Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Quốc Thái

14/03/201700:05:00(Xem: 6289)

NQT 01-2015Nguyễn Quốc Thái


Quốc Lộ 1


Đầm ấm không còn trong trí nhớ
vương vãi những mảnh vỡ của Tự Do
Suốt chiều dài đất nước những cột cây số nhợt nhạt
ngồi bó gối tự hỏi – Bao giờ? Bao giờ?
Chiếc xe đò như hạt máu thương tật
Xộc xệch những tiếng nói lơ lớ hỗn xược kệch cỡm
Nghe anh, ngoảnh mặt đi
– nhưng đừng quên, đừng bao giờ quên.

Hãy uống chung nhau ly cà phê rồi mai xa lạ
Chiếc tách trắng gầy níu giữ dấu môi xước gió
Đường 13 với những vườn măng cụt
như ngõ cụt của chúng ta
Cơn dông hối hả quật ngã hàng cây thủa tựa lưng trẻ dại

Những nếp nhăn chằng chịt
trên kỷ niệm ửng sáng sự dày vò
Quê hương ! Đau quá, chửi thề là thích hợp nhất
dù mỉa mai trắng trợn.

Tự Do! Tự Do! Âm vang nỗi mất mát
nghi ngút những cơn sóng
Khép lại cánh cửa hy vọng loang lổ dấu vết phản bội
Bàn tay đã bị bẻ gẫy giữa quảng trường Hòa Bình xói nắng
Và hơi ấm nguội tàn trong ánh mắt em

Con đường cái quan sạt lở quặn đau những ga xép


Đau đớn thất sắc như biên giới phía Bắc
Như Sài Gòn yêu dấu của chúng ta sốt xuất huyết
Anh yêu em.


Tranh Cao Ba Minh 4

Tháng Bẩy trở lại
Couvent và Domaine


Nụ cười trong đêm hé một vết thương non
Nỗi khát khao lấm tấm
những đốm lửa canh giấc cho em ngủ

Câu thơ cựa mình trong chiều lạnh không áo ấm
Em sáng như niềm mơ ước phủ đẫm sương mù
Cổ tay gầy trĩu ấm những kỷ niệm mùi Paris

Anh đã hôn lên mũi kiếm cảm xúc tê tái ấy
Ngón tay út bé bỏng cong cong một cánh cung
Búng vỡ màu Scotland huyền ảo
ký thác bao đắm đuối rực rỡ.

Dòng sông đầy ắp sóng
Vỗ ngập tôi tiếng thở dài xanh
Tháng Bẩy đẫm mùi lá thông trên đồi Couvent
Nàng ngủ thiếp bên thung
Chiếc váy trắng ủ gió
như bông lys tinh khiết.

Thôi hết, ngọn nến lả dần theo ánh mắt em úa nhạt
Sân bay khuya nhuốm tím hơi ly biệt
Tôi nhai nốt miếng yêu thương gầy xanh còn sót lại
Trong tiếng mưa thôi thúc nỗi buồn phải hồng hào hơn.


XI.2016
Nguyễn Quốc Thái

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm Bính Thân khởi đầu với một cỗ xe. Năm Đinh Dậu, thiên hạ tự hỏi cỗ xe đó đi về đâu.
Cao Bá Minh sinh năm 1942 ở Hải Dương, Bắc Việt, là một họa sĩ tự học, không qua trường lớp mỹ thuật nào.
Anh viết cho em câu chuyện chữ nghĩa thứ chữ nghĩa lọt lòng ngày mẹ gánh con
Khi các nụ thủy tiên đầu tiên tỏa hương thơm trong nhà thì dù chưa nghe được tiếng pháo, người người đã thấy rộn ràng trong tâm tưởng những khúc nhạc Xuân của thời trước, nay đã thành bản Xuân ca của mọi thời.
Trước hết là câu hỏi "Con gà có trước hay quả trứng có trước?".
Bến xe Kim Mã hoang vắng, người phụ xe dở bao tải cho tôi chui ra, tôi nghe tiếng chuông xe điện đổ dồn, tôi bước xuống mặt đường chân tay run lẩy bẩy vì đói vì lạnh.
Dương Nghiễm Mậu bao giờ cũng đến với tôi bằng khuôn mặt đó. Khuôn mặt một người nhắm cả hai mắt lại, cho cái nhìn trở thành cái nhìn bên trong, cái nhìn tâm hồn
Sinh tại Phúc Yên miền Bắc năm 1920, Mặc Thu Lưu Đức Sinh là nhà thơ, nhà văn, nhà biên kịch, đạo diễn, nhà báo tài ba, đã dự phần định hình nhiều sinh hoạt văn học, báo chí, từ chiến khu miền Bắc chống Pháp tới miền Nam chống Cộng, 1954-1975.
Cách mạng tháng 10 năm 1917 tại Nga do Đảng Bolshevik cầm đầu là biến cố lịch sử tang thương nhất không chỉ cho dân tộc Nga mà còn cho cả Nhân Loại.
Đến nay đã là một chu kỳ 60 năm. Hầu như không mấy người còn biết đến tác phẩm này và ý nghĩa đặc biệt của nó đối với phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.