Hôm nay,  

“Mẹ à!”

16/06/202018:22:00(Xem: 6745)
TRAN-NGUYEN 01
Cáo Phó Bà Cố Elizabeth Huỳnh Phúc Ánh Clara OFS.

TRAN-NGUYEN 02.jpeg
Cha Tim trao phần thưởng cho học sinh Việt ngữ Kitô Vua, Giáo xứ St. Columban.

TRAN-NGUYEN 03.jpeg
Gia đình sum họp nhân dịp 14 năm thụ phong linh mục của Cha Tim.

* Một thành viên của Văn Phòng Giới Trẻ và Sinh Viên Công Giáo *


Mỗi lần tôi tới thăm, Dì hay kể chuyện Dì vui đùa bên con cái. Chuyện các con hay chọc Dì khi Dì nói giỡn. Các con hay kêu, “Mẹ à!” Cái chữ à, Dì kéo thật dài.


Những ai gặp Dì lần đầu sẽ không biết những ngổn ngang niềm riêng Dì chôn chặt trong lòng. Dì hay nói, “Sao bây giờ Dì quên nhiều lắm.” Ai lớn tuổi mà lại không hay quên. Tôi chưa lớn tuổi mà cũng hay quên nè. Dì không hẳn bị lẩn. Phần nhiều là bị mất thăng bằng về tình cảm. Dì hay nhắc chuyện cũ với người thân, nhất là Bà Ngoại và con trưởng của Dì. Rồi có lúc, Dì nói chuyện như thể người Mẹ đã đi xa mười mấy năm của Dì vẫn còn sống.


Qua những tâm sự của Dì, tôi chứng kiến những khoảnh khắc thương tâm của quá khứ như những trận mưa trút trời rơi xuống trên Dì. Dì xoè đôi tay đã khẳng khiu vì tân toan cuộc đời và sự hao mòn của năm tháng ra để hứng. Nước mưa cứ tuôn qua kẽ tay, đi hết. Còn nỗi đau cứ bám lại trên tim. Nên khi kể lại lúc xa Bà Ngoại để đi định cư ở Mỹ, Dì nghẹn lời. “Bà Ngoại đưa Dì ra phi trường. Dì thấy Bà Ngoại chảy nước mắt.” Và khi xa con gái duy nhất, Dì cũng chảy nước mắt. Ký ức lặng lẽ cuộn lấy Dì. Như nắng hè cuộn lấy con đường quê. Dài hun hút.


Dì thích con gái. Lại sanh trai đầu lòng. Vậy mà Dì vẫn mê và yêu lắm. Yêu từ cái tên Dì đặt cho con, từ mái tóc của con, đến tính tình. Dì thấy hoa quả đầu mùa của mình tuyệt hảo, một món quà của Thượng Đế, một niềm vui vô tận cho Dì. “Nó hiền lắm! Ai nói gì nó cũng cười!” Dì hay nói như vậy. Con trưởng của Dì chọn đưa cõi Trời vào cõi người. Kê vai sắt cõng cuộc đời. Tiếp tục đời thứ bốn trong gia đình có những tâm hồn chọn con đường phục vụ. Dì thương con lắm. “Tội lắm! Tuần nào ngày nghỉ nó cũng về thăm.”


Tôi đã được Dì dắt đi trên tâm thức thăm thẳm của người Mẹ già. Đi qua những bóng râm của tuổi thơ con Dì. Đến gần những hoa nắng chiếu trên vách tường tuổi trẻ, lúc Dì lấy chồng khi mới ngoài hai mươi. Và tôi đi cạnh tuổi già mong manh như bóng câu qua cửa của Dì, cái tuổi già chỉ mong mình có chút ý nghĩa đối với con cái, chỉ mong được gần con cháu, chỉ biết nói về con cái như một niềm vui bất diệt. 


Thấy Dượng vất vả, tôi muốn bày chuyện cho Dì giải khuây. Tôi gom góp hình gia đình Dì rồi làm album để Dì coi mỗi khi nhớ con nhớ cháu. Tôi hỏi, “Hồi trẻ, Dì có thích thêu thùa may vá vẽ vời gì không?” Dì nói, và cười tươi, như mọi khi, “Đâu có! Mắc làm công chuyện nhà hết rồi! Nhà có năm đực rựa mà!” Rồi Dì đọc tên anh em trong nhà như một dòng thơ. Tôi thử đem hình cho Dì tô màu. Hình thánh bổn mạng Dì. Hình thánh gia. Hình Giáng Sinh có máng cỏ. Hình nhiều đề tài và nhiều kiểu, có cảnh gia đình, có hình đạo. Chì màu, chì sáp, bút lông. Mong là khi ngồi tô màu, Dì có thể thư giãn đầu óc, cầu nguyện cho ơn thiên triệu. Nhưng Dì nói mắt Dì yếu lắm. Chắc Dì không quen. Dì không quen ngồi yên. Hở chút là Dì chạy đi lau dọn nhà cửa. Như đã thành một bản năng sống. Những người phụ nữ cán đán việc nhà, quên đi niềm vui riêng của bản thân. Hôm ghé nhà tôi, ra tới hàng ba, Dì hỏi, “Chổi đâu? Dì quét chỗ này cho.” Ăn cơm xong, Dì đòi rửa chén. Tôi phải cản lắm mới được. Thiệt tình. Dì muốn tôi tổn thọ hay sao mà đòi rửa chén cho tôi? Dì lấy giấy lau cái bếp, rồi tiện tay lau lên kệ, vòng qua phòng ăn, chùi mấy vết bụi trên cửa kiếng. Sao mà xót ruột.


Tôi vẫn thương lắm những người phụ nữ cùng thế hệ với Mẹ tôi, như Dì. Một thế hệ nhiều mất mát. Trong hai mươi mấy năm nghiên cứu về người Việt hải ngoại, tôi đã gặp nhiều những cảnh lòng như Dì ở mọi miền thế giới. Những người phụ nữ dành cho con cháu nụ cười và giữ riêng nước mắt cho mình. Những người phụ nữ cuối cùng của một Việt Nam trước khi đất nước này bị thống nhất và bị giải phóng. Những người phụ nữ tinh ròng, sống hết mình vì gia đình, chồng con. Những người phụ nữ gánh gồng những binh đao trận mạc, vẫn còn đón hoả châu rơi trên tâm thức mấy chục năm sau, vẫn đón bom rơi đạn lạc dù chồng con ra trận đã mấy chục năm trước. Ở hải ngoại, họ mất luôn cái môi trường xã hội cộng thể của xóm làng, của họ hàng. Trong tuổi già, đời sống trở nên đơn lẻ. Nên những mất mát tăng theo luỹ thừa kép, lũy thừa ba. Trái tim Mẹ già - mênh mông nỗi nhớ, bát ngát niềm đau.


Liệu ai sẽ giữ trái tim Mẹ trong tuổi già bóng xế, xa con xa cháu, xa quê xa nhà? Những người phụ nữ lầm lũi trên lối mòn ký ức lung linh tắt. Trong những lần đi thăm các Viện Dưỡng Lão, tôi vẫn cảm cái quạnh quẽ hắt hiu của một không gian bị xã hội bỏ quên. Bãi đậu xe ở những nơi này thường rất vắng.


Nếu trái đất được giữ bởi trọng lực, thì cuộc đời được giữ bởi lực hút từ trái tim những người Mẹ. Nhưng lực nào sẽ giữ cho những trái tim mẹ già thổn thức nhớ con nhớ nhà khỏi bật ra khỏi nhịp tim mong manh của hoàng hôn đời người? Sẽ có mãi những nhịp ru cuộc đời trong cõi người, mà hai chữ đẹp nhất chính là “Mẹ à!” của con cái trách yêu Mẹ già thích giỡn.


Đời sống ở Mỹ cô quạnh đến chát đắng cho người cao niên. Lần cuối tôi thay Mẹ đến thăm Tết Dì Dượng ở căn hộ gần biển, Dì khóc, đòi về nhà, “Tui muốn về nhà Mẹ tui…” Những chấn thương tình cảm, như những cơn động đất tần số cao, cứ lập lại, lập lại, lập lại. Lập lại, cho đến khi mọi thứ vỡ tan, nhòa đi, trong nước mắt tủi hờn. Xa cha xa mẹ, rồi con cái lấy vợ lấy chồng ra riêng. Nỗi cô đơn ấy, người sống trong đợi chờ, bao giờ mới cạn? Lần tôi mời ghé nhà chơi, Dì ngồi ngoài hàng ba, nói với Dượng:


  • Ở nhà Mẹ, em hay ở với con Lý, anh nhớ không?


Dì hay nhớ chuyện xưa. Nhớ mái nhà thơ ấu. Mái ấm sung túc trước khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Nhớ Bà Ngoại thương Dì, cưng Dì. “Dì muốn gì, Ngoại cũng cho,” Dì hay nhắc vậy. Ở quê cũ, họ hàng, người quen thật nhiều. Xóm giềng thân thiết. Đời sống gắn bó, người với người. Khi đi tìm tự do, nhiều người Việt phải chấp nhận đánh đổi tất cả những giềng mối thân thiết ấy. Và sự chấn thương tình cảm đó, đối với nhiều người, hầu như không vãn hồi được. Ức chế tâm lý đưa đến niềm đau khôn nguôi. Cách duy nhất là tìm về dĩ vãng, níu lấy thương yêu thưở nào.


Cuộc đời Dì cùng chung tâm sự với những người phụ nữ Việt Nam, một cảnh hai quê, sinh trưởng ở quê mình, mà lưu vong ở quê người. Nên lạc lõng. Bơ vơ. Xa lạ. Càng sống ở xứ người càng lâu, thì càng lạc lõng, buồn tênh. Nên Dì hay đi lạc. Vì tìm hoài không ra cái ngôi nhà tuổi thơ vẫn réo gọi trong tiềm thức. Dượng đi tìm. Con cái đi tìm. Sau nhiều lần đi lạc ở trần đời, Dì đã tìm được đường về nhà thật trên trời.


Dì đã dâng cho Chúa hoa quả đầu mùa. Nay Dì về Nhà Cha, hưởng ân lộc muôn vàn. Xin Chúa thương an ủi Dượng và tang gia trong niềm đau trần thế, và ban cho gia đình hy vọng trong niềm tin muôn đời. Để con cái, cháu chắt, khi nhớ đến Dì, sẽ còn nhớ nụ cười và tính hay đùa nghịch của Dì mà khẽ gọi, “Mẹ à!”

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thống đốc Newsom vừa ban lệnh nới lỏng để tiểu bang California bước sang ‘Giai Đoạn 2’ trong kế hoạch mở cửa lại tiểu bang gồm bốn giai đoạn, cũng như chú ý đến nhu cầu mở lại nền kinh tế địa phương. Với sự thận trọng và lạc quan, Thành phố Garden Grove mong hỗ trợ các doanh nghiệp mở cửa lại bằng cách tuân thủ các hướng dẫn về sức khỏe của tiểu bang và quận hạt.
Vào lúc 8:00 sáng (giờ Cali) ngày 11 tháng 5 2020, Tổ Chức Ngày Nhân Quyền Cho Việt Nam đã tổ chức lễ kỷ niệm năm thứ 26 Ngày Nhân Quyền Cho Việt Nam.
Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến - rất quan tâm đối với lời tuyên bố của Thống đốc California Gavin Newsom rằng ca lây nhiễm Covid-19 đầu tiên trong cộng đồng đã xuất phát từ một tiệm nail. Chúng tôi thừa nhận rằng thông tin chính xác về sức khỏe cộng đồng và các rủi ro cho người hành nghề và khách hàng là cần thiết. Tuy nhiên, nêu đích danh một ngành kinh doanh có nhiều chủ nhân và nhân viên người Mỹ gốc Á, có khả năng làm tổn hại kinh tế do đại dịch gây ra đối với các doanh nghiệp do người thiểu số làm chủ, khiến mức độ phân biệt chủng tộc chống người Mỹ gốc Á ngày càng gia tăng, và đe dọa sinh kế của chủ tiệm nail và nhân viên.
Vận động hay thể dục hoặc thể thao, là việc mọi người trong chúng ta bất kỳ tuổi tác nào, cũng cần phải thực hiện thường xuyên mỗi ngày để mong duy trì được một sức khỏe tốt. Có rất nhiều cách vận động lắm, nhưng ở đây chúng ta chỉ đề cập đến việc đi bộ và chạy bộ vì có thể được xem là dễ thực hiện nhứt. Đây là hai môn thể thao xưa nhứt thế giới!
Để đáp lại lời tuyên bố từ Thống Đốc rằng ‘đại dịch COVID-19’ ở California đã lan truyền đầu tiên từ một tiệm làm móng,’ nhóm tình nguyện viên mong muốn được đóng góp cho các giải pháp và hoạt động để bảo vệ người dân ở tiểu bang California
Phó Tổng Thống Mike Pence không cách ly và dự định có mặt tại Bạch Ốc vào Thứ Hai, theo một phát ngôn viên cho biết hôm Chủ Nhật, 10 tháng 5, dù truyền thông nói rằng Pence đã tự cách ly sau khi một nhân viên thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona. “PTT Pence sẽ tiếp tục theo lời khuyên của Đơn vị Y Tế Bạch Ốc và không cách ly," theo phát ngôn viên Devin O’Malley cho biết trong một thông báo. Thông báo cho biết thêm rằng, “PTT Pence đã thử nghiệm âm tính mỗi ngày và dự định có mặt tại Bạch Ốc ngày mai.” Thông báo từ văn phòng phó tổng thống đến sau khi một tường trình từ cơ quan truyền thông nói rằng ông Pence đã cách ly không vào Bạch Ốc sau khi một phụ tá thử nghiệm dương tính COVID-19 hôm Thứ Sáu, theo Jennifer Jacobs của Bloomberg cho biết.
Chủ Tịch TQ Tập Cận Bình được báo cáo đã gây áp lực với giám đốc Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) trong tháng 1 để không đưa ra cảnh báo toàn cầu về sự lây lan của vi khuẩn corona. Báo Đức Der Spiegel, trích thuật tin tình báo từ cơ quan tình báo quốc gia, Bundesnachrichtendienst (BND), báo cáo áp lực đến trong ngày 21 tháng 1 kêu gọi nhà lãnh đạo WHO Tedros Adhanom Ghebreyesus. BND phỏng đoán hành động của TQ là để che giấu thông tin làm mất từ 4 tới 6 tuần lễ chống COVID-19.
Những người biểu tình đã làm gián đoạn tại Hồng Kong khi hàng trăm người tụ tập tại nhiều trung tâm mua sắm để kêu gọi độc lập và từ chức của nhà lãnh đạo được Bắc Kinh hậu thuẫn. Thành phố TQ bán tự trị này năm ngoái đã bế tắc nhiều tháng vì các cuộc biểu tình bạo động được kích động bởi việc đệ trình dự luật dẫn độ hiện đã bị bãi bỏ. Các cuộc biểu tình sau đó đã chuyển thành phong trào ủng hộ dân chủ, nhưng nhiều cuộc bắt bớ rộng lớn và đại dịch vi khuẩn corona đã làm lắng dịu trong những tháng gần đây.
Voto Latino Foundation, Mission Asset Fund (MAF) và APIAVote đã ra mắt Quỹ Immigrant Neighbor Fund trị giá 4 triệu USD - với khoản đầu tư 1 triệu USD của Ngân hàng East West Bank - để hỗ trợ các gia đình bị loại trừ nhận tiền cứu trợ COVID-19 từ Đạo luật CARES. Đây cùng là những người có số lượng không tương xứng trên tiền tuyến, giữ cho nền kinh tế của chúng ta hoạt động; họ là nhân viên ngành dịch vụ, chuyên gia chăm sóc sức khỏe, công nhân nông nghiệp và dịch vụ thực phẩm. Họ là những người cung cấp thực phẩm cho chúng ta, giữ cho chúng ta khỏe mạnh và giữ cho xã hội của chúng ta hoạt động trơn tru nhất có thể.
Thương thay tấm lòng người mẹ suốt 13 năm kiên trì kêu oan cho con. Tiếng kêu thấu trời xanh mà không thấu những “hình người, dạ thú”. Ngày 8 tháng 5 năm 2020, phiên tòa của Hội Đồng Thẩm Phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao (TANDTC) tại Việt Nam, đã biểu quyết 100% đồng thuận của 17 ông thẩm phán, y án tử hình đối với bị cáo Hồ Duy Hải bằng cách giơ tay, trước ông xếp của họ là Chánh Án Nguyễn Hòa Bình! (Ai dám không giơ tay!) Đây là Phiên Tòa Nội Bộ, vì Luật Sư của bị cáo tuy được gọi vào nhưng khi chưa chính thức thảo luận gì thì đã được mời ra!
Trong những hình ảnh cuối tháng Tư 1975, tôi thấy nhiều bộ đội cụ Hồ đội nón cối hoặc nón tai bèo, mặc bộ quần áo lếch thếch, ngồi chồm hổm trên thảm cỏ hoặc trên thành mấy hồ nước trước dinh Độc Lập; nhóm bộ đội khác vóc nước từ hồ nước bằng hai bàn tay xương xẩu, đưa lên miệng uống rồi vóc thêm nước, rửa mặt; nhóm bộ đội khác nữa thì cởi đôi dép râu, thọc đôi chân còi cọc và dơ bẩn vào hồ nước để rửa chân? Nhiều hình chụp các anh bộ đội cụ Hồ trông rất “hồ hởi”, tay xách con gà, con vịt, trên vai gánh hai cái rương nhỏ, lưng mang ba lô, bên trên kèm theo một búp bê bằng nhựa. Tôi cũng thấy hình từng đoàn xe tải chở tủ lạnh/ TV/radio/bàn ghế/giường/tủ/xe gắng máy, v.v… – những hiện vật của miền Nam vừa được bộ đội cụ Hồ “giải phóng” – ồ ạc và liên tục chạy về Bắc
"món quà lớn nhất tặng mẹ trong mùa Lễ Mẹ năm nay là hãy tránh xa mẹ," theo lời Bác sĩ Grant Colfax, Giám đốc Sổ Y Tế Công Cộng San Francisco. --- Hãy mời mẹ xem video về mẹ, hãy đọc ca dao về mẹ...
Mỹ đã đưa 2 tàu chiến vào vùng biển đang có căng thẳng giữa Mã Lai và Trung Cộng trên Biển Đông, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 9 tháng 5. Bản tin RFA cho biết chi tiết vụ việc này như sau. Hải quân Hoa Kỳ vừa điều hai tàu chiến đến tuần tra gần khu vực căng thẳng giữa Trung Quốc và Malaysia ở Biển Đông. Trang tin của Học viện Hải quân Hoa Kỳ - USNI trích lời của giới chức Hải quân Hoa Kỳ cho biết như vậy hôm 8/5. Đây là lần thứ hai trong vòng 1 tháng, Hoa Kỳ điều tàu chiến đến khu vực Biển Đông, thách thức Trung Quốc. Trong lần triển khai mới nhất, Hải quân Mỹ đã điều tàu USS Montgomery và USNS Cesar Chavez đến gần khu vực tàu khoan dầu West Capella đang hoạt động trong vùng đặc quyền kinh tế của Malaysia vào hôm 7 tháng 5. Hải quân Trung Quốc trong nhiều tuần qua đã điều tàu chiến và hải cảnh đến gần khu vực này.
Bác Sĩ Robert Redfield, lãnh đạo Trung Tâm Kiểm Soát và Ngăn Ngừa Bệnh Tật Hoa Kỳ (CDC), sẽ tự cách ly trong 2 tuần sau khi ông đã tiếp xúc với một người tại Bạch Ốc mà người đó đã thử nghiệm dương tính với Covid-19, theo một phát ngôn viên của CDC xác nhận với CNN. Báo Washington Post đưa tin trước nhất về việc này. “Giám Đốc CDC Bác Sĩ Robert Redfield đã được xác định có tiếp xúc với nguy cơ thấp hôm 6 tháng 5 với một người tại Bạch Ốc mà người đó bị lây COVID-19. Ông hiện cảm thấy bình thường, và không có triệu chứng gì. Ông sẽ làm việc qua hệ thống viễn thông trong 2 tuần tới,” theo một phát ngôn viên cho biết như thế.
LGT: Cuộc phỏng vấn này được Giáo sư Phạm Thị Huê và Xướng ngôn viên Nhã Lan thực hiện cho Chương trình Trường Trường Đời trong dịp Tết Canh Tý 2020, với nhan đề “Mùa Xuân Quê Hương” cho Đài Little Saigon Radio và Hồn Việt TV. Việt Báo xin chia sẻ cuộc phỏng vấn với độc giả trong dịp 45 năm Quốc Hận và Lễ Mẹ 2020, để cùng những thế hệ trẻ chiêm niệm về trọng trách nuôi dưỡng những hạt mầm Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới cho một Việt Nam tự do, dân chủ, nhân vị.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.