Hôm nay,  

Thả Hồn Theo Mây

20/01/200800:00:00(Xem: 5752)

THẢ HỒN THEO MÂY

Thả hồn theo mây
Cho tình đong đầy
Nương theo cơn gió
Ru tình ngất ngây

Thả hồn theo mây
Vui trong tháng ngày
Thời gian còn lại
Như thời thơ ngây

Thả hồn theo mây
Nhẹ theo gió bay
Giấc mơ chợt đến
Như cõi thiên thai

Thả hồn theo mây
Hoa cài tóc mây
Theo cơn gió thoảng
Tình nồng đắm say

Thả hồn theo mây
Tìm tuổi thơ ngây
Trinh nguyên trong trắng
Một thời đẹp thay

Phạm Sĩ Trung

Trong lớp Đệ Tứ, có nhỏ Nguyệt.
Nó là con của một ông Thẩm Phán làm việc ở Tòa Án.
Là con nhà danh giá, nhỏ dễ thương hết sức. Mái tóc uốn hơi quăn cái mái cao cao chải hất qua một bên như kiểu thời trang đang thịnh hành của ca sĩ Thanh Thúy, miệng cười thiệt là tươi dầu hàm răng có hô hô, mà có duyên dễ sợ luôn và lúc nào cũng cừơi một cách dễ dàng. Bạn bè ai cũng mến nó hết.
Có lần thầy Hoan dạy Lý Hoá bị bịnh được nghỉ giờ cuối, mừng quá chừng, nó  rủ cả đám lại nhà nó chơi.
Từ trừơng Nguyễn Văn Khuê nằm ngay góc đường Nguyễn Thái Học (hổng biết  nhớ có đúng hông nữa, mà hổng phải Nguyễn Thái Học thì cũng là đường Cô Giang hay Cô Bắc) nhà nó gần chợ Bến Thành, gần Toà án, cho nên cả bọn vừa đi vừa nhai mía ghim vừa đía.
Từ đường cái rẻ vô nhà nó, đường xe hơi chạy vô thiệt rộng rãi, nhìn thấy liền  một ngôi nhà lớn lắm. Ngạc nhiên hết sức, giữa thành phố mà có ngôi nhà vừa khang trang vừa cổ kính như vậy.
Cổ kính là vì nhà từơng gạch lợp ngói, miếng úp miếng ngửa, in là nghe Má hay nói đó là ngói âm dương"  có máng xối, trên mái có phủ rêu xanh xanh, trên mấy góc mái trổ lên loại cỏ gì có màu xanh mát, xanh non nỏn sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời vàng coi đẹp hết sức. Xưng chỉ tay hỏi thì Nguyệt nói là “rau càng cua đó mầy, mưa xuống là nó mọc đầy”. Cái mái hiên che mát, cái sân vừa lót gạch vừa tráng xi măng.
Bước vô cửa là thấy ngay nguyên một … dàn!
Ngay giữa phòng khách, nhìn thấy liền một tủ thờ bệ vệ cao khỏi đầu. Dàn đồ gỗ kiểu xưa, trường kỷ chân quỳ, một cái divan ván dầy cả tấc. Tất cả mọi thứ đều bằng gỗ, có lẽ là cẩm lai vì thường nghe Má nói ngừơi mình hay xài cẩm lai, cẩn xà cừ chiếu bảy màu thật rực rỡ. Trên bàn thờ là chân đèn, lư hương và bài vị. Bộ đồ thờ đều bằng đồng chùi sáng loáng hực hở. Những bài vị trên bàn thờ từng lớp lớp nhiều lắm. Sự trang trọng ấy làm mình hơi chùn bước.
Bộ ghế trường kỷ bóng loáng nhìn thấy chẳng dám ngồi.
Bác gái hồi nhỏ chắc hẳn là một người đàn bà đẹp lắm vì lúc đó bác đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn giữ được nét đẹp như… như… đẹp thùy mị dịu dàng như khuôn mặt của bà Nam Phương Hoàng Hậu chớ hổng phải thường đâu. Bác ngồi trên divan khoan thai têm trầu. Bàn tay mủm mỉm búp măng têm trầu coi ngộ gì đâu. Bác có làn da trắng trẻo, chân mày vòng nguyệt, mái tóc bới sau ót lộ ra một khuôn mặt trái soan đều đặn. (Về sau nghe Nguyệt kể má nó là con nhà tiểu thơ đại điền chủ ở miền lục tỉnh, ba nó là dân có học, có bằng cấp được bổ nhiệm xong là cha mẹ cho về quê cứơi vợ con nhà giàu đem lên Sài Gòn, vì vậy má nó vẫn không bỏ được thói quen ăn trầu của bà). Bác vui vẻ mời cả đám ngồi chơi nhưng Nguyệt lôi cả đám vô buồng sau, rồi ra sân sau mà dởn. Đi theo nó mà đầu óc nghĩ ngợi. Sao Nguyệt chẳng giống mẹ chút xíu nào" Nó giống hịt ông già nó trong tấm hình thiệt bự treo trên tường, cũng khuôn mặt vuông cương nghị như Từ Hải, (không có râu quai hàm!) hàm răng hơi hô, miệng cười sảng khoái.
sân sau có mấy cây ăn trái, có băng ghế có võng đong đưa có rổ trái cây quá đã! vừa nhai vừa đía rồi Nguyệt yêu cầu các bạn trổi giọng oanh vàng ra ca tân nhạc chơi.


Học chung lớp có chàng Đằng. Chàng này có cặp mắt đen lông mi rậm thiệt đa tình, Đôi mắt sáng long lanh khi nhìn Nguyệt. Anh chàng nầy đeo đuổi theo nàng Nguyệt một cách công khai. Thiệt là tình đầu quá sức mạnh mẽ. Thường thường giờ ra chơi Đằng hay qua lớp tụi này. Nguyệt thì khoái tân nhạc nhưng hổng biết ca nên hay yêu cầu Xưng và Đằng, khi song ca khi đơn ca, cho nó nghe.
Nó mê bản Buồn trong kỷ niệm và bản Nửa đêm ngoài phố.
Chàng Đằng thức giấc nửa đêm nhớ người yêu rồi than rằng đường vào tình yêu có trăm lần yêu có vạn lần buồn... buồn trong kỷ niệm thiên thu...
Hai bản nhạc thất tình buồn nhũn buồn khô như trái cây chín héo!
Giờ ra chơi là tụ lại có khi quên ăn hàng, chống tay lên càm ngồi nghe ca hát  thả hồn theo mây theo gió…
Trời đất ơi mới bíêt để ý tới trai, mới biết trái tim đã rung động mà cả đám toàn là khoái những bài ca thất tình vừa hát vừa sa nước mắt thì tinh thần đâu mà học với hành ta", rồi khi yêu ai, đã nghĩ tới chuyện chia phôi, bắt đầu tập ca bản Hôm nay đây còn vui trông thấy nhau mai chúng ta mỗi người một nơi... thiệt là rầu!
Đằng có giọng ca hợp với những bản nhạc do Nhật Trường hát nên những bản nhạc nầy chàng hay ca tặng nàng. Một bữa nọ trong lớp học giờ ra chơi cả đám tụ lại nghe Đằng ca bản Nửa đêm ngoài phố, đang ca bổng chàng vói nắm lấy tay nàng làm Nguyệt hết hồn dựt tay lại ngó xuống mặt đỏ lên trong khi đám bạn cười hố hố. Sau trận hồng thủy, Nguyệt cấm Đằng ca bản đó, sang qua cho Xưng. Khi Xưng thầm thì than thở buồn vào hồn không tên thì tới Cảnh tới Phụng là hai con “quỉ vô tâm” còn phải rút khăn mu soa ra hít hít nữa chớ bộ.
Lúc đó phong trào nhạc kích động và nhạc ngoại quốc đang tràn ngập và thịnh hành. Trong lớp mấy đứa bạn khoái loại nhạc đó ưa tụ họp với nhau để dạy cho nhau nhảy rồi rủ ren đi ball pha mi nầy nọ.
Nhỏ Cảnh cũng thỉnh thoảng theo nhóm nầy.
Trong nhóm có một nhỏ, quên mất tên của nó rồi. Ba nó là nhà xuất nhập cảng , có một lần nó mở tiệc, in là mừng sinh nhựt gì đó, nó mời tụi này tới để ca giúp vui cho xôm tụ.
Thời đó mà ba nó cho nó nguyên một phòng để mở “ball pha mi”, còn tiếp tế đồ ăn thức uống trang trí đẹp đẻ nữa.
Con nhà giàu sướng thiệt.
Tụi nó nhảy, Xưng với Đằng và một hai đứa bạn nữa thay phiên nhau cầm micro ca hết bản nầy tới bản khác.
Vui dễ sợ!!!
Tụi nó chê Xưng cù lần. Vì hổng biết nhảy. Tụi nó níu kéo bắt Xưng ra sàn nhảy Xưng trì kéolại nói nếu tụi bây ép thì tao về. Nói tới như vậy tụi nó mới chịu tha.
Thời đó điệu twist đang thịnh hành, cho nên trong lúc tụi ca sĩ vườn tụi này nghỉ giải lao, nhỏ ... aaaa. nhớ ra rồi, nhỏ chủ nhà tên Hồng! nhỏ Hồng mở cái Hi-fi ra, đặt bản Portion Number 9 cho trổi lên rồi tụi nó bắt đầu ẹo loạn xạ. Vừa ẹo như lăng quăng vừa “te”, nghĩa là hai đứa cầm hai đầu một cây sào dài, một đứa vừa nhảy vừa ưỡn mình ngược ra sau rồi lòn qua dứơi cây sào, cứ mỗi lần lòn qua lọt thì cây hạ thấp xúông nữa và cứ thế mà tiếp tục thử sức dẻo dai của cơ thể các cô cậu đang sức lớn.
Hết Portion Number 9 rồi tới bản Let’s Twist Again, rồi bản nhạc êm dịu The Young One, cho tụi nó từng cặp từng cặp ôm nhau mùi mẫn.
Có phải tại những lần vui vẻ như vậy mà về sau có đứa đang học nửa chừng bổng cất cái cập dẹp cái nón, nghỉ ở nhà đợi sanh con"!
Nhóm học trò cù lần nhiếc mấy đứa đó là “tụi bây đời tàn trong ngỏ hẹp rồi con ơiiii”
Và cũng tại vậy mà Xưng đã mất một người yêu. Anh B, sau khi hai đứa giận nhau vì lẻ ba trợn gì đó quên mất tiêu rồi, anh ta nhập ngủ rồi đi chơi với một ngừơi con gái tân thời, nghĩa là đi nhảy nhót thường xuyên. Thời đó có biết gì về thuốc ngừa thai đâu" Mấy cô mấy cậu đi chơi chung ôm nhau nhảy nhót như vậy vài lần là thế nào cũng có đứa bỏ trường bỏ thầy bỏ bạn ở nhà đợi ngày sanh! Đám bạn mất nhỏ Phụng cũng vì lẽ đó. Và Xưng mất người bạn trai cũng vì lẽ đó.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tưởng như vậy là yên. Ờ. Phải ráng học chớ. Thấy ba càng ngày càng ròm. Má thì, tối ngày có ở không đâu"
...không bao giờ tôi quên được buổi chiều hôm đó.
Hồi nhỏ, bạn có bao giờ bị đòn"
Bạn còn nhớ những đam mê hồi đó hông"
Thật ra thì “Ngũ Long Công Chúa” này không phải cùng một cha một mẹ sinh ra mà là của một lớp học.
Mỗi đoạn đường là một nỗi nhớ không nguôi
Có lần nhìn một cặp ngồi nói chuyện với nhau, tôi có ý nghĩ ngộ nghĩnh là nếu họ đọc được ý nghĩ của nhau, họ sẽ không gặp nhau nữa.
Có ai đã vừa làm bạn với chú tiểu vừa làm "cái đuôi" của cô nữ sinh áo trắng và đã từng mơ màng về cái đá "chập chài" chưa"
Ai còn nhớ những con Cam, Quít, dế lửa dế than ... và con chuồn chuồn của thời thơ ấu "


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.