanh xao

hát vui lời tha thiết

âm thanh vẫn ngọt ngào

em đi qua đồi gió

thanh tân buổi tâm giao

cùng đất trời lồng lộng

nghe như một thuở nào

 

bình yên miền châu thổ

day dứt nắm phù sa

ta trở về rơm rạ

trái tim hiền thiết tha

áo mỏng chiều trôi lạc

bài ca ruộng lúa xa

con sông đời chung thủy

thơ nhỏ xuống sang mùa…

 

– thy an

(Đầu xuân 2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Anh cũng như bao nhiêu người sĩ quan khác ở miền Nam. Sau 75, đều bị tập trung cải tạo. Những tháng đầu anh được vợ gửi cho một hai lần đồ ăn, sau đó thì biệt tăm. Anh được phép viết thư về cho gia đình nhiều lần. Nhưng không thấy vợ trả lời...
Bữa đó, vừa mới nhập trại Panatnikhom được vài ngày, bốn đứa chúng tôi đang nằm tán dóc trong nhà thì nghe tiếng bước chân rầm rầm ngoài cửa. Chúng tôi nhìn ra thì thấy bác nhà trưởng và một số người khác đứng lố nhố, những bộ mặt vô cùng nghiêm trọng, nặng nề còn hơn trong “Cái Đêm Hôm Ấy, Đêm Gì?” của Phùng Gia Lộc...
Một buổi chiều tháng 3 năm 1994, có một thiếu phụ đến gõ cửa căn nhà gỗ của ông Vương Hồng Sển trên đường Nguyễn Thiện Thuật, Quận Bình Thạnh. Ngôi nhà gỗ lúc ấy còn rất đẹp, được chăm sóc kỹ lưỡng. Khi cô đến, ông Sển ra tiếp cô ở trong vườn phía trước nhà...
John Steinbeck sinh tại Salinas, California năm 1902 - một thành phố cách xa bờ biển Thái Bình Dương vài dặm, gần Thung Lũng Salinas màu mỡ và cách San Jose khỏang 70 dặm Anh. Nơi đây đã được dùng làm bối cảnh cho nhiều tiểu thuyết của ông...
Tôi đứng ôm cặp sách nơi đầu đường con hẻm lớn, mặt hướng về ngã năm chờ đợi chuyến xe, không để ý phía bên phải tôi tiệm Minh Ký Trà Gia đang khách vào ra liên tục...
Sau khi ghé thăm Thành phố Baltimore thuộc Tiểu bang Maryland, hôm nay chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình để đến thăm Tiểu bang Pennsylvania, một tiểu bang rộng lớn, trù phú, có nhiều cảnh đẹp và di tích lịch sử của quốc gia Hoa Kỳ...
Ngày Thước bước ra, nàng không mang theo bất cứ thứ gì nàng đã sắm trong tám năm. Nhờ nàng, Thụy có ê hề những thứ nàng để lại, nào bàn, ghế, sô pha. Những TV nhỏ, lớn. Những hình, ảnh, những giỏ hoa, nàng thường để trên bàn trang điểm, vẫn còn...
Hải đảo Ga Lang vào thời điểm 1978. Hải âu bay rợp trời. Cơm xấy, cá khô, đậu hộp và là những món ăn quen thuộc của người việt tị nạn trên đảo. Cứ đến giờ là mọi người xếp hàng đi ăn, có khi không phải là đói mà vì cả thói quen, kể cả thói quen chờ đợi, chờ đợi được làm giấy tờ. Chờ đợi được ra đi đến một quốc gia nào đó… Mỹ, Pháp, Úc, Đức… đâu cũng được thôi. Quê hương Việt Nam đã rời bỏ đi rồi, thì nổi trôi đến đâu bám tới đó...
Hôm qua / ở đây là ngày đầu mùa xuân / tờ lịch rơi xuống một nụ đào / Tháng Ba sắp hết / Tháng Tư như lệ sắp trào...
Lúc đầu tôi không biết chị bị bệnh tâm thần. Về sau tôi được nghe kể về cuộc đời của chị từ một người phụ nữ Việt Nam khác, tên Loan, đã sống ở đây nhiều năm. Nhưng những chi tiết về cuộc đời ấy hầu như ngay tức khắc trượt ra khỏi trí nhớ của tôi, tôi chỉ còn nhớ người phụ nữ mắc bệnh ấy sống ở thành phố này có lẽ ít nhất cũng hai mươi năm, nhiều người bảo chị khá đẹp khi còn trẻ, bây giờ nhìn cũng vẫn hình dung được điều đó...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.