Hôm nay,  

Vấn Đề Đổi Tên?

07/04/200600:00:00(Xem: 6828)
- Trong những ngày vừa qua, trên mạng lưới Internet đã đăng tải một bài viết có tựa đề 'Đảng Của Dân Tộc' của giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện xã hội học ở Hà Nội. Trong bài viết này, tác giả đề nghị đảng Cộng sản Việt Nam nên trở lại với tên đảng Lao Động Việt Nam cùng với tên nước là Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Giáo sư Tương Lai cho rằng, thời đại hiện nay khái niệm về 'giai cấp' đã thay đổi, vì thế mà nhận thức về lực lượng cách mạng cũng đổi thay trên ba nền tảng:

Một là các dân tộc thuộc địa, nửa thuộc địa bị áp bức, mà có nhà nghiên cứu cộng sản coi là giai cấp vô sản của thế kỷ 20 nổi lên đấu tranh đòi giải phóng....ngày nay không còn nữa.

Hai là kết cấu của xã hội hiện đại cho thấy sự phát triển mạnh của nhiều tầng lớp xã hội rất gần với khái niệm ' giai cấp những người sản xuất' và 'những người làm công ăn lương' mà không phải là giai cấp vô sản nghĩa hẹp. Ở Việt Nam cũng vậy.

Ba là các dân tộc thức tỉnh và tự khẳng định mạnh mẽ, ngay trong trào lưu toàn cầu hóa kinh tế, dân tộc trở thành động lực và sức mạnh hùng hậu của thời đại.

Từ những quan điểm này, giáo sư Tương Lai cho rằng, đảng Cộng sản không nên tiếp tục dựa trên giai cấp 'vô sản' vì giai cấp này trong thực tế đã biến đổi là những người sản xuất, làm công ăn lương và đang vươn lên thành giai cấp dân tộc" Chính vì thế mà ông cho rằng đảng Cộng sản phải biến đổi, không nên là đội tiên phong của giai cấp công nhân vô sản mà phải là đảng của những người lấy lợi ích dân tộc là tối thượng" Từ đó ông đề nghị đảng phải thay đổi tên, không nên tiếp tục câu nệ vào những giáo điều đã bị cuộc sống vứt bỏ, để đảng phải là đảng của dân tộc.

Những tiền đề mà giáo sư Tương Lai đặt ra để dẫn dắt những lý luận của mình đi đến đề nghị đảng Cộng sản Việt Nam nên đổi tên, không có gì sai trật vì ngày nay, giai cấp vô sản đã không còn. Hơn thế nữa, chính đảng Cộng sản Việt Nam còn theo chân Trung Quốc, chấp nhận cho đảng viên tham gia vào các hoạt động kinh doanh làm giàu kể từ sau đại hội toàn đảng lần thứ X, thì việc cho rằng đảng Cộng sản, đảng của giai cấp công nhân lao động không những không còn mang ý nghĩa cách mạng mà đã trở thành một sự lố bịch.

Trong bài viết, giáo sư Tương Lai đã cố đánh bóng vị trí dân tộc của đảng Cộng sản qua cái gọi là 'công lao' chống Pháp, chống Mỹ giành độc lập. Từ đó, ông cho rằng nếu đổi tên, đảng Cộng sản sẽ trở thành đảng của dân tộc. Cách lý luận này không ổn và bị tiêm nhiễm những giải thích quanh co của những nhà lý luận cộng sản về 'công lao' chống Mỹ, chống Pháp để biện minh về sự độc quyền cai trị của đảng trong mấy chục năm qua. Từ nhiều năm qua, những lý thuyết gia Cộng sản đã đứng trên tiền đề rằng đảng Cộng sản đã có công 'giải phóng' đất nước ra khỏi sự thống trị của Pháp, của Mỹ nên vì thế mà đảng phải lãnh đạo đất nước vì không có lực lượng nào khác có khả năng cũng như không có công như đảng Cộng sản Việt Nam" Trong khi thực tế lịch sử, ai cũng thấy rằng đảng Cộng sản Việt Nam đã cướp công kháng Pháp của toàn dân vào năm 1945 và đã đưa dân tộc vào cảnh tang tóc chỉ vì tham vọng vô sản hóa toàn miền Nam Việt Nam sau năm 1954, theo chỉ thị của quan thầy Liên Xô. Chính vì bị nhầm lẫn như vậy, giáo sư Tương Lai đã đưa ra một đề nghị thiếu thực tế. Tại sao"

Thứ nhất, vấn đề trì trệ của đất nước hiện nay không phải là vì cái tên đảng Cộng sản hay tên Nước xã hội chủ nghĩa mà chính là những con người cộng sản đã không biết đặt quyền lợi đất nước cao hơn quyền lợi của phe nhóm hay của chủ nghĩa. Họ đã có rất nhiều cơ hội để thực hiện nguyện vọng chung của dân tộc là xây dựng một đất nước tự do, dân chủ và độc lập sau năm 1945, năm 1954, năm 1975, năm 1991... nhưng họ đã không làm.

Thứ hai, nếu không cố bám vào cái gọi là định hướng xã hội chủ nghĩa hay đội tiên phong của giai cấp công nhân vô sản.... những người cộng sản Việt Nam không còn bất cứ một cái gì để biện minh cho sự cầm quyền độc tôn hiện nay. Nghĩa là nếu họ dựa vào những lý luận Mác Lê - tuy đã cuối mùa- ít ra giúp cho họ an trú trong lúc vơ vét tài sản để bỏ chạy, còn nếu phải bỏ tất cả để về với dân tộc... thì họ chỉ còn là những tên tội đồ ngoan cố.

Thứ ba, thay đổi tên đảng hay tên nước không phải là việc làm khó khăn. Vấn đề đặt ra là tại sao phải thay đổi" và sự thay đổi đó có tốt hơn hay không" Nếu thay đổi tên mà bản chất của những người lãnh đạo vẫn tiếp tục như thời gian qua, thì chẳng khác nào thay đổi lớp sơn trên một thứ gỗ đã mục hay quá tồi.

Nói tóm lại, đề nghị đổi tên đảng và tên nước của giáo sư Tương Lai là một nhắc nhở cho giới lãnh đạo Hà Nội về quyền lợi của dân tộc. Nhưng sự đề nghị của ông đã thiếu phần nhận diện về bản chất thật của những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam nên người đọc đã thấy cái nhìn của ông thiếu thực tế. Hơn thế nữa, dù đảng Cộng sản có tuyên bố đổi tên đảng hay tên nước đi chăng nữa mà nền tảng chính trị vẫn nằm trong sự khống chế toàn diện của một thiểu số độc tài, thì chẳng khác nào hành động 'đánh bùn sang ao' mà thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Zania sống cùng với ba người con trong một căn hộ hai phòng nhỏ, gọn gàng trên tầng hai của một tòa nhà ọp ẹp. Sống ở khu Fruitvale của miền Đông Oakland, Zania cố gắng để giữ nơi này có thứ tự ngăn nắp, nhưng đó là cuộc vật lộn khó khăn. Rác vung vãi trên sân các nhà láng giềng. Chuột và nhện
Trong cuộc chiến 34 ngày giữa Irsrael và lực lượng Hezbollah tại Lebanon, Hoa Kỳ phải… đặt tiền vào cả hai cửa: bộ Quốc phòng cho gửi bom khôn để quân lực Israel phá thủng các hậu cứ của Hezbollah ở dưới, và bộ Ngoại giao chi tiền gửi phẩm vật cứu trợ nạn nhân ở trên. Tốn kém hai cửa như vậy nhưng vẫn bị đả kích!
LOS ANGELES ngày 29 tháng 8 năm 2006 - The Gas Company khuyến khích khách hàng 'gọi trước khi đào xới' để tránh những ống dẫn khí gas khi tiến hành một công trình trong vườn như xây móng,
Cuối Tháng Tám vừa qua, cộng đồng Người Việt hải ngoại nói chung, giới văn hóa nói riêng chịu lần mất mát: Nhà Báo Đỗ Ngọc Yến, người sáng lập Nhật Báo Người Việt (Nam Cali), một trong những tờ báo lớn của người Việt hải ngoại, cũng là nhật báo có lượng thời gian hoạt động lâu dài nhất của báo chí Việt Nam kể từ ngày chữ quốc ngữ còn phôi thai
Naguib Mahfouz, nhà văn người Ả Rập đầu tiên được giải thưởng Nobel văn chương, vào năm 1988, những cuốn tiểu thuyết của ông miêu tả cuộc sống Ai Cập, trong một góc thân thương của ông tại thành phố cổ Cairo, đã mất, tại tư gia bữa nay, 30 Tháng Tám, 2006, thọ 94 tuổi. Mahfouz, người Ai Cập
Thông thường trong văn thơ, sau câu tả cảnh là tới tả tình vì khi tâm xúc cảnh, tất khởi cảm thọ vui buồn, thương ghét từ cảnh đó. Đơn cử trong ca dao dăm câu như: “Trời mưa cho lúa chín vàng. Cho anh đi gặt, cho nàng đem cơm.” Nếu trời mưa chỉ để cho lúa chín vàng thôi thì dù người viết có tốn giấy mực tả tỉ mỉ tới đâu,
Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam chào đón việc trả tự do cho 4 tù nhân vì lương thức nhưng không thỏa mãn chính sách đặc xá nhỏ giọt. Theo công bố Quyết định số 953 của Văn phòng Chủ tịch nước và Thứ trưởng Bộ Công an, Thượng tướng Lê Thế Tiệm, ngày hôm qua tại Hà Nội
Trong thời gian trước và sau Đại hội Đảng X (4/2006), bộ máy tuyên truyền của Đảng Cộng sản Việt Nam đã tung ra phong trào viết bài chống lại những cuộc vận động Dân chủ ở trong nước và phản bác
Có thế chứ! Việc phải đến đã đến. Chiến sỹ dân chủ kiên cường Phạm Hồng Sơn đã thắng! Các chiến sỹ dân chủ trong và ngoài nước đã thắng! Các bạn bè quốc tế ủng hộ sự nghiệp dân chủ hóa Việt nam đã thắng! Phạm Hồng Sơn sắp ra khỏi nhà tù cộng sản. Phạm Hồng Sơn được tự do. Thật ra, trong hơn 1.500 ngày đêm trong tù,
Hôm nay là buổi sáng ngày chủ nhật, 27/8/2006. Chúng tôi được biết là vào 2 ngày 28 và 29/10/2006 sắp tới, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam sẽ tổ chức một Đại nhạc hội Ca nhạc - Hài - Thời trang mang tên "Mơ Về Châu Á" tại Sydney và Melbourne. Đoàn gồm hàng chục nghệ sỹ, người mẫu


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.