Hôm nay,  

Nguyễn Lương Vỵ, ngồi im nghe thơ lắng trong kinh

12/02/202209:43:00(Xem: 6553)
blank

Nguyễn Lương Vỵ, ngồi im nghe thơ lắng trong kinh *
 
Nguyễn thị Khánh Minh
 
Tặng Nguyễn Lương Vỵ cùng sinh nhật tháng 5.
 

(Lời Giới Thiệu: Bài của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh đăng nơi đây để tưởng nhớ tròn một năm nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) ra đi. Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ sinh ngày 9/5/1952 tại Quán Rường, Tam Kỳ, Quảng Nam. Từ trần ngày 18/2/2021 tại Quận Cam, California. Nguyễn Lương Vỵ nổi tiếng trong giới văn học Miễn Nam VN từ 1969, khi còn là học sinh trung học. Ông sáng tác đa dạng, nổi bật với văn phong riêng biệt, xuất sắc trong cả thơ đời và thơ đạo. Những năm cuối đời, Nguyễn Lương Vỵ dịch sang tiếng Việt hiện đại nhiều bài thơ Thiền các đời Lý Trần.
.
Tác phẩm đã in của Nguyễn Lương Vỵ:
. Âm Vang Và Sắc Màu (NXB Trẻ, Sài Gòn, 1991);
. Phương Ý (NXB Thanh Niên, Sài Gòn, 2000);
. Hòa Âm Âm Âm Âm… (NXB Thư Ấn Quán, New Jersey, 2007);
. Huyết Âm (NXB Q&P Production, California, 2008);
. Tinh Âm (NXB Q&P Production, California, 2010);
. Bốn Câu Thất Huyền Âm (NXB Q&P, Production, California, 2011);
. Tám Câu Lục Huyền Âm (NXB Q&P Production, California, 2013);
. Năm Chữ Năm Câu (NXB Q&P Production, California, 01.2014);
. Năm Chữ Ngàn Câu (NXB Q&P Production, California, 12.2014);
. Tuyển Tập Thơ 45 Năm (1969 – 2014) (NXB Sống, Q&P Production, California, 2015).
. Tuyển Tập Thơ 50 Năm (1969-2019) (Văn Học Press, Q&P Production, California, 2020).
Bài viết của Nguyễn Thị Khánh Minh như sau.)
.
                                      ….()….
.

Nguyễn Lương Vỵ, ngồi im nghe thơ lắng trong kinh *
 
Nguyễn thị Khánh Minh
 
Tặng Nguyễn Lương Vỵ cùng sinh nhật tháng 5.

Đang thong thả dong ruổi những ngày góc phố cà phê, đang yên tâm những lần đi bác sĩ, lúc nào tôi cũng có người bạn thân tình Nguyễn Lương Vỵ (NLV) đón đưa, chia sẻ, đùng một cái, anh nằm viện, mổ tim. Đã hơn một năm từ ngày trái tim thơ ấy bị nghẽn mạch, giờ NLV vẫn đang ngày ngày trông nắng đến nắng đi nơi phòng bệnh. Từ khung cửa sổ ấy tôi thấy hoa tím vàng rơi đầy vào một ngày mùa thu đến thăm anh. Nhìn và hình dung những giây phút sớm khuya đâu đó của anh:
 

…sương rơi nương bóng thềm rêu nhạt
lá rụng nghiêng vai giọt nắng tràn…

… ngồi im nghe nắng khuya đang vỡ…

một vạt nắng chiều giăng tiếc nhớ
hai hàng mưa bụi đẫm thương mong…
tuổi già ghiền nhớ dăm áng mây
quê thì xa chiêm bao thì gầy
thở nhẹ ngóng ai về đâu đó
hít sâu nghe núi lạnh quanh đây…

ứa mật chín chiều rung chín mận
hôn hoàng mấy bận đỏ hoàng hôn…

… giật mình tỉnh giấc còn ấm ngực
ngồi dậy ngoài hiên đã sáng trưng!…

(trích từ những bài thơ mới nhất của NLV)
 

Nghe chứa chan nỗi trôi cô liêu của thời gian bịnh. Nhưng bạn ơi, rồi bạn sẽ thấy người thơ đã sống với cô liêu ấy như thế nào. Cứ mỗi lần bịnh anh trở chứng là mỗi dấy lên lo âu, cầu nguyện của bạn hữu. Hôm nào được đi thăm anh, thấy anh vui vẻ tươi tỉnh là lúc ấy ai cũng vui, nói với nhau, khí sắc Vỵ đã khá hơn rồi, nhất định anh ấy sẽ vượt qua để lại cùng nhau vui chơi ngày tháng… Vỵ nói, “tôi còn nhiều việc phải làm lắm, dịch cho xong thơ Nguyễn Trãi, Cao Bá Quát, thu xếp tập di cảo thơ của cậu em.”

Thời gian của anh là làm việc và làm việc cật lực cho sáng tác và dịch thuật. Sáng tác thì tôi thiết nghĩ với cả chục thi phẩm đã xuất bản đủ trả lời cho chúng ta, anh và người bạn đường thời gian đã sống với nhau ra sao, anh bảo anh chẳng làm gì chỉ mỗi năm cho ra một tập thơ thôi!
 

ta vẫn điên giản dị
nhẩm thơ cất trong đầu
lâu lâu rót một xị
mời quí vị ngàn thâu
sáng ra quên rất mau…

(Năm Chữ Năm Câu, bài 71, 2013)
 

Một xị thơ cứ thế… thành một dòng thơ lấp lánh hòa vào muôn trùng biển tinh anh của nhân gian.

 
Bên cạnh đó là niềm đam mê dịch thơ Hán, Nôm của những tác giả anh ngưỡng mộ như Trần Nhân Tông (đã xuất bản), Nguyễn Trãi, Cao Bá Quát, đó là giây phút mà anh cảm thấy … chữ người xưa như trăng cổ lâu/ khoảnh khắc thâm giao hồn gặp phách… chả trách Nhà văn Phan Tấn Hải đã viết, “Nguyễn Lương Vỵ đã để cho kinh Phật và lời thơ Trần Nhân Tông ngấm vào thịt da xương tủy của anh, và rồi từng chữ của họ Nguyễn viết xuống đều mang sức nặng như núi đè lên giấy… khi nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ viết xong các trang giấy này, chữ hốt nhiên trở thành cánh chim bay rời trang giấy. Để biến vào thế giới duyên khởi trùng trùng của Kinh Hoa Nghiêm…” (Phan Tấn Hải, Khoảnh Khắc Chiêm Bao, tr.23, Ananda Viet Foundation xuất bản 2018)
 

đóng cửa suốt đêm ngồi dịch thơ
chữ người xưa như trời xanh lơ
lời nhắn tri âm rung bích ngạn
ý vang tâm huyết vút tinh mơ
ức trai mắt sáng trừng oan nghiệt
bá quát tim son chết bất ngờ
khuya tận một mình ngơ ngác hỏi
thạch sùng chậc lưỡi vách im trơ.

(Suốt Đêm Ngồi Dịch Thơ, 6.2017)
 

Cứ những khuya tận một mình ngơ ngác hỏi như thế, anh cống hiến cho đời những tuyệt phẩm thơ và thơ dịch. Mấy ai sống được cái một mình, không nguôi nỗi tự hỏi để nhìn thấy sâu thẳm tâm mình như vậy…
 

bỗng rùng mình câu thơ thắm lại
vài âm lục trúc rụng trên đồng
chùm bông nắng lụa nồng hương tóc
búp lá mưa trăng ấm tấc lòng
trùng hiện từng giây bưng mặt hỏi
khắc ghi vạn thuở siết tay mong
mới hay rõ một trong tâm tưởng
thinh lặng trào lên giọt máu hồng

(Học Lặng Thinh, 9,2017)
 

Những ngơ ngác hỏi, bưng mặt hỏi, hỏi và hỏi mãi, người thi thiền nhập định…
 

có chi đâu có đặng
gặn hỏi nói không đành
rằng thì là thinh vắng
sống là chết long lanh
nói thiệt đừng có hoảng…

(Năm Chữ Năm Câu, bài 74, 2013)
 

phiêu bạt trời quen chưa dứt nợ
lang thang đất lạ vẫn hàm ơn
chim khách là ta nay đã thấu
thấu ta ta thấu cái sạch trơn…

(Nhịp Thời Gian, 7.2017)
 

chậc lưỡi làm chi cho rách việc
học lặng thinh và lặng thinh thôi…

(Học Lặng Thinh, 9,2017)
 

Là Nguyễn Lương Vỵ đấy, bạn có cùng tôi, cười vui cùng nhiệt huyết thơ và sự giản dị nhẹ nhàng trong quan niệm sống của anh không? Có phải vì bước mải mê theo những tình sau chưa dứt lơi đôi nhịp/ ý trước còn vang đọng mấy câu (NLV) cộng thêm làm việc trong đam mê nữa mà NLV đã xoay sở với cô liêu một cách thống khoái đó chăng?
 

Giờ này anh vẫn đang nằm bịnh, tôi vẫn mỗi ngày trong những thời tụng kinh, đều cầu nguyện Phật Dược Sư độ trì cho anh, đã viết bài thơ tặng Vỵ lúc anh vừa qua cơn mổ tim,
 

Có ánh nắng vùi quên trong mắt
Và tiếng chuông nhẹ lắm. Trong tim
Nhẹ như thời gian trôi lặng im
Khan giọng gió đêm về rung cửa

Dốc tử sinh lao chao bờ vực
Tiếng kinh trầm nương tựa. Ta đi
Ấy con đường nghìn tay nghìn mắt
Có mặt trời. Tỏa ánh lưu ly

Chạm vào ta ánh sáng diệu kỳ
Ngày bật dậy hồng hào thân thể
Nhịp tim reo ba la yết đế
Đá mềm chân cứng bước rong chơi

Ô. Tiếng chim báo ngày nắng tới
Nắng tháng Tư nắng của mùa xuân
Nhạc bình minh réo rắt phương Đông
Ta thức giấc một hồn nắng mới

Này hơi thở mạch trào trong suốt
Này tinh khôi từng nhịp sơ sinh
Kinh biếc mở lời thơ lồng lộng
Mai ta đi mình lại với mình…

(NTKM, Ngày Nắng Mới, 4.2018)
 

Trên con đường ấy anh kiên trì chịu đựng, theo cách của anh, Này cái lạnh ta thề sẽ buốt / Suốt xương da để vẽ môi cười (NLV). Tôi cảm tưởng tiếng cười kia bật lên từ cảm nhận đến tận cùng cái đau của thể xác. Có chút hóm hỉnh trong kiểu thách thức với hoạn nạn ấy chăng, Vỵ ơi!
 

Nơi khung cửa sổ ấy, cũng có nắng phương Tây rực ánh lưu ly soi vào, phút giây cùng anh can đảm sống và tận hiến trong những lời thơ thở cùng con bệnh, dù có khi anh thấy mình cánh chim lẻ loi, vạt nắng ngàn thâu, vẫn sừng sững một tâm cảnh thinh lặng uy nghi:
 

khuya tháng tư nghiêng hết mái tây
cuối đời ta như chim lạc bầy

khuya tháng tư nghiêng hết mái đầu
cuối đời ta như nắng ngàn thâu

khuya tháng tư thinh lặng uy nghi
cuối đời ta chẳng tiếc điều gì…

(NLV, Không Đề Tháng 4, 4.2017)
 

Và phải chăng có chút tương lân của đồng bệnh, tôi hiểu nỗi hạt lệ một mình thao thức trong cái túi cô đơn ấy, cũng đã nhiều bận lọt vào vòng tay của giấc mơ. Dường như đó là cách vừa phải nhất có thể để đưa mình qua phút ngộp thở của điều không thể. Nghe NLV nói về kinh nghiệm của mình:


lệ khô đêm tận ngồi như tượng
một đống chiêm bao đến nắm tay…

lệ khô đêm tận ngồi như miếu
một đống chiêm bao đến thỉnh cầu…

lệ khô đêm tận ngồi như núi
một đống chiêm bao đến rủ đi…

(NLV, Không Đề Tháng 4, 4.2017)
 

trên cao tiếng hát bông gòn trắng
dưới thấp lời ru vuông chiều hồng
nghe ngóng thế thôi rồi chớp mắt
trông vời vậy đó để mơ mòng

(NLV, Sớm Thu Không, 8.2017)
 

Cũng dường như, đó là cách thúc thủ tích cực nhất, mở cho mình một cánh cửa nhìn về phía trước với lực đẩy của Chiêm Bao, Giấc Mơ -người bạn đồng hành đầy vị tha và lạc quan-. NLV còn có một ánh sáng nương tựa nữa trong thời gian bịnh này, giúp anh vượt qua từng chặng đường, ánh sáng của âm nhạc của lời kinh niệm, của lời thơ viết, phải chăng là châu báu mà anh cúng dường trong phút nguy nan để tìm về tâm tĩnh lặng?
 

long lanh tinh huyết sôi âm nhạc
lóng lánh thời kinh dịu nỗi đau
tình sau chưa dứt lơi đôi nhịp
ý trước còn vang đọng mấy câu

(NLV, Không Đề Tháng 4, 4.2017)
 

Ơn phước làm sao. Tôi cũng như anh, có niềm tin vào sức mạnh của trì niệm… Thật vô cùng hân hoan khi đọc câu thơ lóng lánh thời kinh dịu nỗi đau, ánh sáng của từ bi cho ta nương tựa. Vỵ ơi, anh vốn là người kiên cường chịu đựng, huống chi anh lại có tín tâm:

…tuổi già ghiền lẩm bẩm một mình
một câu thơ niệm một câu kinh…

(NLV, Bolero Bên Đèn Khuya, 6.2017)
 

… cuối đời cố gắng học lặng thinh
ngồi im nghe thơ lắng trong kinh…

(NLV, Học Lặng Thinh, 9.2017)
 

… cuối đời xin cảm tạ cô liêu
mần thơ được nhiêu thì mừng nhiêu…

… một chấm son một tuyệt mênh mông
mần thơ suốt kiếp với phiêu bồng

(Cảm Tạ Cô Liêu, 7.2017)
 

Có ánh sáng ấy, niềm đam mê ấy và cõi thinh lặng uy nghi ấy thì thời gian bịnh tật có là gì trong kiếp sống vốn huyễn mộng này,

vẫn một mình gặm nhấm thời gian
có đâu tri kỷ giữa điêu tàn…
…rong chơi một kiếp chưa lơi nhịp
du hí ngàn sau chẳng nghĩ bàn…

(Ghi Chú Ngàn Thu, 10.2017)
 

Trong một bài viết tặng sinh nhật Thu Vàng hồi tháng 12.2018, có đoạn tôi nhắc đến Vỵ, xin chép lại đây như chiếc nơ trang điểm món quà tôi tặng sinh nhật Nguyễn Lương Vỵ trong tháng 5 này. Tháng 5 mà sao tôi muốn nói tháng năm…

“…Trong tháng ngày hạnh phúc này tôi cứ khắc khoải đến bạn thơ, Nguyễn Lương Vỵ, bạn đã đối mặt với sinh tử, vượt qua được cái chết nhưng giờ vẫn còn thức ngủ đêm ngày với phòng bệnh, nơi đó bạn viết … tiếng khóc sơ sanh rung tím mật/ nụ cười cận tử ứa bầm gan… thơ về mây trắng thơm trong mộng/ ghi chú lai rai chấm xuống hàng… ngàn thu xưa về nhẹ trên vai/ trăng cổ lâu xanh những dấu hài. Ôi! Lại những dấu hài… Trần gian biển dâu kia có phải được một lần hài thơ của bạn bước qua rồi sẽ để dấu thiên thu? Một buổi cùng Tấm (Thu Vàng) đến thăm, tôi chỉ biết trong tình bằng hữu, cầu nguyện bạn được mau khỏi bằng lời chú Dược Sư, -án. bệ sát thệ bệ sát thệ bệ sát xã tam một yết đế tóa ha (Có thuốc có thuốc sẽ được chữa khỏi mọi sự đều tốt lành)- … ngày bật dậy hồng hào thân thể/ nhịp tim reo ba la yết đế/ đá mềm chân cứng bước rong chơi… (NTKM)” Vậy nhé, bạn hiền…
 

Lake Park, 4.2019
Nguyễn thị Khánh Minh
 

* Những thơ trích của Nguyễn Lương Vỵ trên đây, tôi hân hạnh được tác giả cho đọc ở dạng bản thảo.

* Cũng không phải tự nhiên mà tôi có món quà này để tặng sinh nhật Vỵ, một buổi đầu tháng 4 khi những đóa tử uyên ương bên hiên nhà tôi rưng tím, nghe từ xa Nguyệt Mai rủ rê, mình làm một trang trên blog mừng sinh nhật anh Vỵ đi, cô nhà thơ chủ biên blog xin những tình thân ái/ còn hoài như hôm nay… này dễ thương đến thế, lúc nào cũng nghĩ đến mọi người, tôi làm sao mà có thể không nghe lời?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm Thứ Ba, 17 tháng 3, Chính phủ Trump bày tỏ sự ủng hộ đối với việc gửi trực tiếp tiền cho người Mỹ trong 2 tuần tới như một phần của gói kích thích kinh tế lớn đang hình thành tại Washington, điều mà Bạch Ốc hy vọng có thể cầm chân kinh tế khỏi bị rơi tự do vì dịch corona gây ra, theo bản tin của báo The Washington Post cho biết.
Charter sẽ cung cấp mạng Spectrum và tiếp cận với WI-FI trong vòng 60 ngày cho các học sinh chủ gia đình lớp K12 và cho các sinh viên đại học nếu những người này không phải là khách hàng của Spectrum bất cứ một dịch vụ nào đến mức 100Mbps. Muốn ghi danh, xin gọi: 1-844-488-8355.
Chưa bao giờ người ta sợ tiếng ho trong mùa dịch Coronavirus đến thế. Sự hãi sợ xảy đến không những cho người ho, mà nó còn lây lan mãnh liệt hơn cho người không ho khi chứng kiến hay bị ở gần người bị ho mà không có gì che đậy hay ho vào mặt họ. Bản thân người ho lo lắng không biết rõ tiếng ho của mình có dính dáng gì tới con vi trùng Covid-19 hay không, và nỗi lo sẽ biến thành sợ sệt.
Bệnh COVID-19 sẽ có 4 trường hợp: nhẹ (mild), trung bình (moderate), nghiêm trọng (severe), và nguy hiểm (critical). 40% bệnh nhân thuộc loại nhẹ và không bị viêm phổi. 40% nặng hơn, thuộc loại trung bình và bị viêm phổi. 15% nghiêm trọng và 5% trầm trọng.
Amazon cho biết dịch corona đã làm gia tăng việc mua sắm trên mạng, và hiện tại đại công ty bán hàng mạng này đang cần thêm 100,000 công việc toàn thời gia và bán thời gian trên toàn Hoa Kỳ để đáp ứng kịp với nhu cầu, theo bản tin của CNN Business cho biết hôm Thứ Hai, 16 tháng 3.
Trước khi nạn dịch đến, cuộc sống bình thường của tôi khá bận rộn, đi đi về về từ Milan đến Rome do công việc. Vì thế, tôi đã không để ý đến các tin tức đáng lo ngại từ Trung Quốc. Ngay cả khi dịch truyển nhiễm bắt đầu tại khu Codogno gần Milan, đối với tôi đó cũng chỉ là một tin bình thường như bao nhiêu tin khác.
Thống Đốc Tiểu Bang New York Andrew Cuomo hôm Thứ Hai, 16 tháng 3 đã phát biểu cảnh cáo mạnh về sự nghiêm trọng của dịch vi khuẩn corona. Ông Cuomo, 62 tuổi, nói rằng bài toán bên sau dịch bệnh làm ông quan ngại về hệ thống bệnh viện Empire State.
Tổng Thống Donald Trump và lực lượng chống vi khuẩn corona của ông hôm Thứ Hai, 16 tháng 3 đã công bố các hướng dẫn mới chặt chẽ hơn để chận đứng sự lây lan của dịch bệnh, gồm việc các tiểu bang có chứng cứ lây nhiễm cộng đồng thì nên đóng các quán rượu, nhà hàng và các địa điểm trong nhà và ngoài trời khác mà nhiều người tụ tập.
5 người gồm một cảnh sát và tay dung đã thiệt mạng trong một vụ nổ súng tại một trạm kiểm soát trong tiểu bang Missouri của Hoa Kỳ sau khi người tấn công đi vào bên trong và nổ súng, theo cảnh sát cho biết hôm Thứ Hai.
Thị trường chứng khoán tụt dốc thê thảm hôm Thứ Hai, 16 tháng 3, với Dow Jones bị thiệt hại nặng nề nhất từ trước tới nay, khi những phát triển mới trong đại dịch corona làm cho Wall Street chuẩn bị khả năng đang gia tăng của suy thoái nặng giữ lúc sinh hoạt công cộng bị đóng cửa kéo dài.
Chiquita Thursby và Yordano Tesfailasce đã không thể tin những gì họ thấy khi họ đến tiệm Costco. “Chúng tôi đã chứng kiến hàng dài người dọc theo khu phố và chúng tôi nghĩ thế này đã điên lên rồi,” theo Thursby nói rằng đám đông tụ tập bên ngoài tiệm Costco tại thành phố Lawndale tiểu bang Califorina, vào sáng Thứ Sáu vừa rồi.
Dân Biểu Harley Rouda (CA-48) đã đưa ra tuyên bố sau đây về khả năng Quận Cam được quyền sử dụng những khoản vay dành cho khủng hoảng kinh tế của Cơ Quan Hỗ Trợ Doanh Nghiệp Nhỏ (SBA).
Cho tới hôm nay, 14 tháng 3 năm 2020, thì Cô Vi đã “ghé thăm” hầu như toàn thế giới. Riêng nước Mỹ, 49 trong 50 tiểu bang đã “được” lên bản đồ. Hội Y Tế Thế Giới đã tuyên bố COVID-19 là Đại Dịch. Toàn thế giới đã chính thức “thượng đài” với Cô Vi!
Tại County Administration South 600 N Ross St., Santa Ana vào lúc 3 giờ chiều Thứ Sáu ngày 13 tháng 3 năm 2020, Giám Sát Viên Andrew Đỗ, Phó Chủ Tịch Hội Đồng Giám sát Quận Cam đã tổ chức buổi họp báo dành riêng cho các cơ quan truyền thông Việt ngữ để thông báo tin tức về tình hình bệnh dịch Corona (Covid-19). Trước đó Giám sát Viên Andrew Đỗ cũng đã tổ chức hai cuộc họp báo, một dành cho các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ và một cho các cơ quan truyền thông người Mỹ gốc Mễ.
Đại dịch phát sinh từ Vũ Hán gây nên một cơn chấn động lan tỏa khắp hành tinh: dân chúng trên thế giới hạn chế du lịch, nhà hàng và tụ họp giải trí đông người; công xưởng toàn cầu Trung Quốc dần phục hồi chậm chạp do sợ dịch tái bùng phát, trong khi doanh nghiệp Âu Châu và cả Hoa Kỳ có nguy cơ bị tê liệt trong một vài tháng tới đây; dầu thô phá giá từ 60 USD xuống còn 30 USD một thùng chỉ trong vòng 30 ngày; thị trường chứng khoáng tụt dốc thảm hại. Chuổi cung cầu cùng lúc sụp đổ đè nặng lên khả năng thanh toán nợ công lẫn nợ tư trên toàn thế giới, dẫn đến triển vọng suy thoái toàn cầu trong năm 2020-21.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.