Hôm nay,  

Bố Tôi...

14/02/200700:00:00(Xem: 4335)

Bố Tôi...

Sau 90 năm phấn đấu với những vui buồn, nổi trôi, và hạnh phúc trong cuộc đời, cộng với 10 tháng trời chống chỏi với những căn bệnh cuả tuổi già. Bố tôi, ông Nguyễn Văn Nam đã thanh thản ra đi vào lúc 3 giờ lẻ 5 phút sáng ngày thứ Hai, 12 tháng Hai, 2007 tức là ngày 25 tháng Chạp, năm Bính Tuất tại nhà riêng ở thành phố Laguna Niguel với đông đủ con cháu ở bên cạnh.

Sinh năm 1917 tại làng Nội Duệ, tỉnh Bắc Ninh. Sau khi tốt nghiệp trung học, Bố tôi gia nhập quân đội quốc gia với chức vụ cuối cùng là Trung Uý và giải ngũ vào năm 1954, sau ngày đất nước phân ly. Cưu mang vợ hiền cùng 6 đứa con thơ di cư vào Nam lập lại sự nghiệp và làm ăn, buôn bán nuôi gia đình.

Hình như thoạt tiên Bố Mẹ tôi dự định chỉ có 5 đứa con, vì thế ông bà đã chọn ra những cái tên thật vần: Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh và đặc biệt là dùng tên cuả mình để làm chữ lót cho những đưa con trai. Nhưng không hiểu vì lý do nào mà hai Cụ lại quyết định "tăng gia sản xuất" để rồi có thêm 6 nhân mạng nữa không theo vần điệu kể trên mà trở thành Hải, Việt, Huyền, Hưng, Hiền và Vân Khanh!

Tuy có nhiều con, nhưng Bố thích sống tự lập không muốn dọn về ở chung với đứa nào. Kể từ ngày Mẹ tôi qua đời, ông vẫn ở riêng, tự lo liệu cơm nước một mình, mỗi tuần lái chiếc xe Lincoln kềnh càng nhưng bóng loáng đến chơi với con cháu, cứ thế cho đến ngày nhập viện khoảng 10 tháng gần đây.

Thời gian trước năm 1975, khi còn ở Việt Nam, tuy là một thương gia, nhưng Bố tôi rất thích hoạt động xã hội, chính trị và đặc biệt là sinh hoạt với giới trẻ. Ông yêu viết văn, làm báo nên lấy bút hiệu là Hoàng Việt và làm chủ nhiệm, chủ bút một số tạp chí nghiên cứu về chính trị và khoa học. Xuyên qua những hoạt động kể trên, nên ông có khá nhiều bạn, thuộc mọi lứa tuổi khác nhau như Vũ Tài Lục, Nghiêm Xuân Hồng, Đỗ Ngọc Yến, Phạm Duy, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Cung Tiến, Thanh Hùng, Nguyễn Hữu Đống, Nguyễn Đức Quang, Du Miên, Nguyễn Tú A, Đào Vũ Anh Hùng v..v... Chính Bố tôi là người giới thiệu tôi với Khánh Ly và Trịnh Công Sơn cùng một số tên tuổi khác trong làng văn nghệ mà hầu hết đều gọi ông bằng "anh" vì sự trẻ tính cuả Bố tôi.

Ông là một người bạn rất chí tình, chỉ vài tháng trước khi vào bệnh viện, ông đã lái xe đến tận nhà để thăm "người bạn trẻ" Đỗ Ngọc Yến của ông trước khi anh Yến ra đi. Rồi ghé đến thăm anh Lê Xuân Định, người bạn đồng sở cuả tôi đang dưỡng bệnh tại gia. Một trong số những người ông quý mến và luôn luôn thăm hỏi đó là cựu chuẩn tướng Trần Quốc Lịch, vì ngày trước Bố tôi đã có lần nhờ tướng Lịch "che chở" cho đứa con trưởng cuả ông, khi tôi đang phục vụ tại ban báo chí thuộc Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Bố tôi hay dặn các con, ơn ai một lần, phải nhớ một đời. Và đó cũng là lý do ông hay nhắc đến Cụ Phạm Ngọc Lũy, người thuyền trưởng cuả chiếc tầu Trường Xuân, đã đưa Bố tôi vượt thoát đến bến bờ tự do vào năm 1975.

Khi còn sinh tiền, Bố tôi là người không có niềm tin tôn giáo mạnh mẽ, ngoài Đạo Ông Bà và thờ cúng tổ tiên, mặc dù Mẹ tôi và các anh chị em đều là những Phật Tử thuần thành. Thế nhưng vào những ngày cuối đời, chị em tôi đem kinh tụng niệm bên giường bệnh mỗi lúc cơn đau hoành hành thì ông nằm yên lắng nghe và sau đó yêu cầu chúng tôi tiếp tục tụng kinh. Đặc biệt lại đúng vào dịp mà đứa cháu ngoại cuả Bố tôi, nhà sư trẻ Kusho, một tu sĩ Phật Giáo Mật Giáo vưà từ Ấn Độ về thăm nhà sau hơn tám năm trời tu học. Kusho đã sung sướng được tụng niệm bên giường bệnh để tâm hồn ông ngoại thư thái ra đi. Đây có thể xem là món quà cuối đời quý giá nhất mà Bố tôi để lại cho các con, các cháu.

Thay mặt toàn thể gia đình gồm 21 đứa con, dâu rể và 29 cháu chắt nội ngoại, tôi xin chân thành cảm ơn những lời thăm hỏi và chia buồn cuả tất cả quý vị, quý anh chị và quý thân hữu trong suốt thời gian qua, kể từ lúc Bố tôi vừa chớm bệnh cho đến ngày Cụ thanh thản nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Mẹ tôi trên đồi hồng tại nghiã trang Rose Hills sau hơn 20 năm xa cách.

Xin mãi mãi nhớ ơn,

Gia đình Nam Lộc

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 27/3/2022 các tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo (PGHH) trong nước lại âm thầm tổ chức lễ kỷ niệm 75 năm ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn tại Đốc Vàng (25/2/1947 Đinh Hợi - 25/2/2022 Nhâm Dần) để tưởng nhớ đến công lao dựng Đạo cứu Đời của Đức Thầy và cầu nguyện cho Đức Thầy “sớm trở lại để cứu độ chúng sinh”.
Giáo sư Nguyễn Văn Sâm, một học giả không xa lạ trong cộng đồng người Việt hải ngoại, cho biết ông vừa hoàn thành việc phiên âm và giới thiệu một cuốn sách xưa hơn 100 năm, cuốn Quan Âm Tế Độ Diễn Nghĩa Ca. Dưới đây là Lời Tựa của cuốn sách. Việt Báo trân trọng iới thiệu.
Cuốn To Our Grand Children with Love độc đáo ở chỗ là người cầm nó trên tay không phải là một độc giả mà chính là đồng tác giả với hai vị chấp bút: Giáo sư tiến sĩ Nguyễn-Lâm KimOanh và luật sư tiến sĩ Lưu Nguyễn Đạt. Vì thế, đây không phải là một “cuốn sách” theo định nghĩa, hình thức và nội dung thông thường. Tiểu đề của tập sách này cho thấy đây là một “công trình”, một sự hợp tác giữa thế hệ ông bà và thế hệ các cháu, bắt đầu từ ông bà, những người từng sống qua nhiều chặng đường lịch sử và địa lý, muốn kết nối với thế hệ Việt Nam trẻ, sinh trưởng và lớn lên ở Hoa Kỳ.
Câu chuyện về người phụ nữ Việt Nam làm gián điệp cho CIA do tác giả Trúc Giang MN thuật lại. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Bài viết này để ghi ơn Thầy Thích Minh Châu. Những gì Thầy dịch nhiều hơn những gì tôi có thể đọc, những gì Thầy viết phức tạp hơn những gì tôi có thể hiểu, và công trình hoằng pháp của Thầy vĩ đại hơn những gì tôi có thể đo lường. Bài viết, do vậy, chỉ là một phần những gì có thể nhìn về Thầy Thích Minh Châu, từ một người, tuy chưa bao giờ gặp Thầy trực tiếp, nhưng luôn luôn tự xem như học trò của Thầy. Và nơi đây sẽ tập trung về cách Thầy Thích Minh Châu lý giải về cửa pháp Bất Lập Văn Tự (không dựng lập chữ nghĩa, ngôn ngữ, biểu tượng, ký hiệu…). Sai sót tất nhiên sẽ có, người viết xin được thành tâm sám hối.
Chiến tranh giữa Nga và Ukraine đã bắt đầu bùng nổ vào tối thứ tư ngày 23 tháng 2 năm 2022, giờ California, Hoa Kỳ. Sử sách thế giới sẽ ghi xuống hành động tấn công Ukraine này của Nga như một hành động xâm lược. Để bảo vệ tổ quốc, toàn dân và chính phủ Ukraine đã anh dũng đối đầu và chiến đấu chống lại Nga. Quân đội Nga tràn ngập Ukraine tứ phía. Cả hai phe đã cận chiến ngay trong thủ đô Kiev Máu đã đổ, đạn đã bay và người đã chết. Tan hoang và đổ vỡ khắp nơi. Còn đâu một quốc gia Đông Âu với những người dân hiền hoà, thành phố Kiev với kiến trúc cổ độc đáo cùng nét văn hoá mà ai đến thăm một lần cũng đều yêu mến.
Nói phàm-thánh là nói trong phân biệt. Trong thế giới của chư Phật hay trong pháp giới hay trong Viên Giác thanh tịnh thì chẳng có gì là thánh và chẳng có gì là phàm.
Giáo sư, Sử gia Phạm Cao Dương là một trong những nhân sĩ của cộng đồng Việt tại hải ngoại. Đóng góp của ông trong những lĩnh vực sử học, văn hóa là không nhỏ. Những công trình nghiên cứu và trước tác của ông có thể được xem là di sản cho cả dân tộc, không riêng gì đồng bào hải ngoại. Việt Báo trân trọng giới thiệu bài viết ngắn dưới đây của tác giả Phạm Bích Lan về Người Thày, Người Anh, Người Bạn khả kính: Giáo sư Phạm Cao Dương.
Hiện nay phong trào tu thiền nở rộ nhất là Thiền Chánh Niệm, Thiền Vipassana khiến cho một số người coi thường pháp môn tu tập có tính truyền thống. Thậm chí một số cho rằng lối tu truyền thống bao gồm tụng kinh, niệm Phật trở nên lỗi thời, chỉ có tu theo Thiền Chánh Niệm mới giải thoát mà thôi. Quan niệm đó hoàn toàn sai, trái với lời Phật dạy. -- Tại sao sai? Xin đọc thêm để nghe lời giải thích của tác giả/ cư sĩ Đào Văn Bình trong bài viết ngắn sau. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Truyện dài Sài Gòn – Ngày Trở Lại của tác giả Đào Như vừa được nhà xuất bản Nhân Ảnh vào cuối năm 2021 và quảng bá trên Amazon. Đây là cuốn truyên dài mà tác giả Đào Như đã hoàn tất vào năm 2014, đến nay mới cho chính thức xuất bản, nhưng nội dung vẫn hoàn toàn thích ứng với bối cảnh xã hội hiện nay nói chung...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.