Hôm nay,  

Khánh Trường với tiểu thuyết Nắng Qua Đèo

14/02/202223:16:00(Xem: 6075)
blank

Khánh Trường với

 tiểu thuyết Nắng Qua Đèo

 

Phan Tấn Hải

 

Đôi khi tôi tự hỏi về hành vi viết của chính mình, đặc biệt là viết truyện. Truyện ngắn, truyện vừa, truyện dài, tiểu thuyết, trường thiên, và vân vân. Thực sự, tôi không viết nhiều như thế để rồi phải tự thắc mắc. Nhưng thói quen tự xem xét tâm mình đã dẫn tới các câu hỏi như thế. Dĩ nhiên, có khi vì cần bài cho Báo Xuân. Có khi vì trong lòng có điều muốn nói, nhưng không thể nói thẳng như văn chính luận. Có khi chỉ để cho lòng vui, vì không thể không viết, vì ngồi vào bàn là phải viết. Đôi khi viết vì có lời muốn gửi cho đời sau. Thực sự, bản thân mình không là cái gì để phải nói cho nghiêm trọng. Ngày xưa, các cụ làm thơ có khi vì thấy bút mực có sẵn trên bàn, trước mặt… nếu không viết thì mực sẽ sớm khô, giấy sẽ sớm sầu muộn, và hoa nơi hiên nhà sẽ sớm vàng úa. Và có khi, cầm bút lên viết chỉ vì không nỡ đề thêm buồn đè nặng trên vạt nắng chiều còn vương bên thềm.
 

Hiển nhiên Khánh Trường viết không phải để vinh danh chữ nghĩa, vì hầu hết những người tôi có giao tình thân thiết đều không ưa trầm trọng hóa vấn đề. Chơi thôi mà, như kiểu nhà văn Mai Thảo ưa nói. Trong tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường cũng nhắc mấy câu thơ của Mai Thảo, nói rằng bệnh ở trong thân lâu ngày cũng thành bạn thôi:
 

Bệnh ở trong người thành bệnh bạn

Bênh ở lâu dài thành bệnh thân

Gối tay lên bệnh nằm thanh thản

Thành một đôi ta rất đá vàng

  

À… đó là chuỵện gối tay lên bệnh. Viết cũng là một hành vi gối tay lên chữ, lên mực. Vì tất cả đều trở thành đá vàng cả rồi. Trong phần Mở trước khi vào tiểu thuyết, Khánh Trường viết: "...hai chữ vô thường lại hiển lộng. Đồng thời gợi ý cho tôi khởi đầu những trang chữ này." Tiểu thuyết của Khánh Trường mở đầu bằng hình ảnh nhân vật tên là Nhân, có bệnh nặng, có lúc được chẩn bệnh là ung thư gan. Trang cuối tiểu thuyết là cái chết trên giường bệnh của Nhân, lúc sắp từ trần đã thoáng nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ thân thương năm xưa bước vào, và anh nhắm mắt ra đi. Hiển nhiên không phải là tự truyện, vì tác giả vẫn còn sống, không như nhân vật trong tiểu thuyết. Nhưng, một vài phần, có lẽ vẫn không lìa nhân vật chính.
 

Toàn bộ tiểu thuyết Nắng Qua Đèo là những hình ảnh rất là tội nghiệp của tất cả các nhân vật – họ là chúng sanh rất tội nghiệp -- đang trôi trên dòng sông cuộc đời. Tội nghiệp, cõi này là như thế. Từ tội nghiệp, dẫn tới xót thương. Nếu chúng ta dùng chữ có vẻ nghiêm trọng theo ngôn phong nhà Phật, có phải tiểu thuyết này là một ý thức về Khổ Đế? Mở đầu bằng bệnh, và kết thúc bằng cái chết. Hiển nhiên, đó là sự thật: cuộc đời không lìa được bệnh và chết.

  

Ngay nơi đoạn văn đầu của Chương I, tác giả Khánh Trường viết từ dòng thứ ba là hình ảnh có thể làm các Phật Tử quen đọc Kinh sẽ giựt mình, trích:

"...Mùa lũ, nước sông dâng cao, cuồn cuộn chảy xiết, những thân gỗ lớn từ thượng nguồn trôi về, phóng nhanh. Nhân nhìn bầu trời thấp, mây đen phủ kín và dòng sông hung dữ. Sắp mưa ư, Nhân tự hỏi, làm cách nào qua sông? Phải qua được sông vào thị trấn nếu không muốn chết cóng giữa đồng không mông quạnh này. Nhân nhìn suốt phải trái bờ, không một bóng thuyền..."
 

Có phải đây là dòng sông của nghiệp, dòng sông sinh tử cuồn cuộc chảy xiết? Đức Phật trong rất nhiều kinh đã nói là phải qua bờ kia, rằng bờ này là khổ, bờ kia là giải thoát. Tác giả lại kể về hình ảnh những thân gỗ từ thượng nguồn trôi về... đó cũng là một hình ảnh của Kinh Phật.
 

Trong Kinh SN 35.241, Đức Phật nói: "...Này các Tỷ-kheo, nếu khúc gỗ không đâm vào bờ bên này, không đâm vào bờ bên kia, không chìm giữa dòng, không mắc cạn trên miếng đất nổi, không bị loài Người nhặt lấy, không bị phi nhân nhặt lấy, không bị mắc vào xoáy nước, không bị mục bên trong; như vậy, này các Tỷ-kheo, khúc gỗ ấy sẽ hướng về biển, sẽ xuôi theo biển, sẽ nghiêng nhập vào biển..." Biển, nơi đây là Niết Bàn, là giải thoát.
 

Hình như Khánh Trường không có ý viết tiểu thuyết kiểu chú giải Kinh Phật, nhưng sẽ có một số người chợt nhận ra những hình ảnh rất ẩn dụ tình cờ đó. Thế rồi, nhân vật tên Nhân (Nhân còn có nghĩa là người, là con người, là nhân loại) đã nhìn suốt phải trái bờ, không một bóng thuyền... Cõi này buổn vậy ư? Chúng ta, con người, đứng bơ vơ, đứng cô đơn, nhìn dòng nước lũ, và không một bóng thuyền. Chúng ta sinh ra và chết đi đều bơ vơ, đơn độc như thế.
 

Thế rồi, nơi vài trang sau, tác giả Khánh Trường kể rằng nhân vật tên Nhân lên ghe cùng với anh Nông dân và anh Tư râu chèo đò để qua sông. Thế rồi, một thanh gỗ lớn đâm vào con đò, đụng dữ dội tới mức ghe lật chìm. May mắn, Nhân bám vào thân gỗ, thoát chết.
 

Trong truyện cũng nói rằng Nhân bị bệnh nan y, kể như sẽ chết sớm. Thế là, Nhân đi bụi đời.
 

Tác giả giải thích: "Đã ba tháng rồi kể từ ngày Nhân bỏ việc lên đường giang hồ, nhiều vùng đất Nhân đã đến. Nhanh, vài ba hôm. Chậm, một tuần, mươi ngày, nhưng không nơi nào giữ chân Nhân lâu hơn. Chẳng phải các địa danh mới không hấp lực, trái lại, nhiều nơi lắm quyến rũ mạnh mẽ, thế nhưng lòng Nhân vẫn nguội lạnh. Kể cả những cuộc tình, những quan hệ gái trai, vốn ngày trước là một đam mê luôn khiến Nhân bận tâm. Lý do nào gây nên sự dửng dưng này? Giản dị thôi, kể từ lúc Nhân biết tin, qua vài xét nghiệm y khoa, mầm ung thư trong người Nhân đã đến giai đoạn cuối. Lúc đầu mới nhận tin này, Nhân có cảm tưởng đang rơi vào một vực thẳm không đáy, Nhân đau đớn, tuyệt vọng."
 

Nghĩa là, đi để chờ chết. Tất cả các diễn biến đều là những hình ảnh tội nghiệp của người trong cõi này. Thế rồi Nhân cũng tới thăm một cổ tự trên núi Miền Trung. Tác giả ghi rằng dân chúng kể lại rằng một Ni sư ban đầu tới vùng núi này ngồi thiền, tụng kinh. Thế rồi một con trăn lớn hiền lành ra cuộn tròn gần bên. Dĩ nhiên, chuyện kể lại của người dân từ thế hệ này qua thế hệ kia, có thể đã biến đổi theo kiểu riêng từng người kể lại.
 

Tuy nhiên, tiểu thuyết Khánh Trường vẫn có một nét độc đáo (hay một thói quen?) là những cuộc làm tình. Bất kể bị bệnh ung thư, nhân vật tên Nhân trong khi lang thang đã dan díu vào một vài chuyện giường chiếu. Với nhiều người. Có khi trả tiền, có khi chỉ là tình cảm, là dan díu. Nỗi buồn theo đuổi trong cõi rất tội nghiệp này là, theo tác giả Khánh Trường, sau một đêm dan díu với một cô tiếp viên: "Xác thịt no đủ bao nhiêu thì tâm hồn khánh kiệt bấy nhiêu."  Không vui, thực sự cõi này đầy bất trắc, không vui.
 

Bất trắc. Không ai biết những gì chờ đợi mình trong khoảnh khắc kế tiếp. Tác giả ghi lại suy nghĩ của Nhân: "Căn bệnh nan y bất ngờ đẩy Nhân xuống vực sâu tuyệt vọng. Làm sao biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra? Cuộc đời con người luôn diễn ra theo một hướng nào đó nằm ngoài dự kiến."
 

Những chi tiết cũng trải dài với lịch sử. Cũng một thời hậu chiến, với những tan tác, đổ vỡ. Cũng có chuyện vượt biên. Cũng nhắc tới chiếc cầu Hiền Lương, nối hai bờ đất nước một thời ngăn cách.
 

Tiểu thuyết Nắng Qua Đèo cũng kể về một mối tình, ban đầu rất say đắm, giữa nàng Tâm và chàng Luân. Tội nghiệp, vì chuyện tình không bình an. Luân đã có vợ con, và giấu biệt khi gặp và say mê Tâm. Thế rồi Tâm có thai, Luân bỏ chạy về với vợ con. Không vui tí nào. Tâm sinh con xong, một bé trai, rồi vùi đầu vào việc làm thiện nguyện. Tâm chợt có ý nghĩ muốn đi tu, nên xin Sư Bà cho xuất gia. Dĩ nhiên, cho tới khép truyện, Tâm vẫn chưa trở thành ni cô. Chi tiết này hẳn nhiên là tiểu thuyết, rất là truyền thống dân gian. Thực sự, đi tu là chuyện hy hữu, khó lắm. Nhưng đời thường vẫn nghĩ rằng, hễ có chuyện buồn là xin đi tu.  
 

Tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết Khánh Trường đều là các hình tượng rất mong manh, dễ dàng hư vỡ. Ngay cả những lúc vui, cũng đã hàm ẩn những gì rất buồn. Các chi tiết rải khắp cuộc đời của các nhân vật trong Nắng Qua Đèo là những gì rất buồn: bệnh, đau đớn, tan vỡ, và rồi chết. Rất tội nghiệp, và đó là bản chất cuộc đời. Những hình ảnh bình an trong truyện, như ngôi cổ tự, vẫn là hiếm hoi và như dường là những gì ngoài tay với của chúng sinh.
 

Chúng ta quen thuộc với hình ảnh của Khánh Trường nổi tiếng như một họa sĩ, trong khi nhiều phương diện khác của ông vẫn rất nổi bật, nổi tiếng. Khánh Trường làm báo. Khánh Trường làm thơ. Khánh Trường viết truyện. Lĩnh vực nào cũng xuất sắc. Trong khi nét vẽ Khánh Trường trong quá khứ từng có lúc rất Thiền, từng có lúc rất lãng mạn, từng có lúc rất dữ dội. Riêng bây giờ, trong tác phẩm mới nhất của Khánh Trường -- tiểu thuyết Nắng Qua Đèo từ trang đầu tới trang cuối là những gì rất buồn, đầy những tan vỡ.
 

Vâng, nỗi buồn bất tận, đó là bản chất của cuộc đời này. Ngòi bút Khánh Trường nơi đây đã nêu lên được những gì rất buồn, rất mong manh, rất dễ hư vỡ đó. Có phải bây giờ nắng đã nghiêng bóng chiều rồi. Khi gấp lại những trang cuối tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường, bạn có để ý thấy vài tia nắng rời ban chiều vẫn còn hiu hắt vương lại, chưa chịu rời trang giấy? Cũng như là những nỗi buồn của chúng ta trong cõi này, như đôi mắt của một người chúng ta đã từng yêu thương và rồi trở thành những ký ức nuối tiếc khi tóc đã bạc và chiều đã tới. Nơi đó, vạt nắng chiều đã nhạt, còn vương gì trong đôi mắt người xưa. Nắng kìa. Nơi lưng đèo. Ai biết nắng tới vì đâu. Tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của Khánh Trường cũng như thế. Đó là những tia nắng còn vương, vì còn thương mãi đời này.

California, tháng 12/2021.

 

GHI CHÚ:

Bài trên dùng làm Lời Bạt, in nơi các trang 201-209, cho tiểu thuyết Nắng Qua Đèo của nhà văn Khánh Trường. Sách do nxb Mở Nguồn ấn hành năm 2022. Độc giả cần liên lạc, xin email về Hân Lê: [email protected]  hay Khánh Trường: [email protected] .

 

 

 

 

 

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, những kẻ khủng bố Hồi giáo thuộc tổ chức mạng lưới Al-Qaida đã dùng bốn phi cơ dân sự làm thành một loại vũ khí quân sự để tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc ở Washington D.C. Các sự kiện không tặc loại này là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại và đã có hậu quả nghiêm trọng nhất trong lịch sử cận đại.
Vào 9:00 sáng ngày Thứ Tư 8 tháng 9 2021 giờ Việt Nam (hay 7:00 tối Thứ Ba 7 tháng 9 giờ California), tổ chức Phi Lợi Nhuận Rise đã tổ chức buổi tư vấn qua zoom lần thứ hai, để ba bác sĩ ở Mỹ giải đáp thắc mắc cho người dân Việt Nam về cách điều trị, phòng ngừa Covid-19.
Đảng Dân Chủ Quận Cam sẽ tổ chức ngày đi vận động “Super Saturday Canvass” tại trụ sở chính của mình vào ngày Thứ Bảy 9 tháng 11, với buổi tập họp có nhiều diễn giả bắt đầu vào lúc 9:00 AM.
Vì dịch bệnh lây lan ngày càng nhanh do một số người không chịu chích ngừa, và nhằm bảo đảm sự an toàn sức khoẻ cho tất cả quý vị, nay thay mặt Cội Nguồn Tổ Việt Foundation, Ban Tổ Chức xin được thông báo là đình hoản lại cho đến một thời gian an toàn nhất. Thay vào chương trình này sẽ có Chương Trình CÓ MẶT CHO NHAU 15 Online trong tương lai.
Trong khi tất cả trẻ em đều có thể bị truyền nhiễm Covid-19, chúng không trở nên bệnh thường như những người lớn. Hầu hết trẻ em có các triệu chứng nhẹ hay không có triệu chứng. Theo Viện Nhi Khoa Mỹ (AAP) và Hội Bệnh Viện Trẻ Em (CHA), tại Hoa Kỳ trẻ em chiếm khoảng 13% tất cả các trường hợp bị lây nhiễm Covid-19. Nghiên cứu cho thấy rằng trẻ em từ 10 tới 14 tuổi ít bị truyền nhiễm Covid-19 so với người từ 20 tuổi trở lên.Tuy nhiên, một số trẻ em bị bệnh Covid-19 nặng. Chúng có thể cần phải vào bệnh viện, được điều trị trong phòng chăm sóc đặc biệt hay đặt ống thở để giúp chúng thở, theo Cơ Quan CDC cho biết. Hơn nữa, trẻ em với các điều kiện tiềm ẩn, như béo phì, tiểu đường và suyễn, có thể có nguy cơ cao bị bệnh Covid-19 nặng hơn. Trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh, các điều kiện di truyền hay những điều kiện ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh hay sự trao đổi chất cũng có thể có nguy cơ cao bị bệnh Covid-19 nghiêm trọng. Nghiên cứu cũng cho thấy số người bị nhiễm Covid-19
Inspiration4 là sứ mệnh đưa những người dân thường đầu tiên lên quỹ đạo dự kiến vào ngày 15 tháng 9. Chỉ huy Jared Isaacman đã chọn Bệnh Viện Nghiên Cứu Vì Trẻ Em St. Jude là đơn vị thụ hưởng và cam kết hỗ trợ $100 triệu đô-la cho bệnh viện St. Jude để truyền cảm hứng cho những người khác quyên góp thêm $100 triệu đô-la nhằm đẩy nhanh nghiên cứu về những căn bệnh nguy hiểm ở trẻ em và cứu trợ trẻ em trên toàn thế giới. Ông Isaacman đã tặng hai suất bay cho bệnh viện St. Jude, trong đó cô Hayley Arceneaux 29 tuổi, người sống sót khỏi bệnh ung thư khi còn nhỏ và là trợ lý bác sĩ tại bệnh viện St. Jude sẽ bay một suất. Cô Arceneaux sẽ đại diện cho trụ cột Hy vọng. Bốn thành viên phi hành đoàn, trong đó có ông Isaacman và cô Arceneaux, sẽ lên tên lửa Falcon 9 tại NASA’s Kennedy Space Center (Trung Tâm Vũ Trụ Kennedy) của NASA ở Florida và bay quanh Trái đất trong nhiều ngày trên tàu vũ trụ Dragon, trước khi họ quay trở lại Trái đất bằng cuộc hạ cánh êm ái trên mặt nước.
Tình hình đại dịch trong tuần qua tại Việt Nam vẫn chưa có gì khả quan bởi vì chỉ riêng Sài Gòn không thôi mỗi ngày có hơn 12,000 người bị lây nhiễm Covid-19 trong khi số người được chích thuốc người vẫn còn quá ít. Trong tuần qua dư luận cũng để ý đến tin Taliban công bố Nội Các của chính phủ lâm thời tại Afghanistan, với người đứng đầu Bộ Nội Vụ là một tên tội phạm bị FBI treo giải 5 triệu đô la để lấy đầu ông ấy. Ngày 11 tháng 9 năm 2021 cũng là ngày tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố tấn công tại Mỹ.
Một hàng không mẫu hạm của Hải Quân Hoa Kỳ đã đi vào Biển Đông trong tuần này mang theo các chiến đấu cơ tối tân F-35 lần đầu tiên đưa vào phục vụ, theo bản tin của Business Insider được đăng trên Yahoo News hôm Thứ Năm, 9 tháng 9 năm 2021. Hàng Không USS Mẫu Hạm Carl Vinson đã khởi hành từ San Deigo vào đầu tháng, đánh dấu lần đầu tiên nó đi vào Thái Bình Dương. Vào lúc đó, chiếc hàng không mẫu hạm lớp Nimitz có tên USS Carl Vinson trở thành hàng không mẫu hạm của Hải Quân Hoa Kỳ đầu tiên bố trí các chiến đấu cơ thế hệ thứ 4 F/A-18 Super Hornets và thế hệ thứ năm F-35C Lightning II Joint Strike Fighters.
Thứ Bảy, ngày 11/09/2021, nước Mỹ tưởng niệm 20 năm vụ tấn công khủng bố thảm khốc nhắm vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York, bộ Quốc Phòng Mỹ ở gần Washington và ở Shanksville tại Pennsylvania. Gần 3.000 người chết, hơn 6.000 người bị thương. Hai mươi năm đã trôi qua, vẫn còn hơn 1.000 người chết đã không thể nhận dạng. Chấn thương tinh thần vẫn còn đó. Mối họa khủng bố vẫn đeo dai dẳng. Lễ tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố gây chấn động thế giới diễn ra như thế nào, nhất là trong bối cảnh Hoa Kỳ triệt thoái toàn bộ binh sĩ khỏi Afghanistan sau đúng 20 năm tham chiến ? Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn với nhà báo Phạm Trần từ Washington.
Khoảng 200 người ngoại quốc, gồm người Mỹ, đã rời Afghanistan trên một chuyến bay thương mại ra khỏi Kabul hôm Thứ Năm, 9 tháng 9 năm 2021, với sự hợp tác của Taliban – là chuyến ra đi có quy mô lớn như thế kể từ khi quân đội Mỹ kết thúc việc rút quân hơn một tuần trước, theo AP tường thuật hôm Thứ Năm. Chuyến bay của hãng hàng không Qatar Airways tới Doha đánh dấu sự đột phá trong sự phối hợp gập ghềnh giữa Hoa Kỳ và những nhà cai trị mới của Afghanistan. Sự trì trệ cả ngày của các chuyến bay thuê tại một phi trường khác đã bỏ lại nhiều trăm người hầu hết là người Afghan bị kẹt, chờ Taliban cho phép ra đi.
“Luật đó rõ ràng là vi hiến theo tiền lệ có từ lâu của Tòa Án Tối Cao,” theo Bộ Trưởng Tư Pháp Merrick Garland phát biểu tại cuộc họp báo công bố vụ kiện. Bộ Tư Pháp cho rằng luật của Texas vi phạm một cách hoàn toàn bất hợp pháp các quyền hiến định của phụ nữ và vi phạm Điều Khoản Tối Cao của Hiến Pháp, mà trong đó nói rằng luật liên bang thay thế luật tiểu bang. Các viên chức liên bang cũng quan ngại đến các tiểu bang khác có thể ban hành các luật tương tự mà sẽ “lấy đi quyền hiến định của các công dân của họ,” theo ông cho biết.
Trong hành động và lời lẽ mạnh nhất đối với đại dịch của ông, Tổng Thống Joe Biden hôm Thứ Năm, 9 tháng 9 năm 2021, đã công bố các yêu cầu chích thuốc ngừa liên bang mới rộng rãi ảnh hưởng tới cả 100 triệu người Mỹ trong một nỗ lực hết mình để gia tăng việc chích thuốc ngừa Covid-19 và cắt giảm sự gia tăng biến thể delta, theo Hãng Tin Mỹ AP tường thuật hôm Thứ Năm. Phát biểu tại Bạch Ốc, Biden đã chỉ trích gay gắt khoảng 80 triệu người Mỹ là những người chưa được chích ngừa, dù đã có sẵn nhiều tháng và nhiều ưu đãi.
Chương trình 'Foods of Garden Grove' gồm có một trang web và một bản đồ ẩm thực (foodie map) giới thiệu các nhà hàng địa phương. Trên trang web 'Foods of Garden Grove', mọi người có thể xem một số hình ảnh đồ ăn và thức uống đặc sản từ các nhà hàng địa phương và khám phá các quán ăn mới cùng những hướng dẫn chi tiết trên trang mạng.
Chúng tôi xin đại diện cho Hội Đồng Hoằng Pháp của GHPGVNTN xin có lời chung vui cùng với các học viên và xin cầu chúc cho Quý Vị Tăng Ni cũng như Cư Sĩ hãy cố gắng theo học cho đến cuối khóa và nguyện cầu khóa học Phạn ngữ đầu tiên nầy được thành công viên mãn dưới sự hướng dẫn của Giáo Sư Đỗ Quốc Bảo.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.