Hôm nay,  

Sứ Đồ Chay Tịnh

27/06/200100:00:00(Xem: 5875)
"Sứ Đồ Chay Tịnh" là tên của bài viết trên tạp chí Metro ở San Jose, California. Tác giả Renée Howell giới thiệu một quyển sách tên là "Diet For a New America", do John Robbins trước tác. Diet For a New America là một quyển sách đang được bán chạy nhất nước Mỹ (best seller).
Một nhà phê bình đã nói rằng Diet For a New America có triển vọng cách mạng hóa cách ăn uống trên toàn thế giới. John Robbins trú tại Felton, gần Santa Cruz. Ông đang làm việc với tư cách một chuyên gia về tâm lý trị liệu sau khi đã đỗ bằng cao học về ngành này tại U .C . Berkeley . Trong một xã hội có thói quen ăn thịt, John Robbins là một người đã ăn chay trường. "Ăn chay trường" ở đây có nghĩa là ông không ăn thịt, tôm, cá, trứng, và sữa.

John Robbins là con nhà tỷ phú Robbins, nghiệp chủ hệ thống bán cà rem Baskins-Robbins lớn nhất thế giới . Từ nhỏ, John Robbins đã được giáo dục để trở thành người nối nghiệp quản lý hệ thống càrem Baskins-Robbins. Nhưng John đã cho rằng: "Càng nhiều người ăn cà rem, các chứng bệnh về tim và động mạch tắc nghẽn càng nhiều".

Sau khi một ông chú chết bất thần về bệnh tim, John đã bắt đầu ăn chay, và gần đây, đã để trên 3 năm để viết cuốn Diet For a New America (Cách ăn uống của một nước Hoa Kỳ mới).

Tôi đã mua quyển sách Diet For a New America dày trên 400 trang, nhưng không có trang nào mà không hay. Mỗi năm người Mỹ ăn hàng triệu miếng thịt băm, chưa kể sữa, trứng. Những tiệm Mc Donald quảng cáo hàng tỷ miếng thịt băm đã được bán cho khách hàng. Hậu quả đương nhiên của việc ăn nhiều thịt là những chứng bệnh tim và động mạch nghẽn. Nhưng John Robbins với những dữ kiện và tài liệu chính xác, được viện dẫn từng chi tiết, cho hay rằng việc nghiện thịt (meat ađiction) này còn là nguyên nhân chính của việc khủng hoảng năng lượng, thiếu nước, sự hao mòn mau chóng của lớp đất màu mỡ và nhiều vấn đề kinh tế khác.

Trong mấy chục năm gần đây, những nông gia chuyên nuôi bò thịt, gà thịt, gà trứng, những người sản xuất sữa và các phó sản khác đã nuôi gia súc trong các "nhà máy gia súc" để được nhiều lời . Trong các nhà máy ấy, gia súc được nuôi trong những điều kiện trái thiên nhiên, được cho ăn, xịt thuốc, chích thuốc để chóng lớn, cho nên mang nhiều bệnh tật và chất độc hóa học trong thịt, trong sữa, trong trứng của chúng. Từ 95% đến 99% bò, gà, và trứng ngườoi Mỹ ăn hằng ngày đều do các nhà máy ấy sản xuất, ngoại trừ một số ít do những gia súc nuôi một cách tự nhiên bằng những thức ăn hữu cơ .

Người Hoa Kỳ chỉ biết một cách mang máng rằng gia súc được xịt và chích trụ sinh, được tiêm những chất hoóc-môn để chóng lớn, nhất là từ khi Cộng Đồng Kinh Tế Âu Châu (European Economic Community) tẩy chay thịt gia súc của Hoa Kỳ từ tháng 12 năm 1988. Nhưng đa số họ không biết rằng các chất độc đó ảnh hưởng quan trọng thế nào đến đời sống của con thú và đến sức khỏe của người tiêu thụ.

Ba con lợn mỗi con nặng 700 cân Anh được nuôi trong một cái chuồng rộng bằng một cái giường nhỏ, được chích những chất hoóc-môn để chóng lớn, trụ sinh để chữa bệnh sưng phổi mà chúng mắc phải vì những điều kiện sinh sống, và rất nhiều chất hóa học khác được phun, chích và thêm vào thức ăn.

Hàng vạn con gà thịt được nuôi trong những chuồng nhỏ không nhúc nhích được, được cho ăn suốt ngày, suốt đêm, nên chúng nổi điên lên, cắn xé nhau, đến nỗi người nuôi phải chặt mỏ của chúng đi ...

Tuy nhiên, Robbins cho rằng những vấn đề y tế nói trên chỉ là " cái chóp của tảng băng". Tác giả viện dẫn những thiên khảo cứu của các kinh tế gia viện Cornell và của các bộ Nội Vụ và Thương Mãi Hoa Kỳ, đưa ra những dữ kiện dưới đây về các hậu quả gây ra cho môi sinh và kinh tế của việc ăn thịt:-

- Quá nửa nước dùng ở Hoa Kỳ được tiêu thụ bởi việc nuôi gia súc, để sản xuất mộ pound thịt , cần dùng đến 2500 gallons nước, so với 25 gallons nước dùng để sản xuất một pound lúa mì. Nếu người thọ thuế Hoa Kỳ không tài trợ cho chi phí về nước do kỹ nghệ thịt Hoa Kỳ sử dụng, mỗi pound thịt có lẽ sẽ mắc tới 35 Mỹ kim. -

-Việc sản xuất thịt, sữa, phó sản và trứng tốn đến 1/3 tổng số nguyên liệu dùng ở Mỹ.

- Người ta đã phải phá 260 triệu mẫu tây rừng ở Hoa Kỳ để làm nơi trồng trọt hầu cung ứng thức ăn cho người Mỹ mà phần lớn dùng thịt. Nếu chỉ một người Mỹ trở thành người ăn chay, một mẫu tây cây rừng có thể được cứu, khỏi bị triệt hạ để trồng cỏ cho trâu bò ăn.

- Ba phần tư lớp đất mầu mỡ ở Mỹ đã bị cuốn mất, trong ấy 85%trực tiếp gây ra bởi việc nuôi gia súc.

- Chín mươi phần trăm việc ô nhiễm nước bằng phân hữu cơ do gia súc gây ra và số gia súc được nuôi bài tiết một số lượng phân bằng 20 lần số phân do toàn thể dân Hoa Kỳ bài tiết. Mỗi ngày gia súc đào thải 20 tỷ tấn cân Anh, và một nửa số này, tức là 10 tỷ tấn cân Anh chảy vào các hệ thống tiếp tế nước.

- Một số lớn rừng cây nhiệt đới bị triệt hạ để biến thành đồng cỏ nuôi gia súc để xuất cảng sang Hoa Kỳ.

- Mỗi ngày, một phản lực cơ 747 rời nước Ethiopia để chở thịt xuất cảng sang Hoa Kỳ, trong lúc rất nhiều người dân ở đó chết đói. Trong năm 1989 này, sẽ có một tổng số người trên thế giới là 60 triệu bị đói . Nếu người Hoa Kỳ chỉ bớt 10% số thịt mình ăn, thì họ có thể dành số ngũ cốc dùng cho việc nuôi gia súc để cứu sống 60 triệu người ấy.

- Gia súc nuôi tại các nhà máy nuôi gia súc chứa đựng nhữngchất độc từ các chất khử trùng, hoóc-môn, chất diệt trừ sâu bọ, chất diệt cỏ dại, trụ sinh, chất kích thích gia súc ăn cho nhiều. Các cuộc thử nghiệm cho hay rằng các chất này đã gây ra ung thư và dị thai hay quái thai từ những thú vật nuôi trong phòng thí nghiệm. Đa số những chất độc này cần nhiều thập niên để hòa tan trong môi sinh, nên các chất này ứ đọng trong các tế bào của bò, gà, heo hay người.

John Robbins nói rằng từ khi quyển Diet For a New America được xuất bản, mỗi ngày ông nhận được khoảng 30 đến 60 lá thư từ khắp nơi gửi đến.

Có người viết rằng "Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể trở thành một người ăn chay. Tôi nghĩ rằng ...người ăn chay phải nằm ngủ trên một cái thảm đinh. Nhưng sau khi đọc sách ông, tôi bớt ăn thịt, và hiện nay tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng".

Trong phần đầu của Diet For a New America, John Robbins tả những cảnh cực kỳ thê thảm của gia súc bị nuôi trong các nhà máy ...và cảnh những lò sát sinh, trong đó có những con thú, vài phút giây trước giờ chết, cố vùng vẫy để mong thoát khỏi tử thần, với những cái miệng sùi bọt, những giẫy giụa, những con mắt căm hờn...Và cái căm hờn đó đã "chảy vào" từng thớ thịt của con thú để cho người ta ăn...

Robbins viết rằng: "Chúng ta đang sống trong một môi trường lạ lùng. Chúng ta đang ăn những thức ăn đang lần hồi nhiễm độc chúng ta . Chúng ta có những thói quen ăn uống gây nên những khổ đau ghê gớm cho những sinh vật khác. Cũng những thói quen ăn thịt súc vật này đang phá hủy những cơ sở và tài nguyên nông nghiệp trên toàn thế giới . Và cho những người nghi ngờ rằng không ăn thịt có thể làm cho con người yếu đi, tác giả nêu tên rất nhiều lực sĩ điền kinh, thể tháo gia trên thế giới, đã đạt được những kỷ lục thế giới, và là những người ăn chay trường....”

Tôi đã đọc Diet For a New America một cách say sưa . Trang nào cũng có những cái hay, những dữ kiện chính xác hấp dẫn một cách kỳ lạ Chỉ nội trong 24 giờ của một ngày, có 9 triệu gia súc bị tế sinh để cung ứng cho người Hoa Kỳ nào thịt, nào sữa, nào bơ, nào trứng... John Robbins đã can đảm viết ra những sự thật để cho những người thích ăn thịt gia súc, những nhà kỹ nghệ, những nhà buôn suy nghĩ.

Cô Renée Howell đã cho rằng John Robbins là một Sứ Đồ Chay Tịnh (Vegetarian Apostle). Đọc sách của vị Sứ Đồ này, tôi tự thấy có nghĩa vụ chuyển tiếp thông điệp thực tế, từ bi, và nhân đạo của ông. Robbins đã kết thúc quyển sách của ông bằng lời tuyên bố của tù trưởng Seattle cách đây trên 100 năm, khi người Mỹ da trắng muốn chiếm đất đai của người da đỏ: "...tôi chỉ muốn người da trắng tuân theo điều kiện này: Người da trắng phải đối xử với tất cả những thú vật trên mảnh đất này như những người anh em của họ, ...bởi vì những gì xảy đến cho những thú vật này, sớm muộn gì rồi cũng sẽ xảy đến cho chính ho ...tất cả mọi vật đều tương quan mật thiết với nhau.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên, Donald Trump đã khiến nhiều người sửng sốt vì tốc độ thay đổi chóng mặt trong hàng ngũ các viên chức nội các và cố vấn thân cận. Nhưng khi bước vào nhiệm kỳ hai, hiện tượng ấy gần như biến mất; chỉ còn một vài người rút lui. Nhưng theo các chuyên gia, điều đó không đồng nghĩa với sự hòa hợp. Thay vào đó, sự “ổn định” ấy đến từ việc Trump chỉ chọn những người không dám làm trái ý mình. Những người sẵn sàng nghe và vâng lời ông, bất kể đúng sai.
Ở Hoa Kỳ, khi nghe đến cụm từ “giáo dục tổng quát,” người ta thường hình dung về những khóa học nhập môn trong các lĩnh vực nghệ thuật, nhân văn, khoa học xã hội, khoa học tự nhiên và toán học. Tùy vào mỗi trường, chương trình này có thể mang những cái tên khác nhau như “chương trình căn bản” (core curriculum) hay “các môn học bắt buộc” (distribution requirements). Ngoài ra, chương trình này đôi khi còn có một tên gọi khác là “giáo dục khai phóng” (liberal education). Hội các trường Cao đẳng và Đại học Hoa Kỳ (American Association of Colleges and Universities, AACU) mô tả đây là chương trình giúp bồi dưỡng “tinh thần trách nhiệm xã hội, cùng với các kỹ năng trí tuệ và thực tiễn vững vàng có thể vận dụng linh hoạt.”
Trong nhiều năm kể từ khi Jeffrey Epstein được phát hiện chết trong phòng giam tại Metropolitan Correctional Center (MCC), New York, giới chức liên bang luôn khẳng định rằng cái chết này là một vụ tự sát. Tuy nhiên, một cuộc điều tra độc lập do CBS News thực hiện đã phơi bày hàng loạt mâu thuẫn giữa các tuyên bố của chính phủ và những gì thực sự hiện ra trong đoạn phim giám sát vừa được công bố.
Cuối mùa Hè năm 1955, Till-Mobley tiễn con trai của bà, Emmett Till 14 tuổi lên một chuyến tàu từ Chicago đến thăm chú và các anh em họ của Emmett ở quê hương Mississippi của bà. Giống như những phụ nữ và đàn ông da đen nói với con cái họ về việc chú ý các điểm dừng giao thông và các cuộc chạm trán khác với cảnh sát, Till-Mobley đã căn dặn Emmett rất kỹ. Bà cho cậu biết cậu đang đi đến một nơi mà an toàn phụ thuộc vào khả năng kiềm chế sự bốc đồng, tính cách không khuất phục của cậu với người da trắng. Linh cảm của người mẹ mang đến trong lòng bà nỗi bất an không giải thích được. Bà đưa cho Emmett chiếc nhẫn bạc của ông Louis Till, cha của cậu. Chiếc nhẫn khắc chữ L.T.
“Đi về Miền Nam, miền hương thơm bông lúa tràn ngập đầy đồng; Đi về Miền Nam, miền xinh tươi đất rộng cùng chung nguồn sống” Và cứ như thế, với tiếng hát trong tâm tưởng, từng đoàn người gồng gánh ra đi. Họ đi về hướng Nam giống như cha ông của mình từ bao nhiêu thế kỷ trước. Bây giờ lại còn một động lực mới và mãnh liệt khác, đó là đi tìm tự do: ‘chúng tôi muốn sống!’, như tên gọi một cuốn phim nổi tiếng của đồng bào di cư sau này. Cuối tháng 6, dù hiệp định đình chiến chưa ký kết nhưng quân đội Pháp và Quốc gia đã rút lui khỏi nhiều địa điểm ở đồng bằng Bắc Việt nên nhiều người bắt đầu di tản về các đô thị, đặc biệt là Hải phòng.
Cõi này ngày càng bất an! Tình trạng hâm nóng toàn cầu đã dẫn tới nhiều thảm họa như bão lụt, hạn hán, mực nước biển dâng cao, dịch bệnh, mất mùa, đói khát lầm than. Chiến tranh thù hận ngày càng hung bạo đã làm cho hàng triệu người thương vong, nhà cửa ruộng vườn bị phá hoại. Các chế độ độc tài, quân phiệt, và nạn kỳ thị sắc tộc đã thẳng tay đàn áp dân lành. Tất cả những điều trên đã dẫn đến thảm trạng bỏ nước đi của hàng triệu người trên thế giới! Theo Population Division of the United Nations Department of Economic and Social Affairs (UNDESA), năm 2024 có tới 304 triệu di dân trên toàn cầu, là một con số tăng gần gấp đôi kể từ năm 1990, khi lúc đó có 154 triệu di dân trên thế giới. Đó là 3.7% tổng dân số địa cầu. Theo Cơ Quan Tị Nạn Liên Hiệp Quốc, tính tới cuối năm 2024, có 43.7 triệu người tị nạn, gồm 6 triệu người tị nạn từ Palestine và 8 triệu người xin được nhận vào quy chế tị nạn trên toàn cầu.
Trong số người Việt, thế hệ thứ nhất có 29% học xong cử nhân hay cao hơn. Thế hệ sinh ra lớn lên tại Hoa Kỳ con số này là 59%. Như thế có thể lý giải là phụ huynh không có cơ hội học cao nhưng khuyến khích con theo đuổi đường học vấn cho tương lai.
Khi các chuyên gia quan ngại về mối quan hệ của giới trẻ với thông tin trực tuyến, họ thường cho rằng giới trẻ tuổi không hiểu biết về phương tiện truyền thông như những người lớn tuổi hơn. Nhưng công trình nghiên cứu dân tộc học do Jigsaw – cơ sở công nghệ của Google - thực hiện lại tiết lộ một thực tế phức tạp và tinh tế hơn: Thế hệ Z, thường được hiểu là những người sinh sau năm 1997 và trước năm 2012, đã phát triển các chiến lược khác biệt rõ rệt để đánh giá thông tin trực tuyến, những chiến lược sẽ khiến bất kỳ ai trên 30 tuổi trở nên bối rối. Họ không tiếp thu thông tin như những người lớn tuổi hơn bằng cách đầu tiên đọc tiêu đề và sau đó là nội dung.
Người Việt Nam không ai xa lạ với từ ‘Gulag’ - trại tù lao động khổ sai khét tiếng của Liên Bang Xô Viết. Ước tính trong khoảng hai thập niên từ 1930-1953, nơi đây giam giữ khoảng 4 triệu tù nhân; 1.5 triệu đã chết trong tù hay sau khi được thả một thời gian ngắn. Gulag từng được xem là địa ngục trần gian, là biểu tượng cho sự tàn bạo của nhà tù cộng sản. Trong những ngày cuối tháng 6, khi mà người dân Mỹ chuẩn bị pháo hoa đón mừng Lễ Độc Lập, cái tên Gulag được sử dụng khi nói đến một nhà tù mới được hình thành ở Florida. Nhà tù này có tên gọi là Alligator Alcatraz. Trong một bài viết được đăng trên trang mạng Amrican Community Media ngày 30/06/2025, nhà báo Laszlo Bartus đã cảnh báo rằng nó sẽ là nhà tù vô nhân đạo nhất thế giới.
Trong hơn bảy mươi năm qua, quan hệ giữa Hoa Kỳ và Iran đã trải qua nhiều bước ngoặt – từ một liên minh chiến lược thời Chiến tranh Lạnh, đến một trong những nước đối đầu gay gắt và kéo dài nhất của thời đại hậu thuộc địa. Bản tóm lược dưới đây ghi lại những cột mốc chính từ năm 1953 đến 2025, nhằm cung cấp một cái nhìn toàn diện về diễn biến phức tạp của quan hệ Hoa Kỳ–Iran trong bối cảnh biến động địa chính trị toàn cầu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.