Hôm nay,  

TRANG THƠ

17/08/202318:35:00(Xem: 5022)

Medard Klein (American, 1905 - 2002)

THY AN

Thầm thì Bruxelles

 

Bruxelles vòng tay mở rộng

hồn nghệ sĩ lang thang đường phố

bức tranh vẽ tường cảnh màu lố nhố

Marolles xóm nghèo góc nhỏ

con hẻm mờ mờ 

thềm đá rong rêu…

 

Parc Royal lặng lẽ buổi chiều   

ngón tay ngờ nghệch bỏ nỗi buồn vào túi

thế kỷ đặt bao nhiêu câu hỏi

khoảng trống nào còn được bình yên

cho Magritte lặng yên góc bảo tàng

cho công viên thì thầm hàng bạch quả

tượng đồng Leopold bôi sơn đỏ quậy phá 

đá nát vàng phai ôi một thuở hoàng kim…

 

tạt về đây người lữ khách im lìm  

suy nghĩ làm chi những thăng trầm lịch sử

hãy bước lên ngọn đồi xanh cỏ

Atomium đón nắng mặt trời

rồi gục đầu như kẻ vô gia cư

cầu thang cũ lắc lư  

Saint-Hubert sánh vai hò hẹn

tấm thảm hoa Grand-Place

đèn vàng Albertine nức nở thâu đêm

 

ốc gạo, chocolat và khoai chiên ngày êm đềm  

ly Jupiler mềm môi trắng bọt

Gare Midi dập dìu hội chợ

về đây bạn tâm giao một thuở

kể nhau nghe những tình nhân sớm tối

rồi vỗ tay cười sợi tóc bạc thương đời…

 

Bruxelles nhè nhẹ những nỗi buồn buông lơi

sáng nắng rồi chiều mưa đất ẩm

vuốt tay tượng đồng t'Serclaes với lời ước nhỏ

Manneken Pis đêm tàn góc phố

mưa phùn La Bourse áo mỏng thấm vai

khàn khàn Jacques Brel quán cóc bên đường

Saint-Michel Gudule chìm trong sương lạnh

ngõ tối nào đưa ta về Monnaie im vắng

đọc bài thơ Victor Hugo lãng mạn

cùng trái tim nàng Drouet chung thủy một đời

 

Bruxelles vẫn cùng ta ngọt mềm  

trôi về đây những ngôn từ mời gọi

chút thầm thì bên hiên rơi xuống

chân mỏi mòn nền đá trơn đêm…

 

(tháng 08-2023, tặng những người thương mến Bruxelles)

 

*

 

LÊ MINH HIỀN

 

TƯƠNG TƯ THU

 

Sớm...

bước xuống

dường như

Thu

nguyên mùa vàng mới

trong tinh mơ

nghe lành lạnh

tràn về

 

Nhớ quá chừng

em

nóng hổi

ngọt thơm

anh

ôm trọn ngu ngơ

về thơ dại

 

Chút mỏng buồn

vun dày

theo ngày tháng

mộng tàn canh

thương tiếc vạn kỷ sầu

 

Cố hương

 xa vạn dặm

em

vừa đó nghìn trùng

Thu

có về sáng nay

anh

rồi cũng

bạc đầu

 

 

THƯƠNG NHỚ NGƯỜI THƯƠNG

 

Bão lòng nỗi nhớ còn xanh

hạ nâu thu tím xa dần huyền mơ

rêu vàng phố nhỏ ngu ngơ

đường chiều bước thấp bước cao gập ghềnh

 

em đi cát mộng thùy dương

cồn hoa làng cũ yêu đương tuyệt mù

mây mưa từ độ tàn thu

nụ nguyên sớm nở sầu đâu mưa nguồn

 

anh về áo vũ cơ hàn

trắng hồn đêm xuống đại ngàn chiêm bao

vu sơn trên đỉnh hư hao

khe non cỏ mượt bờ lau một lần

 

thì thôi mộng ước phù vân

chút duyên tiền kiếp bẽ bàng hợp tan

thì thôi giữ ngọc gìn vàng

nợ tình quẳng gánh ân cần mai sau

 

thì thôi môi ấy mắt sâu

giọng oanh hơi ngọng ra điều hồn nhiên

còn nhau một chút tình riêng

nhớ nhau xin một chút hờn làm ngoan

 

nửa đêm thơm ngát hoàng lan

giật mình còn ngỡ mùi thương thuở nào

giọt sương lạnh ngắt như tờ

một mình ngơ ngác ngưỡng bờ tử sinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kéo dài được hai năm, cuối cùng thì hắn cũng quyết định bỏ trường để về nhà đi buôn. Đây là một việc cân não mà hắn đã dằn vặt vật vã suốt một thời gian dài. Hắn là sinh viên giỏi, vốn được tuyển thẳng vào trường sư phạm, thật tình mà nói thì hắn muốn vào Bách Khoa chứ chẳng phải sư phạm, chọn sư phạm vì được miễn học phí nên miễn cưỡng chấp nhận...
Em yêu dấu: Anh sẽ kiến giải câu nói thời danh của Marcel Proust (*) để qua đó em có thể cầm nắm được trái tim nóng bỏng của anh trên tay. Marcel Proust nói rằng "Tình yêu là đem không gian đổi lấy thời gian”...
Suốt cả tuần nay Tokyo chỉ có một ngày nắng, hôm nay mưa đã tạnh thì khăn gói về vùng Kyoto/Osaka. Hai tuần nữa khi về lại đây thì những cây đào mượt mà nầy chỉ còn những cành cây cằn cỗi, phủ đầy rêu, trơ trụi. Vì thế mà chuôi kiếm của người samurai thường khắc cánh hoa đào để biểu tượng cho cuộc đời hào hùng, đẹp đẽ mà ngắn ngủi, đầy bất trắc.
Thành phố đầu tiên chúng tôi dự tính đến thăm là Thành phố Philadelphia, một thành phố đã từng là thủ đô của Hoa Kỳ trong thời kỳ đầu lập quốc mà nay nó đã trở thành cố đô. Sau đó chúng tôi sẽ đi thăm một vài di tích lịch sử, văn hoá và thắng cảnh đặc biệt của Tiểu bang Pennsylvania nếu thời gian cho phép...
Trong bầu không khí bị ô nhiễm bởi chiến tranh Ukraine, châu Âu nhất là nước Pháp, vị thế và vai trò của Tông thống Pháp Emmanuel Macron – một trong những cột trụ lãnh đạo Liên minh châu Âu – không ngừng bị thử thách. Thêm vào đó, bóng dáng của dịch bịnh Covid-19 vẫn còn lảng vảng đâu đó trong các quốc gia châu Âu. Trong tình trạng như vậy, sinh hoạt văn học nghệ thuật của châu Âu, nhất là của Pháp, vẫn không ngừng phát triển...
Thầy ngồi trên kia, sau cái bàn rộng, chỉ có một quyển sách mỏng trước mặt và không thấy ông mở ra. Như thói quen, ông không viết bài, viết dàn bài trên bảng, phấn với bảng ít khi ông dùng tới, có thể tất cả đã được sắp xếp chuẩn bị chu đáo và có lớp lang trong đầu ông. Đúng vậy, ông vẫn từ tốn nói theo những ý nghĩ dường như vẫn có sẵn trong tâm trí. Ông nói không vấp váp, từ từ, lôi cuốn và thuyết phục. Ông có một « schéma » trình tự đi tới, đi tới không hề áp đảo...
Sau 1975 những người còn ở lại miền Nam Việt Nam không biết những ai đã nghĩ ra và những ai đã là người đầu tiên ra khơi vượt biển đi tìm tự do, để cho dòng người đi sau tiếp nối không bao giờ ngừng nghỉ nếu các trại tị nạn không đóng cửa chấm dứt chương trình cưu mang những người vượt biển. Ai cũng mơ ước, cũng tính đường đi tìm tự do tùy theo hoàn cảnh khả năng tài chính của mình. Bao nhiêu người đã may mắn đến bến bờ và cũng bao nhiêu người bất hạnh bỏ xác ngoài biển khơi!
Ở xóm tôi, từ đầu xóm đến cuối xóm, hầu như nhà nào cũng có người đi vượt biên. Nhưng không phải ai cũng may mắn đến bờ tự do, bởi nếu đếm số người “đi không về và cũng không bao giờ đến” ở xóm cũng cỡ hai chục mạng người, trong đó có cô bạn rất thân yêu của tôi và một gia đình mất một lúc sáu người, đó là gia đình Bà Già Gân...
Tôi nhớ dạo còn nhỏ, ba tôi thường hay kể về chuyện “chạy giặc” cho anh em tôi nghe. Đại khái là vào những năm 1944-1945 ở Đà Lạt cũng rơi vào tình trang chiến tranh như mọi nơi khi sự hiện diện của hai quân đội Pháp lẫn Nhật trên mảnh đất Hoàng Triều Cương Thổ của nhà Nguyễn...
Thơ về Tháng Tư của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Yên Hòa.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.