Âm Vọng Tháng Tư

25/04/202500:00:00(Xem: 2435)
Minh họa Đinh Trường Chinh
Minh Họa Đinh Trường Chinh
 
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư?
Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời.
Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết.
Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô.
Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết.
Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ.
Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau.
Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến.
Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc.
Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
Hai giòng biển rách toang được khép lại yên ả như chưa hề là nhân chứng của tương tranh đầy máu lệ.
giấy mực đời chép ra, ví thiếu
lấy da này viết để tạ nhau… (Khoa Hữu)
 
Chúng ta cùng nghe những âm vọng từ thế kỷ mù, trong ít ỏi của lòng hy vọng vào lời cầu nguyện. Nguyễn Lương Vỵ- Khải Đơn- Thái Hạo- Pháp Hoan- Nguyễn Thị Khánh Minh - Lê An Thế - Hứa Lập Chí, Nguyễn THị Hải - Trần Mộng Tú -  Phạm Đức Mạnh - Chử Văn Long - Đặng Tiến (Thái Nguyên)
 
 
NGUYỄN LƯƠNG VỴ
 
Một Mình (Trích đoạn)
 
Gió ngàn thâu ở lại thức cùng ta
Âm trườn theo đáy huyệt cuối trời xa
Âm trườn theo gò đống rống xương núi
Rú máu sông trồng lại bóng Quê Nhà…
 
 
KHẢI ĐƠN
Say mèm (Drunken Past”)
We have drunk enough to forget a century
        Winning soldiers marinated bitterness
        Swing their legs towards loved ones
        Losing soldiers drank the ocean
        On the festered sea of pirates

Nâng ly lên uống cho tan thế kỷ mù
Bên thắng cuộc lè nhè vinh quang
Tay vương vãi vung vào quá khứ
Bên thua cuộc uống đầy bụng biển khơi
Nước sóng hôi dao mùi hải tặc
(Trích từ bài viết của Nguyễn Thị Minh Ngọc tại https://damau.org/100956/rong-dam-ve-dau-trong-tho-khai-don)
 
THÁI HẠO
Đẩy Thuyền
 
Những người đàn ông và đàn bà trên biển
đẩy chiếc thuyền không
chở gió muối
mặn đầy trong mắt
chúng ta đi qua nơi này
bên xác những con cá nhỏ
nằm phơi mình trong lời kinh của biển
không ai nói với nhau một lời nào
vỏ ốc loang loáng
như thủy tinh vỡ
trên con tàu trúng đạn
lấp lánh những lời đảo hoang
không một trang sách làm nhà
Chúng ta đi qua nơi này
trên cột cờ gió xoáy
màu đỏ cuộn mình như dấu đạn
lặng lẽ bò dậy
trên da thịt cháy khét
mùa xuân
nông nổi những viên cát ve tròn
lưỡi nước năm xưa
nằm liếm vết thương
trên thân mình
cát lở…
https://damau.org/en/100956/rong-dam-ve-dau-trong-tho-khai-don
 
PHÁP HOAN
Câu chuyện tháng Tư
Trước ngày thống nhất
Họ cho trực thăng nâng một tượng Phật
Từ một ngôi cổ tự.
Tượng rơi xuống giữa đại ngàn
Hơn bốn mươi năm không người viếng.
Hoa dại nở trên trán, dây leo bám quanh đầu
Tay áo giờ đây là hang sâu
Cho lũ chồn lũ cáo.
Mỗi khi trời nổi cơn giông bão
Chúng lại rít lên những tiếng như người.
 
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Những Mảnh Phố
Bỗng rất đỏ một mùa hoa
Bỗng rất trắng rác trên đường phố
Bỗng rất nhiều màu rác bay trên đường phố
Bỗng rất khác. Âm thanh vang trên đường phố
Rất ồn. Và rất lặng.
Nghìn mảnh phố trong mưa
 
Phố thảng thốt
Phố tới lui. Sấp. Ngửa
Phố vẫy tay. Đưa. Đón
Người đến, phố-là
Người đi, phố-lạ
 
Phố hội họp
Phố đàn ca
Phố hớn hở ngày cửa mở
Phố len lén đêm cài then
Phố tung hê nụ cười
Phố che nhau nước mắt
Phố rộng chân người tới
Phố co cụm vòng ôm
Phố bay mắt nắng hồng
Phố vùi lòng lụa bạch
Phố ngửng đầu lên. Phố tung hô
Phố cúi mặt đằm. Phố co ro lệ
 
Ôi lòng phố ơi
Phố hát phố hỏng
Phố cờ phố xí
Phố mang người đi
Dặm lòng thương hải
Ôi tình phố ơi
Phố ngùi phố ngậm
Phố tang phố thương
Một lòng nhau luống…
 
LÊ AN THẾ
Vuốt Mắt
 
Một ngày đi qua, tôi vuốt mắt bóng tối
còn bóng tối, tôi vuốt mắt thời gian
 
lúc ngất say, tôi vuốt mắt ly rượu
tỉnh, tôi vuốt mắt giấc mơ
 
tôi vuốt mắt một cuộc tình
nhiều năm còn day dứt
 
19 tuổi, tôi vuốt mắt người đồng đội vừa quen biết vài ngày
mấy lần vuốt vẫn trừng trừng
khi mắt anh khép lại
tôi không hiểu tại sao thằng này sống thằng kia chết
 
đêm 2009, vội về nước, mẹ ngồi chờ, bảo con vuốt mắt cha, hưởng thọ 90,
như một người đang ngủ
tôi nghĩ đây là điều vĩnh cửu
mỗi người một lần vuốt mắt
 
tôi vuốt mắt vỉa hè cột điện thành phố
vuốt mắt đền đài tượng đá
vuốt mắt lịch sử
tôi vuốt mắt thơ
như vuốt mắt chính mình.
 3-2025
 
HỨA LẬP CHÍ
Tôi Nuốt Chửng Một Mặt Trăng Bằng Sắt
 
Tôi nuốt chửng một mặt trăng bằng sắt
Thứ mà người ta gọi là ốc vít
 
Tôi nuốt chửng nước thải công nghiệp và đơn đăng ký thất nghiệp
Tuổi thanh xuân đứng thấp hơn cỗ máy và rồi sẽ chết yểu nay mai
 
Tôi nuốt chửng những bôn ba, nuốt chửng những lang thang phiêu bạc
Nuốt chửng cầu vượt bộ hành, nuốt chửng cuộc sống đầy rẫy cặn bám
 
Tôi nuốt đến không nổi nữa
Tất cả những thứ tôi đã nuốt vào, bây giờ đang từ cổ họng tôi ồ ạt phun ra
 
Trải bày trên đất đai của tổ quốc
Một bài thơ sỉ nhục
(19.12.2013)
NGUYỄN THỊ HẢI chuyển ngữ
 
TRẦN MỘNG TÚ
 
Ngày Xửa Ngày Xưa
 
Ngày xửa ngày xưa
có ông vua muốn mở mang bờ cõi
Ông dùng quyền lực mình
đi xâm chiếm cả những vùng đất thật xa
 
Trên con đường ông đi
người và gia cầm chạy xao xác
những con gà không mang nổi quả trứng
của mình
vừa đi vừa đánh rớt
trứng vỡ tan trên mặt đất
chẳng còn sót lại bao nhiêu
nên bây giờ
anh có tới thăm em
đừng mang hoa mang bánh
mang cho em một con gà
để em nuôi lấy trứng
 
Ngày xửa ngày xưa
Có ông vua muốn mở mang bờ cõi
Ông dùng quyền lực mình
cất tiếng đòi mua
đòi chiếm
những đất nước yếu thế hơn mình
Bây giờ không phải đàn gà mất trứng
mà là những con người sẽ mất một quê hương
 
Căn nhà anh còn phòng nào cho người đến trọ
và anh có mở lòng ra ôm những vết thương.
16/2/2025
 
PHẠM ĐỨC MẠNH

Tháng Tư Màu Nhớ
 
Tháng Tư
đất trời rợp sắc đỏ
cờ
hoa
tiếng khóc vỡ òa màu nhớ
người qua cõi chết trở về
nổ bung nụ cười chiến thắng
non sông một dải nối liền
Tháng Tư
những người lính kiệt sức vì đạn bom
thoi thóp sống
lết tìm nhau
nhặt mảnh vụn xuân thì đang trôi mất
hàn rỉ sét chiến tranh
bó vết thương lòng kiếm tìm đồng đội
Tháng Tư
ký ức dâng tràn
mẹ thắt ruột chờ con
nỗi đau tê dại
hình viên đạn chẻ đôi găm xé vào tim mẹ
đứa bên này
đứa bên kia
hết đối đầu chĩa súng vào nhau
sao lặng lẽ không về
Trắng hồn khăn tang
kiếp phong trần bày lên niết bàn lạnh lẽo
mẹ thắp nén hương đắng đời sinh nở
dằn cơn vật vã cô đơn
húp cháo
chờ được phong danh hiệu
Tháng Tư
những ngôi biệt thự nguy nga
phơi quyền lực
giàu sang trước phố
ẩn náu gam xấu hổ
người qua vội bước chân xa
Tháng Tư
mùa tha thứ cho nhau
nhìn từ nhiều phía
hạnh phúc
khổ đau
ai muốn quên
ai hoài nhớ
Người lính
bị nhuốm chất độc da cam
ngâm đời trong bể khổ
làm sao gieo hạt tương lai
Ngày
sống ngồi niệm được thua
nuôi ký ức
Đêm
tập chết mơ chốn vô thường
chuông hồn
ru giấc thời gian cũng ám ảnh
giật mình….
27.04.2020
 
CHỬ VĂN LONG
Xuân Về Trên Mộ Hai Người Lính
Mùa xuân về trên mộ hai người lính
Một phía bên kia, một phía bên này
Những ngọn cỏ gà bò lan chầm chậm
Như những bàn tay tìm gặp bàn tay

Dường như tất cả đã xoá đi mọi điều thù hận
Ai nỡ phân chia ranh giới ở nơi này

Hoa đồng nở bừng lên quanh hai nấm mộ
Cánh bướm ngây thơ cũng tới vẽ vòng
Cả tiếng sáo tận bờ tre êm ả
Ru vọng về giấc ngủ ngàn năm...
 
ĐẶNG TIẾN (Thái Nguyên)
Tản Mạn Tháng Tư (trích đoạn)
(Ghi lại nỗi lòng của một người bạn…)
Đất nín! Trời câm! Không lời đáp(•)
Trường chinh dằng dặc hai mươi năm
Chốn lưu đày - nồi da xáo thịt
Tàn rạc cỏ cây đất cỗi cằn.

"Gia tài của Mẹ" - nghe nẫu ruột (••)
Chúng ta thành một lũ lai căng
Rừng xương khô còn nguyên vẹn đó
Sầu, hờn, hận, oán...Đã vơi chăng?

Tháng Tư vui! Tháng Tư sầu thảm
Đàn chim di trú rợp trời bay
Sầu thảm biển khơi bao lớp sóng
Âm u đáy nước! Ai có hay?

Xác xơ lau cỏ nơi vườn cũ
Người đi biền biệt! Chẳng trở về
Bơ vơ bao mộ phần vô chủ
Lưu lạc oan hồn nẻo sơn khê.

Cầu Trời tháng Tư mưa đến sớm!
Tẩy oan khiên cho xứ sở này
Cầu Trời tháng Tư trong lành nắng
Hạt nảy mầm. Tươi lá. Xanh cây.

Cầu Trời tháng Tư vang sấm động
Lay thức lòng Ai nỗi xót thương
Ngủ yên nhé! Ngủ yên sân hận
Để lệ rơi! Dịu nỗi đoạn trường.

Được - Mất đã qua xin đừng nhắc
Đâu của riêng Ai những Vui - Buồn
Lịch sử in hệt trò hí lộng
Ngựa chết cùng ngũ đế tam vương. (•••)

----
(•) Mượn ý thơ Tô Thùy Yên.
(••) Tên bài hát của Trịnh Công Sơn.
(•••) Đồng dao "Con ngựa chết trương tam vương ngũ đế".
 
 
HOÀNG XUÂN SƠN
Mã Số Năm Mươi 
 
Một mình tôi gánh chịu
U ám cơn thở già
Con khói tàu phế phủ
Bằn bặt niềm xương da
 
Thương lắm hàng cây xanh
Sao người đời chặt trụi
Nhớ quá một trong lành
Thuở chưa từng hấp hối
 
Khò khè một bến giang
Sông đau từng mạch nước 
Làm sao để tan hàng
Khúc thuyền bè lũ lượt
 
Tôi đếm tới năm mươi
Thắp giùm nhau quá khứ 
Nơi thương thế biếng lười 
Chẳng còn gì can dự
 
Và em như giấc mơ 
Và tôi một đợi chờ 
Khi nào trăng hóa thạch 
Đoạn tình buồn phất phơ
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ là một vị học giả uyên bác về Phật giáo, nguyên giáo sư của Đại học Vạn Hạnh tại Sài Gòn, nhà văn, nhà thơ, dịch giả và là một người bất đồng chính kiến với nhà cầm quyền và đã bị cầm tù trong nhiều năm. Năm 1998, Hòa Thượng được tổ chức Human Rights Watch tặng giải thưởng về nhân quyền Hellmann-Hamett Awards. Hòa Thượng là Xử lý Thường Vụ Viện Tăng Thống của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Hòa Thượng thông thạo tiếng Trung Quốc, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Pali, tiếng Phạn và tiếng Nhật, đọc hiểu tiếng Đức. Hòa Thượng được giới học giả Việt Nam đánh giá cao vì đã công bố nhiều tiểu luận, chuyên khảo, thơ và nhiều công trình dịch thuật Phật giáo từ tiếng Phạn, tiếng Trung Hoa và tiếng Nhật, được coi là nhà sư uyên bác nhất của Phật giáo Việt Nam, đã soạn thảo quyển Bách Khoa Phật Học Đại Tự Điển.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Ta về một cõi tâm không / Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn / Còn yêu một thuở đi hoang / Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya / Ta đi dẫm nắng bên đèo / Nghe đau hồn cỏ rủ theo bóng chiều / Nguyên sơ là dáng yêu kiều / Bỗng đâu đảo lộn tịch liêu bến bờ / Còn đây góc núi trơ vơ / Nghìn năm ta mãi đứng chờ đỉnh cao
Nhà văn Jon Fosse vừa đoạt giải Nobel Văn chương về kịch nghệ năm nay, 2023. Ngoài ra, ông cũng nổi tiếng trong lãnh vực thơ và truyện. Tác phẩm của ông được dịch ra khoảng 50 ngôn ngữ. Tìm hiểu về mục đích sáng tác, ông cho biết, “I hope they can find a kind of peace in, or from, my writing.” (Tôi hy vọng người đọc có thể tìm thấy sự bình an trong các tác phẩm của tôi.) Tác phẩm nổi tiếng với nội dung sâu đậm của ông là dãy “Septology”. Đây là một từ vựng mới, có ý nghĩa là một loạt bảy cuốn sách. Có lẽ, Septology phát xuất từ “Heptalogy” mà ví dụ rõ rệt nhất là dãy tác phẩm Harry Potter.
Mùa thứ ba trong năm đã chớm về. Autumn ngoài nghĩa mùa thu, còn mang nghĩa ẩn dụ là chỉ lúc xế chiều, lúc ngày sắp tàn, là mùa mà ban ngày ngắn và dần lạnh hơn. Bên cạnh hình ảnh biểu tượng là mùa lá rụng, lại cũng là mùa phần lớn trái cây được thu hoạch, vì gắn với đời sống thiên nhiên này mà từ rất lâu văn hóa Tây phương đã nhân cách hóa mùa thu là người phụ nữ trẻ đẹp đầy sức sống với mái tóc gắn đầy lá hoa quả chín, là hình ảnh vừa nên thơ vừa chứa đựng sức sống diệu kỳ của mùa gặt hái.
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Tháng 7. Mùa hè đang gửi đến đây một sứ giả vô cùng dễ thương. Phượng tím. Đi đâu chợt cũng bị màu tím thơ mộng ấy níu mắt nhìn, làm dịu đi cái nóng chói chan. Bạn đang ở đâu, buổi sáng rực nắng đi chơi hay chiều mệt nhoài sau giờ làm việc, hay tối, hay khuya, hàn huyên bạn thiết, hoặc giả nói chuyện một mình, tất cả những tâm trạng thời gian đó, bạn sẽ tìm thấy được trong Căn phòng chứa đựng mọi khoảnh khắc, nơi các nhà thơ Hoàng Trúc Ly, Duy Thanh, Nguyễn Thùy Song Thanh, Tomas Transtromer, Âu Thị Phục An, Chiêu Anh Nguyễn, Nguyễn thị Khánh Minh, Trương Đình Phượng, Inrasara, Phạm Thiên Thư, Nguyễn Xuân Thiệp, đọc cho bạn nghe những vần thơ mang âm hưởng chói chan của mặt trời mùa hạ, hoang mạc gai xương rồng, mật ngọt của thiên nhiên…
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
… Đã bao năm rồi, biết bao nhiêu nước chảy qua cầu, có quá nhiều điều để không thể nào quên. Ngay trong tù đày, những hình ảnh hồi tưởng chưa bao giờ là cuộc duyệt binh vĩ đại đầy màu sắc và ồn ào của ngày Quân Lực; mà luôn luôn là những bước chân diễn hành thầm lặng của một tiểu đội lính vô danh ở ngày giờ cuối cùng của một thành phố trước khi mất tên Sài Gòn. Người chuẩn úy ấy bây giờ ở đâu, trong một trại cải tạo nào, còn sống hay đã chết, số phận những người lính can đảm kỷ luật tới giờ phút chót ấy bây giờ ra sao, cũng không ai được biết. Liệu có thêm được một dòng chữ nào giữa những trang quân sử viết dở dang để nói về cuộc diễn binh kỳ lạ cấp tiểu đội mang biểu tượng hào hùng của quân lực ở ngày giờ cuối cùng trước khi cả toàn quân tan hàng rã ngũ... (Ngô Thế Vinh, trong tập truyện Mặt Trận Sài Gòn.)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.