Hôm nay,  

Mỏ Than Sao Nhiều Quá?

16/08/202115:13:00(Xem: 4631)








blank

Những lời than vãn không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần mà còn khiến bạn dễ nản lòng khi gặp khó khăn.


Lâu lắm rồi, Hồng Y Nguyễn Văn Thuận giảng ở San Diego:

- Việt Nam có 84 triệu mỏ than.

Người không hiểu tự hỏi: Việt Nam có 84 triệu mỏ than thì nước Việt Nam giàu quá, nếu những mỏ than này mà khai thác hết thì nước Việt Nam giàu lắm, giàu lắm. Nhưng sau này hiểu ra thì không phải là "mỏ than" mà là người Việt Nam hay than, giàu nghèo gì cũng than, còn thiếu 1 ngàn đồng thành 1 triệu cũng than. Sáng thức dậy mở mắt ra là than:

- Sao tôi nhức vai, nhức lưng và nhức chân quá?

Nếu để thì giờ than thở đó mà mĩm cười, vui vẻ tập thể dục, tập thể thao, tập Khí Công, Pháp Luân Công, hoàn nhiên khí công, hoàn hạt khí công, v.v. mồ hôi ra nhễ nhại, miệng cười thật tươi thì không còn thời giờ để than sao tôi mỏi mệt quá. Nếu đừng chúi mũi vào máy tính, truyền hình thì mắt đâu có mờ, lưng đâu có mỏi. Nếu ra vườn hít thở không khí trong lành, nghe chim hót líu lo, nhìn mây trắng lửng lờ trôi, nhìn từng đàn chim bay trên trời, đẹp lắm người ơi! Trong lúc vui và nghĩ đến người nào đó mình thích, không ai không có thần tượng trong lòng, thần tượng thì không than, thần tượng thì lạc quan, yêu đời, yêu người mà sống, thần tượng thì hiền lành, khoan dung, rộng lượng. Tôn người nào đó làm thần tượng thì vui lắm, nhưng xin đừng than thân trách phận sao thần tượng không nghĩ đến mình. Mình tôn thờ người khác làm thần tượng nhưng thần tượng lại xem mình như cục nợ. Cục nợ trên lưng thì phiền lắm, phiền lắm. Tốt nhất phải biết mình là ai, đừng đòi hỏi nhiều quá, đừng than thân trách phận, vui vẻ, lạc quan mà sống thì tốt hơn.

Than để làm gì? Lời than thở não nùng làm cho người xung quanh bi quan. Hãy đem niềm vui cho mọi người, tại sao phải làm buồn lòng người hàng xóm hay người thân của mình chứ?

Trời nắng nóng, không khí oi nồng, tại sao không để thì giờ than Trời, than đất đó mà đi tưới cỏ, cỏ xanh tươi, tưới cây, cây cho trái ngọt, tưới hoa, hoa nở nhanh hơn, tươi hơn, làm cho đời đẹp hơn.


blank

 


Lòng tham của con người vô đáy, thứ gì cũng quơ quào cào cấu cho mình, làm như mình là trung tâm vũ trụ. Hãy nghĩ đến người khác. Không tham lam, không than vãn, không kêu Trời, kêu đất. Lúc vui có nghĩ đến Trời, đến Phật, đến Chúa không? Đợi đến khi có điều gì không hài lòng, ngoài tầm tay với thì lại than, than như cha chết, mẹ chết?

Mở miệng ra là than, mở mắt ra là than, trước khi đi ngủ cũng than. Người hay than thở khó gần được mọi người xung quanh vì không ai thích người hay than thở, than từ sáng đến tối. Lo lắng và than van cũng không thay đổi được gì, người hay than van là những người ít được việc nhất. Tôi thích người cười thật vui, thật tươi. Tôi thích người lạc quan hơn người bi quan. Tôi thích tiếng cười giòn tan hơn tiếng khóc não nuột. 


blank

Sống lạc quan, yêu đời, yêu người. 

Hạnh phúc sẽ đến khi chúng ta ngừng than vãn.


Văn phòng của chúng tôi vui lắm bà con ơi! Mọi người đến từ khắp nơi: Âu Châu, Úc Châu, miền Đông, miền Trung Hoa Kỳ, v.v. , nhưng thường thường là người dân ở Orange County. Vì vậy, tôi có cơ hội nghe nhiều chuyện vui buồn của đồng hương, vui cũng có mà buồn cũng có. Có đồng hương thích đọc sách báo thường xuyên ghé văn phòng chúng tôi lấy báo đọc. Chúng tôi có nhiều báo biếu, nhật báo, tuần báo, v.v. Một đồng hương hay đến vào buổi chiều, đến lấy báo xong thì ra trước hành lang ngồi xuống đất đọc báo một cách say sưa.

Tôi hơi thắc mắc, bước đến hỏi:

- Em uống cà phê, trà, nước lọc không? Sao em không về nhà đọc báo mà ngồi ở đây?

Người đàn ông vui vẻ trả lời:

- Em ra sở làm rồi đi lang thang tìm báo đọc, hay tìm bạn nói chuyện, hoặc ra công viên xem vịt lội.

Tôi hỏi tiếp:

- Sao vậy?

- Vợ em nói nhiều lắm. Em phải đi lang thang chờ vợ em ngủ rồi em mới về nhà. Vợ em nói nhiều và than nhiều quá, em nhức cái đầu nên phải đi lang thang. Cuối tuần em ra biển lánh nạn, khỏi phải nghe than.

May phước cho người đàn ông đến văn phòng của chúng tôi xin báo hàng ngày đã gặp bà vợ nói nhiều, lãi nhãi nói mãi không ngừng nhưng bà vợ không phải là người tham lam, độc ác, còn đỡ khổ hơn nếu chẳng may gặp người xấu, độc ác thì chỉ có chết mà thôi?


blank



Định cư ở Hoa Kỳ, tôi có cơ may sống trong gia đình người Mỹ một thời gian khá lâu. Họ lạc quan, không nói xấu người khác, không than van (không phải là mỏ than), vì thế họ sống vui hơn, tương lai của họ rực rỡ hơn.

Thói quen “than thân trách phận” còn được xem như là một loại thuốc độc làm lây lan những suy nghĩ bi quan cho mọi người xung quanh. Người buồn bã, rầu rỉ, than vãn suốt ngày dễ ảnh hưởng đến mọi người, nhưng tội gì phải than chứ? Người mù, người điếc, người cùi, họ có than đâu? Nhìn họ cười thật tươi khi lãnh quà của những người làm việc từ thiện. Cuộc sống của người tật nguyền rất hồn nhiên, vui thì cười, buồn thì khóc, không than van như người khác.


blank


Ngày xưa học triết từ trung học đến đại học, tôi không vui như bây giờ. Khi vượt biên lênh đênh trên biển cả, nước tràn vào thuyền, thần chết thấp thoáng xung quanh, tiếng kinh cầu nguyện vang vang, trên Trời có Thượng Đế thương xót nên cuối cùng cũng được tàu Mỹ vớt và đưa vào Phi Luật Tân, sau đó được định cư ở Mỹ, 49 người trên con thuyền nhỏ bé lênh đênh trên biển cả như chiếc lá, tưởng rằng sẽ làm mồi cho cá hay chôn vùi thân xác ở biển khơi, nhưng đâu có ai than vãn hay rên la?

Than là cái bệnh đã vào máu, không biết bệnh này có di truyền không? Nhiều người có bệnh than, họ than một cách tự nhiên, than về gia đình của họ một cách dễ dàng, vừa gặp người lạ, nói vài ba câu là đem chồng con ra than, chồng tôi như thế này, con tôi như thế kia, than một cách thê thảm, nhưng không hiểu tại sao họ vẫn sống với nhau mấy chục năm?


blank

 


Than là cái bệnh, tham cũng là cái bệnh, dù giàu hay nghèo cũng than. Người nghe người khác than cũng mệt cái tai lắm. Nhiều người có nhà đẹp vẫn than, vì chưa có thêm nhà để cho thuê cũng than. Nhiều người tiền đầy túi cũng bị bệnh than, vì chưa đủ vài ba triệu, hay chưa đủ để trở thành tỷ phú, hoặc sợ người khác mượn tiền?

Ôi, bệnh than hình như có di truyền, người nào sinh ra trong gia đình có người mẹ hay than thì con thế nào cũng bắt chước mẹ, than cho tới già, tới chết?

Tôi may mắn không có người thân mắc bệnh than, nếu có chắc tôi phải lên rừng sống, nghe chim hót suốt ngày và nghe tiếng reo cười của con suối. Rừng xanh không biết rên, không biết than, những cánh hoa rừng ở nơi hoang dã không biết rên than. Đời sống của thiên nhiên thánh thiện lắm, không tham lam, không rên rỉ, không than vãn.


blank

Hãy ra vườn hít thở không khí trong lành, nghe chim hót líu lo, nhìn mây trắng lửng lờ trôi, đẹp lắm người ơi!


Sống chết có số, nếu một mai có ra đi thì cứ mĩm cười, vui vẻ mà đi, thanh thản mà về bên kia thế giới, không nên than vãn, để người thân ở lại vui vẻ mà sống, vui vẻ mà tiễn người đi trong hạnh phúc.

Nếu suốt đời mình làm việc thiện, sống ngay thẳng, không hại ai, chắc chắn mình sẽ ra đi thanh thản. Đến với trần gian như đi du lịch, hết hành trình du lịch thì trở về. 

Than vãn đâu có ích gì, thay vào đó hãy bắt tay hành động.

Mong mọi người đến cõi đời này vui và ra đi cũng vui. 



Orange County, 16/8/2021

KIỀU MỸ DUYÊN

([email protected]

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một người phụ nữ trẻ Trung Quốc nói rằng cô đã bị giam giữ 8 ngày tại một cơ sở giam giữ bí mật do TQ điều hành tại Dubai cùng với ít nhất 2 người Duy Ngô Nhĩ, trong cái mà là chứng cứ đầu tiên rằng TQ đang hoạt động cái được gọi là “nhà tù đen” bên ngoài biên giới của họ, theo bản tin của Hãng Thông Tấn Mỹ AP tường thuật hôm Thứ Hai, 16 tháng 8 năm 2021.
Trong hoàn cảnh đó, chính quyền của TT Joe Biden vừa đưa ra lời kêu các công dân Mỹ có lòng nhân đạo, hãy tiếp tay bảo trợ những người tỵ nạn khốn khổ Afghanistan. Chúng tôi xin kính chuyển lời kêu gọi đó đến với cộng đồng người tỵ nạn Việt Nam. Nếu quý vị nào ở trong hoàn cảnh thuận tiện và có đủ khả năng xin hãy ra tay cứu giúp bằng cách nhận bảo trợ dù chỉ một người hay một gia đình người A Phú Hãn. Họ đang lần lượt được di tản và sẽ đến HK trong một ngày gần đây, với số lượng ước tính khoảng 30 ngàn người.
“Nguồn gốc của sự kiện ngày hôm nay bắt nguồn từ những ngày đầu tiên của các hoạt động quân sự thiếu cân nhắc trong việc điều hành, sau sự kiện 9/11 tại Hoa Kỳ. Chúng ta không thể chiến tranh mãi mà không có hy vọng rút quân. Tôi tin rằng kết thúc cuộc chiến là một chính sách đúng, tuy nhiên khi làm như vậy, chúng ta không thể bỏ rơi những người dân vô tội.”
Tác giả Lê Chiều Giang vừa phát hành Không Đứng Mãi Trong Tranh. Tác phẩm dày 164 trang, vừa văn xuôi, vừa thơ. Độc giả sẽ thấy trong sách ngập tràn những quá khứ, như nhận định của nhà văn Nguyễn Thị Thụy Vũ, “…đọc Lê Chiều Giang, những dòng chữ chảy lui về quá khứ. Một quá khứ không thể nào không nhắc về, nhớ tới… Những quá khứ của thời đã ‘Chết đi, sống lại’.” Đúng ra, quá khứ chỉ là một phần, vì tác giả Lê Chiều Giang vẫn còn trên cõi này, còn đọc và còn viết. Và trong sách, có những bài được viết rất gần đây. Tác phẩm như dường rất mong manh, như mơ, như thực… Ngay nơi nhan đề sách đã là một hình ảnh của một chân trời cổ tích, “Không Đứng Mãi Trong Tranh.” Bạn có thể nhớ tới một tích cổ trong thời nhà Trần ở thành Thăng Long, chàng thư sinh Tú Uyên say mê thiếu nữ trong tranh, và trong một lần nàng bước ra khỏi tranh đã bị chàng nắm tay giữ lại cõi này. Có phải chuyện của người xưa ở phường Bích Câu cũng là chuyện đời nay của Sài Gòn
Trên Bloomberg Opinion ngày 26 tháng 04 năm 2021, một trong hai tác giả là Cựu Đô đốc James G. Stavridis, trình bày kịch bản này trong bài “Four Ways a China-US War at Sea Could Play Out” mà bản dịch sau đây sẽ giới thiệu. Theo Stavridis,“bốn điểm nóng” mà Hải quân Trung Quốc có khả năng tấn công là eo biển Đài Loan, Nhật Bản và Biển Hoa Đông, Biển Hoa Nam và các vùng biển xa hơn xung quanh các nước Indonesia, Singapore, Australia và Ấn Độ. Nhưng nguy cơ cao nhất là Đài Loan.
Đó là lý do cần nhắc sơ lại Hòa Ước Doha 2020, bởi nếu xem chính phủ Afghanistan là một "đồng minh" của Hoa Kỳ thì đồng minh này đã bị phản bội và bức tử ngay tháng Hai năm 2020 theo sau Hòa Ước Doha của nội các Donald Trump ký với Taliban chứ không phải hôm nay. Liệu có cần nhắc lại hòa đàm Paris vào năm 1973 đã dẫn đến sự sụp đổ báo trước của miền Nam Việt Nam vào tháng Tư năm 1975? Và giới sử gia thường nhắc lại vai trò của tổng thống Richard Nixon và Ngoại trưởng Henry Kissinger trong việc bỏ rơi Nam Việt Nam chứ không phải tổng thống Gerald Ford, vị tổng thống Mỹ đương nhiệm năm 1975.
“Tôi sẽ ngạc nhiên nếu chúng ta không vượt qua 200,000 trường hợp một ngày trong vài tuần lễ nữa, và điều đó được xem là đau lòng vì chúng ta không bao giờ nghĩ chúng ta trở lại trong tốc độ đó nữa,” theo Collins cho biết. Collins khẩn nài những người Mỹ chưa chích ngừa hãy đi chích ngừa, gọi họ là “những con vịt ngồi” đối với biến thể Delta mà đang tàn phá đất nước và cho thấy dấu hiệu nhỏ bé của việc xóa bỏ nó.
Tổng Thống Joe Biden và các viên chức hàng đầu khác của Hoa Kỳ đã ngạc nhiên hôm Chủ Nhật, 15 tháng 8 năm 2021, bởi tốc độ của việc Taliban chiếm hoàn toàn Afghanistan, khi việc rút quân đội Mỹ theo kế hoạch khẩn cấp đã trở thành nhiệm vụ để bảo đảm một cuộc di tản an toàn, theo bản tin của AP tường thuật hôm Chủ Nhật. Tốc độ sụp đổ của chính quyền Afghanistan và những hỗn loạn tiếp theo nêu ra thử thách nghiêm trọng nhất của Biden trong tư cách tổng tư lệnh, và ông là đối tượng của sự chỉ trích từ Cộng Hòa là những người nói rằng ông đã thất bại.
Số người chết từ vụ động đất 7.2 độ tại Haiti đã tăng lên tới ít nhất 1,297 hôm Chủ Nhật, 15 tháng 8 năm 2021, trong khi những người cấp cứu đã chạy đua để tìm người sống sót giữa đống đổ nát trước nguy cơ một trận lụt lớn từ cơn bão đang tiến tới, theo Hãng Thông Tấn Mỹ AP tường thuật hôm Chủ Nhật.
Theo dõi tin tức từ quốc gia này, tấm lòng của chúng tôi hướng về người dân Afghanistan và những người tị nạn đang bị buộc phải bỏ trốn để giữ mạng sống. Hơn nữa, chúng tôi tha thiết quan ngại đến số phận của hàng triệu phụ nữ và trẻ em gái của xứ sở này, vì họ phải đối diện với một tương lai đen tối khi gặp trở lại sự đối xử tàn tệ của nhà nước Taliban.
Hàng năm cứ vào ngày rằm tháng 7 âm lịch, các Chùa Phật giáo tổ chức ngày lễ Vu Lan- ngày nhớ công ơn của Mẹ. Hôm nay, trước tình hình dịch bịnh Covid-19 đang hoành hành từ Hà Nội-Saigòn đến Washington D.C. và các tiểu bang ở Mỹ. Cộng đồng người Việt trong nước và hải ngoại quyết tâm tổ chức lễ Vu Lan để dâng lời cầu nguyện đồng bào trong nước và hải ngoại được bảo vệ an toàn trước nguy cơ của dịch bịnh Covid-19.
Bardo Thödol là một cẩm nang viết về sự hướng dẫn trong thời gian trung ấm để giúp người chết tái sinh tốt đẹp.
Giáo Phận Công Giáo San Diego ra lệnh cấm các linh mục không được ký giấy xin miễn chích ngừa chống COVID-19. Kevin Eckery, phát ngôn nhân giáo phận S.D., nói rằng giáo phận không ủng hộ việc miễn chích ngừa, nói là không có lý do tôn giáo nào bịện hộ cho miễn chích ngừa. Linh mục Bernardo Lara nói rõ hơn, rằng giáo hội khuyến khích đi chích ngừa.
Nhưng sống như thế nào đây? Là một câu hỏi rất lớn mà xưa nay đã có nhiều câu trả lời rồi. Riêng tôi dưới nhãn quan của một người Tăng Sĩ của Phật Giáo, thực hành theo lời dạy của Đức Phật, ngoài giáo lý giải thoát, giác ngộ của Đức Phật đã dạy ra, hằng ngày chúng ta phải tiếp xúc với đời thường. Nên đã là Phật tử, chúng ta cần phải rõ biết cái nhân và cái quả và làm sao có thể làm chủ được chính mình trong các động tác đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, giao tiếp, tiền bạc, nợ nần, tốt xấu, thị phi, nhơn ngã, bỉ thử v.v…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.