Thơ: Trừ Đi

29/04/200500:00:00(Xem: 8321)
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết đi rồi !
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay... trước khi tôi viết,
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn Mặt trời lên trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể.
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi "
Không phải !
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi !
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !

Chế Lan Viên (Rút từ Di cảo)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi trên đồi hoa rực nắng, Bên em một chiều hạ vàng.
Mậu thân, 2000 người xuống đồng bằng Chỉ một đêm còn sống có 30,
- Dưới những bóng cây xanh vòm lá thấp Ta nằm yên đợi gío đẩy đưa buồn
Mẹ đứng trên đồi Mai Lĩnh Nhìn xuống phố nghèo Đông Hà
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc Ngày ra đi không hẹn buổi quay về
chào em, thu tới mùa vui học đã nhốt hồn ta trở lại trường
Van xin em vẽ hộ tôi ngôi nhà trống cho gió lùa vào khi tâm hồn
Chiều nay mây trắng hay mây tím Ta quẳng buồn lo gởi đất trời
Đời mất nước tâm hồn hay lảng đảng Ngắm mây cao buồn suốt kiếp phiêu linh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.