Hôm nay,  

Vui Thì Vui Vậy Biết Chừng Nào Xa (*)

09/05/202221:46:00(Xem: 8240)

VUI THÌ VUI VẬY BIẾT CHỪNG NÀO XA (*)

  

Nguyễn Đình Phượng Uyển

  

Trước khi bay một ngày, hãng hàng không gửi email, hỏi muốn nâng cấp ghế ngồi không? Thêm hai trăm đồng, trên hình quảng cáo, thấy ghế rộng rãi, co chân duỗi cẳng dễ dàng hơn, thôi thì cũng đáng để ưu ái tấm thân già, bay mười mấy tiếng chứ ít sao.

OK và trả tiền rụp rụp.

Chồng con la toáng, nếu đổi chỗ ngồi, chỉ trả thêm vài chục, sao tới hai trăm, bị lừa rồi.

Không thèm cãi cọ nhiều lời. Nâng cấp khác với đổi chỗ. Kệ, nếu bị lừa mà được ghế ngon, cũng đáng.
 

Á à. Ghế rộng rãi, không phải thu lu dời qua, nhích lại, tránh đụng người bên cạnh, màn hình xa tầm mắt một chút, dễ nhìn, quất ba bốn bộ phim mà không lộn gan lộn ruột, thích nhất là nệm ghế mềm, dày, êm đít, êm cả cái lưng còm, muốn gì nữa?

Từ rày về sau, rút kinh nghiệm, trước ngày bay, cứ hỏi hãng vé xem có thể nâng cấp ghế lên “tầm cao danh vọng” được chăng, cuối giờ có người bỏ vé hay còn ghế trống, chỉ cần nhín hai trăm là đủ tậu một ngai vàng. Nếu chọn vé hạng nhì ngay từ phút đầu, đi đứt vài ngàn như chơi, quên đi!

 blank

GS Trần Huy Bích và nhà văn Nguyễn Đình Toàn

 

Mọi lần qua thủ tục hải quan Mỹ, phát ớn! Self service từng cột từng ngăn, biết đường đâu mà mò, chả ai chỉ dẫn, đỡ là con gái đi cùng, máy móc, đơn từ nó nhanh nhẹn nên tôi chỉ cần nhắm mắt đưa chân. Hôm nay đơn thân độc mã ( có con mã không hén?) , khôn hồn đi sớm vài ngày, lỡ trễ nãi cũng không hụt ngày ra mắt sách của ông cụ - tính kỹ còn hơn Tào Tháo – Qua hải quan, mấy cột self service đã dẹp bỏ - mừng quá ể - từng người một trình diện trước mặt nhân viên, đưa passport, giấy chích ngừa…

Hỏi : Chị có đem theo thức ăn không?

Đáp: Có, mấy hộp hải sản.

Hỏi: Đến Mỹ làm gì?

Đáp: Thăm cha mẹ.

Hỏi: Cha mẹ ở đâu?

Đáp: Westminster.

Hết hỏi. Chị đi được rồi.
blank

Nhướng mày, chu mỏ, sao hải quan Mỹ năm nay hiền thế, dạo trước qua đây, đến hộp bút chì màu họ cũng hạch sách “ Thăm cha mẹ, cầm theo bút chì màu làm gì ?”, mắt họ dò xét như mình sắp sửa đánh bom nước Mỹ, ghét !

Ra băng chuyền lấy hành lý, chuẩn bị tinh thần sẽ qua máy dò va li va lủng, qua máy quét tròn tròn phủ trọn thân người, rồi rờ rẫm, bóp nắn..Nhưng hôm nay hành lý lôi xuống xong, lần theo hướng mũi tên chỉ dẫn, tôi lọt ra ngoài cổng đợi cái một, không qua trạm kiểm soát nào nữa, lạ !

Trên xe, em bảo, bố ra vào trông ngóng chị mãi. Cách đây hai ba hôm, bố hỏi “ Mới thấy con Bé đây, đâu rồi?”, “ Sao tụi bay không đi đón chị ?” . Hai ngày trước, ông te te chạy từ phòng ngủ ra, bảo con Bé tới, mở cửa cho nó. Thắt ruột.

blank

Tôi bước vào nhà chưa kịp đặt giỏ xách lên ghế, gọi vang “ Bố”. Ông lật đật đứng dậy, vịn bàn vịn ghế ra đón. Tôi ôm chầm lấy bố, áp má vào mặt ông, dụi đầu lên cổ ông. Bố tôi xương xẩu, lưng cong vòng, da nhăn nheo, mềm ẻo. Tiếng nấc khô khốc trong lồng ngực, trong cổ họng khiến vai và người ông run từng hồi, tôi nghe như bố nói “ Mẹ mất rồi con. Bố chắc chả còn được bao lâu, may mà bố vẫn kịp nhìn thấy mày lần nữa…” Trông bố yếu ớt, mồm móm sọm, tóc tai thưa thớt, đứng không vững, khác xa với bố với đêm nhạc ba năm trước.

-        Quần áo bố đâu, con soạn sẵn ủi iếc cho đàng hoàng.

-        Mua cho bố đồ mới đi. Mai mốt chết, bố mặc luôn – Ông khẽ khàng.

-        Bộ complet lần trước con mua cho bố đâu? Mặc vừa không?

-        Bố chưa bao giờ thấy bộ complet đó.

-        ???

blank
Tôi vào phòng, lục tủ áo quần, đồ của mẹ vẫn còn nguyên: áo dài, áo ấm, cả đồ mặc nhà, khăn mũ…

Đây nè, bộ complet đen tôi mua cho ông hồi “ Đêm Nhạc Một Ngày Sau Chiến Tranh” còn nguyên trên móc, thêm bộ xanh dương nữa. Vậy mà…

Lúc tỉnh táo, bảo mua áo mới thì lắc đầu nguầy nguậy. Giờ quên quên nhớ nhớ, mặc quần mặc áo phải có người phụ, ông run rẩy nhấc từng bàn chân, tay xọt tới xọt lui mãi mới mặc được áo thì lại đòi đồ mới. Các em bàn, đem bộ complet của bố giấu qua phòng bên kia, bọc nylon, trước giờ hoàng đạo, đem cho bố mặc là thành đồ mới. Đã đến lúc bố dễ bị phỉnh như trẻ nít, y như mẹ hôm nào, bảo ngồi yên cắt tóc, lát con dẫn đi chơi…

Bữa cơm, các con gắp thịt cá vào bát cho bố, hỏi nhà hàng cho mượn cái kéo để cắt nhỏ đồ ăn kể cả rau hành vậy mà bố sặc hoài, hết đứa này đến đứa kia phải vỗ lưng ông cho trôi thức ăn, chốc chốc phải để bố uống ngụm nước chữa sặc. Tay cụ cầm đũa run bần bật, cơ mặt co giật, làm cơm thịt chưa đưa tới miệng đã rơi vãi trên áo, dưới sàn. Bố tôi cả đời uống trà nóng thay nước, nay tay chân vụng về, cầm ly nước sóng sánh, bỏng như chơi đành uống nước nguội hay nhịn khát khơi khơi.
blank

Khi các con trò chuyện, cười ha hả, ông ngồi ngây người im lặng. Bố không còn bắt kịp mạch chuyện, chưa kể thính giác đã kém nhậy. Muốn nói gì, bố phải suy nghĩ lâu, lắp bắp mãi mới kiếm ra chữ, kiếm được rồi lại quên điều định nói. Cả ngày ông bật máy tính nghe tin tức từ đông sang tây, từ cổ chí kim, đọc sách báo là việc khó khăn vì mắt kém.

Hỏi sao còn đống sách bố chưa ký tên ? Các em dặn, chị phải để bố ngồi vào bàn, lật sách ra đúng trang mình cần, đưa bút cho bố ký. Bố không nhớ đâu.

Tôi lau bàn, kéo ghế, dặn bố ngồi đây, đặt từng quyển sách trước mặt cụ, lật trang, bảo bố ký chỗ này. Bố cầm bút, ngập ngừng, dợm viết. Tôi hỏi, sao bố không đeo kính vào, nhìn cho rõ? Bố chùng vai, thở hắt, đeo cũng chả thấy gì. Bạn đọc muốn nhận cuốn sách có bút tích của ông, viết xấu hoắc, coi sao đặng? Mi ông chớp chớp, xua bóng mờ nhập nhoạng, ông đặt tay lên trang sách, cây bút kẹp giữa các ngón run lẩy bẩy, ông đã ký vài trăm cuốn sách mấy hôm nay, trong mịt mùng và mờ ảo như thế đó.

Anh Đinh Quang Anh Thái đến, bảo nhà sách sẽ lo phần này, này…Các em lo phần này, này… nhớ đổi tiền lẻ, nhớ đem ghế dựa cho bố….Lần đầu tiên được nói chuyện với đại ca, ngài ưu ái tặng tôi ba quyển “Ký” dày cộp, hân hạnh ghê luôn. Tiếc là mình không đem theo “kho báu” để “lại quả”, cư trơ mắt ếch ra dòm. Quê dễ sợ ! Nhưng thôi, bánh Quy của tôi chỉ bằng vỏ bánh Ít của đại ca, nhí nhố chi cho mệt.

Khách đến mua sách, tôi báo trước ông cụ đã ký sẵn, đây chị xem, nhưng bạn đọc vẫn muốn bố viết thêm mấy chữ tại chỗ và được chụp hình với ông. Bố lại chớp mắt, nhíu mày, lẩy bẩy ghi xuống “ Bản của…” Bạn đọc choàng vai, bá cổ, kẻ đứng người quỳ quanh bố rộn ràng. Bố cười tươi rói.

Bạn văn thay nhau lên kể những mẩu chuyện vui giữa ông và họ.

Ông Đỗ Quý Toàn bảo xưa, khán giả nữ hay nhầm ông với bố vì cái tên (Giống sao được? Đỗ Quý và Nguyễn Đình khác như xanh và đỏ, mắt mũi các cô các bà thật là…) nên ông tha hồ ba hoa chích chòe.

blank

Bác Doãn Quốc Sỹ lớn tuổi, bệnh quên khiến bác thành người thầm lặng. Cả ngày bác ngồi cạnh cửa cái, chỗ nắng ấm, như bức tượng, đôi khi ngủ quên, đầu gục xuống, thân nghiêng một bên  nhưng không ngã, mệt quá thì bước vài bước tới ghế sa lông, nằm thẳng đơ, ngáy khì khì. Con bác kể, job quan trọng của bác hiện nay là cầm kéo cắt giấy. Các chị thu lượm báo, bác cứ tẩn mẩn cắt ngang cắt dọc, cắt to cắt nhỏ, lặng lẽ. Bữa nào hứng, bác ra sân cắt hoa lá ngoài vườn.

Mấy anh chị dẫn bác đến dự buổi ra mắt sách, quên gì thì quên nhưng khi con trai ghé tai bác, nói to:

-        Bố. Bố đọc bài thơ của bố và bác Toàn đi.

Như cái máy, bác ngồi thẳng lưng, đọc rõ ràng, mạch lạc:

 

                        “ Lúa Thủ Thiêm ngọn chìm ngọn nổi”

                        “ Gió xa lộ lúc thổi lúc ngừng”

                        “ Gặp nhau tay bắt mặt mừng”

                        “ Vui thì vui vậy biết chừng nào xa”

 

Xưa, dưới chân hai đầu cầu Sài Gòn, ai đã đi qua thì biết, lúa trổ mênh mông, xanh ngắt, gió lùa đám mạ non đổ ngang đổ dọc thành từng đợt sóng rập rờn chạy xa tít tắp. Bố dẫn xe đạp lên cầu, nhìn sóng lúa nô đùa, bảo đẹp lắm, thế là xuất khẩu thành thơ.

Một bữa bác Doãn Quốc Sỹ đạp xe đến nhà tôi chơi, bố đọc cho bác nghe bốn câu trên, bác chợt nhớ mấy năm trước bác từng đặt sáu câu này:

 

                        “ Đỉnh trời vằng vặc gương nga”

                        “ Long lanh soi tỏ lòng ta lòng mình”

                        “ Gương trong mình lại soi mình”

                        “ Thầy tình thăm thẳm thấy hình phù du”

                        “ Nẻo đời gió bụi kỳ khu”

                        “ Biết ai còn mất tình thu võ vàng”

 

Rất hợp với bốn câu của bố.

Hai ông đọc qua đọc lại, đắc ý ghê luôn. Vậy mà tôi chỉ biết đến bài thơ khi qua Mỹ thăm ông bà già rồi ghé bác Sỹ chơi, đâu khoảng mười năm về trước. Mỗi lần ghé, anh chị bảo “ Uyển, con bác Nguyễn Đình Toàn nè bố” là miệng bác bật ra mười câu thơ này. Hễ đến thăm bố, bác cũng đọc, ngân nga, trầm bổng, thật hay.

Suốt từ lúc bố mẹ tôi định cư trên đất Mỹ, mọi sự kiện quan trọng của bố: ra mắt sách, đêm nhạc… bác đều đến tham dự.

Bao nhiêu thập kỷ trôi qua, vợ của các cụ đã về với đất, bạn bè cùng thời với họ nhắm mắt xuôi tay gần hết, miền quên xâm chiếm miền nhớ, vậy mà trong cõi mơ hồ, nhùng nhằng vẫn còn đó những điểm sáng trong não bộ, có lẽ do cái tình của đôi tri kỷ dành cho nhau, giúp bác Doãn hôm nay, giữa đám đông bạn bè gần xa, lại dõng dạc nhấn câu nhả chữ đúng bóc bóc:

                        “Lúa Thủ Thiêm ngọc chìm ngọn nổi”

                        …..

                        “Biết ai còn mất tình thu võ vàng”

 blank

Vài hôm trước, bạn bè nhắn tin loạn xạ “ Bận quá, không đến buổi ra mắt được, để cho mình hai cuốn, vài bữa ghé lấy” “ Muốn sách gửi qua Pháp, có chữ ký của bác, phải làm sao?” “ Gửi dùm Thơ và Ca Từ cộng hai cuốn Bông Hồng Tạ Ơn qua Canada nhé” ….

Vài hôm sau, khách khứa đến chơi, bố tặng sách, khách mua thêm mấy cuốn, tôi cầm tiền nhét ngay vào ví của mình, vị khách nhìn tôi hơi lạ lạ.

Tôi khoe cậu em : Tiền bán sách nè, lát đưa Phi ( em dâu, thủ quỹ)

Em khoát tay: Đưa cho bố đi.

Tôi: Lỡ bố làm mất, sao?

Em nhăn mặt: Cứ đưa đi mà.

???

Tôi đến gần, đặt cọc giấy bạc vào tay bố , ông xòe ra, đếm đếm, vuốt vuốt, vỗ cho ngay ngắn, để sát chân màn hình, dằn cây bút lên trên, cười nhẹ.

Trời ơi, tôi quên khuấy các cụ cũng thích tiền bạc rủng rỉnh, muốn mua gì thì mua, cho ai thì cho, khỏi xin xỏ, nhờ vả con cái. Hồi còn con nít, mình cũng y vậy, bố mẹ sợ con ăn tầm bậy, sợ đểnh đoảng rơi tiền, không cho cắc nào trong túi, bảo muốn gì, nói, bố mẹ mua. Đâu phải các cụ sẽ mua mọi cái mình muốn, nói ăn đau bụng, nói đắt quá, nói chưa rảnh….lần sau đâu dám đòi, ước ao lớn nhanh, đi làm, có tiền riêng, tha hồ vung vít. Ai sống không cần tiền? Bố mẹ già cũng thế thôi.

Chợt nhớ đến vị khách nhìn mình lạ lạ hôm trước, e họ nghĩ tôi “diếm” tiền ông cụ. Hì !

Bữa tiếp theo bạn mua sách, tôi cầm một trăm đưa bố, ông lại đếm, vuốt, vỗ…cẩn thận, khoái chí. Tôi hỏi:

-        Tiền hôm qua bố để đâu?

-        Con nhặt được bốn chục ngoài phòng khách, tiền bố cất chỗ nào? Cậu em nhanh nhẩu xen vô

Ông cụ ừ à, chau mày, nghiêng mặt:

-        Hình như trong ví.

-        Ví đâu?

-        Không biết, chắc trong phòng.

Cả đám xúm vào lục tủ áo quần, kiếm được ví nhưng tiền thì không. Biết ngay. Lục nữa, nữa, thấy cọc tiền bị nhét vào hũ đựng dầu xanh, đồ cắt móng tay ngay đầu giường.

Sẵn, cắt móng tay cho bố luôn. Móng ông méo mó, xẹo xọ. Hỏi ai cắt cho, ông nói tự xử, còn móng chân thì dài ngoẵng. Cắt móng cho bố, nhớ mẹ quá chừng. Mới mấy năm trước mẹ còn sống, đụng vào tay vào chân, mẹ cứ co dúm, giằng giật, sợ mình hãm hại. Bố hiền hơn vì còn tỉnh táo, xòe từng ngón cho mình cắt. Xưa tay bố to lắm, giờ còn nhỏ hơn bàn tay con gái.

Tôi ra về, ôm lấy mảnh vai gầy guộc của bố vào lòng, vỗ vào lưng ông mấy cái, ông bật khóc, đưa bàn tay xương xẩu lên vuốt tóc tôi, chả nói được lời nào. Chuyện gì sẽ xảy ra? Còn bố để tôi ôm, tôi nói, tôi trò chuyện nữa không? Tấm bia trên mộ mẹ để trống một nửa, chỗ điền tên tuổi bố sau này. Sau này là bao giờ? Hai bàn chân bố lết sát đất mỗi khi đi lại, chít chít chiu chiu, không co được gối để nhấc từng bước, chả còn bạn bè lui tới hỏi han, chả còn mẹ nói năng vu vơ, mọi thứ dần xa bố ngày một nhanh, đến con chữ, đến nốt nhạc cũng bỏ bố mà đi…

Con quay lưng, lòng trĩu nặng, mong mỏi gì đây…

Bố ơi, bình an nhé.

  

05/05/22

  

(*) Lấy tựa theo lời thơ của bố

 

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không phải là một ngẫu nhiên khi Trung Quốc và Nga đang cùng lúc leo thang quân sự. Trong khi Nga đổ quân ồ ạt dọc biên giới Ukraine thì Trung Quốc tăng cường vi phạm không phận Đài Loan: đôi bên cấu kết để cùng lúc gây ra các cuộc khủng hoảng khu vực, một cuộc chiến chống lại phương Tây đang hình thành. -- Một bài bình luận của Giáo sư Joachim Krause, giám đốc Viện Chính sách An ninh tại Đại học Kiel, Cộng Hòa Liên bang Đức, Thục Quyên chuyển ngữ.
Sức khỏe rất quan trọng đối với mọi người mà thực phẩm đóng vai trò quan trọng trong lãnh vực này...
Dân biểu Landon Brown của Đảng Cộng hòa cho biết hôm thứ bảy rằng Cựu Tổng Thống Donald Trump đã cướp đoạt GOP và ông không thích hợp để phục vụ nhiệm kỳ thứ hai, theo tin của Neweeks ngày 12 tháng 2 năm 2022.
Đang thong thả dong ruổi những ngày góc phố cà phê, đang yên tâm những lần đi bác sĩ, lúc nào tôi cũng có người bạn thân tình Nguyễn Lương Vỵ (NLV) đón đưa, chia sẻ, đùng một cái, anh nằm viện, mổ tim. Đã hơn một năm từ ngày trái tim thơ ấy bị nghẽn mạch, giờ NLV vẫn đang ngày ngày trông nắng đến nắng đi nơi phòng bệnh. Từ khung cửa sổ ấy tôi thấy hoa tím vàng rơi đầy vào một ngày mùa thu đến thăm anh.
Với ít nhiều chủ quan, tôi tin rằng không ít quí vị luật sư của thế hệ đến sau (Đặng Đình Bách, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Võ An Đôn, Lê Trần Luật, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Nguyễn Bắc Truyển …) đều đã được thừa hưởng cái “dũng khí” từ những người đi trước như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Danh San...
Nhà hoạt động năng lượng xanh Nguyễn Thị Khanh, người nhận giải thưởng Goldman, là nhà hoạt động mới nhất bị giam giữ vì các cáo buộc liên quan đến thuế.
Trong một bài viết về cách Trump chuyển 4 năm ở Bạch Ốc thành bộ máy kiếm tiền riêng, báo New York Times ghi rằng bà Melania Trump đang bị theo dõi xem xét vì bán vé cho một sự kiện với lời hứa một phần lợi tức thu được sẽ trao cho 1 hội từ thiện -- nhưng hội từ thiện này không có trên đời này.
Thực tế là ngày nay một số nhà văn Việt, hay có gốc Việt, có tác phẩm dù chưa được trao giải Nobel nhưng cũng đã đạt nhiều giải thưởng danh tiếng khác và họ là những người không sống trong sự kìm hãm tự do từ những chính sách của nhà nước. Họ sống ở bên ngoài nước Việt Nam, hay là những người tuy sống trong nước nhưng đã can đảm vượt qua nỗi sợ hãi để viết lên suy nghĩ của mình.
Tranh chấp tại Biển Đông với Trung Quốc khiến 6 nước ASEAN liên minh tìm biện pháp đối phó. ✱ East Asia Forum: Bắc Kinh phá hoại Biển Đông ✱ EAF Forum: Malaysia quyết tâm khai thác năng lượng ngoài khơi bất chấp áp lực ngày càng tăng từ phía Bắc Kinh ✱ CSIS Center: Các hệ thống tên lửa EXTRA của Việt Nam có khả năng tấn công tất cả các căn cứ của Trung Quốc ở Trường Sa ✱ Mỹ tặng tàu tuần tra cho Việt Nam để tăng cường an ninh hàng hải ✱ Chathamhouse Org: 6 nước trong khu vực Biển Đông hình thành Liên minh mới tìm cách đối phó với Trung Quốc. ✱ ABC News AUS.: Liên minh AUKUS, gồm Úc, Anh và Mỹ, cho phép Hoa Kỳ điều động Thủy quân lục chiến quân số "lớn hơn, đa dạng hơn, tham vọng hơn".
Các dân tộc sống trên lục địa Châu Á ở hạ lưu các dòng sông từ Tây Tạng và Trung Quốc chảy xuống, trên 1,6 tỉ người này đã phải gánh chịu hết cả thiệt hại kinh tế nông nghiệp, ngư nghiệp và môi trường các hạ vực đã bị thoái hóa dần dần suốt nhiều thập niên qua trong khi Trung Quốc hưởng hết ích lợi nhờ thủy điện vì trên thượng nguồn họ xây hàng trăm con đập, tàng trữ hàng trăm tỉ mét khối nước, giam hãm 90% phù sa và thay đổi toàn diện dòng chảy môi sinh trên toàn lưu vực. Nhưng tham vọng Trung Quốc chưa dừng lại, Trung Quốc đã bắt đầu xây một đại công trình mang tên Sông Cờ Đỏ, dài trên 6.180 km để hàng năm chuyển dòng lấy 60 tỉ mét khối nước ngay từ nguồn không cho xuống hạ lưu sông Mekong, Salween và Brahmaputra. Sông Cờ Đỏ của Trung Quốc là một mối đe doạ tiềm tàng to lớn, với khả năng gây ra tội ác cho nhân loại
Nói chuyện trên chương trình "New Day" của CNN sáng Thứ Sáu 11/2/2022 về đề tài Trump xé nhiều tài liệu, kể cả nhét các giấy đã xé vào bồn cầu làm nghẹt nhiều lần, cựu Trưởng Phòng Báo Chí Bạch Ốc Stephanie Grisham nói rằng khi bà còn làm việc cho Trump, kể như không có bao nhiêu quy định trong Bạch Ốc.
Đời sống con người được quản trị và điều chỉnh bởi luật thiên nhiên và luật nhân tạo. Luật thiên nhiên, là một phần của luật tự nhiên, một loại luật vĩnh hằng không thay đổi, mọi sinh hoạt trong vũ trụ đều phải tuân theo những luật tự nhiên này. Còn luật nhân tạo, dĩ nhiên, phải thay đổi theo lối sống của con người. Trong mỗi con người đều có một con thú. Cái thú tính đó là căn bản trước khi con người thăng hoa lên nhân tính. (Nếu bạn đọc nghi ngờ, cứ thử ngấm ngầm theo dõi: tập trung nhìn vào mặt một người, bạn sẽ thấy trên khuôn mặt đó có nét giống một con thú nào đó. Có khi nét giống bộc lộ rõ ràng, có khi ẩn hiện mập mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra. Mặt ếch, mặt khỉ, mặt ngựa, mặt chim, mặt sư tử, … và tự soi gương, thử xem mình có mặt con gì? Nếu nghi ngờ, thì hỏi chồng hoặc vợ hoặc tình nhân thì sẽ biết.) Thú tính nhiều thì con người giống thú. Nếu nhân tính nhiều, nghĩa là thú tính được thuần hóa, con người xán lạn, gần gũi hơn với chân, thiện, mỹ.
Du khách đến Vùng Vịnh Bay Area thường hỏi thăm về đảo Alcatraz — tuy nhỏ nhưng nổi tiếng nhờ có nhà tù khét tiếng đã được làm phim với Clint Eastwood thủ vai chính. Thế nhưng ít ai biết đến, hoặc tò mò muốn ghé thăm, Angel Island (Đảo Thiên-Thần) mặc dù nó từng đóng một vai trò khá đáng kể trong vở kịch di dân của nước Mỹ. Angel Island là hòn đảo lớn thứ nhì trong Vịnh San Francisco, với diện tích hơn 3km vuông. Cách đây mười ngàn năm chỏm đất này còn dính với đất liền, nhưng sau thời kỳ Băng-Hà mực nước biển lên cao biến nó thành hòn đảo. Khoảng hai nghìn năm trước, nơi đây là vùng săn bắn và đánh cá của thổ dân da Đỏ Miwok. Sau khi người Âu-Châu khám phá ra tân-thế-giới, người Tây-Ban-Nha đã dùng nơi này để nuôi bò. Ngày nay Angel Island là một khu lâm viên của tiểu bang California, đồng thời là một di tích lịch sử cấp quốc gia. Điểm cao nhất trên đảo là ngọn núi cao 240 mét mang tên Mount Livermore. Từ bờ Bắc của đảo có thể nhìn thấy vùng trồng nho Sonoma và Napa xanh ngát.
(Robert Mullins International) Vào năm 2020, khi ông Biden đang vận động tranh cử tổng thống, ông đã đưa ra rất nhiều lời hứa về Di Trú, bao gồm mở ra các con đường hợp pháp hóa cho hàng triệu người nhập cư không có giấy tờ. Trong năm đầu tiên nắm quyền, ông đã nhận ra rằng rất là khó khăn, hoặc bất khả thi để hoàn thành một số lời hứa của mình. Những người ủng hộ Tổng thống Biden, đề cập đến những thành tựu về di trú của ông như: Bảo vệ nhiều người di dân khỏi bị trục xuất, chấm dứt giam cầm gia đình (giam cầm cha mẹ cùng con nhỏ), nâng hạn mức người tị nạn và mở rộng tình trạng bảo vệ lưu trú tạm thời. Tuy vậy, ông cũng đã trục xuất hàng trăm nghìn người nhập cư bất hợp pháp vào đất nước này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.