Hôm nay,  

Nhan Sắc

13/03/201300:00:00(Xem: 6146)
nhan-sac_1
Chân dung, Sơn dầu, CHOÉ
Những người đàn bà khác, có lẽ
sợ tấm gương hơn sợ thời gian
Tấm gương phản chiếu lặng lẽ
Thời gian thì vô hình
Ai biết
Họ chỉ nhớ
gương lược và tóc rụng
Khi bến đời neo chặt thuyền kỷ niệm
Những cánh thuyền không bao giờ còn đủ sức
ra khơi
Buồm gãy, bánh lái lớn, gỗ mục
Nước vỗ về rong rêu khỏa lấp
Chờ im vắng

Một hôm, người đàn bà trong gương bảo tôi
"Lát lược chị vừa chải làm thời gian giận dữ
bứt tóc
thời gian cào trên mặt chị nghìn nếp nhăn
chị chớ khoe nụ cười
nụ cười đang biến khuôn mặt chị
thành cái đèn xếp méo mó vô dụng
mà lũ trẻ
qua mùa trung thu
đã vất bỏ

Bà ta thật đã làm tôi sửng sốt
Có lẽ tại bà ta quá già nua xấu xí
Người đàn bà không chút phấn son nào
như đáy giếng cằn khô
Đưa tay tôi coi đi
Đây bàn tay gầy gò lạnh lẽo
"Tôi nào phải kẻ xa lạ với chị
Người đàn bà đang nằm trên tay chị
Trên tay chúng ta, chiếc lược ngà xinh xắn
thường vuốt ve mái tóc ta óng chuốt
"Chiếc lược ngà"
"Chính nó đã bứt từng mảng tóc
mang đi hết sinh lực
Rồi những cục xà phòng thơm
Mài rũa trên thịt da
bao nhiêu tế bào sông xanh đã trôi qua

Còn nữa, cái lưỡi ta
tưởng còn đỏ chót mầu vô tội
nào ngờ bầm dập lời gian dối

Tôi mở lớn mắt. Mở cho to. Nhìn thật sát
Đúng chị, người thân thiết, chính tôi,
mỗi ngày vẫn cùng nhau đối diện
sửa cho nhau nụ cười
nâng dùm nhau lọn tóc
đong đưa cùng nhau khóe mắt
khi nhăn nhó buồn rầu
lúc hân hoan rạo rực
Phải rồi, chị, chúng ta ngày nào xa lạ
Sao hôm nay chị còn cố làm lơ
Sao ngó tôi ra chiều thất vọng

Phải rồi, chúng ta cùng trang điểm
Để tôi chải cho chị những lát lược tuyệt diệu
Tôi có thỏi son môi đỏ cháy
Có hộp phấn hồng non

Cặp mi dài bóng mát
Ta sẽ đeo nữ trang đầy mình để cùng ngắm
Cười với tôi đi
Như ngày nào chị vẫn cười
Ngày nào chị dạy tôi thủ thỉ lời dịu ngọt
Xõa tóc thành lưới vây hạnh phúc
Cắn môi đóng cửa nhà tù giam tình yêu
Chính chị, chiếc đũa phù thủy biến hóa

Hình như người đàn bà trong gương
vẫn không nhìn ra tôi
Trong lớp phấn son bê bết
bà ta thật buồn rầu
Bà ta đưa cho tôi một vật kinh khủng
và đặt tên cho nó là thời gian
Đó là chiếc lưỡi cày
bà bảo tôi đeo thay nữ trang
Đeo chính ngay giữa ngực

Người đàn bà giảng giải
Thời gian vô hình
Nhưng đôi khi là cái lưỡi cày
Như tử thần vô hình mà là lưỡi hái
Tử thần gặt đời người, khi tới mùa
Còn thời gian cày xới đời người
Gặt nhan sắc
Cần mẫn như nhà nông làm ruộng
Và nhan sắc ta khác nào những hạt giống
Sẵn sàng chờ tan vỡ để nẩy mầm
Giả dụ như hạt thóc
Mấy chốc thành đồng lúa vàng cháy
mà lưỡi hái chắc chắn sẽ tới thăm
Chắc chắn sẽ gặt, sẽ mang đi
Chuyện tât nhiên
Đâu thể nào thay đổi!

Chị, bạn thân mến,
Đâu phải là một cuộc cãi vã
Chị thua trận mà khóc
Để tôi thấm khô giùm chị
Khóc làm gì chuyện không cách nào thay đổi
Hãy ví nhan sắc ta là hạt giống tốt
cần đất màu để gieo trồng
cần lưỡi cày để đơm luống
cần những vui buồn, khổ đau làm phân bón
các thi nhân thường tả cánh đồng xanh
nhưng cánh đồng vàng cũng đâu kém hấp dẫn

Lưỡi hái có vội tới, cứ tới
việc của thời gian là cày bừa
cứ cày bừa
Việc của hạt giống là nẩy mầm
cứ tiếp tục

Và việc của chúng chúng ta
là tươi cười với nhau.

Nhã Ca
(Trích Tạp chí NHÀ VĂN, do Nguyên Sa & Trần Dạ Từ chủ trương, ấn hành tại Sài Gòn số Mùa Xuân, tháng 3 năm 1975- trang 5-9)

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả Ngô Mai Hương là phu nhân của Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, một nhà hoạt động dân chủ đang bị nhà nước cộng sản cầm tù tại Việt Nam. Ngày 7-4-2012, khi vừa từ Hoa Kỳ về Sàigon, ông Quân bị bắt tại phi trường và nhà nước cộng sản hiện đang cố dàn dựng một phiên toà ghép tội. Trước thềm năm mới, bài viết nói lên ý chí đi tới và niềm tin ở tương lai tốt đẹp.
Tác giả tham gia chuyến đi của một phái đoàn y sĩ thiện chí, trong số này có các tín hữu Cao Đài giáo thuộc nhiều sắc dân, gồm cả người háp, người Mỹ, người Bangladesh... Du ký này ghi lại cuộc hành trình đường bộ từ thủ đô xứ Chùa Tháp qua "cửa khẩu" Mộc Bài, thăm Bà Đen về Tây Ninh, thánh địa Cao Đài, tham dự những lễ hội văn hoá cổ truyền và tìm hiểu về hình tượng những bà mẹ thiêng của dân gian.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ.
Đồi Vọng Cảnh Huế tọa lạc ngay bên bờ sông Hương, bên cạnh núi Ngự Bình, cách Thành Phố Huế chừng 7, 8 km, không xa lăng Tự Đức và lăng Đồng Khánh, là vị trí tuyệt vời để từ trên đỉnh đồi, chúng ta có thể ngắm bao quát một vùng rộng lớn từ phía Tây dãy Trường Sơn chạy dọc từ Bắc vào Nam, phân ranh địa giới Lào và Việt Nam, đến phía đông Thành Phồ Huế ra tận cửa biển Thuận An.
Hội An là một thành phố cổ. Khoảng thế kỷ 15, 16 đã là thương cảng phồn vinh của miền Nam thời Chúa Nguyễn. Các thương thuyền ngoại quốc thường ghé trao đổi hàng hóa. Người Nhật, người Tàu, người Bồ Đào Nha, người Tây Ban Nha có đại diện thương cục ở đấy.
Hôm đi phỏng vấn công việc, nếu không nhờ Jennifer, có lẽ tôi đã không có được cái job này, bởi vì thật ra tôi vốn không đủ kinh nghiệm. May mắn cô leader của nhóm Engineering group bỗng dưng kết tôi và quyết định mướn.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Rồng Cháu kể chuyện tình hai họ Pháp Viêt đề huề chờ cháu bé vào đời cuối năm Thìn.
Tôi thường muốn bắt đầu những bài viết của mình hiện nay bằng hình ảnh một con bé. Có lẽ cái gần gũi nhất mà cũng xa xăm nhất, quen nhất mà cũng lạ nhất, là hình ảnh của mình khi còn nhỏ. Một con bé, nghe cũng hay hay, không nghĩ đó là mình.
Tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết từ 2001, “Trung Uý Nuôi Tôm.” Sau tháng Tư 1975, Trung Uý Toàn, phi công VNCH cùng đồng đội đi vào trại cải tạo.
Hội Luận Quốc Tế Chiến Tranh Việt Nam và Âu Châu 1963-73 Paris 24 và 25 Tháng Giêng 2003


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.