Hôm nay,  

Đạo Phật và Đời

22/05/202308:49:00(Xem: 3203)
Tôn giáo

daonhu 


Làm sao để có được cuộc sống bình an hạnh phúc là mối quan tâm, là điều ước mơ chính đáng của mọi người, Đông phương hay Tây phương, Bắc hay Nam, giàu hay nghèo, đều có giấc mơ chung đó. Sở dĩ chúng ta có cuộc sống không được bình an hạnh phúc là vì chúng ta có tầm nhìn sai, nhận thức sai, về cuộc sống hiện tại của chúng ta. Từ tầm nhìn sai lầm này, đã đưa chúng ta đến lối sống không đúng, không phù hợp với giá trị của thực tế của cuộc sống chúng ta đang có. Do đó đã gây ra lo âu, phiền não triền miên cho ta.
    Thông qua những kinh nghiệm bản thân đã từng hưởng thụ lợi lạc ái dục, quyền lực trong cung điện và sau 6 năm tu khổ hạnh mà không đạt được kết quả tốt đẹp nào, Đức Phật mới đúc kết một bài hoc học để khuyên những kẻ đi tìm Đạo:
    – Những kẻ đắm chìm trong dục lạc, ái dục, danh lợi, quyền lực, những kẻ đó tin chết là hết. Người ta chỉ sống trong một kiếp này mà thôi. Cho nên họ quay cuồng chay theo thỏa mãn dục vọng, họ không thể có giây phút an lạc, không có được cuộc sống binh an thật sự.
    – Những kẻ đi tìm Đạo tu theo lối khổ hạnh, tự đầy đọa thân xác, giày vò tâm linh mình, chỉ vì họ hy vọng làm như thế họ có thể hưởng một kiếp sau an lạc hạnh phúc. Họ đã vô tình đánh mất hiên tại, giây phút nhiệm màu và thực tế cần thiết cho cuộc sống hiện tại trong kiếp này.
    Đức Phật, người tu hoc phải biết con đường Trung Đạo, đừng để mình đi lạc vào cái quan điểm thái quá cực đoan, bất cập, giả định của cuộc đời. Để có cuộc sống binh an hạnh phúc chúng ta nên nhớ về quá khứ để rút ra những bài học, những kinh nghiệm sống thông qua những sư kiện trong quá khứ. Nhưng chúng ta không để mình bị lôi cuốn, trói buộc, vào những sự kiện, những lỗi lầm trong quá khứ mà thấy phiền não về hiện tại. Chúng ta nhìn về quá khứ với cái nhìn tích cực. Chúng ta có những mong cầu về tương lai, mong muốn xây dựng cuộc sống thế này, quyết chí tu học thế kia. Nhưng chúng ta không để những mong muốn đó làm sao nhãng cuộc sống hiện tại. Tương lai ra sao chính là do việc tu học, trau dồi nhân cách, đạo đức của chúng ta hôm nay quyết định. Hãy trân quí giây phút hiện tại, giây phút nhiệm mầu. Hãy biết tu tập, trau dồi nhân cách, đạo đức, yêu thương mọi người với tất cả phút giây mà chúng ta đang có trong lúc này. Đó là con đường chính để có được cuộc sống bình an, an lạc và hạnh phúc. Đạo Phật là để sống chứ không phải để cầu. Đạo Phật hướng dẫn chúng ta đi, chứ không hứa đưa chúng ta tới đích. Chúng ta không thể tìm thấy bình an, hạnh phúc, chỉ bằng cách cầu nguyện. Phải tự mình nỗ lực, phải trau dồi thân tâm và rèn luyện tu tập, nhân cách, đạo đức, phải biết cố gắng xả bỏ Tham-Sân-Si. Chúng ta không phải chỉ cần vào chùa, cúng bái, cầu xin chư Phật, chư Bồ Tát gia hộ, trợ lực, cứu khổ, cứu nạn, là sẽ được giải thoát các khổ đau, tai ương và bệnh tật.
    Khác với các tôn giáo khác, đạo Phật không thừa nhận có Thượng Đế, hay một đấng siêu quyền lực như đấng Allah có toàn năng chi phối đời sống của con người cũng như ban phát ân huệ hay trừng phạt con người. Không có Đức Phật tự sinh. Tất cả phải thông qua một quá trình tu tập, rèn luyện đầy nghị lực với tất cả Bi-Trí-Dũng của bản thân mình. Đức Phật đã từng nói: “Ta là Phật đã thành. Chúng sinh là Phật sắp thành”.
    Bình an, hạnh phúc mà chúng ta tìm kiếm đang ở chính tại đây và trong lúc này. Hãy trân quí giây phút hiện tại, giây phút nhiệm mầu. Hãy biết tu tập, rèn luyện nhân cách và phải biết yêu thương mọi người với tất cả giây phút mà chúng ta đang có trong tinh thần triết lý Vị Tha của đức Phật.

 

Đào Như

(May 19, 2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vừa rồi trong chương trình Game show Ai là triệu phú trên đài VTV3, một giảng viên đại học đã không trả lời được câu hỏi liên quan đến nhóm Tự lực văn đoàn và các nhà văn Nhất Linh
Tài tử Orlando Bloom, ngôi sao chính của phim “Pirates of the Caribbean” cho biết anh sẽ tạm rút khỏi Hollywood
Anh bạn tôi, Nam Lộc, hỏi tôi câu hỏi trên, tôi bảo anh cho tôi trả lời bằng bài viết này
Trong “Nét Thánh Thiêng Thường Ngày” (Everyday Sacred), bà Sue Bender kể một truyện về một nhà giáo dạy vẽ tên là Gale. Lớp hội họa của bà Gale có một thực tập gọi là
Nhân dịp chuyến đi thăm gia đình tại Hoa-Kỳ, tôi được LS Lâm Lể Trinh đề nghị phát biểu cảm nghĩ của mình trong dịp ra mắt ba cuốn sách
Tôi nghĩ rằng mọi người ai cũng ước mong sống hạnh phúc và không thích khổ đau. Tôi cũng tin mục đích của đời sống là thành đạt
Cơn đại hồng thủy 30-4 kéo tới phá xập cả đình, chùa, nhà thờ, lăng miếu và đẩy cả nước vào một ngục tù khổng chưa từng thấy tại Việt Nam
Trong đêm đen vật vã, nhiều người bỗng nhận được sức biến đổi thật lạ lùng, không do sức riêng của mình nữa, mà do luồng áng sáng từ trên. Nhà thơ Hàn Mặc Tử là
Nhiều khán giả khi xem một cuốn phim không hiểu đạo diễn muốn nói gì khi thấy trên màn ảnh một màu nào đó
Điện Ảnh được gọi là Nghệ Thuật Thứ Bảy và là một bộ môn Nghệ Thuật tổng hợp và công sức của nhiều người đem lại với tài năng


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.