Hôm nay,  

Viet Museum trả nợ lịch sử

30/07/202410:40:00(Xem: 3526)

Viet Museum trả nợ lịch sử

blank                                    Kiều Chinh giới thiệu cuốn phim

Giao Chỉ, San Jose
  

1)Tưởng niệm MC Phạm Phú Nam

2)Nhớ về cuộc di cư 1954.

3)Chiếu Phim Sài gòn trước 75

4)Chào đón minh tinh Kiều Chinh đến San Jose.

 
Chiều ngày thứ bẩy 27 tháng 7 năm 2024 vừa qua chúng tôi đã có dịp nhân danh Viet Museum kịp thời trả những món nợ cho lịch sử. Số là anh chị em chúng tôi vẫn còn nhớ về chuyến di cư 1 triệu người từ Bắc vào Nam 70 năm xưa. Đã cuối tháng 7 mà không làm gì. Sao đành. Trong nhà kho tràn đầy sách báo và gần 2 ngàn tập DVD của tác giả Phạm Phú Nam. Anh Nam đã đi xa rồi mà còn để lại tâm huyết Dân Sinh tại San Jose. Lại còn hồ sơ trên 10 tác phẩm phim Sài Gòn của hãng phim danh tiếng Mỹ Vân hiện nằm trong phòng lạnh của Hollywood. Bà ngoại Mỹ Vân vẫn còn nằm trong Nursing Home miền Bắc CA. Anh Phi Khanh là chủ nhân thừa kế của Mỹ Vân đã có công phu hoàn tất phim Chân Trời Tím và bây giờ lại có thêm phim từ Sài Gòn đến Điện biên Phủ với nữ tài tử Kiều Chinh. Cuốn phim tràn đầy kỷ niệm Sài Gòn với những tên tuổi không còn nữa như Lê Quỳnh, Đoàn châu Mậu…Cũng nhân dịp tháng bảy năm nay, 70 năm sau thời Geneve 1954 cưa đôi đất nước. Xem lại cuốn hồi ký của đệ nhất minh tinh điện ảnh Việt Nam Kiều Chinh để tại thư viện bảo tàng của IRCC San Jose, chúng tôi lại càng thấy nhu cầu phải tổ chức rất muộn cho ý nghĩa của ngày chia ly Nam Bắc xa xôi ấy. Sau cùng chúng tôi đã gặp nhau vào cuối tuần qua.
 

Hội trường trang nghiêm và quen thuộc.

Vẫn tại phòng hội đồng Santa Clara County. Hơn 30 năm trước bác Giao Chỉ và anh Phạm Phú Nam ghé đến thăm County lần đầu và có ngay ý kiến xin phép xử dụng cuối tuần cho các chương trình lịch sử của cộng đồng. Chúng tôi hân hạnh được mở đầu và sau đó biết bao nhiêu lần MC Nam Phạm đã tung hoành tại cơ sở đẹp đẽ của quận hạt này. Chiều ngày thứ bẩy vừa qua các thân hữu thân yêu và quen biết của chúng tôi đã tham dự ngoài số lượng ấn định với trên 350 người. Phải kê thêm rất nhiều ghế tăng cường. Chính bà Cindy giám sát viên khu số 2 phải đưa xuống các bạn trẻ công chức để tiếp tay ban tổ chức. Cùng với các quan khách và khán giả rất lịch sự và tình cảm thân thuộc, chúng tôi đã trải qua hơn 3 giờ tràn đầy kỷ niệm. Với sự hiện diện của cô Kiều Chinh, với cuốn phim tài liệu 15 phút kỷ niệm di cư 1954, với tác phẩm chính là phim từ Sài Gòn đến Điện Biên Phủ. Rồi những lời chia xẻ tin tức thân thuộc với khán giả thân hữu San Jose chúng tôi đã trải qua những giây phút đáng ghi nhớ. Đặc biệt hơn cả là chúng tôi đã biếu không tổng cộng 1200 bộ DVD do Dân Sinh đã sản xuất hơn 20 năm qua còn tồn kho.
 

Hiện nay với trào lưu văn minh điện toán tân kỳ nhu cầu DVD đã giảm bớt. Nhưng vẫn còn nhiều gia đình lưu giữ máy xem DVD nên thân hữu có người vẫn đem về đến 10 bộ cho một gia đình. Mấy năm trước một bộ DVD 2 hoặc 3 đĩa được gửi cho độc giả gồm cả cước phí bưu điện là $25 US. Nếu chỉ đọc tên của từng tác phẩm DVD của tác giả Phạm Phú Nam cũng đủ xúc động và nhớ đến tác giả đã ra đi. Danh tính các tác phẩm DVD của Giao Chỉ và Phạm Phú Nam do Dân Sinh Media phát hành gồm có.

blankblankBác Giao Chỉ nói chuyện với Phạm Phú Nam lần cuối.

Phạm Phú Nam, người ra đi. Anh là ai. 


Chúng tôi đã có cơ hội cùng làm việc trên dưới 30 năm với MC Nam Phạm. Xin kể lại vắn tắt như sau. Anh là thủy thủ của Hải Quân VNCH năm 1975. Đã tự thu xếp tìm đường vượt biên và sau cùng là người chỉ huy con thuyền ra đi. Đã gặp hải tặc, đã gặp sóng gió, đã vượt qua mọi đau thương và được định cư tại Mỹ. Anh đã rất thành công trong hoạt động truyền thông. Phạm Phú Nam là người chồng gương mẫu, là người cha thần tượng và cũng là một nhà truyền thông hết sức tử tế và thành công.Với tiếng nói truyền cảm và thận trọng anh là MC nổi tiếng và được yêu mến tin tưởng của nhiều khán giả. Dù chỉ là binh nhì hải quân nhưng anh đã được tín nhiệm và đứng ra tổ chức một đại hội rất thành công cho hải quân Việt Nam hải ngoại tại San Jose và sau cùng với kết quả là làm xong cuốn DVD Chuyến hải hành cuối cùng. Anh đã đem tài hoa và kinh nghiệm hoàn tất cuốn phim DVD tài liệu về chuyến di cư 1954 chỉ trong 2 ngày. Cuốn phim này đã được chiếu cho khán giả vào ngày thứ bảy vừa qua. Tiếng hát trong cuốn phim vang lên lời ca về chuyến di cư Nam Bắc ngày xưa tha thiết biết chừng nào.

Người ơi, nước Nam của người Việt Nam.                                                   
                 Có tiếng Sài Gòn chào đón Hà Nội.                                                               
Về đây cháo cơm đùm bọc lấy nhau.                                                             

Ban tổ chức đã thu xếp để tiếng hát của ca sĩ Đồng Thảo lồng vào đoạn cuối như là hát từ đoạn phim mà đi ra ngoài làm khán giả ngạc nhiên và xúc động. Chương trình đã hoàn tất với lời vĩnh biệt Phạm Phú Nam bày tỏ chúng tôi không quên anh.

blank 
Gặp lại Kiều Chinh. Khán giả và ban tổ chức có dịp gặp lại Kiều Chinh ngay tại hiện trường và trong phim ảnh. Cuốn phim đặc biệt Từ Sài Gòn đến Điện Biên Phủ được chiếu lần đầu và có thể là lần duy nhất tại hải ngoại. Giá trị của cuốn phim là hình ảnh lịch sử của điện ảnh Việt Nam trước 1975. Nhân dịp này ban tổ chức chúng tôi cũng dành cơ hội để tài tử cao niên của VNCH có dịp tâm sự và chụp rất nhiều hình kỷ niệm với khán giả. Cô cũng có dịp giới thiệu với mọi người cuốn hồi ký rất xuất sắc là tự truyện của tác giả về cuộc đời đóng trên 100 cuốn phim tại Việt Nam, tại các nước Đông Nam Á và tại Hoa Kỳ. Tuy nhiên rất ít người biết rằng Kiều Chinh còn là diễn giả danh tiếng nói chuyện bằng Anh ngữ cho các trường đại học và các tổ chức xã hội Hoa Kỳ. Một trong các thành công quan trọng bên lề hậu chiến là cô đã là đồng chủ tịch của tổ chức cựu chiến binh về hàn gắn vết thương của người Việt. Tổ chức này đã hoàn tất 52 ngôi trường học tại các vùng quê nghèo Việt Nam chịu đựng biết bao đau thương trong chiến tranh. Vì những điểm rất tế nhị không cho phép nên các cựu quân nhân VNCH không thể đi cùng cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam để hoàn tất mục đích giúp về giáo dục thế hệ trẻ sau chiến tranh.

blank

Bạn cao niên gặp nhau: Nguyễn Đức Cường, Kiều Chinh, Nguyễn Thương Vũ và Giao Chi Vũ Văn Lộc

Gần như chỉ một mình Kiều Chinh đã đơn phương gánh chịu búa rìu dư luận để góp phần quan trọng. Chúng tôi xin dùng tin tức này để ghi nhận thành tích của ngày tưởng niệm tháng 7 năm 1954, sau 70 năm di cư vĩ đại từ Bắc vào Nam. Hãy chuẩn bị cho năm 2025 là kỳ di tản 1975 kéo dài suốt 50 năm từ Việt Nam đến Hoa Kỳ và trên khắp thế giới.

--

Giao Chi San Jose.   [email protected]  (408) 316 8393



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xin thưa trước với độc giả, như là giới hạn không gian và thời gian bài viết: Tết xưa là Tết của MNVN thập niên 60, 1975. Tết nay: Tết của người Việt hải ngoại và trong nước...
Trong một dịp quen biết tình cờ với một chị người Việt Nam, biết tôi từng là cô giáo nên chị mời tôi đến dạy Việt Ngữ bên Hội Người Việt, vì có một cô mới chuyển đi thành phố khác, rất cần tôi “điền vào chỗ trống”. Thôi thì máu nghề nghiệp nổi lên, tôi liền nhận lời, “đóng thế” thì đã sao, đâu phải lúc nào cũng phải làm nhơn vật chánh!
Một buổi trưa tháng Chạp, một mình lòng vòng trong khu China Town, chợt nhớ con đường nhỏ trong khu Chợ Lớn, Sài Gòn thuở xa lăng lắc... Mắt bỗng chạm cửa những căn nhà nhỏ, cũ kỹ, song lại sáng bừng bởi những tấm liễn đỏ rực, với những hàng chữ nhũ vàng, sắc nét. Đó là những câu đối, câu liễn trong những ngày giáp Tết âm lịch? Lòng bỗng nao nao một nỗi niềm khó tả...
Trời Nam Cali vẫn còn mang hơi lạnh của những cơn mưa cuối mùa, dù gió xuân đã nhuốm hơi ấm khắp chốn. Nhìn những cành khô của đông còn sót lại, đã e ấp đâm chồi xanh, rồi sẽ rộ nở hoa. Xuân đến, đông đi rồi trở lại, đất trời cũng luôn đổi thay, vạn vật vốn dĩ vô thường, nhân sinh cũng tất bật bôn ba không ngừng nghỉ...
Chị không còn đủ sức để có thể có bất kì một phản ứng nào, ngoài việc vịn theo vách tường lần sang phòng con, ngả người xuống và rơi vào trạng thái chập chờn giữa tỉnh và mê, giữa thức và ngủ, đầy mộng mị nặng nề. Đầu chị nhức nhối. Chị muốn dậy đi tìm viên thuốc nhưng không thể nào trở mình được. Thân thể chị tê cứng. Cổ họng khô rát. Lát sau, chị thấy rõ ràng mình ngồi dậy, đi ra ngoài lấy ly nước. Chiếc ly chỉ cách bàn tay chị chừng vài phân. Chị nhoài người tới. Kỳ lạ thay, chiếc ly như đùa cợt với chị, nó cứ lùi dần ra phía sau và luôn giữ khoảng cách cũ. Rồi trong tiềm thức, chị bỗng nhận biết được đây chỉ là giấc mơ! Chị cố vùng vẫy, cố thoát khỏi giấc ngủ chết chóc. Nhưng tất cả đều vô ích! Chị mệt lả, kiệt sức...
Chỉ vào những giờ phút trang nghiêm như giao thừa gia đình nhỏ của tôi mới tận hưởng hạnh phúc sum vầy bên nhau...
Trên đường lái xe từ Corpus Christi đến thành phố Houston, để “đốt” thời gian dài buồn chán trên xe, chúng tôi kể cho nhau nghe vài kỷ niệm ngày xưa, trong đó phải kể đến một thời tuổi trẻ đã từng lê lết trong những rạp “chớp bóng” ở Sài Gòn ngày nào. Hào hứng nhất vẫn là nhắc lại những phim “cao bồi” nổi tiếng...
Nàng muốn anh là của nàng / Dẫu chỉ trong phạm vi một câu chuyện / Có thể yêu anh nửa cuộc đời / Đem hạnh phúc của mình / đánh đổi một cuộc chơi...
Tháng mười hai ở xứ này cũng giống tháp chạp ở xứ mình, tháng này vào mùa lễ, mùa hưởng thụ, nghỉ ngơi, thăm viếng, sum họp… Mùa lễ bắt đầu từ lễ Tạ Ơn kéo dài cho đến tết tây, nhà cửa, phố xá trang hoàng đèn hoa rực rỡ. Người người tấp nập mua sắm, đi chơi. Nhà nhà sum họp, gặp mặt, tiệc tùng…
Năm nào cũng vậy, nơi mình ở, cứ đến những ngày cận Tết cho mãi đến sau Tết, thời tiết lạnh giá vẫn chưa chịu ra đi khiến không khí xuân thiếu phần khởi sắc như trong những bài văn, bài thơ, bài hát qua những lời ca tụng mùa xuân nắng ấm chan hòa, hoa màu muôn sắc và người người đang hớn hở đón mừng xuân. Không biết có phải mình đã luống cái tuổi xuân từ lâu nên nhìn sự vật chung quanh có phần ảm đạm hay không? Chắc là vậy...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.