Hôm nay,  

Phật Nhập Diệt

29/03/200800:00:00(Xem: 19607)

Với con mắt Thế Gian thì có sống, có chết, ai cũng phải chết nên Đức phật cũng phải chết như mọi người thường, đó là vì chúng ta Vô Minh nên chỉ biết chấp chước mọi vật, mọi sự qua hình tướng.

Nếu sâu sắc hơn thì hiểu rằng Chân Tâm, Phật Tính không tùy thuộc vào sinh tử, nó siêu việt vũ trụ, vạn vật, nói rõ hơn là nó siêu việt tất cả mọi hình tướng, song nó cũng không tách rời hình tướng cho nên khi nhìn Phật Nhập Diệt thì chúng ta hiểu rằng: "Phật đây là Phật Tính" mà đã là Phật Tính thì không ảnh hưởng gì tới sinh diệt, cũng không ảnh hưởng gì tới đớn đau, vui/buồn, sướng/khổ, nó cũng không phải tái tạo khi chúng ta được sinh ra và khi chúng ta chết, nó cũng không biến mất vì Phật Tính không phải là một vật, nó ra ngoài thật/giả, có/không, nhưng lại không rời Thân, Tâm, Thế Giới, Vũ Trụ Vạn Vật này.

Do đó mất Thân này là tự động phải có ngay Thân khác dù muốn hay không để tuyệt đối vẹn toàn "Hữu Trí, Hữu Thân", tức Thân Tâm viên mãn.

Sau đây là những chứng minh qua Kinh Sách, qua những lời của Phật, của Tổ đã thuyết; Theo như trong Bửu Tạng Luận, Đại Sư Tăng Triệu dậy rằng:

Với Chân Không Diệu Hữu ấy chúng ta không thể chấp là Thật hay Giả, vì nó Vô Danh, Vô Ngôn, Vô Thuyết, Phi Vật, Phi Thân, Phi Tâm; Tự nó ra ngoài tất cả những gì chúng ta gán ghép cho nó.

- Nó là "Vô Thân", vì Vô Thân mà "Đại Thân"

- Nó là "Vô Tâm", vì Vô Tâm mà "Đại Tâm"

- Kinh Kim Cương, Phật dạy "Phi Thân, thị danh Đại Thân" là vậy.

-- Vì Đại Tâm thì cùng khắp Vũ Trụ Vạn Vật

-- Vì Đại Thân thì ứng dụng đầy đủ vẹn toàn

- Nếu chúng ta chấp Thân là Thân Thật thì mất Đại Ứng Dụng

- Nếu chúng ta chấp Tâm là Tâm Thật thì mất Đại Trí.,

Do đó nếu lìa được Thân Tâm, phá mọi Tri Kiến (Thấy Biết là Kiến, Văn, Giác, Tri) của phàm phu thì mới vào được cái "Chân Tính". Là cái Đại Thân, Đại Tâm, Đại Trí cũng là Đại Đạo.

Để rõ hơn về "Đại Đạo" chúng ta tạm ví như Người Thợ Bạc gom góp hỗn hợp nhiều miếng vàng to nhỏ, hình tướng khác nhau đem bỏ chung vào một cái lò mà rèn đúc các thứ ấy thành một bức tượng bằng vàng tức là "Đại". Vậy các miếng vàng ấy dù to, dù nhỏ, dù trong hình tướng nào chăng nữa trông có khác nhau vì hình dạng nhưng cái Bản Thể chung của chúng đồng đều là vàng cả nên còn gọi là "Dung Tướng" tức nhiều Tướng Dung Hợp thành Một Thể, thành "Nhất Thể".

Cũng thế ấy trong lò đúc Đại Đạo của Tạo Hóa, Vũ Trụ Vạn Vật cũng có muôn ngàn sai biệt, đồ dùng hữu dụng cho Đời, được chế biến vô cùng, vô tận với muôn ngàn biệt sai khi Thành, khi Trụ, khi Hoại, khi Không nhưng Bản Thể hay Thể Tính của chúng vẫn chẳng thêm, chẳng bớt.

Thật quả đúng : 

- Một là Tất Cả, Tất Cả là Một

- Một là Muôn Ngàn Sai Biệt, Muôn Ngàn Sai Biệt là Một

- Ngàn Sóng là Biển, Biển là Ngàn Sóng

- Tính, Tướng Như  Như

- Tính, Tướng Thường Trụ

- Do công dụng của Nhất Pháp, Nhất Thừa, Phật Thừa mà thành tựu Vạn Tượng.

- Cũng lẽ đó mà Kinh nói:

"Sum La Cập Vạn Lượng, Nhất Pháp Chi Sở Ấn".

tức Muôn Loài, Muôn Vật chỉ là Một Pháp, là Tự Tính, là Bản Thể  gồm đủ Vạn Hữu là thế, nó là Nhất Thừa, là Phật Thừa, là Phật Tính bình đẳng, Phật/Chúng Sinh Bất Nhị, Vô Ngôn, Vô Thuyết, mênh mông khó lường, khó bàn, khó nghĩ. Tất cả Viên mãn, từ cây cỏ, muỗi mòng cho đến một hạt bụi, một Lân Hư Trần v…v…đều từ Nhất Thừa hay Phật Thừa mà ra cả.   

- Nếu hiểu được là người có Pháp Nhãn Bát Nhã đã sáng tỏ mới thông suốt được "Nhất Thừa", cũng là "Đại Đạo".

- Vì vậy mà Kinh nói: Nếu hiểu thấu được, thấy được "Chân Nhất", "Tri Nhất" thì mọi việc đều xong, có nghĩa là thâm nhập được Tự Tính, ôm Tự Tính ấy mà Tái Sinh, chẳng chút Vọng Tưởng gì thì tự động là Bậc Thánh.

- Còn người chưa thấu rõ thì hay tin Tà, Dị Đoan, Chính Tín của người ấy rất yếu vì còn nhiều chấp chước nên bị kẹt và Diệu Lý khó thâm nhập, vì họ luôn luôn có Vọng Nhị Kiến (Kiến, Văn, Giác, Tri) gọi là Vọng Tâm, Vọng Kiến nên ngược với Chân Lý.

-  Ví như người ở trong Kho chứa nhiều thứ làm bằng Vàng, họ chỉ thấy các hình tướng của những thứ đồ làm bằng vàng như: thấy Vòng Vàng, Giây Chuyền Vàng, Bông Tai Vàng nhưng họ không thấy được cái Bản Thể của những thứ ấy luôn luôn là Vàng. Vọng Niệm của họ luôn khởi đủ thứ Tri Kiến phân biệt Hình Tướng:  Đẹp/Xấu, Thật/Giả, nên đã không thấy được cái Bản Chất của Vàng để tự làm mất đi cái Bản Thể của Vàng mà chỉ sống với sự luận bàn tranh cãi phân biệt  v…v…

Đó là Phàm Phu Mê Muội đã lạc mất Bản Tính nên chỉ Chấp Tâm,          Chấp Tướng, chấp cảnh, chấp  đủ thứ sai biệt điên đảo để rồi trôi  lăn mà thọ hết Thân này đến Thân khác.

Chúng ta chấp Hữu Tướng, trân quí Hữu Tướng, sợ Vô Tướng là vì chấp cái Thân này Là Thật, nên quí trọng nó và muốn sống mãi, sợ nó chết là bị đi vào cái Vô Tướng, nên rất sợ Vô Tướng! 

Còn người có Tu Hành mà chưa rốt ráo thì lại chấp Vô Tướng, rất sợ Hữu Tướng! Là vì không hiểu rõ Chân Thật Nghĩa của Bát Nhã Tâm Kinh nên đã coi khinh, coi rẽ cái Thân cũng như nơi chúng ta đang hiện sống, vì chấp nó là Giả, là Huyễn Hóa nên coi thường nó, sợ nó, muốn hoàn toàn vứt nó đi để về nơi Vô Tướng, nơi gọi là Thiên Đường, là Cực Lạc mới cho là Vĩnh Cữu.

Có biết đâu rằng :

+ Hữu Tướng và Vô Tướng vốn Chẳng Khác

+ Sắc tức là Không, Không tức là Sắc

+ Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc

+ Chẳng phải dùng "Sắc" để diệt "Không", giống như nước đang chảy im lìm bị gió thổi mà thành bọt nước, nhưng "Bọt" ấy chính là "Nước", chẳng phải dùng "Bọt" ấy để diệt "Nước". Vì "Nước" và "Bọt" không khác nhau.

+ Cũng thế, không cần dùng "Không" để diệt "Sắc" như diệt "Bọt" thành "Nước" vì "Nước" Là "Bọt", "Bọt" là "Nước" rồi, chẳng phải lìa nước mới có Bọt. Cho nên "Không" vô tận thì "Sắc" cũng vô tận là vậy.

+ Người thích Hữu Tướng, sợ Vô Tướng vì họ chẳng biết Hữu Tướng tức là Vô Tướng.

+ Kẽ thích Vô Tướng sợ Hữu Tướng vì họ chẳng biết Vô Tướng tức là Tướng.

+ Thật ra thì Vô Tướng/Hữu Tướng đều trong Tự Tính mình, ngay nơi mình, ngay nơi chúng ta đang hiện sống.

- Nếu theo như Bửu Tạng Luận thì chúng ta sẽ có những suy tư và tự hỏi: Sau khi Phật Nhập Diệt thì hiện giờ Phật ở đâu" Phật hiện đang ở chỗ Vô Tướng hay sao"

- Những Vị đã Giác Ngộ, những Vị đã thâm nhập Chân Lý Giải Thoát, các Ngài hiện giờ ở đâu sau khi đã chết" Hay các Ngài cũng đang ở chỗ Vô Tướng"

- Thật ra mà nói thì các Vị Phật, các Vị đã Giác Ngộ chỉ là Thị Hiện Sống mà chẳng phải "Có", Chết mà chẳng phải "Không", các Ngài chẳng có Vọng Tâm lấy bỏ dù trải qua muôn ngàn Sinh Tử, mà chỉ tùy theo Pháp Tính tự nhiên chẳng hề nổi Ý Phân Biệt, ấy là chẳng Có Ngã/ Vô Ngã.

-  Còn Phàm Phu chúng ta thì ngược lại có Vọng Tưởng là Tâm Thức Si Mê nên tự sáng tạo đủ thứ Thấy Biết (Kiến, Văn, Giác, Tri) có biết đâu rằng Tự Tính vốn Vô Danh mà chúng ta gán tên nơi Vô Danh, Tự Tính vốn Vô Tướng mà chúng ta gán tên nơi Vô Tướng cho nên các "Danh", các "Tướng" ấy đã lỡ bị tạo lập thì Vọng Tưởng do đó mà sinh, để rồi Phật Tính bị chôn vùi, Đại Đạo bị ẩn khuất.

- Do những lẽ trên đây xin mời tất cả chúng ta cùng suy tư!

- Nếu quả thật các Vị Phật cũng như các Vị đã Giác Ngộ sau khi Chết, các Ngài hiện đang ở nơi Vô Tướng tức nơi Chân Không Diệu Hữu không dính dáng gì với Thế Gian này thì đi ngược lại với Bửu Tạng Luận và những lời dậy của Đại Sư Tăng Triệu cũng như những Kinh sau đây do chính Đức Phật và các Tổ đã thuyết:

- Kinh nói : Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp

- Bát Nhã Tâm Kinh:

"Sắc Chính Là Không, Không Chính Là Sắc"

"Sắc Chẳng Khác Không, Không Chẳng Khác Sắc"

(Vũ Trụ Vạn Vật này toàn là Sắc, toàn là Không;

Thì đúng là Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp)

- Lăng Nghiêm Kinh:

"Tính là Tướng, Tướng là Tính"

"Vô Tướng là Hữu Tướng, Hữu Tướng là Vô Tướng"

( Vậy Vũ Trụ Vạn vật toàn là Hữu Tướng, và toàn là Vô Tướng;      Thì cũng vậy: "Phật Pháp không rời Thế Gian Pháp")

- Pháp Hoa Kinh:

"Cảnh Vốn Tự Không, Đâu Cần Hoại Tướng"

Vũ Trụ Vạn Vật này toàn là "Tướng" nhưng không cần phải hủy  hoại nó đi rồi mới thấy là "Không Có Tướng",  ( Y chang nghĩa của Bát Nhã Tâm Kinh  vậy: "Phật Pháp cũng không  rời Thế Gian Pháp") .

- Duy Ma Cật Kinh:

Các Sắc tự chúng đã là Không chẳng chờ Sắc diệt rồi mới là  Không, Tính của các Sắc tự Không, Ngũ Uẩn cũng y vậy, thì các  Căn ( Nhãn, Nhĩ, Tỉ, Thiệt, Thân,Ý) và các Trần (Sắc, Thanh, hương, Vị, Xúc, Pháp) là Thế Giới Vũ Trụ Vạn vật này cũng y  như thế.

Vậy thì "Phật Pháp có rời Thế Gian Pháp đâu" ") .

- Pháp Bảo Đàn Kinh : Lục Tổ Huệ Năng dạy rằng:

"Chân Như Tính, Phật Tính, Pháp Giới Tính".

Nếu đã gọi là "Tính" thì tự nó khởi Niệm, nhưng là "Chân Như Niệm" không do Nhân Duyên mà có, tức là không có đối đãi như Vọng Tâm Thức Phân Biệt của Chúng Sinh, Tổ nói tiếp: "Nếu không có cái "Tính" ấy thì tất cả các Căn (Mắt, Tai, Mũi, Lưỡi, Thân, Ý) và tất cả các Trần (Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp) đều bị Hoại ngay lập tức.

Cho nên:

-- Không có Chúng Sinh thì không có Phật

-- Không có Con Người thì không có Kinh Sách

-- Và nếu chẳng có con người thì Vạn Pháp Vốn  Chẳng Tự Có được.

Vậy thì Phật Pháp Làm Sao Mà Rời Được Thế Gian Pháp"

Ghi Chú:

Tự Tính cùng khắp, Siêu Việt số lượng thời gian, không gian,  chẳng Một, chẳng Hai, chẳng Ba, chẳng thể suy xét, chẳng thể  nghĩ bàn, chẳng thể phán đoán

Tất cả những danh từ trong bài này: Giả/Chân, Sống/Chết,  Đại/Tiểu, Hoại/Thành v...v...đều là phương tiện, đều là giả danh.

(LTS: Ni sư Thích Nữ Chân Thiền là Viện Chủ Thiền Viện Sùng Nghiêm, nơi có các sinh hoạt sau. Lớp Miễn Phí vào Chủ Nhật:

1./ Lớp Việt Ngữ  - Với các Cô: Mai, Nga, Diệu Tánh, Quyên, Vân, Loan hướng dẫn.

2./ Lớp Thiền Người Lớn: Với các Sư và các Thành Viên của Thiền Viện đảm trách.

3./ Lớp Thiền Thiếu Nhi (nt) 

4./ Lớp Yoga. GS Dean Mander

5./ Lớp Nhiếp Ảnh Nghệ Thuật. Do Nhiếp Ảnh Gia Phí văn Trung và Ban Giảng Huấn.

6./ Lớp Dạy Kèm "After School".

Thiền Viện Sùng Nghiêm, 11561 Magnolia St., Garden Grove, CA 92841. Tel: (714) 636-0118)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một thi sỹ Trung Hoa có nói: “Nơi dấu chân đoàn chiến mã hung hãn, ào ạt băng qua, nơi đó, mười năm sau cỏ chưa thể mọc và gió còn tanh mùi máu!”
Nhiều người đang góp phần lành mạnh khóa thế hệ trẻ. Một trong những nỗ lực đó là chương trình đào tạo Những Nhóm Chim Non manh nha từ năm 1992 khi nhạc sư
Trong Chúa Nhật I Mùa Chay, cả ba bài Tin Mừng (Chu kỳ Năm A, B, C) đều nói đến việc Chúa Giêsu “để cho qủy (Satan) cám dỗ”.
Tái Đáo Thiên Thai là tựa bài thơ thất ngôn bát cú của thi sỹ Tào-Đường, tả tâm trạng hai chàng Lưu Nguyễn lạc Thiên Thai
Ăn đêm không chỉ vì nhu cầu đòi hỏi của cái dạ dày, mà là thói quen, thú vui của ngườì Sài Gòn có từ lâu. Và vì cái tật ăn đêm mà người Sài Gòn
Không thấy một gạch nối nào giữa hình ảnh người đẹp Chiêu Quân của Hán-quốc phải gạt lệ sang Hồ, với thời điểm giao mùa năm mới tiễn năm cũ.
Bình Thuận chỉ có ba trăm năm ngắn ngủi nhưng cũng là nơi đã sinh ra nhiều nhân tài có đủ trong mọi giới, từ văn chương chữ nghĩa, hội họa, kiến trúc
Những ngày đầu Xuân, nắng thường dấu mặt sau những tầng mây xám, đôi khi mưa nhẹ và gió se lạnh, dịu dàng cuốn theo từng chiếc lá cuối đông.
Ngày nay, người ta trở nên quen thuộc với hình ảnh ông già Noel xuất hiện trên mọi phố phường để phát quà và đem đến nhiều điều ước nguyện
Ngày Tết người mình mặc đồ mới, ăn nói cư xử như một người mới đầy tình người, đi hái lộc để nhận ơn từ trời, và trở thành chính sức sống mới mẻ tinh khôi này


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.