Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Lương Vỵ

3/20/201900:05:00(View: 3973)
Nguyen Luong Vi
Nguyễn Lương Vỵ

Ghi Chú Ngàn Thu

I.

ngàn thu xưa về nhẹ trên vai
trăng cổ lâu xanh những dấu hài
lãng mệnh tình tang lau nếp gấp
cuồng thi tính tịch nhại trần ai
cố cựu còn nghe sông máu chảy
thanh tân vẫn thấy núi xương phai
sử lịch ác nhơn chi lắm vậy
ngàn thu xưa mai sau ngân dài.

II.

ngân dài chuông gióng bóng sinh linh
rờm rợp xuyên không buốt mái đình
đờn nhị hòa âm bông nắng dậy
hồn quê chớp mắt áo hương trinh
giữ mãi lời kia trong đáy ngực
ghi hoài ý nọ giữa vô minh
cớ sao vũ trụ im thin thít
vậy đó tri âm vẫn một mình.

III.

vẫn một mình gặm nhấm thời gian
có đâu tri kỷ giữa điêu tàn
tiếng khóc sơ sanh rung tím mật
nụ cười cận tử ứa bầm gan
rong chơi một kiếp chưa lơi nhịp
du hí ngàn sau chẳng nghĩ bàn
thơ về mây trắng thơm trong mộng
ghi chú lai rai chấm xuống hàng...

hinh minh hoa
Cảm Tạ Cô Liêu


I.

cuối đời xin cảm tạ cô liêu
mần thơ được nhiêu mừng bấy nhiêu
khuya khoắt đèn khêu thêm bóng lạ
sớm hôm nắng ướt đẫm hương yêu
máu xương xa lắc kêu thương mãi
thân xác già nua nhắc nhớ nhiều
quê nhà niên thiếu nằm nghe đất
dế gáy rân ứa mật chín chiều.

II.

ứa mật chín chiều rung chín mận
hôn hoàng mấy bận đỏ hoàng hôn
truông mây thao thức hồn lau sậy
cánh gió u hoài giọng nước non


ma hú chiên đàn lay bóng mộ
quỷ tru bích huyết lạnh oan hồn
quê nhà nay vẫn rền trong ngực
một chớp trùng sinh một chấm son.

III.

một chấm son một tuyệt mênh mông
mần thơ suốt kiếp với phiêu bồng
cuống rốn sinh ly mang tiếng khóc
hình hài tử biệt gửi hư không
cảm tạ cô liêu tiêu tán nợ
tri ân câm điếc thiết tha mong
quê nhà hay nẻo xanh u mộng
mím chi sao mắt bỗng lưng tròng...

tinhlechieubuon

Học Lặng Thinh

Tưởng nhớ một hạt bụi ở quê nhà

I.

cuối đời cố gắng học lặng thinh
ngồi im nghe đời lắng trong kinh
lá bối ngân dài xanh địa phủ
hoa cau rung nhẹ trắng thiên tinh
hợp tấu chúng sanh bay rạng rỡ
hòa âm vũ trụ cháy lung linh
cảm động bóng chim chuyền bụi ớt
đỏ au tiếng hót bỗng rùng mình.

II.

bỗng rùng mình câu thơ thắm lại
vài âm lục trúc rụng trên đồng
chùm bông nắng lụa nồng hương tóc
búp lá mưa trăng ấm tấc lòng
trùng hiện từng giây bưng mặt hỏi
khắc ghi vạn thuở siết tay mong
mới hay rõ một trong tâm tưởng
thinh lặng trào lên giọt máu hồng.

III.

giọt máu hồng thơm giọt máu tươi
thơ không đủ gọi đã lâu rồi
trần gian vốn ảo hóa huyễn mộng
quán trọ luôn rình rang tuồng đời
mồ côi mồ cút trời thương đất
không đến không đi quỷ khóc người
chậc lưỡi làm chi cho rách việc
học lặng thinh và lặng thinh thôi...

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có nhiều câu hỏi về tái sanh thường được nêu ra đối với các Phật tử. Có tái sanh không? Nếu có, có thể nhớ chuyện kiếp trước không? Cái gì tái sanh?
Ngày mùng Một tháng Mười 1959, sau khi vào được Bắc Kinh, Mao Trạch Đông công bố thành lập nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Chỉ mấy tháng sau, quân Tầu Đỏ tiến sang lãnh thổ Tây Tạng.
Số phận Việt Nam luôn luôn gắn liền với những sóng gió, một thời dao động (và chuyển động) theo một phần Châu Á, và bây giờ là theo toàn phần Châu Á.
Chưa bao giờ không khí sinh hoạt chính trị dòng chính tại Mỹ của cộng đồng người Mỹ gốc Việt lại sôi nổi và đa dạng như trong năm vừa qua, với sự hăng hái và ào ạt tham gia của giới trẻ Mỹ gốc Việt.
Từ nhiều thế kỷ rồi, cứ ngỡ toàn cầu là cái đỉnh ba chân. Âu Châu đã thống trị thế giới và khuất phục Á Châu trong vài trăm năm.
Mừng Xuân Kỷ Hợi 2019, suy ngẫm chuyện xưa: Đúng 1080 năm trước, vào một năm Kỷ Hợi, Việt Nam giành lại độc lập khi Ngô Quyền xưng Vương vào năm 939.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.