Hôm nay,  

Ấn tượng khoảnh khắc

19/04/202211:57:00(Xem: 5748)

Tuệ Sỹ:

Ấn tượng khoảnh khắc

blank

Huynh trưởng Như Tâm Nguyễn Khắc Từ (1928-1993)
 

Một vài người khách thập phương gặp nhau tình cờ ở sân chùa, nói với nhau vài câu bâng quơ. Rồi mỗi người đi theo mỗi hướng. Nhưng rồi, một vài chữ, vài lời trong các câu nói bâng quơ không ngờ đọng lại đâu đó, không tan biến đi được, do những thăng trầm bất định của lịch sử. Cũng có thể vì giông bão liên tục khuấy động, nên một vài phút bình an trước đó trở thành khoảnh khắc hoài niệm không thể quên được, bất kể hoài niệm đó là gì, có ý nghĩa gì.
 

Hơn bốn mươi năm qua, tôi cũng không nghĩ ấn tượng đầu tiên, không có gì đặc sắc, mà lại có thể gợi nhớ lâu bền như vậy. Chẳng qua anh cũng như nhiều người khác, nhân có việc gì đó mà đến Sài Gòn, tá túc Già Lam chừng một hai hôm, thế thôi. Lần đó, khoảng chừng 1962, anh cùng hai Huynh trưởng nữa, hình như vậy, từ Huế vào. Không rõ vì việc gì, bởi cũng không có gì đáng phải tò mò. Già Lam hồi đó gồm một nhà lá cho một chú nhỏ như tôi, không còn ai nhỏ hơn nữa; và đó cũng là nhà ăn và nhà bếp. Thêm ba gian nhà gạch còn dang dở, mà một gian tạm thờ Phật, một gian cho các chú lớn hơn, và gian còn lại để dành khi Thượng toạ Giám viện, hoặc Thượng toạ Thiện Minh tạm nghỉ mỗi khi các Ngài có việc ở Sài Gòn. Khi anh Từ vào tá túc, anh nghỉ chung với tôi tại căn nhà lá. Chỉ đến tối anh mới ghé về nghỉ. Tôi không gặp anh được nhiều do đó cũng không nói chuyện nhiều để quen nhiều. Câu nói duy nhất của anh cho đến bây giớ tôi vẫn không quên; không phải nói với tôi, mà chỉ như là nhận xét hay đùa một chút cho vui miệng với Huynh trưởng nào đó. Anh nói: “Ở đây vậy mà là ông cử, ông tú cả đấy!”. Tôi không nhớ rõ cách nói rất Huế lúc ấy, nên không thể ghi lại đúng nguyên văn ở đây.
 

Nhận xét của anh không liên hệ gì đến tôi. Vì bấy giờ tôi hầu như không đi học. Lý do đơn giản thôi: không có tiền đóng học phí, cũng không đủ tiền đi xe buýt. Vốn là chú tiểu lang thang, không có Phật học đường nào dung chứa, hết Sài Gòn rồi lục tỉnh, rồi miền Đông; may mà được Thượng toạ Giám viện thương tình cho tạm tá túc khi Già Lam vừa mới lập. Tất nhiên, sau đó ổn định dần, tôi cũng bắt đầu đi học; như du mục định cư, rồi mới nói đến chuyện tri thức.


 

Dù có khoa trương thêm lý lịch bản thân, tôi cũng cảm thấy có cái gì đó rất khó nói từ lần đầu tôi gặp anh Từ. Chưa hề có ai tôi gặp một lần mà để lại ấn tượng lâu dài như vậy. Ấn tượng ấy thật sự cũng chỉ mơ hồ thôi. Không phải là dấu ấn sâu đậm để có thể nhớ mãi.
 

Cũng lạ thật; có những người sống chung với nhau nhiều năm, gần như anh em ruột thịt, nhưng khi xa nhau một thời gian thì không còn nhận ra nhau nữa, dù họ không có mâu thuẫn xã hội hay tâm lý nào. Cũng có người chỉ gặp nhau một thoáng, lại gắn bó với nhau một cách vô hình, hay vô tình.

Tất nhiên tôi còn gặp anh thêm nhiều lần nữa. Lần nào cũng chỉ chào hỏi thông thường, rồi trao đổi vài ba câu gì đó. Dù vậy, cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm nhận có một sự thân thiết nào đó gắn bó tôi và anh, bên ngoài khuôn sáo đời thường.
 

Lần cuối cùng, anh đưa tôi đến nói chuyện với một lớp học của Gia Đình. Buổi ấy, tôi thật bối rối, không nói được gì cả. Có khi ngồi im lặng gần nửa giờ. Những điều muốn nói lại không thể, hay không được phép nói. Còn những điều có thể nói, thì chỉ là những lời sáo rỗng. Tuy vậy, sau đó tôi cảm thấy được an ủi, bởi trong mắt nhìn của anh bấy giờ u ẩn nỗi ưu tư bàng bạc.
 

Ngày nay, khi nghe tiếng trẻ nô đùa dưới sân chùa vào ngày chủ nhật, tôi nghĩ, anh tái sinh tại một nơi nào đó, thiên giới hay Cực lạc, hay cõi Ta bà đầy thống khổ, có cảm thấy bất chợt bồi hồi bởi những rung động từ khoảnh khắc tâm tư quá khứ của anh vẫn còn ngân vang, trên muôn trùng lớp sóng vô thường biến dịch. Trên lớp sóng phế hưng ấy, tâm nguyện của người Phật tử như hạt giống Bồ đề đã chuyển thể thành kim cang bất hoại.
 

Hôm nay, nhân ngày giỗ của anh, tôi đốt nén tâm hương tưởng vọng anh. Trong đốm lửa nhỏ, tâm nguyện của anh vẫn còn thắp sáng cho thế hệ đàn em của anh.
 

TUỆ SỸ
 

Nguồn: https://thuvienphatviet.com/tue-sy-an-tuong-khoanh-khac/ 
.




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Do đó người dân Viêt Nam có thể trả lời câu hỏi: Vì sao Việt Nam phấn đấu trong suốt 30 năm qua, Việt Nam vẫn tụt hậu? Chỉ vì chính phủ CHXHCNVN vẫn ngoan cố ôm lấy mô hình Xô Viết lạc hậu trong cơ chế quản trị quốc gia.
Cuộc bầu cử 2020 bước vào giai đoạn nóng bỏng: Trump nắm chắc đảng Cộng Hòa trong khi đảng Dân Chủ sẽ còn hổn loạn dài dài để chọn lựa giữa các ứng cử viên Biden, Bloomberg, Buttigieg, Sanders và Warren.
Nhân dân Việt Nam đã rất cảnh giác và năng động trong nỗ lực ngăn chận Virus Corona Vũ Hán, Trung Quốc, nhưng lại quên rằng Virus Cộng sản mới là thảm họa của nhân loại.
House Bill 1211 do dân biểu tiểu bang Kathy Tran (Dân Chủ-Fairfax) trình lên, mở rộng quyền cho di dân bất hợp pháp. DB Tran đã trình dự luật tương tự trước đó nhưng đã bị một tiểu ban năm ngoái dẹp bỏ.
Việt Nam đang thiết lập các bệnh viện dã chiến với hàng ngàn giường bệnh để đón nhận các trường hợp bị lây vi khuẩn corona vào, theo các viên chức y tế cho biết, khi chuẩn bị nhận các công dân VN trở về từ Trung Quốc.
Mùa đông là thời gian tuyệt vời trong năm để cảm giác ấm áp, quấn trong mềm nằm bên một lò sưởi. Nhưng nhiệt độ lạnh lẽo, độ ẩm thấp và không khí khô của lò có thể khiến da bạn bị ngứa, đỏ và kích thích.
Cho đến lúc hết tiểu học: Mayra Alvarez, Lãnh đạo các hội đoàn phi lợi nhuận ủng hộ những vấn đề trẻ em cảnh báo về tiềm năng thống kê không đủ số
Đảng Dân Chủ tại tiểu bang Iowa đã công bố phần lớn các kết quả từ cuộc bầu sở bộ hôm Thứ Ba, ngày 4 tháng 2 tại Iowa cho thấy Pete Buttigieg dẫn đầu nhỏ đối với Bernie Sanders trong cử tri đoàn tiểu bang nhưng Sanders với chênh lệch nhỏ trong số phiếu công chúng. Chưa có ai tuyên bố chiến thắng, nhưng đảng tại tiểu bang đã cung cấp các kết quả từ 71% lá phiếu bầu từ tất cả 99 quận hạt.
Trong cuộc bỏ phiếu đã được tiên đoán nhưng quan trọng, Tổng Thống Trump đã được tha tội bởi Thượng Viện đối với các các buộc được chứa trong 2 điều khoản luận tội, liên quan đến lạm dụng quyền lực và cản trở Quốc Hội, đã được Hạ Viện thông qua và tháng 12 năm rồi.
Sáng Thứ Ba, ngày 4 tháng 2 năm 2020, nhà thơ Trầm Phục Khắc đã đến thăm văn phòng mới của tòa soạn tuần báo Việt Báo, trên lầu 2 trong tòa building tọa lạc tại 10517 Garden Grove Boulevard, Garden Grove, CA 92840, để tặng tập thơ “Gã Tình Nhân và Vở Kịch Không Dành Cho Sân Khấu” vừa được Nhà Xuất Bản Văn Học Press ấn hành vào đầu năm 2020.
Không rõ thực hư thế nào trước Tết con chuột rộ thông tin dịch cúm mới do con dơi truyền sang con chồn, rồi lại truyền sang người mua bán ở chợ cá Vũ Hán cách xa thành phố Melbourne đến tận 8,000 cây số.
STOCKTON, Calif. (VB) — Tự đốt nhà để gian lận tiền bảo hiểm, ba người gốc Á châu lãnh án tù. Trong đó, nghi phạm gốc Việt lãnh án 8 năm tù giam.
HANOI – Việt Nam đã ra lệnh cho quân đội cách ly 950 người Việt trở về từ Trung Quốc, nơi dịch bệnh vi khuẩn corona đã giết chết ít nhất 490 người, theo truyền thông nhà nước TQ cho biết hôm Thứ Ba, 4 tháng 2, theo bản tin của Reuters hôm Thứ Ba.
Hệ thống bán lẻ Macy’s sẽ đóng cửa 125 tiệm trong vòng 3 năm tới và cắt giảm khoảng 2,000 việc làm, khi tiệm nay đóng cửa các văn phòng kỹ thuật tại các tổng hành dinh ở San Francisco và Cincinnati, theo công ty thông báo cho biết vào xế trưa Thứ Ba, ngày 4 tháng 2.
Chủ tiệm nail là cô Lily Pham nói rằng lúc xe tông vào tiệm, trong tiệm có 9 người, nhưng không ai bị thương, kể cả người lái xe. Cô Phạm nói đây là lần thứ nhì xảy ra chuyện một người lái xe tông thẳng vào một cơ sở kinh doanh trong khu này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.