Hôm nay,  

Thơ Đinh Linh

31/03/201800:05:00(Xem: 3832)
linhdinh2
Đinh Linh 9Hình trích từ trang web americanstudies.uni-leipzig  giới thiệu Giáo sư Đinh Linh [ https://americanstudies.uni-leipzig.de/blogs/91/next-picador-professor-linh-dinh ]0


Đinh Linh tự giới thiệu vắn tắt: là tác giả 10 quyển sách, viết bằng tiếng Anh. Tác phẩm mới nhất của hắn là Postcards from the End of America (du ký) và A Mere Rica (thơ).

Ghi chú thêm: Sinh tại Saigon 1963, tới Mỹ 1975 khi 13 tuổi.
Từ 2002-2005, khi 39 tuổi, là tân khách của Nghị viện Văn Học Quốc Tế tại Ý và Đại học East Anglia tại Anh.
Từ 2015-2016, là Giáo sư được chọn mời cho hai khóa giảng tại Viện Nghiên Cứu về Hoa Kỳ thuộc đại học Leipzig, Đức.
Thơ Đinh Linh có trong các tuyển tập Best American Poetry và Great American Prose Poems from Poe to the Present...

Và đây là thơ hắn viết bằng tiếng Việt.

****

Đạo một

Tại đất nước tôi, một nơi sặc sụa mùi
nhang khói,
Những gì chết khô, chết rữa,
chết vùi, chết trôi,
Hay chưa từng sống, đều được coi là
linh thiêng.

***

Việt Tôi

Sáng, việt tôi.
Chiều, việt tôi.
Việt tôi chỉa, hô,
Đôi khi lõm.

Cõng việt, tôi chạy.
Bồng việt, tôi bơi.
Ôm việt, tôi ngủ.
Giữa giấc, tôi thỏ thẻ việt.
Háo hức, tôi suýt việt việt.
Mở mắt, tôi lại thấy việt.

Đôi khi tôi sướt mướt việt.
Đôi khi tôi nguyền rủa việt.
Đôi khi tôi lờ việt, nhưng việt
Chưa từng lờ tôi. Việt vẫn việt,

Dù tôi chịu việt hay không.
Đôi khi, quá bực mình,
Tôi chỉ muốn bóp cổ việt.
Thấy việt hấp hối,
Tôi hô hấp việt.

(Tôi không cáu việt
Vì việt kém người, mà
Vì việt thua việt.)

Việt tôi là cái mạng.
Không, việt tôi là cái mùng.
Việt tôi là nguồn cháo tôi húp,
Tắm, lặn và bơi.


***

Lòng Lợn

Chín mươi nhăm tuổi, tôi học nớp vỡ nòng
Anh ngữ tại đại tiểu học u tô pì a,
Có nghĩa là thiên đường không tưởng
Hay không tường gì, gì đó.
Mỗi tháng,


Tôi phải đóng toàn bộ phần mềm còn xót
Và vài chục tỉ đô na, nhưng cũng đáng,
Vì Anh ngữ tôi mỗi ngày mỗi lai láng.

Đêm khuya, tôi mở mạng để tham quan
Mấy con tóc rơm róc rách vào mặt tôi.
Đó là tiến bộ thời Đổi Mọi. Cũng kẹt,
Tiếng Việt tôi thì ngày càng lụ khụ.
Sáng nay, khi điểm tâm, tôi bảo
Con mẹ bán cháo, “Chị cho tôi
Một xuất nồn nợn nhé.”


***

Dạy Con

Ở dưới sàn, lúc nào cũng nhan nhản
Những thứ vừa ô uế vừa dễ nổ tung.
Ở trên trời, chúng cũng luôn lơ lửng,
Nên ta vừa đi vừa phải né.

Con à,
Con có biết con không phải là con,
Mà chính là mẹ ruột của cha? Đúng đấy!
Chỉ mới sáng nay, con đã nỡ xổ cha đây
Vào cái trò chơi vô giáo dục, vô duyên này.
Sao mà mày nhẫn tâm thế?! Quỳ xuống ngay,
Để tao quất vài trăm nỗi nhục vào lưng mày!

Thôi, mẹ nên kéo quần lên,
vì cái tội tày trời này
Cũng chỉ là chung, chung thôi,
con gái của cha à.

content
Hình bìa tập thơ tiếng Anh thứ ba Borderless Bodies, Poetry, Factory School, 2005



Đạo hai

Em ơi, làm gì có đấng thần quyền nào
Ban trúng vé số hay tấm chồng Đài Loan,
Nhà lầu ba tầng, tiện nghi, tại mặt tiền,
Gieo ung thư cho con đĩ già mắc dịch
Em phải gọi là mẹ hay dì. (Vậy thì em
Đừng phí tiền sắm đèn lồng nhé!)

***


Đạo ba


Chẳng hữu, chẳng tả, tôi đứng giữa,
Toòng teng. Chẳng dương, chẳng âm,
Tôi sẵn sàng giả cái để khỏi chết,
Giả đực để khỏi mang bầu hay đẻ.
Vì lỡ sinh, tôi phải tồn. Nếu được,
Tôi đã phá thai chính tôi.

***

Liêm Khiết Thẩm Mỹ

Hắn xé toạc tai, khiếp tởm
bởi một nốt nhu nhược.
Hắn xé toạc mũi, choáng váng
bởi một hương thoảng, lập lờ hôi.
Hắn chọc thủng mắt, phẫn nộ
bởi một dấu chấm than. Hiển nhiên thừa!
Rồi hắn ăn một tô phở vô tích sự,
vu vơ và bất hạnh,
Một tô phở hoàn toàn bất khả xâm phạm,
Một tô phở nhố nhăng, sa sút và phạm tội.
Oẹ,
Hắn tự xé miệng từ mặt mình.



Đinh Linh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những năm 1930’, nước Mỹ và thế giới chênh vênh giữa cuộc đại suy thoái và bờ vực thế chiến.
Đầu 1950’, sau khi chúng tôi dọn nhà từ phố Hàng Đậu về phố Gia Long, một ngày ông bố tôi hớn hở khoe với bạn bè và các nhân viên trong công ty: Này, thằng Phúc con moa nó đỗ Bắc oong rồi (Tú Tài một).
Ngọn đèn chiếu xuống bức tranh Cầm lên Hà Nội thấy đình miếu xưa
Tôi là nhân chứng của sự hình thành tạp chí Sáng Tạo, nhìn thấy ít nhất một phần những yếu tố đã làm cho Mai Thảo trở thành con chim đầu đàn của nhóm văn chương lừng lẫy của thời kỳ văn học chạy dài suốt từ một chín năm tư đến một chín bẩy lăm.
Thế giới có triệu điều không hiểu Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chào bạn, người khách trẻ của tôi Đặt chân vào cõi tan tác này
Chúng tôi cũng như mọi người thường suy nghĩ về Cái chết, về Linh hồn, về cõi đời sau khi chết, nhưng hơi nhiều hơn mọi người.
Chiếc xe limousine đậu sẵn ngoài sân cỏ. Khách bắt tay tạm biệt chủ, thong thả bước xuống bậc thềm. Đùng một cái, một trái pháo rơi nổ ngay phía trước mặt.
chim bay rớt khăn tang. người về soi dấu tích.
Đào Hiếu và Hoàng Cầm, hai con người, hai thế giới nhưng lại có những nét tương đồng rất ngộ nghĩnh.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.