Hôm nay,  

Thơ Vũ Minh Hân

08/03/201900:05:00(Xem: 3583)
IMG_7377
Minh-Hân Vũ năm nay 20 tuổi, hiện là sinh viên kiến trúc và luật khoa tại University of Southern California. Em mong ước sau khi ra trường sẽ làm việc cải tổ luật pháp và cải thiện nhà ở công cộng. Lớn lên ở Mỹ, với suy tư về nguồn gốc và văn hóa Việt, thơ của em là tiếng nói trăn trở của một thế hệ người Việt trẻ.


Đối Thoại

Ai đó làm ơn cho tôi biết.
Ling Ling là con quỷ sứ nào và vì sao tôi
thường xuyên bị nhầm là cô ta?

Tôi không thấy điểm giống nhau.

Cô ta sinh ra từ đôi môi lắt léo của người Mỹ.
Tôi sinh ra từ giòng giống Việt,
một sản phẩm của xả, mít và rau thơm
từ những gian truân trốn khỏi một
cuộc chiến sặc màu chính trị và
những lời hứa từ cái lưỡi không xương
của người Mỹ

Nghĩ cho cùng, có gì là khó hiểu.

Tôi được ban cho định nghĩa bản thân
từ cái lưỡi tiếng Anh.
Dĩ nhiên tôi phải là đồng nghĩa của cô ta.

Làm sao tôi có thể giải thích về chính mình khi
định nghĩa về tôi được viết bằng
thứ ngôn ngữ ngoài tầm?
Thứ ngôn ngữ tôi ngọng nghịu.

Ai nói cho tôi biết.
Làm thế nào họ có thể khinh thường
con mắt của chúng tôi khi chính họ
không phân biệt nỗi giữa con người thật
và nhân vật biếm họa mà họ gọi nôm na
là phương đông.

Họ chôn sâu lỗi lầm của họ,
nhưng chôn sâu hơn nữa là nguồn gốc
của chúng ta,
để chúng ta quên bẵng, chỉ trong một thế hệ,
quên mình đến từ đâu và
nguyên do chúng ta đến đây.

Tôi muốn mạnh mẽ, hào hùng về
nguồn gốc bản thân mình nhưng tôi đã đánh mất
ngôn ngữ của tổ tiên và lịch sử
không thể tìm ra tôi.

Tôi thường cho rằng
im lặng là sức mạnh nhưng
e rằng mình đã hiểu lầm,
đơn giản là ngôn ngữ từ chiếc lưỡi mẹ đẻ
không thể lọt vào lỗ tai của những
đứa con ngoại tộc.

Bằng thứ tiếng Anh ngập ngừng,
thứ tiếng Việt bập bẹ,
và những cuộc đối thoại ngắt quãng,
Tôi tìm câu trả lời.



bocucnguoi2

Hình Học

Tôi không nghĩ rằng khuôn mặt của
người Việt mình phẳng lè
Đường cong nhẹ nhàng theo gò má vẽ ra
một địa hình phong phú

đi kèm với mỗi câu chuyện là một
sức mạnh thầm lặng

Chúng ta nuốt xuống mọi đàn áp, sự diệt vong
cùng với niềm kiêu hãnh –

không một lời, một thế hệ còng lưng hy sinh
cho ra đời một thế hệ tương lai

Chúng ta đắp sông dời núi
bằng ngón tay, bàn tay
bằng cây kim cuộn chỉ
bằng từng nắm thóc nắm lúa

Và với cái giá phải trả cho người, cho mình
chúng ta thích ứng nhập cuộc chơi

bởi hằn sâu trong địa hình và triết lý, tập quán
sống của chúng ta
là chiều rộng chiều dày của lịch sử
sức mạnh của truyền thống
và cái đẹp

Đừng bao giờ lầm tưởng sự im lặng này bằng sự
yếu đuối.

*****

Cội Nguồn

Tôi tìm thấy Việt Nam
trong không khí ẩm dính cùng những
cơn gió mùa
trong máu trong xương tôi, trong bạn.

Nền văn hóa của chúng ta vượt qua các châu lục

Chúng ta học cách để khoảng cách không gian
tự định nghĩa nhân dạng mình

Tôi không chắc điều này
tốt hơn hay xấu hơn
nhưng tôi biết đây không phải là điều
mình tự ý làm

Trong một nét cọ từ nghìn xa
cảm giác cội nguồn này đã được vẽ
xuyên suốt đại dương

Người ta sợ rằng sợi dây nối chặt với bản thể và
cội nguồn sẽ mỏng dần
đến lúc căng đứt,

nhưng tôi vẫn nghe tiếng nói riêng mình
trong ngôn ngữ ngoại quốc
tôi vẫn nhận ra mình trong vô số
những cặp mắt xa lạ

tôi có thể nêm nước mắm vào bất cứ món gì
mà vẫn giữ đúng hương vị

tôi biết mình đã trở về
vừa mọc rễ vừa bay cao

cảm giác mình là người Việt.

*****

Lời tác giả:

Hầu như mọi điều tôi viết ra
đều về một nền văn hóa
có lẽ thích hợp với một thứ ngôn ngữ nói ra
như hát lên những lời ca

Đây hẳn không phải là bản chất của trí óc tôi
mà nguyên khởi từ đồng loại tôi
những người mà con đường họ đi qua
mọc lên ý tưởng và cảm hứng.

Chuyển ngữ: Hòa Bình Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi sinh ra dưới bầu trời trang hoàng với pháo bông, những vòng ánh sáng, bắn lỗ chỗ đạn pháo.
Tôi không rõ tại sao tôi trèo lên xe xích lô của anh ta. Chắc hẳn vì bộ ria Hitler ngược của anh ta, nhúm râu nằm dưới thay vì trên đôi môi.
Tôi đến thăm chị trong một buổi triển lãm mới nhất của chị tại Trung Tâm Văn Hoá Nghệ Thuật, Muckenthaler Cultural Center của thành phố Fullerton, Nam Cali, từ 8 tháng 11 đến 30 tháng 12, 2018.
Khởi hành từ Sài Gòn lúc 7:00 giờ tối ngày 29 tháng 4 năm 75, các chiến hạm Hải quân Việt Nam Cộng Hòa tập trung tại Côn Sơn từ chiều ngày 30 tháng Tư. Hạm đội khởi hành đi Subic Bay, Phi Luật Tân trưa ngày 1 tháng 5 và đến Phi Luật Tân vào chiều ngày 7 tháng 5.
Tháng Mười 2018, lần đầu tiên, nhà thơ miền Bắc Việt Nam Mai Văn Phấn đã có dịp viếng thăm Thụy Điển, sau khi trở thành người Việt thứ hai nhận giải thi ca Cikada. Người đầu tiên nhận giải Cikada năm 2015 là nhà thơ Ý Nhi, cư trú tại miền Nam.
Myanmar hay Miến Điện, là một quốc gia thuộc môi trường Đông Nam Á, bao quanh bởi Bangladesh, Ấn Độ, Trung Quốc, Lào và Thái Lan.
Lịch sử nhân loại cho thấy mọi cuộc chiến đều yên nghỉ khi được nhìn nhận đúng vị trí của nó, và cuộc sống tiếp tục. Tôi tin sự khôn ngoan của nhân loại. Tôi tin dân tộc tôi từng biết thế nào là truyền thống, là văn hóa, lịch sử. Và tôi luôn vững tin rồi sẽ có một bó nhang chung, một bàn thờ chung, một ngày giỗ chung.
Một thời ngồi như tượng đá tóc râu mọc cả rừng cây
Hắn lượn qua lượn lại đến lần thứ ba. Vẫn chưa biết làm cách nào bắt chuyện với con nhỏ. Con nhỏ ngồi vắt vẻo trên lan can. Váy ngắn. Đùi to. Ngực nở.
Ba mươi ba năm sau, hè 2018 tôi trở lại thăm Togo và Ghana. Chuyến đi này tôi thực sự muốn thăm Ghana vì nơi đây vào năm 1985 đã để lại cho tôi những ấn tượng không mấy tốt đẹp nên tôi đã chẳng mong có một ngày sẽ trở lại.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.