Hôm nay,  

Khánh Trường với tiểu thuyết Nắng Qua Đèo

14/02/202223:16:00(Xem: 5863)
blank

Khánh Trường với

 tiểu thuyết Nắng Qua Đèo

 

Phan Tấn Hải

 

Đôi khi tôi tự hỏi về hành vi viết của chính mình, đặc biệt là viết truyện. Truyện ngắn, truyện vừa, truyện dài, tiểu thuyết, trường thiên, và vân vân. Thực sự, tôi không viết nhiều như thế để rồi phải tự thắc mắc. Nhưng thói quen tự xem xét tâm mình đã dẫn tới các câu hỏi như thế. Dĩ nhiên, có khi vì cần bài cho Báo Xuân. Có khi vì trong lòng có điều muốn nói, nhưng không thể nói thẳng như văn chính luận. Có khi chỉ để cho lòng vui, vì không thể không viết, vì ngồi vào bàn là phải viết. Đôi khi viết vì có lời muốn gửi cho đời sau. Thực sự, bản thân mình không là cái gì để phải nói cho nghiêm trọng. Ngày xưa, các cụ làm thơ có khi vì thấy bút mực có sẵn trên bàn, trước mặt… nếu không viết thì mực sẽ sớm khô, giấy sẽ sớm sầu muộn, và hoa nơi hiên nhà sẽ sớm vàng úa. Và có khi, cầm bút lên viết chỉ vì không nỡ đề thêm buồn đè nặng trên vạt nắng chiều còn vương bên thềm.
 

Hiển nhiên Khánh Trường viết không phải để vinh danh chữ nghĩa, vì hầu hết những người tôi có giao tình thân thiết đều không ưa trầm trọng hóa vấn đề. Chơi thôi mà, như kiểu nhà văn Mai Thảo ưa nói. Trong tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường cũng nhắc mấy câu thơ của Mai Thảo, nói rằng bệnh ở trong thân lâu ngày cũng thành bạn thôi:
 

Bệnh ở trong người thành bệnh bạn

Bênh ở lâu dài thành bệnh thân

Gối tay lên bệnh nằm thanh thản

Thành một đôi ta rất đá vàng

  

À… đó là chuỵện gối tay lên bệnh. Viết cũng là một hành vi gối tay lên chữ, lên mực. Vì tất cả đều trở thành đá vàng cả rồi. Trong phần Mở trước khi vào tiểu thuyết, Khánh Trường viết: "...hai chữ vô thường lại hiển lộng. Đồng thời gợi ý cho tôi khởi đầu những trang chữ này." Tiểu thuyết của Khánh Trường mở đầu bằng hình ảnh nhân vật tên là Nhân, có bệnh nặng, có lúc được chẩn bệnh là ung thư gan. Trang cuối tiểu thuyết là cái chết trên giường bệnh của Nhân, lúc sắp từ trần đã thoáng nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ thân thương năm xưa bước vào, và anh nhắm mắt ra đi. Hiển nhiên không phải là tự truyện, vì tác giả vẫn còn sống, không như nhân vật trong tiểu thuyết. Nhưng, một vài phần, có lẽ vẫn không lìa nhân vật chính.
 

Toàn bộ tiểu thuyết Nắng Qua Đèo là những hình ảnh rất là tội nghiệp của tất cả các nhân vật – họ là chúng sanh rất tội nghiệp -- đang trôi trên dòng sông cuộc đời. Tội nghiệp, cõi này là như thế. Từ tội nghiệp, dẫn tới xót thương. Nếu chúng ta dùng chữ có vẻ nghiêm trọng theo ngôn phong nhà Phật, có phải tiểu thuyết này là một ý thức về Khổ Đế? Mở đầu bằng bệnh, và kết thúc bằng cái chết. Hiển nhiên, đó là sự thật: cuộc đời không lìa được bệnh và chết.

  

Ngay nơi đoạn văn đầu của Chương I, tác giả Khánh Trường viết từ dòng thứ ba là hình ảnh có thể làm các Phật Tử quen đọc Kinh sẽ giựt mình, trích:

"...Mùa lũ, nước sông dâng cao, cuồn cuộn chảy xiết, những thân gỗ lớn từ thượng nguồn trôi về, phóng nhanh. Nhân nhìn bầu trời thấp, mây đen phủ kín và dòng sông hung dữ. Sắp mưa ư, Nhân tự hỏi, làm cách nào qua sông? Phải qua được sông vào thị trấn nếu không muốn chết cóng giữa đồng không mông quạnh này. Nhân nhìn suốt phải trái bờ, không một bóng thuyền..."
 

Có phải đây là dòng sông của nghiệp, dòng sông sinh tử cuồn cuộc chảy xiết? Đức Phật trong rất nhiều kinh đã nói là phải qua bờ kia, rằng bờ này là khổ, bờ kia là giải thoát. Tác giả lại kể về hình ảnh những thân gỗ từ thượng nguồn trôi về... đó cũng là một hình ảnh của Kinh Phật.
 

Trong Kinh SN 35.241, Đức Phật nói: "...Này các Tỷ-kheo, nếu khúc gỗ không đâm vào bờ bên này, không đâm vào bờ bên kia, không chìm giữa dòng, không mắc cạn trên miếng đất nổi, không bị loài Người nhặt lấy, không bị phi nhân nhặt lấy, không bị mắc vào xoáy nước, không bị mục bên trong; như vậy, này các Tỷ-kheo, khúc gỗ ấy sẽ hướng về biển, sẽ xuôi theo biển, sẽ nghiêng nhập vào biển..." Biển, nơi đây là Niết Bàn, là giải thoát.
 

Hình như Khánh Trường không có ý viết tiểu thuyết kiểu chú giải Kinh Phật, nhưng sẽ có một số người chợt nhận ra những hình ảnh rất ẩn dụ tình cờ đó. Thế rồi, nhân vật tên Nhân (Nhân còn có nghĩa là người, là con người, là nhân loại) đã nhìn suốt phải trái bờ, không một bóng thuyền... Cõi này buổn vậy ư? Chúng ta, con người, đứng bơ vơ, đứng cô đơn, nhìn dòng nước lũ, và không một bóng thuyền. Chúng ta sinh ra và chết đi đều bơ vơ, đơn độc như thế.
 

Thế rồi, nơi vài trang sau, tác giả Khánh Trường kể rằng nhân vật tên Nhân lên ghe cùng với anh Nông dân và anh Tư râu chèo đò để qua sông. Thế rồi, một thanh gỗ lớn đâm vào con đò, đụng dữ dội tới mức ghe lật chìm. May mắn, Nhân bám vào thân gỗ, thoát chết.
 

Trong truyện cũng nói rằng Nhân bị bệnh nan y, kể như sẽ chết sớm. Thế là, Nhân đi bụi đời.
 

Tác giả giải thích: "Đã ba tháng rồi kể từ ngày Nhân bỏ việc lên đường giang hồ, nhiều vùng đất Nhân đã đến. Nhanh, vài ba hôm. Chậm, một tuần, mươi ngày, nhưng không nơi nào giữ chân Nhân lâu hơn. Chẳng phải các địa danh mới không hấp lực, trái lại, nhiều nơi lắm quyến rũ mạnh mẽ, thế nhưng lòng Nhân vẫn nguội lạnh. Kể cả những cuộc tình, những quan hệ gái trai, vốn ngày trước là một đam mê luôn khiến Nhân bận tâm. Lý do nào gây nên sự dửng dưng này? Giản dị thôi, kể từ lúc Nhân biết tin, qua vài xét nghiệm y khoa, mầm ung thư trong người Nhân đã đến giai đoạn cuối. Lúc đầu mới nhận tin này, Nhân có cảm tưởng đang rơi vào một vực thẳm không đáy, Nhân đau đớn, tuyệt vọng."
 

Nghĩa là, đi để chờ chết. Tất cả các diễn biến đều là những hình ảnh tội nghiệp của người trong cõi này. Thế rồi Nhân cũng tới thăm một cổ tự trên núi Miền Trung. Tác giả ghi rằng dân chúng kể lại rằng một Ni sư ban đầu tới vùng núi này ngồi thiền, tụng kinh. Thế rồi một con trăn lớn hiền lành ra cuộn tròn gần bên. Dĩ nhiên, chuyện kể lại của người dân từ thế hệ này qua thế hệ kia, có thể đã biến đổi theo kiểu riêng từng người kể lại.
 

Tuy nhiên, tiểu thuyết Khánh Trường vẫn có một nét độc đáo (hay một thói quen?) là những cuộc làm tình. Bất kể bị bệnh ung thư, nhân vật tên Nhân trong khi lang thang đã dan díu vào một vài chuyện giường chiếu. Với nhiều người. Có khi trả tiền, có khi chỉ là tình cảm, là dan díu. Nỗi buồn theo đuổi trong cõi rất tội nghiệp này là, theo tác giả Khánh Trường, sau một đêm dan díu với một cô tiếp viên: "Xác thịt no đủ bao nhiêu thì tâm hồn khánh kiệt bấy nhiêu."  Không vui, thực sự cõi này đầy bất trắc, không vui.
 

Bất trắc. Không ai biết những gì chờ đợi mình trong khoảnh khắc kế tiếp. Tác giả ghi lại suy nghĩ của Nhân: "Căn bệnh nan y bất ngờ đẩy Nhân xuống vực sâu tuyệt vọng. Làm sao biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra? Cuộc đời con người luôn diễn ra theo một hướng nào đó nằm ngoài dự kiến."
 

Những chi tiết cũng trải dài với lịch sử. Cũng một thời hậu chiến, với những tan tác, đổ vỡ. Cũng có chuyện vượt biên. Cũng nhắc tới chiếc cầu Hiền Lương, nối hai bờ đất nước một thời ngăn cách.
 

Tiểu thuyết Nắng Qua Đèo cũng kể về một mối tình, ban đầu rất say đắm, giữa nàng Tâm và chàng Luân. Tội nghiệp, vì chuyện tình không bình an. Luân đã có vợ con, và giấu biệt khi gặp và say mê Tâm. Thế rồi Tâm có thai, Luân bỏ chạy về với vợ con. Không vui tí nào. Tâm sinh con xong, một bé trai, rồi vùi đầu vào việc làm thiện nguyện. Tâm chợt có ý nghĩ muốn đi tu, nên xin Sư Bà cho xuất gia. Dĩ nhiên, cho tới khép truyện, Tâm vẫn chưa trở thành ni cô. Chi tiết này hẳn nhiên là tiểu thuyết, rất là truyền thống dân gian. Thực sự, đi tu là chuyện hy hữu, khó lắm. Nhưng đời thường vẫn nghĩ rằng, hễ có chuyện buồn là xin đi tu.  
 

Tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết Khánh Trường đều là các hình tượng rất mong manh, dễ dàng hư vỡ. Ngay cả những lúc vui, cũng đã hàm ẩn những gì rất buồn. Các chi tiết rải khắp cuộc đời của các nhân vật trong Nắng Qua Đèo là những gì rất buồn: bệnh, đau đớn, tan vỡ, và rồi chết. Rất tội nghiệp, và đó là bản chất cuộc đời. Những hình ảnh bình an trong truyện, như ngôi cổ tự, vẫn là hiếm hoi và như dường là những gì ngoài tay với của chúng sinh.
 

Chúng ta quen thuộc với hình ảnh của Khánh Trường nổi tiếng như một họa sĩ, trong khi nhiều phương diện khác của ông vẫn rất nổi bật, nổi tiếng. Khánh Trường làm báo. Khánh Trường làm thơ. Khánh Trường viết truyện. Lĩnh vực nào cũng xuất sắc. Trong khi nét vẽ Khánh Trường trong quá khứ từng có lúc rất Thiền, từng có lúc rất lãng mạn, từng có lúc rất dữ dội. Riêng bây giờ, trong tác phẩm mới nhất của Khánh Trường -- tiểu thuyết Nắng Qua Đèo từ trang đầu tới trang cuối là những gì rất buồn, đầy những tan vỡ.
 

Vâng, nỗi buồn bất tận, đó là bản chất của cuộc đời này. Ngòi bút Khánh Trường nơi đây đã nêu lên được những gì rất buồn, rất mong manh, rất dễ hư vỡ đó. Có phải bây giờ nắng đã nghiêng bóng chiều rồi. Khi gấp lại những trang cuối tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường, bạn có để ý thấy vài tia nắng rời ban chiều vẫn còn hiu hắt vương lại, chưa chịu rời trang giấy? Cũng như là những nỗi buồn của chúng ta trong cõi này, như đôi mắt của một người chúng ta đã từng yêu thương và rồi trở thành những ký ức nuối tiếc khi tóc đã bạc và chiều đã tới. Nơi đó, vạt nắng chiều đã nhạt, còn vương gì trong đôi mắt người xưa. Nắng kìa. Nơi lưng đèo. Ai biết nắng tới vì đâu. Tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường cũng như thế. Đó là những tia nắng còn vương, vì còn thương mãi đời này.

California, tháng 12/2021.

 

GHI CHÚ:

Bài trên dùng làm Lời Bạt, in nơi các trang 201-209, cho tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của nhà văn Khánh Trường. Sách do nxb Mở Nguồn ấn hành năm 2022. Độc giả cần liên lạc, xin email về Hân Lê: [email protected]  hay Khánh Trường: [email protected] .

 

 

 

 

 

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các cuộc biểu tình chống lại những hạn chế vì vi khuẩn cũng xảy ra tại Thụy Sĩ, Croatia, Ý, Bắc Ái Nhĩ Lan và Hòa Lan hôm Thứ Bảy, một ngày sau khi cảnh sát Hòa Lan nổ súng vào những người biểu tình và 7 người đã bị thương trong cuộc bạo loạn bùng nổ tại Rotterdam. Những người biểu tình đã chống lại các hạn chế vì vi khuẩn corona và thông hành Covid-19 bắt buộc được cần đến tại nhiều nước Châu Âu để vào nhà hàng, các siêu thị bán đồ Giáng Sinh hay các sự kiện thể thao, cũng như bắt buộc chích thuốc ngừa. Phong tỏa tại Áo sẽ bắt đầu vào Thứ Hai và đến khi số tử vong hàng ngày trung bình đã nhiều gấp ba lần trong những tuần lễ gần đây và các bệnh viện bị thiệt hại nặng nề đã cảnh báo rằng các phòng chăm sóc đặc biệt đang tới mức sức chứa tối đa. Phong tỏa sẽ kéo dài 10 ngày nhưng có thể lên tới 20 ngày, theo các viên chức cho biết. Người dân có thể ra khỏi nhà chỉ với các lý do đặc biệt, gồm mua thực phẩm, đi bác sĩ hay tập thể dục.
Giới chức tiểu bang và liên bang đang điều tra về vết lóng lánh của dầu nổi lên trên biển gần đường ống bị vỡ đã gây ra vụ tràn dầu vào tháng trước bên ngoài khơi Quận Cam, theo các viên chức cho biết qua bản tin của Báo Los Angeles Times tường thuật hôm Thứ Bảy, 20 tháng 11 năm 2021. “Nó là vết lóng lánh, không phải vết dầu,” theo Sĩ Quan Tuần Duyên Hoa Kỳ Richard Braham cho biết. “Tuần Duyên và Bộ Cá và Động Vật Hoang Dã California đã cử một nhóm. Họ hiện đang điều tra vụ này.”
Kyle Rittenhouse hôm Thứ Sáu đã được tha bổng đối với tất cả cáo buộc trong phiên tòa ở thị trấn Kenosha, Wisconsin. Trước đó, vào ngày 25/8/2020, Rittenhouse, lúc đó 17 tuổi, từ thị trấn Antioch, Illinois, đã mang súng AR-15 tới một cuộc biểu tình đang diễn ra ở Kenosha, Wisconsin, bắn chết 2 người đàn ông và bắn bị thương một người khác.
Các nhà lập pháp Dân Chủ tại Hạ Viện đã bỏ phiếu thông qua dự luật mở rộng hệ thống an toàn xã hội trị giá 1.9 ngàn tỉ đô la của Tổng Thống Joe Biden, một chiến thắng đối vởi Đảng Dân Chủ dù dự luật sẽ đối diện một con đường gồ ghề phía trước tại Thượng Viện, theo CNN tường thuật hôm Thứ Sáu, 19 tháng 11 năm 2021. Tỉ số phiếu 220 chấp thuận và 213 chống. Dân Biểu Jared Golden của Maine là dân biểu Dân Chủ duy nhất bỏ phiếu chống dự luật và không có dân biểu Cộng Hòa nào bỏ phiếu ủng hộ.
Sau phần nghi thức, MC mời Bà Từ Dung, một trong những vị sáng lập và điều hành Hội suốt hơn 30 năm qua lên ngỏ lời chào mừng và cảm ơn các cơ sở bảo trợ, các mạnh thường quân. Các cơ quan truyền thông. Đặc biệt Bà đã nhắc từng vị đã có công thành lập ra Hội như bà Lana Martinez, cụ Nguyễn Văn Giai, cụ Mai Bắc Đẩu, nhạc sĩ Nguyễn Hiền. Bà cũng không quên nhắc lại những biến chuyển thăng trầm của Hội suốt 30 năm qua đã gắn bó, gìn giữ truyền thống văn hóa cổ truyền của dân tộc, hàng năm đều tổ chức đại lễ Giỗ Quốc Tổ Hùng Vương thật huy hoàng trọng thể.
Rittenhouse đã bị truy tố tội giết người, cố sát và liều lĩnh gây nguy hiểm làm chết 2 người đàn ông và làm bị thương người thứ ba với khẩu súng trường bán tự động AR vào mùa hè năm 2020 trong đêm biểu tình ồn ào về vụ bắn một người đàn ông Da Đen, Jacob Blake, vởi một cảnh sát da trắng tại Kenosha. Rittenhouse, là cựu thiếu sinh cảnh sát lúc đó 17 tuổi, nói rằng anh đã đến Kenosha để bảo vệ tài sản khỏi bị những bạo loạn phá hoại nhưng anh đã bị tấn công và lo sợ cho sinh mạng của mình. Anh là người da trắng cũng như những người anh ấy bắn cũng là da trắng.
Theo quy định mới, bất cứ người nào từ 18 tuổi trở lên đều có thể chọn chích liều tăng cường của các hãng Pfizer và Moderna 6 tháng sau khi họ chích liều sau cùng. Đối với những người đã chích loại thuốc một liều J&J, chỉ đợi sau 2 tháng. Và người dân có thể chích các liều tăng cường từ bất cứ hãng thuốc nào. Cơ Quan CDC đã đồng ý trước khi chính sách mới này trở thành chính thức vào chiều Thứ Sáu. Giám Đốc CDC là Bác Sĩ Rochelle Walensky đã ủng hộ khuyến nghị từ các cố vấn khoa học của cơ quan cho chích liều tăng cường cho tất cả người lớn đã nhấn mạnh rằng người từ 50 tuổi trở lên nên được thúc giục chích liều tăng cường.
Ông Tyler Pham bị buộc tội buôn lậu thuốc methamphetamine ở Mỹ đã chạy về VN trốn nhưng cuối cùng cũng bị chính quyền CSVN bắt giao lại cho Cục Điều Tra Liên Bang Hoa Kỳ (FBI) hôm 16 tháng 11 năm 2021 qua thông báo của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội mà Đài Á Châu Tự Do (RFA) đã tường thuật hôm Thứ Sáu, 19 tháng 11.
Chơi tới bến như Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Hà Giang (Nguyễn Trường Tô) mà vẫn hạ cánh an toàn thì chỉ ăn (có mỗi một miếng thịt bò) thôi nào phải là chuyện lớn. Hồi năm 2018, chú Lâm còn làm một vụ dại dột hơn nhiều (khiến cả Âu Châu sửng sốt, sau khi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh) mà cũng có sao đâu.
Vào mùa lễ hội năm nay, Garden Grove sẽ mang đến cộng đồng chương trình ‘Winter in the Grove’, được tổ chức vào ngày Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2021, tại khuôn viên Village Green Park, tọa lạc tại 12732 Main Street, từ 3:00 giờ chiều tới 7:00 giờ tối. Năm nay, các hoạt động mới tại sự kiện bao gồm một khu vực thủ công dành cho trẻ em, thức uống nhẹ, viết thư cho ông già Noel, cơ hội chụp hình chủ đề ngày lễ, các trò chơi cho các em nhỏ và hơn 50 tấn tuyết tạo thành 9 cầu trượt (snow slide). Vé chơi cầu trượt (snow slides) không giới hạn là $5. Thức ăn nhẹ sẽ có bán sẵn từ các tổ chức bất vụ lợi tại địa phương.
Tổng Thống Biden đã tiếp tục lại trách nhiệm tổng thống của ông sau khi tạm thời chuyển giao quyền hành cho Phó Tổng Thống Harris hôm Thứ Sáu trong lúc ông thực hiện việc soi đường ruột, theo Đài NPR tường thuật hôm Thứ Sáu, 19 tháng 11 năm 2021.
Khi quyết định có nên tụ họp hay không, thì nên cân nhắc các quan tâm về sức khỏe và xã hội, theo các chuyên gia cho biết. Trước hết là nguy cơ sức khỏe mà bạn và những người thân đối diện. Trong việc đánh giá nguy cơ của chính bạn, quan trọng là nghĩ về mức độ truyền nhiễm trong cộng đồng của những người thân của bạn, theo Wen nói. Rồi hãy xem xét họ có đang thực hiện các đề phòng như tránh đám đông và đeo khẩu trang ở những nơi bên trong hay không, theo bà nói tiếp. “Điều thứ ba mà tôi xem xét là bạn, người có quyết định này, và những người trong gia đình của bạn dễ bị tổn thương như thế nào?” theo bà nói. “Nếu bạn đã chích ngừa đầy đủ và bạn đã chích liều tăng cường và bạn nói chung là khỏe mạnh, thì cơ hội mà bạn bị truyền nhiễm đột phá phải vào bệnh viện là tương đối thấp.” Cũng quan trọng để xem xét các động lực xã hội của việc tụ tập, theo Roseann Capanna-Hodge, nhà tâm lý có trụ sở tại tiểu bang Connecticut.
Khi tôi gặp một bệnh nhân do dự trong việc tiêm chủng khi đang mang thai, tôi bắt đầu bằng cách nói cho họ biết rằng vắc-xin đã được nghiên cứu và thử nghiệm như thế nào, cũng như công nghệ được sử dụng trong vắc-xin đã tồn tại hơn 20 năm như thế nào. Lầm tưởng lớn nhất là mọi người nghĩ rằng những vắc-xin này là mới và chưa được kiểm chứng. Vì vậy, chúng tôi muốn nói về tính an toàn của vắc-xin, cũng như cảnh báo trước việc nhiễm COVID-19 trong thời kỳ mang thai, có thể tồi tệ hơn nhiều như thế nào nếu lỡ mắc phải.
Hội Nghị Biến Đổi Khí Hậu của Liên Hiệp Quốc tại Tô Cách Lan đã kết thúc trong tuần qua với thỏa thuận của gần 10 quốc gia sẽ giảm việc sử dụng than đá để bớt khí thải và giúp giải quyết phần nào biến đổi khí hậu trên thế giới. Lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức Tổng Thống Biden đã họp với Tập Cận Bình qua mạng để hạ nhiệt căng thẳng giữa hai siêu cường.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.