Hôm nay,  

Cụ Tượng

15/11/202521:14:00(Xem: 445)

5c0e763c-e72d-4599-82b3-b867256a644b

 

Tôi gọi những bức tranh của mình là cụ tượng.

Cái tên này vừa là sự rút gọn của “cụ thể hóa những trừu tượng”, vừa là cách để nhấn mạnh rằng, với tôi, hội họa không đi đường vòng qua ẩn dụ, biểu tượng hay diễn giải. Nó đi thẳng, trực tiếp, nhanh nhất từ cái mù mờ bên trong đến bề mặt
canvas.

Cụ tượng không phải một thể loại, cũng không phải một trường phái. Nó chỉ là tên gọi cho hành động: kéo một mảnh vô hình ra ngoài, cho nó một hình dạng tạm thời. Không che giấu, không đánh bóng, không qua bất kỳ trung gian nào.

Với tôi, đó là cách thành thật nhất để vẽ.

 

Tôi không trừu tượng hóa thế giới hiện thực này. Khi vẽ, tôi chỉ cụ thể hóa những trừu tượng luôn có sẵn trong tôi.

“Trừu tượng” đối với tôi không phải sự biến dạng hiện thực. Nó vốn tồn tại từ trước, trong những tầng hỗn độn mù mờ bên trong con người. Thứ đó không tên gọi, không hình dáng, như một khối đá chưa được đẽo gọt, một đám mây cuộn không thể nắm bắt. Khi vẽ, tôi chỉ làm công việc duy nhất: kéo nó ra ngoài, trao cho nó một hình thái bằng màu, bằng nét, bằng bố cục.

Chính vì vậy, tranh dù có trừu tượng đến đâu cũng vẫn là cụ thể. Nó là hình ảnh rõ ràng nhất mà cái hỗn độn bên trong có thể tạm dừng lại. Người ta thường bảo tranh trừu tượng khó hiểu, nhưng thực ra cái khó hiểu nhất là chính con người, là cái hỗn mang không dừng trong ta. Tranh ít ra còn hiện diện, còn nhìn thấy, còn chạm vào được.

Mỗi lần vẽ, tôi chỉ như cắt ra một mảnh từ khối hỗn độn ấy. Mảnh đó được cụ thể hóa thành một bức tranh, rồi khối bên trong lại tiếp tục biến đổi, sản sinh. Cứ thế, mỗi tác phẩm là một điểm dừng tạm thời của cái vô tận. Tôi không bao giờ có ý định nắm bắt trọn vẹn. Vẽ chỉ là hành động để tạm dừng, để hiện thực hóa trong chốc lát cái không thể nắm giữ.

Nhiều lần tôi không biết mình sẽ vẽ gì. Tôi chỉ đặt một đường, một mảng màu, và để cho cái mù mờ bên trong tự nó dẫn đường. Tôi cũng chính là khán giả đầu tiên của bức tranh, ngạc nhiên khi thấy nó hiện ra. Đó cũng là lý do tôi gọi nó là cụ tượng: nó xuất hiện tức thì, không qua chuẩn bị, không qua thỏa hiệp.

Cụ tượng, đối với tôi, là sự cụ thể hóa trực tiếp, không trung gian. Nó không phải ký hiệu, không phải ngôn ngữ, không phải biểu tượng. Nó chỉ đơn giản là một mảnh trừu tượng được mang hình hài, thành thật như nó vốn là. Người ta có thể không hiểu hết nó, nhưng không sao. Tôi cũng không hiểu hết. Tôi chỉ biết nó đã thành hình, và sự thành hình đó là cần thiết để tôi thở được, để tôi sống tiếp.

Tranh, với tôi, không để minh họa cho ý tưởng, cũng không để trang trí. Nó là nhật ký, nhưng thay vì chữ, tôi dùng màu sắc. Nhật ký này không kể chuyện, chỉ ghi lại sự có mặt của những mảnh trừu tượng đã được kéo ra khỏi tôi ở một khoảnh khắc nào đó. Mỗi bức tranh, dù vụng về hay sắc sảo, đều mang chung một điểm: nó thành thật.

Đối với tôi, thành công của một bức tranh không nằm ở chỗ đẹp hay không đẹp. Nó nằm ở mức độ thành thật. Một cụ tượng chỉ cần chứng thực được sự có mặt của cái mù mờ đã được cụ thể hóa. Nó không che giấu nguồn gốc, không giả trang cho dễ hiểu. Nó mang vết tích của sự hỗn độn, và chính nhờ vậy mà nó thành công.

Tôi vẽ, rốt cục, không phải để trở thành họa sĩ. Tôi vẽ để cụ thể hóa những thứ trừu tượng trong tôi. Khi nó đã thành hình, tôi nhẹ nhõm, tôi thở ra, và tôi tiếp tục được sống.

Bùi Chát

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một bài Văn tế của một nhân vật tiểu thuyết cho một nhân vật tiểu thuyết... Bài văn tuyệt vời ở chỗ đã dùng phương pháp lẫy Kiều để tạo nên gần như toàn bài.
Súng giặc đất rền; lòng dân trời tỏ. Mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn, tên nổi như phao; Một trận nghĩa đánh Tây, tuy rằng mất, tiếng vang như mõ.
tôi đi qua khu vườn trước sân chùa mà cảm thấy tiếng hát của người tín nữ ni sư nầy quyện trong từng lá cây, từng ngọn gió; tôi hình dung được nụ cười mãn nguyện của bà sau tấm khăn
Một Lễ Hội Điện Ảnh Toàn Cầu đang khai diễn tại miền Bắc California, từ San Francisco, Silicon Valley tới San Jose.
Ca sĩ Đăng Vũ mới cộng tác với trung tâm Asia gần đây, anh chỉ xuất hiện chung với Mỹ Huyền,
GARDEN GROVE, CA. June 25, 2015 – Để mở đầu mùa diễn Summerfest 2015, kịch đoàn Shakespeare Orange County (SOC) áp dụng chủ đề “Một gia đình lớn dưới bầu trời sao”
Garden Grove Community Foundation (GGCF) phối hợp cùng Thành phố Garden Grove để mang đến cộng đồng những buổi nghe nhạc miễn phí ngoài trời vào mùa hè 2015.
WESTMINSTER (VB) -- Cựu Đại sứ VNCH Bùi Diễm và Cựu Trung Tá Nhảy Dù Bùi Quyền hôm Thứ Sáu 22-5-2015 đã tới thăm tòa soạn Việt Báo.
LITTLE SAIGON (VB) -- Nhân Đại lễ Đản sinh Phật lịch 2559 (31 tháng Năm, 2015), tại Trung Tâm Văn Hóa chùa Bảo Quang,
Sách Du Tử Lê mới ấn hành: Viết về hơn 80 văn nghệ sĩ thời kỳ 1975-2015 nhiều lĩnh vực: Âm nhạc, Xuất bản, Điện ảnh sân khấu, Hội họa, Các tác giả vào dòng chính (văn chương Anh, Pháp...), Thi ca, Văn xuôi


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.