Hôm nay,  

Thơ Trịnh Gia Mỹ

09/04/201800:05:00(Xem: 4450)
image001
Trịnh Gia Mỹ



Hãy là

Hãy là ánh mặt trời
Đừng làm những áng mây
Trời bao la vô tận
Mây giới hạn tầm bay

Hãy là hương bát ngát
Đừng làm đóa hoa sầu
Hương tỏa không biên giới
Hoa tàn, rơi rụng mau

Hãy là dòng suối mát
Đừng làm bọt nước trong
Suối ngàn đời réo rắt
Bọt có, rồi lại không

Hãy là bếp than hồng
Đừng làm làn khói tỏa
Bếp sưởi ấm muôn loài
Khói tan vào hư ão

Hãy là đại dương xanh
Đừng làm con sóng dữ
Biển vô tận mênh mông
Sóng cuốn bờ cát lỡ

Hãy là nụ cười ngoan
Đừng làm giọt nước mắt
Nu cười cho nhau, vui
Nước mắt gieo tan tác

Hãy là bờ vai ấm
Đừng làm cái đầu ngoan
Vai chở che, nâng đở
Đầu yếu đuối, mơ màng

Hãy nhớ điều chân thật
Đừng nghe những dèm pha
Chân thật là chân lý
Dèm pha, gió thoảng qua

Hãy cho nhau tha thứ
Đừng chấp mắc ghi lòng
Đời vô thường ngắn ngủi
Có đó rồi lại không

Hãy nhìn vào lòng mở
Bằng trái tim yêu người
Hãy là Ta muôn thuở
Đừng phiêu dạt muôn phương

Ta không đi, không đến
Ta chưa hề đổi dời
Hãy dang tay ôm trọn
Hết tất cả cuộc đời


****

Cánh Diều và Tôi

Cánh diều bay giữa bầu trời
Tôi vui chơi giữa cuộc đời mênh mông
Cánh diều lên xuống, bềnh bồng
Tôi nhìn tôi, những thăng trầm, buồn vui
Cánh diều chao lượn khôn nguôi
Tôi an nhiên với nụ cười sớm mai
Cánh diều phất phới tung bay
Tôi bình yên giữa trùng vây mộng đời
Cánh diều lơ lửng lưng trời
Tôi tung tăng giữa bến đời phù du
Cánh diều vi vút xa mù
Tôi nghe có tiếng êm ru bên trời
À ơi, mộng giữa lòng đời
Cánh diều cùng với tôi hòa nhịp ca

Lên cao, xuống thấp vậy mà


****

Đêm Ba Mươi

Thắp ba nén hương bàn thờ
Thoảng trong khói trầm lan tỏa
Không gian trong lặng như tơ

Ngày cuối một năm tối om
Bầu trời ôm đêm đặc quánh
Thành một khối tròn vây quanh
Chung quanh sao mà yên lắng
Chỉ còn nhịp đập con tim
Dường gọi ngày xưa xa vắng

Nhẹ nhàng hương khói bay quanh
Quyện ký ức mù sương đến
Thấy lòng bỗng chốc nhẹ tênh
Ngước nhìn khoảng không phía trước

Sao đêm khi tỏ khi mờ
Dang tay chào năm sắp đến
Dễ chừng bao nhiêu năm qua

Xuân đi rồi xuân lại đến
Mùa thay, lòng vẫn an nhiên
Vũ trụ tuần hoàn biến đổi
Từ lâu vẫn cứ vậy thôi
Hết đông, xuân thay áo mới

Thắp ba nén hương bàn thờ
Nhẹ nhàng khói trầm lan tỏa
Tịch tịnh thơm ngát mùi hương

Đón chào một năm mới đến
Không gian yên lắng như tơ
Lòng không tịch lặng vô bờ


****

Khai Bút


Ngày Tết còn mới, vẫn tinh khôi
Mùng hai nắng ấm vàng tuyệt vời
Bước ra vườn hỏi chồi non nhỏ
Có thấy niềm vui lấp kín trời?

Mặt đất tinh anh mùi Nguyên Đán
Hoa tươi lấp lánh nụ cười Xuân
Giọt sương âu yếm vờn lá nõn
Vườn thương yêu nỡ ngát hương đời

Lắng nghe nhịp tim Trời thánh thót
Êm đềm tiếng Đất hòa khắp nơi
Giọng ca chim én vang đâu đó
Khai mở niềm vui đến mọi người

Nguyên vẹn tin yêu, kìa nguyên vẹn
Rực rỡ niềm tin, ồ, sáng trong
Bao la một cõi ngoài biên giới
Lồng lộng tiếng yêu ngát trọn lòng

Em yêu, nghe không vạn vật chuyển?
Mùng hai vừa mới bắt đầu thôi
Nụ cười Nguyên Đán trên môi nỡ
Hòa với mùa Xuân của đất trời

Mùng hai vừa gởi niềm vui mới
Ta hãy cùng vui với vạn loài
Xin gởi tin yêu và hy vọng
Đến mọi người ở khắp mọi nơi.

Trịnh Gia Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa
Sáng hôm đó, tôi đang tham dự buổi thuyết trình hàng ngày thì nghe tin Thiếu Tướng Loan bị thương trong khi dẫn lính đi hành quân truy kích bọn Việt cộng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lời tác giả: Đây là truyện ngắn đầu tiên tôi viết về Huế Tết Mậu Thân, sau khi rời thành phố đổ nát để trở lại Saigon, tháng Ba năm 1968. Sau khi phổ biến, truyện đã được dịch giả người Mỹ Barry Hilton chuyển ngữ sang tiếng Anh. Sau này, tôi biết còn có thêm một số bản dịch Anh ngữ khác.
Chúng giết người vào buổi sớm mai Sáng Mồng Hai, ngày Tết
Sau cái se lạnh gió mùa đông bắc, sau tháng chạp sương mù, sau mùa màng khai hoang vỡ đất, những hạt giống cựa mình nảy mầm đón khí dương... Cũng là lúc người ta ngồi lại với nhau, hít thở khí trời mà hồi sức, chuẩn bị năm mới, đón Tết.
Cũng như bao trẻ em sinh ra ở Hoa Ky, Amineh Abou Kerech ra đời tại đất nước Syria 13 năm trước, khi quê hương của em còn là một đất nước thanh bình hiền hòa.
Đinh Linh tự giới thiệu vắn tắt: là tác giả 10 quyển sách, viết bằng tiếng Anh. Tác phẩm mới nhất của hắn là Postcards from the End of America (du ký) và A Mere Rica (thơ).
Nguyễn Thanh Việt, nhà văn gốc Việt đầu tiên đoạt giải Pulitzer với tiểu thuyết The Sympathizer vừa có thêm sách mới, tập truyện ngắn The Refuggees. Truyện đầu trong tập này, Black-Eyed Women, viết về một hồn ma thuyền nhân, tị nạn.
Lên chùa ăn bát cơm chay chợt nghe tiền kiếp chật dày thời gian
Agneta Pleijel, sinh tại Stockholm năm 1940, là nhà văn, nhà thơ, kịch tác gia, người viết film, giáo sư kịch nghệ, nhà hoạt động văn hóa nổi tiếng của Thụy Điển.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.