Hôm nay,  

Trang Thơ

01/06/202313:40:00(Xem: 3092)

hoa-ngoc-lan

T
hin vưn

 

1.

Ô hay, đất cỏ bời bời

Xanh như huyễn mộng, ngọt lời hoan ca

Cúi đầu niệm chú Ba la...

Cỏ chôn vào đất... hóa ra thiền vườn?

 

2.

Đếm ngày hạt tốt gieo ươm

Luân hồi hay dở, thiện lương dâng người

Hạt sương mưa móc ngậm cười

Một mai tách vỏ tái hồi mầm xanh!

 

3.

Hạt mưa, hạt nắng long lanh

Thiền trong thoáng chốc, trở thành nụ căng

Giấc hoa ngủ cùng vầng trăng

Và ôm trái mộng thưa rằng vô vi.

 

4.

Đậu cành kinh giới. Bướm bay

Buồn tim tím, lá hao gầy... tía tô

Con chim ngậm lá tần ô

Kinh Nam Hoa với Nam mô... buồn buồn?

 

5.

Tập tàng, rau nấu canh suông

Ngồi canh lửa... héo, vẽ tuồng, bôi râu

Chợt thiền, bướm hóa thành sâu

Cỏ vô tư hát, vườn sầu Nam ai...

 

Không đề 1

 

Một ngày xa phố viếng rừng
Mà nghe tiếng nước gọi từng tiếng non
Mà nghe “nước chảy đá mòn”
Ta quên ta giữa đời còn bể dâu...

 

Không đề 2

 

Suối thầm thì, suối ngân reo
Hình như tiếng suối qua đèo quanh co
Gió về gửi chút thơm tho
Ta nghe vô nhiễm hẹn hò vô ưu!...

 

Tháng Sáu ngi đan si mưa bay

 

Tháng sáu sợi mưa bay bay
Em xòe mười ngón bàn tay học trò

 

Mùa thi thôi gác hẹn hò
Sợi mưa tháng sáu giả đò ghé thăm

 

Đếm từng sợi mưa lâm râm
Tiếng mưa nứt vỡ nụ mầm xanh tơ

 

Sợi mưa đan … ướt câu thơ


Hai tay mười ngón như tờ giấy thơm

 

Tháng Sáu mưa như lâu hơn?
Sợi mưa làm ướt và trơn đường về.

 

Tháng Sáu sợi mưa lê thê
Em ngồi đan hết vụng về tuổi hoa…

 

Tiếng ve thi tr con

 

Bất ngờ những giọt sương từ tầng cao xanh ngắt
Rơi rơi vào trưa huyền hoặc,
Tan vào trong tiếng ve
Mùa hè năm xưa… đánh mất!

 

Những cô bé, cậu bé tuổi mười hai, mười ba, buổi trưa trốn ngủ
Sào trúc xôn xao, ngong ngóng tàn cao
Những chú ve kim chưa kịp hiểu vì sao
Nhựa mũ mít dính vào đôi cánh…

 

Có một cậu bé ngồi hứng nắng làm thơ,
Mắt gửi phía sau chùm tóc đuôi gà nhỏng nhảnh
Mỗi chú ve bị bắt, cậu buồn như… bị đánh
Rón rén thả nỗi buồn qua những giấc mơ.

 

Tiếng ve hồn nhiên, tiếng ve giận dỗi
Hoa sao tít mù, cánh sao loay hoay
Kết cọng cỏ. Chợt lòng bối rối
Biết tặng ai trong đám… khóc nhè?

 

Mỗi gốc cây, bắt đầu một ký tự
Những con kiến vàng tìm nhựa mon men
Tiếng ve đỏ những trái trường, ửng vàng trái thị
Lửng lơ treo vào những đôi mắt đen.

 

Chân chợt chạm những vỏ ve mùa “thoát xác”
Áo mười ba khao khát những… mơ màng
Tóc đã xõa bờ vai mùa thiếu nữ
Tiếng ve ngân say nắng hạ vàng.

 

Làm sao gói tiếng ve xưa trẻ
Ngày xa trường. Im lặng tiếng ve
Mấy ngả chia tay, phượng hồng thắp lửa
Ai học trò không mắc nợ mùa ve?

 

– Trn Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai đoản thi của nhà thơ Trần Hoàng Vy...
Hè năm nay Canada nóng hơn mọi năm, ai cũng than thở rần rần. Hễ đi đâu về là tôi chạy xuống ngay basement vì Central Air nhà tôi tỏa khắp nhà và dưới basement lúc nào cũng mát lạnh...
Tính ra, tôi là người quen ba chiều với anh Nguyễn Minh Phúc. Anh là bạn học trang lứa với chị tôi, chị Cẩm Thành. Anh là anh cả của Mỹ Hòa, nhỏ bạn cùng lớp với tôi thời trung học đệ nhất cấp ở trường Nữ Trung Học Quảng Ngãi. Anh là bạn thân của anh Dương Thành Vinh, nhà thơ Trầm Thụy Du, người có “để ý” tôi gần nửa thế kỷ trước...
tôi dựa vào im lặng / nghe tiếng sóng chập chùng / nhấp nhô trong lòng / những chữ và nghĩa … vô thanh...
Khi băng ghế trong công viên của những thành phố lớn từ từ biến mất, tôi nhớ đến mấy câu trong bài hát của Trịnh Công Sơn.“Ghế đá công viên dời ra đường phố. Người già co ro, em bé lõa lồ.”
Mấy hôm nay San Jose mưa dai dẳng cứ kéo dài liên tục không ngừng. Ngoài trời mưa vẫn đổ, mây xám đen nặng trĩu vẫn đang vần vũ bay. Tôi ngồi một mình, bâng khuâng nhìn qua cửa sổ. Hoa trắng trên cây mận sau vườn rung rinh trong gió và run rẩy dưới cơn mưa đang trút xuống. Những cánh hoa mận mỏng manh không níu được cành, buông mình rơi xuống đất, trôi lẫn vào trong đám lá khô...
Vợ chồng chị Bông quyết định bán chiếc Acura cũ với giá 4,500 đồng. Thời buổi dịch bệnh Covid làm kinh tế thế giới đảo điên, mọi thứ đều lên giá ầm ầm, nhà cửa xe cộ nơi nào cũng hot, cũng cao giá. Như thuở yên lành “xưa” thì chiếc xe đời cũ này phải vừa bán vừa cho với giá rẻ bèo...
Tôi đi tìm phố cho riêng tên mình / Những tiếng nói chào nghiêng cánh vẫy / Mỗi bước thậm thình trong phế tích / Âm xưa nhỏ giọt giọt trên từng cây số nhạc ngựa...
bống bồng bông / những giọt nắng lăn tăn trên bàn tay / rót nỗi buồn sóng sánh đầy ly ̶ ̶ ̶ nỗi buồn chập chùng sủi bọt...
Bữa cơm trưa văn phòng, nàng kể cho mấy người bạn đồng nghiệp rằng, chiều qua, xe lửa trục trặc, nàng mất gần ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Người bạn đồng nghiệp lắc đầu ngao ngán...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.