Hôm nay,  

Cái Cặp Da Cũ

25/03/200700:00:00(Xem: 4621)

Thời gian tiểu học và trung học, cái nón đi liền với cái cặp.
Thời tiểu học, mới vô năm lớp năm, ba mua cho cái cặp táp bằng da thiệt đàng hoàng. Cái cặp nặng, màu nâu đậm, có hai ba ngăn gì đó, vậy mà xài từ lớp năm cho tới lớp nhứt, tổng cộng mưa nắng hai mùa ròng rã năm năm trời dài đăng đẵng.
Cái cặp da hồi mới mua còn thơm mùi hăng hăng nồng nồng. Ba cừơi cừơi nói “con xài kỹ kỹ nghe con, ráng đừng có cho ướt, mà lỡ bữa nào trúng mưa về nhà thì con phải nhớ lau cho khô nghe con ...., lâu lâu phải lấy nùi giẻ thấm chút mở chùi cho da nó mềm nghe con... ráng xài kỹ kỹ cho bền chớ hổng phải mỗi năm mỗi mua nghe con...”
Ôi những lời ba dặn còn nhớ tới bây giờ, xài đồ da phải cho kỹ, nhứt là tránh đừng cho ướt.
Cái cặp xách trong tay tới mòn luôn. Lớp da bên ngoài trầy trụa sần sùi, mấy cái góc cong quắn lên, mấy đường chỉ may xừi ra, có chỗ đứt luôn, mấy cái lổ gài thì rộng huỵch ra, mấy cái ngăn, cái nào cũng mòn láng còn cái quai thì chỗ sờn chỗ trơn trùi. Có nhiều chỗ bên ngoài cái cặp làm như bị cái gì nhọn nhọn như ngòi viết lá tre mà xủi xủi mà đâm đâm... chơi""" (ai vậy cà"!!!)
Cái cặp tang thương thế đó mà tui qúi lắm, lúc đã cũ quá rồi thì đâu dám xách khơi khơi nữa, khư khư ôm trước ngực, sợ cái tay cầm sút bất tử.

Lên trung học, xí xọn theo thời trang, mua cái cặp màu đen dẹp lép ôm trứơc ngực, chê cái cặp da con nít, thẩy qua một bên.


Cái cặp da đó, khi mình chê thì nó đã mềm èo. Tuy hổng xách theo lên trung học chớ đâu có bỏ luôn, tui giữ để chứa đồ riêng tư muốn dấu ba má với mấy đứa em, như ba cái nhựt ký, cuốn tập thơ, mấy tấm card postal của bạn bè gởi chúc Giáng sinh chúc Tết nầy nọ có hình đẹp đẹp, và quan trọng nhứt là xấp thơ tình. Ở nhà đông chị em, đâu có phòng riêng gì đâu, dấu mấy món nầy như bảo vật thiêng liêng, ngày nào cũng thăm chừng sợ mấy nhỏ em quỉ quái tò mò lục ra coi thì chết! Hoặc bữa nào lỡ ký đầu đứa nào thì sợ tụi nó trả thù, moi mấy lá thơ tình ra mét với Ba Má thì tiêu!
Sao hồi đó, vụ ba lá thơ tình cứ làm mình sợ múôn chết vậy" Giữ lá thơ tình trong mình như ôm trái bom nổ chậm. Lúc nào Ba Má ngó mình hơi lâu là tim đập thùng thùng, gan ruột phèo phổi như lộn ra ngoài! tưởng như Ba Má dòm thấu thấy lá thơ “thuộc lòng” của mình đang dấu vậy đó.
Sao hồi đó trí nhớ của mình làm việc cứng đầu và ngược ngạo quá hén" những bài vở cần phải thuộc thì khó vô đầu, nhồi nhét cách gì cũng thiệt là khó vô đầu, còn thơ tình thì thôi! thuộc vanh vách! Chẵng những thuộc lúc đó mà có nhiều đoạn còn thuộc tới bây giờ.
Cái cặp da cũ chứa đựng những điều mình tưởng là bí mật giữ gìn suốt đời, có được đâu" Khi có chồng, gởi lại nhà, khi đi Mỹ có đem theo đâu" rồi sau 75, cái cặp cùng với xấp thơ tình màu hồng màu xanh lạc đâu mất"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Như thường lệ, mỗi khi nhận được tờ tạp chí mà Phi cộng tác là anh đọc bài viết của mình trước để tìm ra những khuyết điểm hầu tránh tái phạm
Hiện nay cộng đồng người Việt tỵ nạn CS sống trên đất Mỹ thường có một sinh hoạt rất ý nghĩa
Từ chú, mà gọi qua anh nghe kỳ chết được
Thư này Mười Hai viết từ Bệnh Xá Liên Đoàn đó Bé Tư à!
Mèn ơi Bữa hỗm tự nhiên cái bác Tám Gái đón em, rồi đưa phong bì xanh xanh cho em
Lâu lắm rồi không viết thơ thăm Chút Em, hổng biết... ấy có trông không!"
Trước khi vào Võ Bị, tôi cũng đã nhiều lần ở Đà Lạt
Ý Nhi thương nhớ, Mới đó mà mình xa nhau chừng một tháng rồi hả em
Anh Tuấn yêu dấu, Nhận được thơ anh, em đọc ngấu nghiến như đang thèm
Cơm nước xong, gia đình tôi ngồi lại coi video “Lá Thư Chiến Trường” của  trung tâm Asia


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.