Hôm nay,  

Mấy Lời

15/02/199900:00:00(Xem: 12239)
TRẦN ĐỘ

MẤY LỜI
(bản tin Nối Kết)

Nhân có vụ khai trừ chiều ngày 4-1-99

Chi bộ Vụ Văn hóa Giáo dục thuộc Văn Phòng Quốc Hội đã quyết định
khai trừ Trần Độ vì đã có lỗi phân phát các bài viết của mình và
đã lọt ra các hãng thông tấn thế giới những bài viết đó.


1- Tôi đã là đảng viên 58 năm, từ 1940-1998, tôi không ân hận gì
về 58 năm đó, đối với tôi thế cũng là đủ cho tôi báo đền Tổ quốc
và dân tộc, và tôi cũng đã được đền bù xứng đáng, không ai xóa
được 58 năm đó. Tôi vào đảng là để tự nguyện phục vụ và phụng sự
tổ quốc và nhân dân, tôi không ở trong đảng nữa nhưng tôi vẫn là
một người dân, tôi vẫn vì tổ quốc, vì nhân dân, vẫn tiếp tục suy
nghĩ và đấu tranh cho tổ quốc và nhân dân. Tôi vẫn giữ nguyên ý
kiến mà tôi đã phát biểu trong các bài viết và sẵn sàng đón nhận
những lời phán xét của công luận.


2- Đảng này hiện nay với tất cả thực trạng của nó đã xa rất xa
đảng của những năm 40, 50, 60, vì vậy nó hầu như không còn là đảng
của tôi nữa. Tôi không chấp nhận việc xử lý này, nhưng tôi cũng
không khiếu nại đi đâu cả vì tôi biết rõ trong cơ chế hiện nay
mọi khiếu nại đều vô nghĩa và vô ích. Người ta không thích nghe
lý lẽ, người ta chỉ cần quyết định và mọi người phải nghe. Vì
vậy, tôi không mong muốn nhưng cũng không có gì ngạc nhiên khi bị
khai trừ.


3- Tôi không ngờ rằng những ước mơ xây dựng xã hội tốt đẹp thuở
ban đầu lại được biến thành hiện thực chua chát ngày nay, một xã


hội và một bộ máy đồ sộ rất nhiều bệnh hoạn và tệ nạn, một xã hội
có độc lập mà chưa có tự do, có cải thiện đời sống ít nhiều mà
chưa có hạnh phúc. Tôi sống trên đất nước tôi mà tôi bị bao vây,
giám sát và rình rập, vừa trắng trợn vừa nghiêm ngặt, bị vu cáo
xuyên tạc thậm chí bị bôi nhọ lăn nhăng. Tôi thấy tôi còn không
được tự do và yên ổn như hồi còn hoạt động bí mật. Tôi cũng không
ngờ ý kiến khác nhau lại thành ra thù địch. Tôi muốn ngỏ lời với
các đảng viên trong toàn đảng từ các bậc lão thành đến những
người trai trẻ, tôi mong mọi người làm hết sức mình cho đảng được
đổi mới tốt hơn. Tôi cho rằng mỗi người cần nâng cao nhận thức
của mình cho kịp với thời thế đang biến chuyển nhanh chóng. Tôi
cũng cho rằng cần phân tích thật sâu sắc nguồn gốc thực sự của
những bệnh hoạn và tệ nạn, chứ không thể chỉ chữa các biểu hiện
của nó. Tôi vẫn tin tưởng vào tương lai của đất nước.


4- Trước sau rồi thế nào đảng cũng phải đổi mới. "Đổi mới hay là
chết" khẩu hiệu này rất thích hợp với đảng hiện nay, tốt nhất là
đảng tự đổi mới. Tôi vẫn cầu mong cho đảng tự đổi mới được.


5- Vụ khai trừ này nhằm bịt miệng tất cả mọi người, ngăn cấm mọi
sự trao đổi thông tin trong khi hoàn cảnh thế giới đã ở chỗ không
ngăn cản được bất cứ thông tin nào. Lịch sử rất công bằng, tương
lai gần hay xa lịch sử sẽ có sự phán xét của mình.


Ngày 8 tháng 1 năm 1999

Ký tên

Trần Độ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kể từ cuối tháng 5, 2006 đến nay, dư luận cộng đồng vẫn không ngừng xao động về việc Tiến Sĩ Giáo Sư Nguyễn Lâm Kim Oanh bị kỳ thị trắng trợn trong việc ký hợp đồng làm việc với Học Khu Westminster. Những người quan tâm đến sự kỳ thị này nhận được cả vài chục đến trăm điện thư, mỗi điện thư
SHANGHAI, Trung quốc (KL) – Ba Hàng không Mẫu hạm Hoa kỳ cùng thao dượt trận “Valiant Shield” (Lá chắn Dũng mãnh) ngày thứ năm, một cuộc thao dượt lớn nhất kể từ khi có chiến tranh Việt Nam. Cuộc thao dượt này đã làm sáng mắt giới quân dự Trung quốc được Hoa kỳ mời như
Theo báo SGGP, trên địa bàn tỉnh Long An, có một làng trống đã hình thành cách đây 150 năm. Đó là làng trống Bình An thuộc xã Bình Lãng, huyện Tân Trụ. Hiện làng nghề này khoảng 20 cơ sở làm trống chuyên nghiệp theo dạng "cha truyền con nối" và đều cùng gia tộc dòng họ Nguyễn. Không ồn ào nhộn nhịp, cũng chẳng
Lòng từ bi đã tiềm ẩn sâu xa từ khi Đức Thế Tôn chưa chính thức lập ra giới luật cho tăng đoàn, nên nhiều giới luật sau đó là xuất phát từ trái tim lân mẫn, thương xót muôn loài. Truyền thống An Cư Kiết Hạ được Chư Tôn Đức Tăng, Ni trên khắp thế giới gìn giữ, phụng hành tới ngày nay do từ lòng thương những côn trùng nhỏ bé khỏi bị
Hoa Thịnh Đốn.- Đảng Cộng sản Việt Nam có “tập quán” hễ làm không được thì cứ việc xin lỗi là huề cả làng. Chẳng ai bị cách chức và không ai có văn hoá từ chức để mọi chuyện đâu lại vào đó cho trọn tình “đồng chí, đồng đội” với nhau. Điển hình như Phan Văn Khải, Thủ tướng , sau  7 năm làm
Buổi trưa tháng năm trời Nhatrang như đổ lửa, cho dù cơn bão Chanchu không ít thì nhiều đã để lại những cơn mưa vào thành phố biển, nhưng cơn mưa rơi rớt của Chanchu không làm mát được lòng người, trái lại đã mang đến không biết bao
Lời đầu tiên, nhân dân Tây sông Vân xin được nói lời cảm ơn các trang web Hải Ngoại như Dân lên tiếng, Vietnam News Network, Việt Báo, Lên đường v.v đã đưa thông tin về 2000 hộ dân bờ Tây Sông Vân chúng tôi bị Đảng Cộng sản lừa đảo, lập dự án giả, phá nhà dân, trả giá đền bù chưa bằng
Hầu như bản nhạc quen thuộc nào của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng đều đã được các nhà tổ chức yêu nhạc ông trân trọng lấy làm chủ đề. Này nhé, đã bao năm qua, ta luôn nghe đến các chương trình có tên gọi Hạ Trắng, Tuổi Đá Buồn, Diễm Xưa, Như Cánh Vạc Bay
Đáng lẽ nhân khi các lân bang bị khủng hoảng thì cải cách mạnh hơn và tạo điều kiện cho thị trường nội địa tăng trưởng để bớt bị ảnh hưởng ngoại nhập. Việt Nam đã để hụt cơ hội ấy. Tuần qua, các thị trường Đông Á đã chứng kiến hai biến cố trái ngược. Khi các nhà phân tích kinh tế cảnh báo rằng kinh tế toàn cầu, khởi đầu là
Tên tôi là Nguyễn Thị Kỷ, ở xóm 3, xã Bách Thuận, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình (nay là thành phố Thái Bình) viết thư này xin trình bày về việc làm vô cùng sai trái, mất nhân quyền, vi phạm thô bạo đến quyền tự do


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.