Hôm nay,  

Tiền

06/03/202115:17:00(Xem: 5948)

 


Thuở ban đầu nó chỉ là vỏ sò, vỏ hến, mảnh đá, lá cây… Khi con người văn minh và tiến bộ hơn thì đúc tiền bằng sắt, kẽm, đồng; cao cấp hơn một bậc nữa thì là tiền bằng bạc, bằng vàng. Đến một giai đoạn phát triển khác nữa thì in tiền bằng giấy, đây cũng là loại hình tiền phổ biến và thông dụng trên toàn thế giới. Thời đại hôm nay thì tiền vượt qua sự tưởng con người, tiền điện tử, tiền ảo, có thể nói Bitcoin là tiêu biểu nhất. Ai mà sở hữu chừng mươi đồng Bitcoin thì đó là cả một gia tài lớn, những ngỡ sắc tức thị không nào ngờ không tức thị sắc. Bitcoin là đồng tiền ảo, chẳng ai biết nó ở đâu, hình dong ra sao, diện mạo thế nào… ấy vậy mà có nó vài đồng thì đời lên hương, trong túi nhét cỡ hai mươi đồng là có thể mạnh miệng nói vung xích chó, nổ hơn tạc đạn tổng kho Long Bình. Bitcoin vốn không mà lại có, bởi vậy mà thiên hạ đua nhau đi đào. 

Tiền là vật trung gian, dùng trao đổi ngang giá. Nó giúp con người không phải mang vác vật này để đi đổi vật kia chi cho mệt, cứ quy ra tiền để mà trao đổi hoặc bán mua. Nó là vậ vô tri nhưng có sức mạnh kinh khủng nhất thế gian này. Quyền lực của nó không có ai có thể cưỡng lại được. Nó sai xử tất cả mọi người, không kể là sang – hèn, trí – ngu, nam – nữ, già – trẻ, Tây – ta – Tàu… Chỉ trừ một số rất ít ỏi dám buông nó xuống, không bị nó câu thúc, đó là những bậc tu hành chân chính đúng chánh pháp. Những vị nào tu chơi chơi, tu qua quít thì vẫn bị nó sai xử như thường, vì thế nên vẫn thích nó, mê nó chẳng khác gì người thế tục. 

Người mình xưa nay vẫn thường nói tiền bạc, ừ thì tiền nó bạc nhưng không tiền còn bạc hơn. Lại cũng hay nói tiền tệ, ừ, tiền tệ đấy nhưng không tiền thì tệ biết bao. Đơn vị tiền ta là đồng, có tiền thì đồng anh, đồng em, đồng chị, đồng lòng, đồng bào, đồng chí….( không tiền thì đừng hòng mà đồng). Đơn vị tiền của anh Mẽo là đô la ( dollar) nhưng anh Phú Lang Sa lại là Phật Lăng ( Franc), là quan ( tiền mà lị, phải là quan chứ hổng phải dân). Anh ba Tàu thì gọi là nhân dân tệ(Yuan) bậy nè! Nhân dân đâu có tệ, quan mới tệ. Quan vơ vét sạch sành sanh nhân dân tệ nên nhân dân tệ, (lol). Con cháu Thái Dương thần nữ thì gọi tiền là yên ( Yen) ( đúng là tiền mới yên, không tiền đố mà yên). Gã Miên thì gọi là riêng ( riel), Xiêm thì bảo bạt ( baht). Đan Mạch xa xôi ở bắc Âu thì nói cua ron ( krone) Anh cà ri nị quê hương của đức Phật thì gọi là đồng ru pi ( rupee). Xứ sở điệu tăng gô thì kêu là đồng Đi na( Dinar), Thổ Nhĩ Kỳ có đồng Li ra (Lira).. Thiên hạ bá tánh trăm nết nghìn na, nhân tâm bất đồng, diện mạo không xứng nên văn hóa khác nhau, gọi tiền cũng khác nhau, thôi thì vô số: đồng kíp, đồng pê sô(Peso) , đồng rúp ( ruble),  đồng ơ rô( euro), đồng lép ( lev), đồng riu ( real)….nội tên gọi tiền, chuyện tiền nói đến tết Công Gô cũng hổng hết.

Ngạn ngữ phương tây có câu:” Tiền là chìa khóa, có thể mở được mọi cánh cửa”, duy chỉ có cửa tử thần thì cũng đành bó tay! Ở những xứ lạc hậu, cai trị bởi những chính phủ độc tài và tham nhũng thì đồng tiền nó có sức mạnh vô địch. Nó tác oai tác quái kinh khủng lắm. Nó có thể mua được mọi thứ: Mua quan bán chức, mua ghế, mua trường, mua điểm, mua bằng, mua án, mua sắc, mua đường ( mãi lộ)… Sống chết bởi đồng tiền, muốn án thế nào thì tiền sẽ quyết định án thế ấy! Người xứ ấy đặt ra câu nói ố danh nhưng rất hiện thực, mô tả đúng bản chất xã hội:” Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng nhiều tiền”. Trước khi có câu nói này thì vốn cũng đã có câu:” Tiền là tiên là Phật, là sức bật của đời, nụ cười tuổi trẻ, sức khỏe người già, cái đà danh vọng, cái lọng che thân, cái cân công lý...” Đôi khi sự đời trớ trêu, công lý lại là tên một anh hề, hình anh ta mặc độc xà lỏn, dang hai tay làm cán cân công lý và hình ảnh ta được in làm bìa cho quyển sách về pháp luật, không biết vô tình hay thâm mà chơi xỏ thế này? 

Cái chân lý ở đời, hễ ai nắm hầu bao thì kẻ ấy có quyền chi phối. Trong phạm vi gia đình, nếu vợ nắm tay hòm chìa khóa thì anh chồng chỉ là bù nhìn, răm rắp theo sự sắp đặt của chị ta, miệng thơn thớt:” Anh chỉ yêu mình em, anh thề hổng có bồ nhí, phòng nhì chi cả!” ( chí ít là cho đến khi anh chưa có qũy đen). Còn giả như ông chồng nắm giữ hầu bao thì cô vợ chỉ là con sen, khép nép dưới bóng tùng quân, “ Em yêu chỉ mỗi mình anh, yêu anh mãi mãi” ( khi mà anh còn chu cấp, cung phung đủ chi tiêu cho em). Ở phương diện xã hội, kẻ có tiền đứng sau lưng giật dây đứa làm luật, Kẻ có tiền chi phối những mối quan hệ trong xã hội theo hướng có lợi nhất cho mình. Trên bình diện quốc tế, quốc gia nào có tiền, chi nhiều thì quốc gia ấy chi phối các mối quan hệ quốc tế khác. Còn về khoa học kỹ thuật cũng thế, nước  nào chi nhiều tiền, đầu tư đúng mức cho nghiên cứu khoa học thì nước ấy sẽ có một nền khoa học kỹ thuật tân tiến, kinh tế sung túc… ( Thế gian này cũng có kẻ chi ít nhưng giỏi ăn cắp các sáng chế khoa học, sản phẩm trí huệ… nên cũng phát triển không kém, thậm chí có phần còn vượt trội và quay lại chi phối, gây áp lực cho chính những nước mà họ vừa ăn cắp sản phẩm trí huệ)

Giới giang hồ và xã hội đen càng không thể ngoại lệ được. Kẻ nào có tiền, kẻ đó sẽ làm ông trùm, quy tụ đàn em và cả gái ghú. Bởi thế mà năm xưa cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm đã viết

“Thớt có tanh tao ruồi đến đỗ

   Gan không mật mỡ kiến bò chi”

Dân gian đôi khi lại hài hước mà hay đáo để

“Đồng tiền không phấn không hồ

   Mà sao khéo điểm khéo tô mặt mày” 


Có một khúc tụng ca thật dài, dùng để “ chiêu hồn”, thức tỉnh những vong linh và cả người sống hiện tại. Khúc tụng ca ấy có đoạn về đồng tiền như sau

“Tiền xài đúng tiền hiền như Phật

    Bạc xài bậy bạc ác hơn ma

    Chung quy cũng tại người ta

    Chứ tiền bạc nó vốn là vô tri” 

Người dân có lý lắm khi nói “ Có tiền mua tiên cũng được” Mấy đại gia nhiều tiền lắm của, đôi khi tiền lừa đảo, tiền cướp đoạt, tiền tàn hại môi trường… nhưng mua được hết tiên trên mặt đất ( hoa hậu, hoa khôi, người mẫu, diễn viên, chân dài…). Người dân có thể không có học vấn cao, nhưng sự quan sát của họ rất chính xác, không dễ gì che mắt dân được. Họ cũng nắm bắt tâm lý rất giỏi, từ đó mà kho tàng ca dao, tục ngữ, dân ca… đầy ắp những câu ca hay 

“Túi có tiền mặt tươi roi rói

   Túi không tiền ma đói xác xơ

   Có tiền dậm dật phủ phê

   Không tiên khôn cũng vật vờ dở dang”

Hai ngàn năm sử Việt ( ai nói bốn ngàn năm thì người ấy chịu trách nhiệm) vốn gắn bó với nền văn minh nông nghiệp lúa nước. Người Việt quây quần bên xóm làng, thôn ấp...Nguồn ca dao, dân ca, tục ngữ,,, cũng từ đây mà ra. Người dân Việt vốn vất vả mưu sinh, chịu nhiều áp bức của quan quyền, sai nha… Rồi những kẻ có tiền cũng hùa theo tác oai tác quái. Người dân đúc kết rằng:

“Vai mang bị bạc kè kè

   Nói bậy nói bạ chúng nghe rần rần

   Trong tay hổng có một đồng

   Lời nói như rồng chúng chẳng thèm nghe”

Thế đấy! Đồng tiền ghê gớm lắm, mạnh lắm, đổi trắng thay đen mấy năm hồi. “Nén bạc đâm toạc tờ giấy” là vậy!

Tiền có sức mạnh rất kinh khủng, dựng nên cũng nó mà dập xuống cũng nó. Ai chưa biết hay chưa tin thì cứ thử đi vay một ít thì biết ngay, vay được rồi nhưng đến hạn không có tiền trả thì càng thấm thía thế nào là thương đau. Ai thường lý thuyết suông hay chót lưỡi đầu môi “ Tiền bạc là vật ngoại thân, là của phù du...” thì cứ thử nai lưng đi làm kiếm chút tiền thì mới biết giá trị của nó. Trời lạnh thấu xương, băng giá phủ đầy, mùa đông mà bốn giờ sáng dậy đi làm thì đồng tiền còn lạnh hơn giá băng, lạnh hơn chúng ta tưởng (Xứ mình vốn là xứ nhiệt đới, vậy mà dân gian còn biết “ lạnh như tiền”). Mùa hè nắng như đổ lửa, nông phu nai lưng trên đồng, phu lục lộ lầm lũi trên đường… thì đồng tiền nóng như gió cát sa mạc. Hoặc giả lỡ mà dính líu đến giang hồ xã hội đen mà thiếu nợ thì đồng tiền ấy nhuộm máu chứ chẳng phải chơi! 

Tiền với công lý có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ lắm. Chuyện dân gian kể rằng: Ất và Giáp vốn là láng giềng của nhau, nhân vì tranh chấp rẻo đất mà phải kiện lên quan. Ất đút lót cho quan năm quan và quan hứa cho Ất thắng kiện, ngày ra tòa thì quan lại xử Giáp thắng. Ất xòe bàn tay đặt lên bàn nói:” Con có lý mà quan”. Quan án cười gằn, đặt bàn tay của y chồng lên bàn tay Ất:” Nhưng lý của thằng Giáp gấp đôi lý mày”. Chuyện đời nay cũng tiếu lâm nhưng không kém phần thâm thúy. Người ta kháo nhau rằng: Ở xứ nọ, sau khi nội chiến kết thúc, có kẻ làm ông gì đó lớn lắm, gia sản kết xù, đất đai vô số, tiền của không biết bao nhiêu mà kể… ấy thế mà lại lên giọng đạo đức thanh liêm:” Thuyền to sóng lớn ắt họa nhiều,của cải tiền bạc là vật phù du, là bụi trần, càng nhiều thì càng khổ...” Bạn của y nghe thế bèn cười tủm tỉm:” Hay là đồng chí cứ sang hết gia sản cho em đứng tên. Em sẽ gánh hết cái khổ cho”. Y nghe thế vội giãy nảy lên:” Ấy chết! Tôi đâu dám để khổ cho đồng chí, tôi nhất định kiên quyết gánh hết cái khổ cho nhân dân.”

Tiền là thế đấy! Khổ lắm, nhưng chẳng ai chịu từ bỏ cái khổ này. Ai cũng muốn “gánh khổ “cho kẻ khác, vì có quá nhiều kẻ muốn “ gánh cái khổ” cho dân nên dân khổ rạc khổ rài, khổ dài khổ mãi. 

Ngày xuân chưa qua, lúc trà dư tửu hậu tùng tam tụ tứ có kẻ vui miệng kể chuyện chơi: Thanh lâu vào một buổi sớm xuân sang, nhân lúc cao hứng, một cô cầm đồng tiền Thông Bảo nguyên niên (hay đại loại chi đó)giơ lên và nói:” Chị đố các em câu này, ai nói được chị nhường cho mối khách sộp tối nay, tại sao đồng tiền có lỗ?” . Các cô tí tởn tranh nhau giải, nào là: Có lỗ để xâu thành chuỗi, đồng tiền có lỗ là tượng trưng trời tròn đất vuông, tiền có lỗ là do phép quan chế ra như thế… câu nào chị cả cũng lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng không ai nói được nên chị ta cười tủm tỉm bảo:” Có lỗ mới thành tiền, lấy lỗ làm lãi mà!”. Thiên hạ cười ngặt nghẽo, thực hư thế nào hổng biết, chỉ biết có ai đó mắng yêu:” Đồ nỡm, ngày xuân rảnh háng khéo vẽ bày nhưng vui đáo để” 

Chuyện kể hồi nẳm có người ra tòa vì lùm xùm chuyện tiền bạc, sau mấy lần nghị án, ông tòa phán:

“Một là chung nửa gia tài
  Một là mầy chịu án dài năm niên”

Anh ta tức muốn ói máu nhưng chọn cách “ của đi thay người”. Quan án cười hỉ hả:” Mầy khá, dám chịu chơi!”,quan án cho anh nói lời sau cùng thì anh ta thưa:” Bẩm quan, thứ gì trên đời này thiếu nhất và thứ gì thừa nhất?”. Quan án, lục sự, ký sự công sai ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc quan án bảo;” Mầy nói thử xem”. Anh cười đểu” Lương tâm là thứ thừa nhất, chẳng có ai nói mình thiếu! Tiền là thứ thiếu nhất, chả có ai nói mình đủ hay thừa!”

Tiền bạc nó ghê lắm, thiếu nó sống hổng nổi nhưng có nó cũng mang vạ vào người như chơi. Dân gian vẫn bảo:”Nắm thằng có tóc chứ ai nắm thằng trọc đầu”. Con voi chết vì cặp ngà, con cọp chết vì bộ da, cái kén bị luộc vì sợi tơ… con người chết vì tiền. Chuyện dân gian kể có ba anh chàng là bạn thân, một hôm tình cờ được túi vàng. Ba người vừa bàn tính cách chia nhưng trong lòng mỗi người lại có một âm mưu riêng muốn một mình đoạt lấy. Bước đầu tiên hai người ngồi giữ túi vàng, còn người kia đi mua rượu thịt về ăn nhậu một bữa cho đã đời. Người mua rượu âm thần bỏ thuốc độc vào rượu, âm mưu hại hai người kia để độc chiếm túi vàng. Hai người kia thì bàn tính giết đứa mua rượu rồi túi vàng đem chia hai. Người mua rượu về bị hai người kia giết chết, giết xong hai người kia lấy ghè rượu uống mà đâu ngờ rượu có thuốc độc, rốt cục cả ba chết vì cái túi vàng!

Cũng chuyện tiền, vì tiền mà ngày xưa đàn bà con gái xứ mình khổ sở vì cái nạn làm dâu. Người may mắn lắm mới gặp được mẹ chồng hiền, Ai xui xẻo gặp phải mẹ chồng giàu mà dữ thì sống dở chết dở, nhất là những bà mẹ chồng cười ngọt nhạt nhưng sắc sảo, đanh đá, bề ngoài tưởng tử tế nhưng bên trong thì cay nghiệt vô cùng

“Tiếng đồn rằng mẹ anh hiền

   Cắn cơm không bể cắn tiền bể tư” 

Ấy là chuyện xưa, thời đại hôm nay khác rồi. Đàn bà con gái ngày nay đi làm, có tiền riêng, không còn lệ thuộc chồng hay nhà chồng nữa. Thời đại hôm nay văn minh, khai phóng… nên không còn nạn mẹ chồng nàng dâu mà giờ nàng dâu đặt đâu mẹ chồng ngồi đấy! Dân làm nails dạo này kể chuyện rằng: Cô con dâu bảo lãnh mẹ chồng ở Việt Nam qua Mỹ chơi. Cô ta chở mẹ chồng đi thăm thú cảnh đẹp, shopping đủ các nơi. Bà mẹ chồng bảo:” Mỹ chỉ có thế thôi sao? Chán chết đi được! Nếu chỉ có cảnh đẹp và shopping thì ở Việt Nam bây giờ có cả khối”. Cô con dâu bèn chở mẹ chồng đi strip bar giải trí. Hai mẹ con ngồi xa xa nhìn lên sàn nhảy. Mẹ chồng hấp háy mắt càm ràm:” Tiên sư mấy anh Mỹ, sao lại cứ đeo cà la oách ngắn chẳng quá gang tay? Cô con dâu cười ngằn ngặt:” Mẹ ơi, không phải cà la oách đâu! Đó là cái ấy của đàn ông”. Bà mẹ chồng nửa tin nửa ngờ: “Thế tao sờ thử có được chăng?”. Cô con dâu nói:” Dĩ nhiên là được, nhưng mình phải trả tiền sờ.”

Rõ ràng có tiền mua tiên cũng được huống chi là chỉ sờ cái cà la oách ngắn bằng gang tay của mấy anh vũ công strip bar. 


 

Ất Lăng thành, 02/2021

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sách "Bên thắng cuộc" của Huy Đức kể lại nhiều chuyện bí ẩn trong hàng ngũ cộng sản mà người ngoài, nhứt là người miền nam, ít ai biết và cả một số chuyện liên hệ tới giới chức miền nam sau 30.04/75 trong cải tạo và tù vượt biên dưới thời ông Võ văn Kiệt. Có chuyện tác giả kể hấp dẫn nhưng không đúng sự thật bởi chính người trong cuộc, tức nạn nhơn, đọc qua chuyện của mình đã phải ngạc nhiên. Nhưng dầu sao, sách "Bên thắng cuộc" vẫn có giá trị thông tin khá hơn nhiều sách khác của người cộng sản viết mà ta đọc qua.
Hàng ngàn người biểu tình đã quỳ gối trên bãi cỏ bên ngoài Tòa Nhà Quốc Hội hôm Thứ Ba, 2 tháng 6, hô vang khẩu hiệu “im lặng là bạo động” và “không công lý, không hòa bình,” chỉ trước giờ giới nghiêm được chính quyền đưa ra khi các cuộc biểu tình chống sự bạo hành của cảnh sát đã bùng nổ tại nhiều thành phố lớn. Đám đông tại Tòa Nhà Quốc Hội sau đó đã đứng dậy và hô to “quỳ gối” và “bạn bảo vệ ai?” khi các cảnh sát đối mặt với họ. Các lệnh giới nghiêm vào chiều tối đã được ban hành tại hàng chục thành phố theo sau một tuần biểu tình vì cái chết của người da đen 46 tuổi George Flyod tại Minneapolis. Phần lớn là ôn hòa vào ban ngày, đám đông đã nổ ra phá hoại, đốt phá và cướp bóc sau khi trời tối. Tổng Thống Donald Trump đã kêu gọi Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia hoặc quân đội Hoa Kỳ trấn áp những gì được gọi là "du thủ du thực," "kẻ trộm" và "côn đồ" chịu trách nhiệm về bạo lực, đổ lỗi cho các thống đốc tiểu bang hoặc các quan chức địa phương vì đã không can thiệp.
Có 213 trường hợp mới bị lây vi khuẩn corona xảy ra hôm Thứ Hai tại Quận Cam, theo các số liệu được cập nhật từ Cơ Quan Chăm Sóc Sức Khỏe Quận Cam cho biết. Toàn quận hiện có 6,574 trường hợp bị lây, gồm 665 cư dân nhà dưỡng lão và 377 tù nhân tại nhà tù Quận Cam. 213 trường hợp mới hôm Thứ Hai là cao thứ 4 trong một ngày trong quận trong thời đại dịch, và cao nhất trong một ngày là 216 trường hợp vào ngày 23 tháng 5. Số người thiệt mạng trong quận là 150.
Trái banh ném đi tùy thuộc vào chiều dài của cánh tay người cầu thủ ném bóng và sức mạnh ở vai.Cánh tay càng dài và vai càng mạnh thỉ trái banh càng đi xa. Ngay khi sinh ra, cánh tay nam giới thường dài hơn là cánh tay nữ giới. Tới tuổi dậy thì, nam giới có được cái lợi thứ hai là khi testosterone làm vai lớn lên và cơ bắp ở lồng ngực dầy ra. Kết quả của kích thích tố tăng trưởng này là phần trên của cơ thể mạnh hơn phần cơ thể của nữ giới tới từ hai tới ba lần.Vì thế tại sao nữ lực sĩ lại có vẻ kém nam lực sĩ ở các môn thể thao như nói về sức mạnh về ném.
Sáng sớm Thứ Ba, 2 tháng 6 năm 2020 trận cháy thiêu nhiều căn nhà tại một khu thương mại tầng trệt tại thành phố Costa Mesa, theo các viên chức cứu hỏa cho báo OC Register biết. Trận cháy đã được báo cáo vào khoảng 3 giờ rưỡi sáng tại địa điểm 1515 MacArthur Blvd., theo Đại Úy Joseph Noceti của Ty Cứu Hỏa Costa Mesa cho biết. “Có người nào đó tại chỗ cháy đã gọi cho cứu hỏa,” theo Noceti cho biết. “Khi lính cứu hỏa tới nơi thì lửa đã bùng lên tới mái nhà.” Trong khi đó, hơn 300 người biểu tình đã hô to khẩu hiệu tại góc đường Birch Street và Brea Blvd., tại đường phố của thành phố Brea hôm Thứ Ba, 2 tháng 6, để biểu tình chống cái chết của George Flyod.
Garden Grove City Manager Scott Stiles vừa ban hành lệnh giới nghiêm trên toàn thành phố Garden Grove trong hai đêm 2 và 3 tháng Sáu. Đêm đầu tiên, lệnh giới nghiêm bắt đầu từ 6 giờ chiều hôm nay, thứ Ba, 2 tháng Sáu đến 5 giờ sáng thứ Tư, 3 tháng Sáu. Đêm thứ hai, lệnh giới nghiêm có hiệu lực từ 6 giờ chiều, thứ Tư, 3 tháng Sáu đến 5 giờ sáng thứ Năm, 4 tháng Sáu. Trong thời gian lệnh giới nghiêm được ban hành, tất cả các cư dân phải ở trong nhà, không được đi ra đường, đi trên vỉa hè, ra công viên hay tụ tập ở các địa điểm công cộng trong phạm vi thành phố Garden Grove. Tất các các doanh nghiệp phải đóng cửa trong khoản thời gian lệnh giới nghiêm nói trên.
Các tiệm làm tóc và tiệm hớt tóc có thể mở cửa lại và ăn uống trực tiếp tại các nhà hàng có thể được tiếp tục ngay lập tức với các biện pháp bảo vệ khi Quận Los Angeles tiến lên Lộ Trình Phục Hồi. Tiểu bang California hôm nay đã phê chuẩn yêu cầu của Quận cho một thay đổi khác biệt đến các hướng dẫn của tiểu bang vì Quận đã đáp ứng được các ngưỡng sức khỏe công cộng cần thiết để an toàn cho phép các lĩnh vực quan trọng của nền kinh tế và cộng đồng được bắt đầu phục vụ cư dân. Quận đã chứng minh rằng họ đã kiểm soát được sự lây lan của vi-rút và đang bảo vệ cư dân và những công nhân viên thiết yếu. Khả năng xét nghiệm bệnh viện và truy tìm mối tiếp xúc là thích đáng để đối phó với bùng phát dịch bệnh. Quận Los Angeles hiện đang trong giai đoạn nâng cao của Giai Đoạn 2 của Lộ Trình Khả Năng Phục Hồi của Tiểu Bang.
WASHINGTON ngày 2 tháng 6 – Một ngày sau khi bị chỉ trích lợi dụng cơ hội chụp hình tại một nhà thờ bị đốt cháy ở gần Tòa Bạch Ốc, tổng thống Trump đem thông điệp chống người biểu tình “Tuân Thủ Luật Pháp” của ông đến một đền thờ Công Giáo, một cuộc viếng thăm nhanh chóng bị các giám mục lãnh đạo Công Giáo của nhà thờ lên án. Trump và đệ nhất phu nhân Melanie Trump vào ngày thứ ba trong một chuyến thăm ngắn đến Đền thờ Quốc Gia Thánh John Paul Đệ Nhị kế bên trường Đại Học Công Giáo Hoa Kỳ. Đền thờ là nơi cầu nguyện cho người Công Giáo nhưng chào đón mọi người thuộc mọi tín ngưỡng.
ông A. Acevedo, cảnh sát trưởng thành phố Houston- Texas đã có lời nhắn đến tổng thống Trump: “Nếu tổng thống không biết làm việc gì để xây dựng, xin làm ơn ngậm miệng lại (keep your mouth shut), vì ông đang đẩy những người thanh niên nam nữ ở độ tuổi 20 vào rủi ro…”
Theo thống kê chính thức của Đại học Johns Hopkins University (JHU), đại dịch bệnh COVID-19 đã gây tử vong cho hàng trăm ngàn người trên thế giới và con số nầy đang có khuynh hướng tăng dần trong mỗi ngày như tại Mỹ, tính đến sáng hôm nay, ngày 1/6/2020 (giờ địa phương), Hoa Kỳ đã có 1.811.172 ca bị lây nhiễm và 105.167 ca bị tử vong (thống kê JHU). Ngoài thiệt hại về nhân mạng, Covid-19 đã làm đảo lộn nhiều giá trị trên toàn cầu và mang lại nhiều hệ lụy về kinh tế, nghề nghiệp, miếng cơm manh áo cho nhiều gia đình.Trong tình thần yêu thương giúp đỡ đồng hương, Đoàn CTXH Nghĩa Sinh đã lên đường về miền Tây chia sẻ với người nghèo và những mái ấm dưỡng dục cô nhi với tâm tình: “Miếng khi đói, gói khi no” – sau thời gian giãn cách xã hội phòng chống dịch bệnh.
Cho đến ngày 01 tháng 6, 2020, đã có hơn 6,2 triệu người được xác nhận dương tính COVID-19 và gần 366.000 người chết trên toàn cầu. Tại Hoa Kỳ, hơn 1,8 triệu ca bị nhiễm và hơn 105.000 người chết. Để so sánh, COVID-19 trong 3 tháng đã giết nhiều người Mỹ hơn bất cứ cuộc chiến tranh nào ngoại trừ hai cuộc thế chiến và cuộc nội chiến. Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Bệnh Dịch (CDC) tiên đoán đến ngày 20 tháng 6, 2020, sẽ có 115.000 người chết, tương đương với số người Mỹ chết trong Thế Chiến Thứ Nhất.
Một băng hình song ngữ Việt-Anh vừa được nhóm Wisdom Today thực hiện trình bày về tình hình Phật Giáo tại Hoa Kỳ hiện nay, trong đó phần chính là cuộc phỏng vấn Giáo sư Lewis Lancaster. Giáo Sư là người hướng dẫn thành lập Đại Học University of The West và là Chủ Tịch Ủy Ban Luận Án của Đại Học này kể từ năm 1992
Tổng thống Trump vừa đến thăm Nhà thờ Anh Giáo Cải Cách St. John, nằm đối diện Tòa Bạch Ốc, chỉ một ngày sau khi một đám cháy phát lên dưới tầng hầm của tòa nhà lịch sử giữa rừng lửa biểu tình phản đối cái chết của George Floyd, người bị giết chết trong tay cảnh sát thành phố Minneapolis. Trước khi đến nhà thờ, nơi các tổng thống Hoa Kỳ đã dự thánh lễ kể từ thời James Madison, Trump đã có bài phát biểu tại Tòa Bạch Ốc nhấn mạnh tầm quan trọng của luật pháp và trật tự. Cảnh sát liên bang sau đó đã sử dụng vũ lực để dọn sạch biển người biểu tình ôn hòa từ các đường phố giữa Tòa Bạch Ốc đến nhà thờ, để Trump có thể thực hiện chuyến thăm viếng. Tôi thật sự rất giận, Budde nói trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại không lâu sau đó, bà dừng lại giữa những từ để nhấn mạnh sự tức giận trong khi giọng bà run lên.
Trong khi đó, luật sư của gia đình Flyod là Ben Grump đưa ra lời kêu gọi nước Mỹ hãy chấm dứt bạo động và phá hoại hiện nay theo sau các cuộc biểu tình lan rộng. “Chúng tôi hiểu sự giận dữ chính đáng… Nhưng bạo động thì hoàn toàn không thể chấp nhận được. Không thể chấp nhận với George và không thể chấp nhận với chúng tôi,” theo Crump phát biểu. Crump nói trực tiếp với những người biểu tình: “Hãy thở cho George. Hãy thở cho hòa bình. Hãy thở cho công lý. Hãy thở cho sự chữa lành đất nước của chúng ta.”
Thượng Nghị Sĩ Whip John Thune nói với CNN rằng ông tin là TT Trump nên có “giọng điệu” khác khi giải quyết chuyện quốc gia trong lúc bất ổn này theo sau cái chết của George Flyod. “Tôi nghĩ đất nước thật sự đang tìm cách hòa giải và làm lắng dịu,” theo ông cho biết. “Và tôi nghĩ rằng giọng điệu mà Tổng Thống cần trù liệu khi nói về điều đang xảy ra khắp nước. Tôi nghĩ những nhà lãnh đạo cần phải đồng cảm và nhân đạo và tôn trọng.” Thượng Nghị Sĩ John Cornyn, thành viên lãnh đạo Cộng Hòa tại Thượng Viện, nói rằng ông tin là Trump nên giải quyết chuyện đất nước “nhanh hơn thay vì chậm hơn.” Ông nghĩ rằng Trump cần đưa ra thông điệp đoàn kết giữa lúc bất ổn sâu xa khắp đất nước.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.