Hôm nay,  

TẾT LÍNH NHAI LẠI

07/03/201300:00:00(Xem: 4327)
phuong-toan_1
Tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết từ 2001, “Trung Uý Nuôi Tôm.” Sau tháng Tư 1975, Trung Uý Toàn, phi công VNCH cùng đồng đội đi vào trại cải tạo.

1. An ninh phòng tai

Từ thời đổi đời, cái Tết miền Nam lộn tùng phèo. Vào đêm 27 Tết, bọn tôi được hộ tống từ Trảng Lớn, Tây Ninh về Tân cảng Saigon để đáp tàu há mồm ra Phú Quốc hầu 'có điều kiện tốt hơn mà học tập cải tạo.'

(Quản giáo bảo thế. U mẹ, nó không báo trước là ra Phú Quốc, sợ bọn này nhảy biển).

Ra đến nơi, nó bắt nhảy cái đùng xuống biển thật, tất cả được lệnh lội vào bờ về hội trường trại giam nghe "Bác Tôn" chúc tết.

Vào hội trường tôi nhận ra người bạn thuở nhỏ phục vụ ở Hải quân. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Mày là trung sĩ sao cũng phải ra đây? (Hồi đó, lệnh chỉ bắt sĩ quan đi cải tạo).

- Mẹ, nó bảo tao là ác ôn.

- Hải quân cũng có ác ôn sao?

- Tao ở Phòng tai, An ninh Phòng tai.

- Ngành gì kỳ vậy, giống khám tai mũi họng bên Quân y?

- Không phải, An ninh phòng tai là cứu hỏa, nếu tàu cháy thì tụi tao dập lửa. Thằng cha cán bộ nói cứ có chữ an ninh là có kìm kẹp, đẩy tao vào đám nợ máu với nhân dân.

- Bỏ mẹ mày rồi, mút chỉ cà tha, giờ mày ở khu nào?

- Khu Phản bội.

- Khu gì nghe giống sắp bị bắn quá vậy.

- Đừng hù mày, khu đó là khu tụi hồi chánh.

- Còn mày sao ra đây?

- Tao bị: Nhất phi, nhì pháo, ba công giáo, bốn di cư.

- Bỏ mẹ mày rồi, dính tới mấy chấu.

- Ba bốn gì đó, Bắc kỳ ven đô là tao, Công giáo trốn lễ là tao, phi là tao mà pháo cũng tao luôn. Bay gunship phóng rocket là nghề của tao mà.

Thằng bạn đưa bàn tay lên màng tang tôi, chĩa hai ngón tay ra như cây súng lục:

- Pằng! Cho khiêng mày về, khỏi cải tạo.

Vậy là từ cái tết năm rồng lộn tùng phèo ấy, ngày dài tháng rộng, tha hồ nhai lại chuyện tết cũ.

2. Máy bay chở chùa

Chiều 30 tết, biệt phái cho Tiểu khu sau một ngày hành quân, ông Đại úy Phòng 3 Tiểu khu nói:

- Ông đáp xuống bãi cỏ trường học, chở giùm một bệnh nhân về Đồng Xoài, tới chỗ nào xe chạy được thả họ xuống cho họ đón xe lam vào bệnh viện. Tôi release mấy ông luôn, chúc phi hành đoàn ăn tết vui vẻ.

Đáp xuống bãi cỏ, một đám người vây quanh chiếc cáng, nằm ở đó một cô gái mắt nhắm nghiền, da xanh xao. Cơ phi xạ thủ nhảy xuống khiêng chiếc cáng lên sàn tàu, hai ông bà già leo lên theo.

Chiếc trực thăng bốc lên cao, vượt qua cánh rừng cao su bạt ngàn hướng về phía Đồng Xoài, nơi có những chiếc xe đò nhỏ chạy về Phú Giáo để đến Sài Gòn.

Phi cơ đáp xuống ven đường, cơ phi xạ thủ khiêng cô gái xuống, bà già móc túi lấy mớ tiền lẻ để trả tiền... máy bay.

Tôi khoát tay ra hiệu là không lấy, máy bay chở chùa. Bà già không tin nhưng cơ phi đứng dưới đất ra hiệu, mời bà xuống xe lẹ lẹ để bác tài còn bay chuyến kế, tết nhất tới nơi rồi.

Hai ông bà bước xuống, quì mọp dưới đất, hướng về phía phi hành đoàn mà lạy liên tục.

Anh xạ thủ lai Miên, bấm intercom nói:

- Chung gúy, ông bà dái dái.
(Trung úy, ông bà vái vái)

3. Rửa mắt

Bay từ Biên Hòa lên Long Khánh, ngang ngã ba Dầu Giây, xạ thủ nói:

- Xanh xanh đỏ đỏ nhiều quá trung úy, xà thấp xuống rửa mắt chút chơi.

Ngày giáp tết, đường ra chợ thật đông người, bóng hồng xanh đỏ rợp lối đi, chiếc trực thăng hạ sát ngọn cây bay xà quần để phi hành đoàn rửa mắt. Chợt trong đám đông có một người rảo bước như muốn chạy, lạ một điều là người này bước đến đâu thì dân lại dạt ra đến đó, kiểu như không muốn nhây với ...hủi.

Ông hủi này thấy không ổn bèn tốc hành phóng ra ruộng để... trốn máy bay.

Chạy được khoảng trăm trước, hủi ta cùng đường, lủi vào đám cỏ tranh, to như cái bát úp. Trưởng phi cơ báo cáo trên tần số Không Lục cho Tiểu khu. Xạ thủ được lệnh khai hỏa vào đám cỏ vì biết chắc đó không phải là dân đi chợ.

Chiều về, kết quả do nghĩa quân báo cáo hạ được một Cán Bộ Kinh Tài, tịch thu được một số tài liệu, một số tiền mặt và trong bóp có tấm hình ưỡn ngực của.... Thẩm Thúy Hằng.

4. Heo rừng

Trên đường về sau ngày dài hành quân, một đàn heo rừng dỡn mặt chạy lăng quăng dưới rừng, xạ thủ cà khịa:

- Nhiều quá, trung úy, bắn nghen.

Chiếc máy bay vòng lại ria một loạt đại liên xuống đàn heo, hai con dãy tê tê chuyển sang Từ Trần (Xin lỗi Bác Trần Dạ Từ nha).

Bỏ thì uổng, đem về thì khốn nạn với An ninh Không quân, sau một thoáng suy nghĩ, chiếc máy bay đáp xuống trục hai con heo lên sàn tàu, chở về thả xuống một ngôi làng nhỏ có cái đồn Nghĩa quân cho dân... ăn tết.

Ít hôm sau, dân làng cám ơn phi hành đoàn về món quà hậu hĩnh trên... mặt báo.

5. Chuyến bay cuối năm

Anh thương binh nằm trên chiếc cáng, chờ chuyển về Quân y viện Cộng Hòa.

Anh bị pháo kích gần bứt cái của nợ trần ai, không hiểu nặng nhẹ thế nào, chỉ thấy y tá băng một cục bông tổ chảng, đỏ lòm ở háng. Có vẻ không quan tâm mấy đến mạng sống, anh hỏi:

- Trung úy, về Cộng Hòa, họ nối lại hay họ cắt luôn.

- Dỡn cha, nối chứ sao lại cắt.

- Thiệt không trung úy, đừng làm em mừng hụt.

- Thiệt chứ xạo ông làm gì, chuyện như thế này tôi chở hoài.

Anh thương binh yêu đời ra mặt sau khi nghe tôi cả quyết là ở bệnh viện Cộng Hòa, các bác sĩ nối chim cu cho thương binh là chuyện nhỏ. Anh cảm thấy đỡ tủi thân vì chẳng phải mình anh bị nạn oái oăm như vầy, mà có lẽ rất nhiều đồng đội trong cuộc chiến cũng bị như vậy.

Ai bắt đưa tay lên thề, cam đoan là tôi không dám, vì từ ngày cầm lái chiếc máy bay đến nay, đây là lần đầu tiên tôi chở thương binh kiểu này, còn về Cộng Hòa, bác sĩ nối hay cắt thì bà nội tôi cũng không biết được. Nhiệm vụ tôi là đưa tới Cộng Hòa thả cái bịch ngoài bãi đáp, có y tá họ tiếp nhận, tôi còn phải bay ra mặt trận chứ giờ đâu mà tò mò coi bác sĩ làm gì.

Năm hết tết đến, nhắc lại chuyện xưa, nhớ lại người xưa và đồng đội cũ... Người bao năm cũ, biết ai còn ai mất.

Phương Toàn

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mãi đến bây giờ, quá tuổi thất thập cổ lai hy, tôi mới đi thăm Úc châu lần đầu tiên. Trong gần 40 năm trời làm việc cho đài VOA, tôi đã được gửi tới rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng chưa một lần nào được phái đi Úc. Rồi lại còn thêm những chuyến du lịch riêng tư, mỗi năm mấy lần, thế mà vẫn chưa hề đặt chân đến xứ Down Under này. Có lẽ là vì cái cơ duyên chưa đến lúc thôi.
Tôi đã vượt bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu cái đèo để tìm được mật gấu cho bà ấy. Tay bà ấy bị thương, người ta bảo chỉ có mật gấu mới chữa lành thế là tôi lao đi tìm. Vượt bao ngọn núi, bao cái đèo rồi tôi tìm được bọn lái buôn.
Tháng Chạp và… Như cơn gió lùa qua căn chòi nhỏ ven sông Em cũng vậy, tỉnh táo quá, yêu thương gì đâu - vết thương thôi
Theo lịch của Intel, tuần lễ ngay sau Lễ Tạ Ơn là tuần lễ thứ bốn mươi tám. Trong thời phồn thịnh thì những tuần lễ giữa lễ Tạ Ơn và lễ Giáng Sinh là lúc người ta làm việc ít đi, tâm trí hớn hở nghĩ đến những buổi họp mặt ấm cúng và mua sắm tưng bừng.
Trung Quốc có nền văn hóa lâu đời và một bộ sử vĩ đại dài hơn nửa triệu chữ, bộ "Sử Ký" của Tư Mã Thiên. Bộ sử nổi tiếng còn có giá trị văn chương và nội dung đầy tính chất xã hội về một khoảng thời gian trải dài trên 25 thế kỷ. Bộ Sử Ký có một thiên 86 làm đời sau say mê là dành cho năm tay thích khách: Tào Mạt, Chuyên Chư, Dự Nhượng, Nhiếp Chính và Kinh Kha.
Tác giả ba mươi tuổi, sinh năm 1982 tại Việt Nam, du học Australia từ 2007. Sau khi học xong từ đầu năm 2012, hiện sống tại Flemington, Victoria, và đang tìm việc làm. "Một chị bạn từng sống một thời gian ở Mỹ khích lệ tôi viết văn trong lúc nhàn cư vi.
Một trong những thành phố tại Hoa Kỳ có dòng lịch sử gắn liền với sự hình thành của cộng đồng người Việt tại hải ngoại chính là thành phố Westminster thuộc quận Cam, bang California. Được chính thức thành lập vào năm 1957, thành phố Westminster mừng sinh nhật 55 tuổi vào năm 2012 mà 2/3 số tuổi đời đã liên hệ đến sự hiện diện của cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ.
Entertainement Weekly, ngày 28-10-2004, loan báo: Trong số 50 phim của lịch sử điện ảnh thế giới đạt số thu nhiều nhất về… nước mắt, The Joy Luck Club được bình chọn vào vị trí thứ 22. Và cúp nước mắt -The trophy of tear- được trao cho Kiều Chinh, khi diễn vai bà mẹ Suyuan bị buộc phải bỏ rơi hai đứa con song sinh trên đường chạy loạn. (hình bên)
(Bài nói chuyện trong đêm 50 năm tiếng hát Khánh Ly, Nhà thờ kiếng,Nov. 31 – 2012.)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.