Hôm nay,  

Nổi Đau Nước Nghèo

25/01/199900:00:00(Xem: 16813)
Nước nghèo thì dân khổ. Đó là số phận không rời của các dân tộc
nhiều tai họa hoặc khi gặp phải các vị lãnh tụ luôn luôn tự nhận là
" đỉnh cao trí tuệ." Nỗi đau này luôn luôn khởi lên nhức nhối mỗi
lần các lãnh tụ lại tự khoa trương kiểu "dưới sự lãnh đạo sáng suốt
của..." Phải chi đất nước đừng gặp các sáng suốt trí tuệ này thì hay
biết mấy. Bản tin Reuters cho biết rằng Việt Nam và Quỹ Tiền Tệ
IMF lại bắt đầu họp về một hợp đồng vay nợ ba năm, trong khi
cùng ngày Ngân Hàng Thế Giới WB xếp Việt Nam vào hạng chót
của danh sách các nước có ý thức về tai họa điện toán năm 2000,
còn gọi là Y2K. Những tin này cho chúng ta suy nghĩ thế nào về
tương lai đất nước" Tai họa điện toán năm 2000, conø gọi là lỗi năm
2000, viết tắt là Y2K (Year 2000), sẽ xảy ra cho một máy điện toán
hoặc một hệ thống điện toán khi tới thời điểm chuyển tiếp vào giao
thừa năm 2000, máy điện toán sẽ đọc chuổi số "00" dự kiến cho
"năm 2000" thành ra "năm 1900". Tai họa này có thể làm tê liệt cà
một phi trường (vì máy sẽ đọc giờ giấc hỗn loạn), gây chết người
trong bệnh viện (vì máy khám và thử nghiệm y khoa đọc sai các hồ
sơ có thời lượng hoặc giờ hẹn vượt quá năm 2000, và đủ thứ tai họa
khác, kể cả phi đạn có thể tự động nổ. Bảng xếp loại WB chỉ xét
tới các nước đang phát triển, bởi vì các nước đã phát triển thì sợ
hiểm họa này kinh khủng. Được chia làm mấy thứ hạng: Đứng đầu
là các nước ý thức cao về Y2K gồm 33 nước, Thứ nhì là các
nướccó mức độ ý thức từ cao tới trung bình gồm 50 nước, Thứ tư là
các nước có ý thức từ trung bình tới thấp, gồm 3 nước, Hạnh bét là
các nước ý thức thấp gồm 7 nước trong đó có Việt Nam. Nhìn vào
trong phần nầy, ta thấy các nước Phi Châu (thiếu đỉnh cao trí tuệ...)
như Rwanda, Senegal, Tanzania, Swaziland vẫn đứng đầu thuộc

hàng ý thức cao. Thậm chí tới ngay như nước đàn em của Việt Nam
là Lào vẫn được đưa vào hàng ý thức trung bình về Y2K. Tại sao
Việt Nam lại thiếu ý thức về tai họa điện toán nầy" Có phải vì kinh
điển Mác Lê Hồ không nói gì tới Y2K" Có trời mà hiểu nổi. Trong
khi đó thì IMF và Hà Nội vẫn đang ráo riết họp về khung hiệp ước
cho vay 3 năm để giúp Việt Nam có tiền trả nợ. Erik Offerdal, đại
diện thường trú của IMF ở Việt Nam, nói rằng các cuộc nói chuyện
bắt đầu hồi tháng 11 có dấu hiệu khích lệ, nhưng một hiệp ước giúp
điều chỉnh cơ cấu (gọi tắt là ESAF) có thể không được chấp thuận
trong nhiều tháng tới. Ông cũng không rõ có thể có bao nhiêu tiền.
Điều kiện: Việt Nam sẽ phải thực hiện nhiều bước đổi mới gian nan
và cung cấp thêm các dữ kiện tài chánh. Đổi mới thì quá là gian
nan chứ, nhà nước ta đâu có ưa. Còn cung cấp dữ kiện tài chánh thì
cũng là tối kỵ với với nhà nước, đến ngay như ông Đỗ Mười cầm 1
triệu đô từ Seoul về cũng không ủy viên trung ương nào dám hỏi.
Nhung ESAF là gì" Đó là tiền cho vay với lãi xuất thấp giúp các
nước nghèo để có các chính sách quyết liệt về kinh tế, thường là
để giúp giải quyết nạn trả nợ không nổi. Còn nhớ lá cuối năm
1994, IMF đã chấp thuận một hiệp ước ESAF 3 năm trị giá 530
triệu đo cho Việt Nam, và đã gia giải ngân 2/3 tiền nầy trong thời
kỳ 1995-1996 nhưng khoảng tiền thứ ba (trị giá 167 triệu đô) đã bị
giữ lại năm 1997 sau khi Việt Nam gây lộn với IMF về một số biện
pháp cải tổ. Bây giờ thì khoản thứ ba đó kể như bỏ, và phải họp để
tìm hiệp ước vay nợ mới. Tại sao vay tiền quốc tế với lời hứa cải tổ
kinh tế mà nhà nước ta vẫn quyết tâm theo định hướng Mác Lê
Hồ" Phải chăng đây cũng là mội kiểu tai họa năm 2000 của dân
tộc Việt Nam" Có trời mới biết các lãnh tụ Hà Nội suy nghĩ gì...
hay là họ chẳng biết suy nghĩ gì cả chăng....
Trần Khải (VBKT)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 27-4-2005 vừa qua, cơ quan an ninh   Pháp, đã bắt giữ Li Li Whuang 22 tuổi, một nử sinh viên Trung Cộng, đang du học tại Đại học công nghệ Compiègne (UTC). Đương sự bị cáo buộc đã đánh cắp các tài liệu tuyệt mật, về ngành sản xuất xe hơi
Tin tức từ Arlington , Texas , chuyển về tôi sau khi bức thư đầu đuợc đăng trên Việt Báo ngày Thứ Ba, 16-5-2006, cho thấy chuyện người lớn lại một lần nữa xúi thanh niên làm bậy. Làm tôi nhớ lại mấy câu hát ví von sau ngày 30 tháng tư năm 1975: Đôi dép râu giẵm nát đời trai trẻ
Tôi sinh và lớn lên tại Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận, phần đất cuối cùng của miền Trung nuớc Việt, mưa nắng khắc nghiệt và chinh chiến triền miên trong suốt ba trăm năm thành lập. Nhưng Bình Thuận non nước hữu tình, nhất là Phan Thiết quê tôi, nơi có con sông Cà Ty , ngăn đôi bờ Phố Thị. Sông phát nguồn từ cao nguyên phía Tây
Lời Người Viết: Chuyến đi giúp đỡ những người tàn tật khổ đau và cầu nguyện cho âm siêu dương thới ở quê nhà, trên 40 địa danh, từ Bắc dến Nam, trong thời gian 27 ngày
“Từ khi có mặt trong Hội Đồng Thành Phố đại diện Khu Vực 3, tôi luôn luôn cổ vũ cho một cộng đồng vững mạnh, xây dựng trên nền tảng giáo dục tốt, một đời sống lành mạnh, qua chương trình Strong Neighborhoods Initiative.”
Đã 5 năm trời nay, Chị Đỗ thị Minh Hằng phải khóc hoài khóc huỷ, khóc đến trơ cả tuỷ, khóc đến mòn cả xương vì cái chết đường đột của con trai chị
Và Hoa Kỳ bị phế bỏ võ công… Hôm 16 tuần này, một bài diễn văn lồng trong một cuộc tiếp xúc với báo chí có thể được coi là xuất sắc lại không được dư luận chú ý. Cố vấn Đặc biệt của Tổng thống Bush là Karl Rove đã nói chuyện và tiếp xúc với truyền thông trong cuộc hội thảo do viện American Enterprise Institute
Ngày xưa, trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, dân quân VN phải dùng chiến thuật "du kích" để chiến đấu. Theo Việt Nam Tân Tự Điển của Thanh Nghị, "du kích" được định nghĩa là "lối đánh giặc bằng những toán quân nhỏ, thiện chiến
Việt Nam sau hơn 20 năm ''đổi mới'' mà những đặc quyền, đặc lợi vẫn chỉ nằm trong tay thành phần đảng viên cộng sản. Tại sao lại vô lý như thế, Việt Nam có thật sự đổi mới hay không, đó là thắc mắc của một ký giả trẻ của tờ báo Sankei phát hành tại Tokyo đến Việt Nam lần đầu tiên
Tc KH&MT hôm nay tiếp tục trao đổi với TS MTT về Báo cáo Hiện trạng Môi trường 2005. Sau các nhận định về sức ép lên môi trường, cùng ảnh hưởng của việc phát triển kinh tế xã hội, câu hỏi đầu tiên cho Ts là các hoạt động bảo vệ môi trường của VN trong thời gian qua như thế nào"


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.