Thơ: Conclave

19/04/200500:00:00(Xem: 10212)
4/18/05

tôi đã nghe chúng gọi tôi bằng những tiếng cười sang sảng,
bằng những tiếng khóc oán than, từ bên kia thế giới.

những vong hồn quái đảng, những vong hồn mê sảng,
chẳng biết chúng là ai, chỉ trôi mãi, theo số mạng.

tôi đã nghe chúng gọi tôi, những đêm nằm ói mật,
những đêm nằm run cật, không chăn gối, không tường vách.

tôi đã quay lưng với tất cả, tất cả, những ngón tay cong oằn,
cong oằn, ngoắt ngéo, những ngọn lưỡi dài, đâm xéo tim tôi,
miếng mồi ngon béo bỡ.

tôi không nhìn nhưng mắt vẫn mỡ, trao tráo tôi không nhìn
nhưng mắt vẫn thấy, những khuôn mặt nát bấy, thiếu tai, mắt.

nửa khuôn mặt, một chân lê lết, một tay máu chảy bê bết,
cố bụm, ruột gan lòi ra, cố tin và cứ tin, sẽ nguyên vẹn
hình hài một ngày mai.

những thi thể bịnh hoạn, những bào nhi chưa sinh ra đã chết,
những hồn ma muốn chết, vì quá già mà quên đi
thế nào để chết, để chấm-hết.

chúng cầu tôi đến gần, chúng kéo tôi đến gần. tôi giật mình
nghe tiếng phong linh-- chỉ là âm thanh, không sáng-tối.

tôi hờ hững trôi, trên không gian không chiều
vào đường hầm vô tận. không hối hận, không ăn năn.

không tội tình tổ tông, tôi bình yên cầm chặt chìa khoá
ép kín trong lòng bàn tay, am hiểu rằng, đôi cánh thiên thần
đang chờ đợi tôi ở tận hoả ngục diêm vương.

joseph đỗ vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các nhà thơ nữ Việt Nam đầu thế kỷ 21 đã góp phần tạo nên sự sinh động, thay đổi diện mạo thi ca Việt Nam. Thế giới ngày nay như một tảng băng đang trôi dần về vực lửa, nơi đó ranh giới của thiện ác phải trái trở nên mù mờ, lòng người bị phân chia bởi trăm ngàn biên giới, mọi niềm tin thành nghi hoặc. Trên tảng băng đang tan ấy, thi ca của lớp nhà thơ nữ này như một bến bờ để neo lại những phân rã, để hiệu đính lại những phù phiếm, sai lầm của định kiến, bằng cái nhìn sắc xảo, thực tế, táo bạo, thách thức. Thi pháp hiện đại, được thể hiện qua ngôn từ mới mẻ và hình ảnh đầy sáng tạo. Sức thuyết phục của họ dường như nằm ở then chốt Cảm Xúc Thi Ca, một thứ cảm xúc dịu dàng của nhân ái, tràn trề của tự do, kiêu hãnh của độc lập, ngang tàng của bức phá, cho người đọc thấy được một cái Tôi-Nữ-Tính đầy tự tin, lấp lánh nữ quyền. Nói có vẻ nghịch lý, nhưng, chính niềm tự tin, phóng khoáng ấy lại khiến thơ của họ mang chất thơ ngây và gợi cảm.
Muốn sống hạnh phúc thì phải xa lìa mộng ảo. Chứ không phải chạy theo huyễn hóa của đời. Như Phật dạy trong Kinh Bát Nhã: “Điên đảo một khi đã viễn ly, Thì Niết Bàn hiện ra ngay trước mắt.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.