Hôm nay,  

Thơ Đỗ Quí Toàn

18/02/201700:05:00(Xem: 4557)

Ngo-Nhan-Dung-Final-EditedĐỗ Quí Toàn

Anh dặn em nếu gặp chàng thi sĩ

Anh dặn em nếu gặp chàng thi sĩ
Hắn có làm gì em đừng để ý
Em giả bộ đang mải ngó lên trời
Ngó kiến trên cành, ong bay về tổ

Nếu thi sĩ nói hắn yêu em
Em hãy tròn mắt ngạc nhiên: Thế hả?
Rồi em chỉ đám mây bay trên trời
Hỏi: Sao ban ngày trăng đâu rồi nhỉ?

Anh biết hắn sẽ ca đi ca lại
Yêu thương, quý hoá, mê mẩn, bồi hồi
Em hãy đắm mình trong cõi tịch mịch
Nói được bấy lời hắn cũng nguôi ngoai

Em có thể ngồi ghé lên xe gắn máy
Miệng ngậm điếu thuốc môi hồng vênh vênh
Tóc quấn trên đầu điệu dân anh chị
Cái chân khuỳnh khuỳnh cái mặt nghênh nghênh

Cái giống thi sĩ thực ra vô hại
Có điều, không biết, nó rất lông bông
Cha mẹ sinh ra đã mang cái nghiệp
Lâu lâu đầu óc nổi cơn lên đồng

Em sẽ thấy hắn hiền như con chiên
Đi theo chân em miệng luôn bập bẹ
Như thể hắn gọi “Cô ơi! cô ơi!”
Cúi đầu nũng nịu xin em bồng bế

Ở trong đầu hắn cha mẹ sinh ra
Cái hệ thần kinh rườm rà chằng chịt
Những hạch tuyến lằng nhằng lít rít
Trời gắn thêm cho cái hạch làm thơ

Bình thường hắn cũng giống như chúng mình
Thở cũng đều nhịp, chân cũng thong dong
Nhưng khi cái hạch làm thơ thức dậy
Kéo hắn đi, đẩy hắn tới, vô chừng!

Có lúc hắn đóng vai ông già giả dại
Gõ nhịp mạn thuyền, vục nước hát chơi
“Ta thủa nhỏ ưa mặc đồ lạ, này
Tuổi đã già mà chưa thôi.”*

Hắn biết lòng em bao dung tha thứ
Hắn mới kỳ kèo nũng nịu nỉ non
Em biết, có ngày hắn sẽ nhắm mắt
Nằm yên một chỗ như thằng bé ngoan.

*Khuất Nguyên, Thiệp Giang. Bản dịch Phan Kế Bính: Ngô ấu thời hiếu kỳ phục, hề / Niên ký lão nhi bất suy

***

Thiếu nữ

(Tặng Mai Thảo)


Những thiếu nữ bước hai chân trần
Các thiếu nữ đều có hai chân
Các thiếu nữ như lửa xanh ngát
Thổi phơi phới trên đồi cỏ xuân

Các thiếu nữ đều có đôi mắt
Những đôi mắt đều chắp cánh bay
Chuếnh choáng chao đầy mùa nắng hạ
Không gian ngớp nguyên bình rượu mây

Các thiếu nữ chân trên mặt đất
Những trái đất quay trong tinh hà
Các tinh hà có ngày tàn lụi
Những thiếu nữ bàn chân son đỏ
Mỗi mùa cỏ mới lại đi qua


***

Có chàng ngơ ngác tựa gà trống*

Anh rất yêu em, nói thật đấy
Kìa những con chim nó cũng thấy
Trên cành chim xầm xì bảo nhau:
Cái người này nó mê người ấy

Anh quý mến em, em biết không
Coi, cát vàng ôm miết dòng sông
Sông thảnh thơi vờn cát líu ríu
Cát gửi hồn theo sông lang thang

Anh yêu em quá biết làm sao
Con chim biển sải cánh vầng cao
Chim rỡn sóng bạc đầu lớp lớp
Chim bao giờ sóng biết đi đâu?

Em khẽ bảo anh hãy đứng xa
(Coi chừng tai mắt những người ta!)
Anh quay đầu, núi đá rực đỏ
Em xõa tóc hồng mây bao la

Em bảo chớ đứng gần em quá
Họ sẽ tưởng chúng mình mê nhau
Không, không! Anh và em tỉnh táo
Nhưng trời đẹp quá biết làm sao?

Bởi vì trời đẹp quá cho nên
Em nhớ anh anh lại nhớ em
Hai người cách nửa vòng trái đất
Lắng nghe nhau hơi thở ngày đêm

Anh quý em nói sao cho hết
Như cát sông Hằng như núi Tuyết
Mai đây bao nhiêu giải tinh hà
Trong vũ trụ vẫn trôi biền biệt

*Có chàng ngơ ngác tựa gà trống
E đến trăm năm còn trẻ thơ - Huy Cận


***

Ông Trăng còn ở lại trần gian

Em biết không ông trăng ngày nọ
Vẫn còn thơ thẩn cõi trần gian
Trăng đã mê hạt cát sông Hằng
Trăng theo cát luân lưu từ đó

Trăng dâng đầy Hy Mã Lạp Sơn
Trời đất trong veo như biển nước
Trăng trải ra giải lụa nõn nà
Cát rực nở bên sông vằng vặc

Trăng phiêu lưu từ thuở luân hồi
Trôi nổi theo những mùa nước lũ
Duyên nghiệp nào trăng, cát gặp nhau
Như đã nguyện thề từ bao thủa

Có bao nhiêu hạt cát Sông Hằng
Mỗi hạt cát mang một vầng trăng
(Hai vầng, hoặc ba vầng, có thể
Trăm hay ngàn vầng trăng, cũng thế
Cát nhẩy nhót phô mình đầy trăng
Trăng được thể khoe mình biến hóa

Mỗi hạt cát muôn vàn tấm gương
Phản chiếu những vầng trăng lấp lóa
Cát thoa trăng trên khắp hình hài
Trăng giải tuyết bờ sông trắng xóa

Cát với trăng quấn quít không rời
Những cặp tình nhân từ muôn thuở
Yêu nhau yêu nhau biết bao người
Bao thuở trước Hằng Hà sa số

Trăng đâu rồi khi em nhắm mắt
Chỉ còn sao lượn đêm vô biên
Em mơ cát đầy trời hoa tuyết
Mai này bay trắng ngợp nhân gian.


Đỗ Quí Toàn

Ý kiến bạn đọc
19/02/201707:14:55
Khách
Ba con chỉ dạy con 4 năm từ lớp 1-4 trong đó có bài học thuộc lòng, viết " chính tả trí nhớ " : Issac Newton & Cây Táo để định nghĩa hai chữ " TẠI SAO " = " Tại sao quả táo không rơi lên Trời mà lại rơi xuống đất " - Issac Newton.
Kể từ mùa Hè năm lớp 6 con bắt đầu " tự học " . Bài học tự
học đầu tiên là nhập môn Vật Lý lớp 7, gặp lại Issac Newton, Ông ấy nói : " Nếu không có lực tác động thì một vật đứng yên sẽ mãi mãi đứng yên; một vật chuyển động thẳng đều sẽ mãi mãi chuyển động thẳng đều. " - Issac Newton.
Đối với con Issac Newton là một nhà Bác Học có công nhất Thế giới!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Dân tộc Việt Nam đã trải qua một chấn động lớn trong thế kỷ 20 và đã vượt qua những thử thách tương tự với rất nhiều thử thách của nhân dân Tây Tạng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.