Hôm nay,  

Nổi Đau Nước Nghèo

25/01/199900:00:00(Xem: 16596)
Nước nghèo thì dân khổ. Đó là số phận không rời của các dân tộc
nhiều tai họa hoặc khi gặp phải các vị lãnh tụ luôn luôn tự nhận là
" đỉnh cao trí tuệ." Nỗi đau này luôn luôn khởi lên nhức nhối mỗi
lần các lãnh tụ lại tự khoa trương kiểu "dưới sự lãnh đạo sáng suốt
của..." Phải chi đất nước đừng gặp các sáng suốt trí tuệ này thì hay
biết mấy. Bản tin Reuters cho biết rằng Việt Nam và Quỹ Tiền Tệ
IMF lại bắt đầu họp về một hợp đồng vay nợ ba năm, trong khi
cùng ngày Ngân Hàng Thế Giới WB xếp Việt Nam vào hạng chót
của danh sách các nước có ý thức về tai họa điện toán năm 2000,
còn gọi là Y2K. Những tin này cho chúng ta suy nghĩ thế nào về
tương lai đất nước" Tai họa điện toán năm 2000, conø gọi là lỗi năm
2000, viết tắt là Y2K (Year 2000), sẽ xảy ra cho một máy điện toán
hoặc một hệ thống điện toán khi tới thời điểm chuyển tiếp vào giao
thừa năm 2000, máy điện toán sẽ đọc chuổi số "00" dự kiến cho
"năm 2000" thành ra "năm 1900". Tai họa này có thể làm tê liệt cà
một phi trường (vì máy sẽ đọc giờ giấc hỗn loạn), gây chết người
trong bệnh viện (vì máy khám và thử nghiệm y khoa đọc sai các hồ
sơ có thời lượng hoặc giờ hẹn vượt quá năm 2000, và đủ thứ tai họa
khác, kể cả phi đạn có thể tự động nổ. Bảng xếp loại WB chỉ xét
tới các nước đang phát triển, bởi vì các nước đã phát triển thì sợ
hiểm họa này kinh khủng. Được chia làm mấy thứ hạng: Đứng đầu
là các nước ý thức cao về Y2K gồm 33 nước, Thứ nhì là các
nướccó mức độ ý thức từ cao tới trung bình gồm 50 nước, Thứ tư là
các nước có ý thức từ trung bình tới thấp, gồm 3 nước, Hạnh bét là
các nước ý thức thấp gồm 7 nước trong đó có Việt Nam. Nhìn vào
trong phần nầy, ta thấy các nước Phi Châu (thiếu đỉnh cao trí tuệ...)
như Rwanda, Senegal, Tanzania, Swaziland vẫn đứng đầu thuộc

hàng ý thức cao. Thậm chí tới ngay như nước đàn em của Việt Nam
là Lào vẫn được đưa vào hàng ý thức trung bình về Y2K. Tại sao
Việt Nam lại thiếu ý thức về tai họa điện toán nầy" Có phải vì kinh
điển Mác Lê Hồ không nói gì tới Y2K" Có trời mà hiểu nổi. Trong
khi đó thì IMF và Hà Nội vẫn đang ráo riết họp về khung hiệp ước
cho vay 3 năm để giúp Việt Nam có tiền trả nợ. Erik Offerdal, đại
diện thường trú của IMF ở Việt Nam, nói rằng các cuộc nói chuyện
bắt đầu hồi tháng 11 có dấu hiệu khích lệ, nhưng một hiệp ước giúp
điều chỉnh cơ cấu (gọi tắt là ESAF) có thể không được chấp thuận
trong nhiều tháng tới. Ông cũng không rõ có thể có bao nhiêu tiền.
Điều kiện: Việt Nam sẽ phải thực hiện nhiều bước đổi mới gian nan
và cung cấp thêm các dữ kiện tài chánh. Đổi mới thì quá là gian
nan chứ, nhà nước ta đâu có ưa. Còn cung cấp dữ kiện tài chánh thì
cũng là tối kỵ với với nhà nước, đến ngay như ông Đỗ Mười cầm 1
triệu đô từ Seoul về cũng không ủy viên trung ương nào dám hỏi.
Nhung ESAF là gì" Đó là tiền cho vay với lãi xuất thấp giúp các
nước nghèo để có các chính sách quyết liệt về kinh tế, thường là
để giúp giải quyết nạn trả nợ không nổi. Còn nhớ lá cuối năm
1994, IMF đã chấp thuận một hiệp ước ESAF 3 năm trị giá 530
triệu đo cho Việt Nam, và đã gia giải ngân 2/3 tiền nầy trong thời
kỳ 1995-1996 nhưng khoảng tiền thứ ba (trị giá 167 triệu đô) đã bị
giữ lại năm 1997 sau khi Việt Nam gây lộn với IMF về một số biện
pháp cải tổ. Bây giờ thì khoản thứ ba đó kể như bỏ, và phải họp để
tìm hiệp ước vay nợ mới. Tại sao vay tiền quốc tế với lời hứa cải tổ
kinh tế mà nhà nước ta vẫn quyết tâm theo định hướng Mác Lê
Hồ" Phải chăng đây cũng là mội kiểu tai họa năm 2000 của dân
tộc Việt Nam" Có trời mới biết các lãnh tụ Hà Nội suy nghĩ gì...
hay là họ chẳng biết suy nghĩ gì cả chăng....
Trần Khải (VBKT)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các nhà hoạt động đang bận rộn tổ chức các cuộc biểu tình và nhắc nhở chúng ta rằng quá trình chuyển đổi năng lượng đã và đang diễn ra tốt đẹp. Điều gì sẽ xảy ra? Đó là câu hỏi mà nhiều nhà lãnh đạo khí hậu, nhà vận động và những tiếng nói “xanh” đã bắt đầu đặt ra trong thời điểm được mô tả là ”thời điểm đau buồn”. Và từ những suy ngẫm này đã xuất hiện những lời kêu gọi tập hợp, đoàn kết và cam kết dấn thân.
Hôm Chủ nhật cuối tháng 10, hàng ngàn người đã đổ về Công viên Washington Square Park ở New York để tham gia và theo dõi cuộc thi “Tìm người giống Timothée Chalamet” (Timothée Chalamet Lookalike Contest). Bầu không khí của sự kiện trở nên sôi động hơn nhờ có cả sự xuất hiện của Timothée Chalamet thật và cảnh sát để duy trì trật tự; những hình ảnh từ cuộc thi nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội, làm dấy lên các tranh luận sôi nổi về việc ai mới là người giống Timothée nhất.
Xưa kia, người đứng đầu cai trị nước gọi là vua, hay hoàng đế, nay kêu là quốc trưởng, hay tổng thống, hay chủ tịch nước. Người đứng đầu một quốc gia, xưa và nay, đều có nhiều mưu sĩ ở bên cạnh để góp ý lo việc quốc gia đại sự, những mưu sĩ đó nay gọi là cố vấn, tham mưu. Khi xưa thì gọi là quân sư, thí dụ đệ nhất quân sư thời Tam Quốc (ở Trung Hoa) là ông Gia cát Lượng, ông là quân sư của Lưu Bị. Ông Gia Cát Lượng là người có tài quân sự, chính trị, kinh tế. Ông cũng là người có đạo đức cao thượng trong sáng, có nhân cách và năng lực giúp vua, giúp đời, an dân hoàn hảo.
Hôm đó là thứ Năm và là một đêm hè bình thường tại thị trấn Brownsville, Tennessee. Sau một ngày làm việc ở tiệm giặt đồ Sunshine Laundromat, Elbert Williams, thành viên sáng lập của chi nhánh NAACP, trở về nhà như mọi khi. Cả nhà Williams cùng nghe trận quyền anh hạng nặng giữa Joe Louis và Arturo Godoy. Gần 10 giờ tối, khi họ chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Trong cuộc bầu cử năm nay, cả Kamala Harris và Donald Trump đều đề ra các kế hoạch lớn như cắt giảm hoặc tăng thuế, cung cấp nhiều gói hỗ trợ cho người dân, thúc đẩy các chính sách quan trọng liên quan đến những vấn đề như quyền phá thai, chăm sóc sức khỏe, bảo vệ môi trường và viện trợ quân sự nước ngoài. Dù ai đắc cử, tất cả các kế hoạch này đều có một điểm chung: chỉ có thể thành hiện thực nếu được Quốc hội thông qua, bao gồm Thượng viện và Hạ viện.
Hiện nay, có khoảng 79 quốc gia trên thế giới vẫn đang thi hành các luật cấm báng bổ tôn giáo (blasphemy laws). Đặc biệt, ở một số quốc gia như Afghanistan, Brunei, Iran, Nigeria, Pakistan và Ả Rập Saudi, vi phạm các luật này có thể bị xử án tử hình. Hoa Kỳ dù không thuộc nhóm các quốc gia này, nhưng cũng có một lịch sử dài về các luật cấm báng bổ tôn giáo. Nhiều thuộc địa của Hoa Kỳ đã ban hành những quy định cấm báng bổ tôn giáo, và về sau chúng trở thành luật của tiểu bang. Mãi đến năm 1952, Tối Cao Pháp Viện (TCPV) Hoa Kỳ mới phán quyết rằng những lời lẽ xúc phạm, bất kính đối với một tôn giáo được coi là quyền tự do ngôn luận và được bảo vệ theo Hiến pháp. Tuy nhiên, quyền này không phải lúc nào cũng được bảo vệ một cách triệt để.
Từ trên cao nguyên Tây Tạng con sông Cửu Long cuồn cuộn chảy như thác lũ xuống phía nam qua tỉnh Vân Nam, tới Lào, Thái Lan, Kampuchia, rồi Việt Nam trước khi ra Biển Đông. May cho Miền Nam là có hồ lớn Tonle Sap ở Campuchia hút đi một phần lớn lượng nước từ thượng nguồn cho nên từ đây dòng sông lại uốn khúc hiền hòa chảy vào Miền Nam. Tới gần biên giới thì con sông chia ra làm 8 nhánh. Nhưng con số 9 được coi là may mắn, vì vậy phải tìm ra cho được một nhánh nữa, tuy là rất nhỏ (dài khoảng 10 dậm) để cộng lại thành ra 9 nhánh, gọi là Cửu Long Giang. Dòng sông Chín Con Rồng uốn mình tưới nước cho vùng đồng bằng Nam Bộ mầu mỡ, phì nhiêu trở thành vựa lúa của cả nước. Người nông dân nơi đây chỉ cần trồng mỗi năm một vụ là cũng đủ ăn, lại còn dư thừa để tiếp tế ra Miền Bắc và xuất cảng
Đôi khi, nhiều người sẽ cảm thấy áp lực vì bị ép buộc phải chọn một căn tính, một bản dạng (identity) thay vì được sống với tất cả các bản sắc thuộc về bản thân. Kamala Harris là một thí dụ dễ hiểu cho tình cảnh phức tạp của những người mang dòng máu đa sắc tộc.
Tháng Năm 2021, trên chiếc chuyên cơ Air Force One đến Atlanta, một nhân vật trở thành trung tâm của truyền thông với hàng loạt máy quay, máy ghi âm chung quanh cô. Đó là Karine Jean-Pierre, người phá vỡ trần kính, vượt qua rào cản màu da, sắc tộc, giới tính trong chính trường Mỹ, trở thành phụ nữ da đen LGBTQ+ đầu tiên tổ chức buổi họp báo tại Tòa Bạch Ốc
Năm 1868, nhà khảo cổ người Đức Heinrich Schliemann đến Ithaca, Hy Lạp với mong muốn tìm ra thành Troy, dựa trên những mô tả trong thi tập hùng sử ca Iliad của thi hào Homer. Nhiều nhà sử học thời đó cho rằng Iliad chỉ là câu chuyện huyền thoại, nhưng Schliemann tin rằng bản trường ca có thể dẫn dắt ông đến với những thành phố cổ đại đã biến mất trong lịch sử.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.