Hôm nay,  

tan chảy…

29/07/202200:00:00(Xem: 3587)
 
Nhớ anh bạn trẻ đã qua đời vì bạo bệnh hôm trước dịch covid-19. Nhớ cứ bước vào tháng bảy, anh thường diễn tả cái nắng và cái nóng của mùa hè Texas với từ “tan chảy”, nắng cũng nắng tan chảy mà nóng cũng nóng tan chảy. Không riêng gì tôi mà nhiều anh em bạn nghe hơi khó chịu với từ tan chảy vì dị ứng với từ ngữ trong nước bây giờ thường nói quá, quá cả phép thậm xưng trong văn học dân gian như “con rận bằng con ba ba/ đêm nằm nó ngáy cả nhà thất kinh”. Người trong nước bây giờ ăn ngon cũng ngon tới tan chảy, nghe nhạc cũng nghe tới tan chảy với giọng hát ai đó, ra đường gặp gái đẹp cũng đẹp tan chảy… chỉ có đường cống thoát nước ở Sài gòn là không tan chảy khi trời mưa nên ngập cả Sài gòn. Còn lại thứ gì không tan chảy được theo từ ngữ xã hội chủ nghĩa thì dùng từ khó hiểu, từ ngữ càng âm u càng nổi bật “đẳng cấp” xã hội chủ nghĩa đang thịnh từ “a đù”.

   Nhưng dù sao năm nay tháng bảy về bỗng nhớ anh bạn vắn số nhiều hơn khi bước vào tháng bảy mới hai tuần thì đã hơn mười ngày nóng trên trăm độ F. Cái nắng và cái nóng vẫn như xưa, Những lúc lái trên đường vắng giữa trưa tháng bảy ở Texas sẽ dễ dàng ảo tưởng phía trước trời đang mưa vì thấy rõ một khúc đường loang loáng nước, nhưng khi lái đến nơi mới biết là ảo giác vì trời quá nóng tạo ra. Hay khi thấy rõ nắng loang như mây trên mặt đường xa xa, chạy đến không có gì, chạy qua chợt nhớ từ “hoa nắng” đã nghe hay đọc ở đâu đó.

   Nói gì thì anh em bạn còn lại đành cúi đầu chấp nhận là do bọn mình đã già, không còn chịu nổi cái nóng và cái nắng trên trăm độ mà vẫn nướng thịt, uống bia, xem banh cà na ở patio hay garage nhà ai đó. Anh bạn vắn số lại trẻ hơn nhiều anh em nhưng thường làm chủ xị. Anh thường hẹn mọi người đi ăn phở, uống cà phê vào sáng thứ bảy. Sau chầu cà phê ăn sáng cuối tuần sẽ kéo nhau đi nông trại của người Mễ để mua vịt sống về làm tiết canh, mua gà sống về nấu cà ri, trộn gỏi, làm gà nướng cho bọn trẻ con vui hưởng cuối tuần. Cứ bơi hồ bơi một lát, lũ trẻ kéo lên ăn gà thì nướng không kịp. Cánh chị em có chồng coi con cho đi shopping thì kéo nhau đi mua sắm quần áo, giày dép đại hạ giá, nói cười trở về như đoàn quân đại thắng nên gỏi gà bao nhiêu cũng hết, cà ri bánh mì bao nhiêu cũng không ngại sạch nồi…

   Những cuối tuần lại rơi vào dịp nghỉ lễ thì đi nông trại mua hẳn một con bê chừng trăm cân Anh. Thế là rôm rả mấy ngày cuối tuần với bê thui, bê tái chanh, lòng bê xào cải chua. Đặc biệt là món phở với sườn bê và thịt bê tái thì ngon ngọt tới ăn hoài không ngán.

   Tháng bảy vẫn về, thường được báo hiệu bằng những lá cờ Mỹ mà người bản xứ rất tự hào, hãnh diện, và trang trọng treo ở trước nhà họ để mừng lễ Độc lập của Hoa kỳ ngay vào những ngày đầu tháng bảy. Lá cờ Mỹ tung bay trong khoảng sân khiêm tốn của ngôi nhà người bản xứ không lớn, nhưng ý nghĩa của nó to lớn như bầu trời tháng bảy có hoa nắng vàng ươm những cánh đồng bắp đã thu hoạch.

   Nhưng khi chỉ ngồi một mình ở nhà nhìn sang nhà hàng xóm Mỹ xanh xanh đỏ đỏ màu cờ mừng lễ Độc lập, gió đưa muôn phương hương thơm mùi thịt nướng. Người di dân tôi lại thấm triết lý: cuộc vui nào cũng tàn nên những người bạn khi còn trẻ gặp nhau hàng tuần thì bây giờ có người cả tháng, cả năm không gặp, có người tóc xanh đã đi sớm hơn người tóc bạc vì bạo bệnh; người từ giã bạn bè về quê an hưởng tuổi già vì chọn chết ở quê nhà chứ không gởi nắm xương khô nơi đất khách quê người. Tháng bảy ngồi nhớ đến đám trẻ con thì giờ chúng cũng đang bươn bả như cha mẹ khi chúng còn tắm hồ với nhau hồn nhiên, vô tư ở nhà chú bác hay nhà bạn của ba mẹ…

   Thời gian trôi đi theo cơm áo gạo tiền, tuổi tác chồng chất theo con cái lớn khôn tới khi ngồi một mình trong căn nhà cũ mới vui buồn riêng mang. Vui hoàn thành nhiệm vụ với gia đình, nhưng lòng lại hoang hoải với người sống bên ngoài lãnh thổ quê nhà rằng quê tôi đâu, tôi là người Mỹ hay người Việt? Sẽ làm gì cho hết thời gian khi về hưu trong bối cảnh xã hội nước sở tại đã sa lầy quá trớn trong tay những người đang nắm quyền lực lớn nhưng năng lực nhỏ nên làm việc nhỏ cũng gây tai hoạ lớn cho nước Mỹ hôm nay. Trong lòng lại u uẩu đường về quê xa lắc lê thê, trót nghe theo lời u mê… như lời nhạc trong Tình khúc thứ nhất.

   Tháng bảy đã già nửa tháng, nóng vẫn hơn trăm độ, nắng vẫn cháy cỏ đồng xanh thành màu nâu nhạt để đậm dần. Cỏ sẽ úa khi mùa thu về, đông sẽ đội khăn tang trắng bằng tuyết đá để tiễn đưa linh hồn năm cũ. Vũ trụ tuần hoàn theo quy luật của vũ trụ, người sống tuần tự ra đi theo những chuyến xe đời, phải có người bước xuống để có chỗ cho người khác bước lên. Tháng bảy năm nay trời vẫn thế, vẫn nóng như câu ngạn ngữ của người dân bản địa là nóng như con gà trống mới đạp mái. Khác đi chút những tháng bảy đã qua là tháng bảy năm nay cuộc chiến Nga với Ukraine vẫn chưa kết thúc, cho thấy phe trục ma quỷ đâu có sợ phương tây với Hoa kỳ. Trung cộng vẫn âm thầm mua dầu giá rẻ cho Nga có ngân sách đổ vào cuộc chiến xâm lược, Iran vẫn lén lút gởi máy bay không người lái cho Nga để tấn công Ukraine. Phương tây là những tay nhà giàu keo kiệt nên giúp đỡ Ukraine nhỏ giọt thì làm sao thắng Nga?

   Tháng bảy năm nay nhiều biến động. Ông thủ tướng Boris Johnson của Anh quốc là người giúp đỡ Ukraine mạnh nhất từ tây phương lại phải từ chức vào ngày 4 tháng 9 tới đây vì chuyện bé xé ra to trong chính trường nước Anh. Cuộc chiến Ukraine với Nga còn dai dẳng vì trông gì được vào ông tổng thống Pháp nói nhiều nhưng làm không được bao nhiêu; gã khổng lồ keo kiệt Đức thì chờ gì từ kẻ coi đồng tiền bằng cái bánh xe bò. Chờ Mỹ thì phiêu lưu với chính quyền sở tại Hoa kỳ và ông tổng thống bất nhất…

   Tháng bảy đau lòng cho ông cựu thủ tướng Shinzo Abe của Nhật bản, người được người dân Nhật yêu thương, tin tưởng và kính trọng lại đột ngột ra đi với tay súng tâm thần, nhắc tên hắn làm gì như báo đài đưa tin ngu ngốc, chỉ đơn giản gọi hắn là một thằng điên. Tôi đã gặp vài thanh niên Mỹ trắng ở phi trướng DFW, họ đội trên đấu họ không phải cái nón rộng vành của cao bồi Texas mà là lá cờ Nhật xếp lại thành vành khăn tang, chừa cái mặt trời đỏ ra cho nhân loại cùng thấy loài người tiến bộ đích htực là gì, là ai?

   Những chiếc khăn tang vẫy máu của vài thanh niên Mỹ thương tiếc ông cựu thủ tướng Nhật thật ấn tượng. Trở về nhà sau khi đón người bạn từ xa tới. Đã bao năm thấy ông già hàng xóm là cựu chiến binh Mỹ trong chiến tranh Việt nam. Ông trang trọng thượng kỳ mừng ngày độc lập của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Ông lặng lẽ hạ kỳ đem cất tới năm sau… tới cuối đời ông. Màu cờ có phai theo nắng gió, tóc ông bạc hơn năm ngoái, nhưng lòng ông với lá quốc kỳ không thay đổi niềm tự hào và hãnh diện. Nhưng tháng bảy, lễ Độc lập năm nay, ông già không thượng kỳ mừng lễ Độc lập nữa mà nhà ông phủ tang trắng trên những hàng cây. Người lính Mỹ trọn đời yêu thương tồ quốc đã an nghỉ. Cầu chúc cho linh hồn ông sớm hạnh ngộ cùng đồng đội đã hy sinh trong chiến tranh Việt nam.

    Tháng bảy của nước Mỹ đi vào lịch sử với bản Tuyên ngôn Độc lập vào năm 1776, đến nay đã 246 năm. Thành phố Philadelphia là thành phố đầu tiên tổ chức kỷ niệm một năm độc lập vào ngày 4 Tháng 7 năm 1777, trong khi quốc hội vẫn còn đang đối phó với cuộc chiến với quân Anh. Năm 1778, để đánh dấu hai năm sau bản Tuyên ngôn Độc lập, George Washington đã ra lệnh cho tăng gấp đôi khẩu phần rượu rum cho binh lính của ông để ăn mừng, và đến năm 1781, nhiều tháng trước khi người Mỹ đạt được chiến thắng quan trọng tại Yorktown, Massachusetts trở thành tiểu bang đầu tiên chính thức lấy ngày 4 Tháng 7 làm ngày lễ nghỉ của tiểu bang.

   Ngày 4 Tháng 7 năm 1776 trở thành ngày được ghi trong bản Tuyên ngôn Độc lập, và bản văn viết tay đặc biệt này được ký vào tháng 8 cùng năm. Bản viết tay này hiện đang được lưu trữ tại Văn khố Quốc gia ở Washington. Nó cũng là ngày được ghi trong những bản in đầu tiên của Tuyên ngôn Độc lập và sau đó được gửi đi khắp nước. Do vậy, khi người ta nghĩ tới bản Tuyên ngôn Độc lập đều nghĩ là ngày 4 Tháng 7 năm 1776 là ngày tuyên bố. (Thực ra nhiêu khê của bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ còn nhiều nhiêu kê khác tới mãi năm 1778).

   Tinh thần ái quốc còn được khơi dậy mạnh hơn nữa trong ngày 4 Tháng 7 sau cuộc Chiến tranh 1812 xảy ra giữa Hoa Kỳ và Vương quốc Anh một lần nữa. Nên năm 1870, quốc hội đã thông qua luật và chỉ định ngày 4 Tháng 7 thành ngày lễ liên bang; và năm 1941, quốc hội ghi thêm một điều khoản vào trong luật để cho phép là ngày lễ nghỉ trả lương cho tất cả các nhân viên làm việc cho chính phủ liên bang.

   Lễ Độc lập năm nay, tháng bảy năm nay nhiều biến cố, thời tiết cũng là một biến cố không nhỏ với châu Âu lụt lội, Trung quốc bão tố, châu Phi thiếu lương thực… Hoa kỳ cắn răng với đợt nắng nóng dài ngày cũng không khốn khó bằng tình hình lạm pháp, kinh tế suy trầm, chính trị phân cực, dịch bệnh lại cứ đi đi về về như hiểm họa khôn lường. Phải như còn anh bạn “tan chảy” cho anh ấy thấy bây giờ mới là tan chảy. Mọi thứ đã và đang tan chảy từng ngày với chính quyền thiếu năng lực, bất nhất hiện tại trên xứ sở đã từng hùng mạnh nhất địa cầu về mọi mặt.
  

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
- Trả thù: Bộ Tư pháp cấm Hiệp hội Luật sư Hoa Kỳ (ABA) xem kho hồ sơ để xếp hạng các ứng cử viên tư pháp - Hôm nay, Trump làm lễ tiễn biệt Elon Musk. - Bộ Ngoại giao mở thêm 1 văn phòng, lặng lẽ phất cao lá cờ da trắng thượng đẳng.
Quyền công dân theo nơi sinh được ghi nhận trong Tu Chính Án Thứ 14, được coi là quyền được mở rộng cho bất kỳ trẻ em nào sinh ra tại Hoa Kỳ kể từ năm 1868. Vào ngày 15 tháng 5 năm 2025, Tối Cao Pháp Viện (TCPV) đã nghe các lập luận liên quan đến lệnh tòa án cấp dưới tạm dừng lệnh hành pháp của tổng thống Trump giới hạn quyền công dân theo nơi sinh. Sắc lệnh này được ban hành ngay vào ngày đầu tiên Trump nhậm chức, sẽ ảnh hưởng đến con em của những cha mẹ di dân chưa có giấy tờ; cũng sẽ ảnh hưởng đến con em của những người đến Hoa Kỳ có visa tạm thời, chẳng hạn như công nhân H-1B.
Chiếc phản lực cơ xa hoa do chính phủ Qatar tặng hiện đang nằm trên đường băng tại một phi trường ở San Antonio, chờ được nâng cấp thành một chiếc chuyên cơ Air Force One mới. Hôm Thứ Tư (21/5), chính phủ Hoa Kỳ đã chính thức tiếp nhận chiếc Boeing 747-8 này. Theo Bộ Quốc Phòng, Không Quân Hoa Kỳ đã được giao nhiệm vụ thực hiện các cải tiến cần thiết để biến phản lực cơ thành chuyên cơ Air Force One, phục vụ Tổng Thống Donald Trump.
Tổng thống Trump hiện đang làm đảo lộn nền kinh tế toàn cầu với ý định đưa ngành sản xuất trở lại Hoa Kỳ. Trước đó, tổng thống Biden cũng ký thành luật các khoản đầu tư lớn nhằm mục đích tương tự. Nhưng có một nghịch lý: Các nhà sản xuất tại Mỹ cho biết họ đang phải vất vả để tìm người cho những công việc đang có sẵn. Theo dữ liệu từ Cục Thống Kê Lao Động, hiện có gần nửa triệu việc làm sản xuất đang tìm người. Vào năm ngoái, tổ chức phi lợi nhuận Manufaturing Institute kết hợp cùng công ty tư vấn Deloitte đã khảo sát hơn 200 công ty sản xuất. Hơn 65% công ty cho biết tuyển dụng và giữ chân người lao động là thách thức kinh doanh số một. Thị trường lao động đang thiếu người, đặc biệt là trong ngành xây dựng và vận tải.
Bài này có nhan đề Vô Sanh, trong tạp chí Viên Âm Nguyệt San, số 22, ấn bản tháng 7 và 8 năm 1936, dài sáu trang, in trên các trang 30-35. Tác giả ghi là Viên Âm, có lẽ là Cư sĩ Tâm Minh Lê Đình Thám. Bài viết dựa vào lý luận Trung Quán của ngài Long Thọ (150-250) để thấy tất cả các pháp, thí dụ như cái bàn gỗ, qua ánh sáng của Không, Giả, Trung. Tất cả lý luận trong bài là một chuỗi công cụ giải thoát tuyệt vời, và không hề xa lời dạy của Đức Phật. Toàn văn được scan lại từ bản PDF, và dịch ra Anh văn để Phật tử thế hệ trẻ tiện dụng
- Trump và gia đình hốt bạc vô số. Các cơ quan điều tra tham nhũng đã bị Trump đóng cửa. Các doanh nhân gây quỹ cho Trump hy vọng Trump đền bù. - Tỷ phú công nghệ Dario Amodei: AI có thể xóa sổ 1/2 số việc làm văn phòng và tăng tỷ lệ thất nghiệp lên 10-20% trong 1-5 năm tới
(HOA KỲ, ngày 28 tháng 5, Reuters) – Hôm thứ Tư (28/5), chính quyền Trump đã chính thức hủy bỏ hợp đồng với hãng dược Moderna liên quan đến việc hoàn tất giai đoạn cuối phát triển vắc-xin cúm gia cầm dành cho người, cũng như quyền mua vắc-xin trong tương lai.
(NEW YORK, ngày 28 tháng 5, Reuters) – Một thẩm phán liên bang vừa ra phán quyết cấm Bộ Giao Thông Vận Tải Hoa Kỳ cắt viện trợ liên bang cho New York vào hôm thứ Tư (28/5), giữa lúc chính quyền Tổng thống Donald Trump đang tìm cách kết thúc chương trình thu phí chống kẹt xe tại khu vực Manhattan.
(SACRAMENTO, California, ngày 28 tháng 5, APNews) – Giữa làn sóng tranh cãi về sự tham gia của một nữ sinh chuyển tính tại Giải vô địch điền kinh cấp tiểu bang, Liên đoàn Trung học California (CIF) đã bất ngờ điều chỉnh quy định nhằm mở rộng cơ hội tranh tài cho nhiều nữ sinh hơn trong kỳ thi đấu cuối tuần này.
(WASHINGTON, ngày 27 tháng 5, Reuters) – Hoa Kỳ vừa ngừng khuyến nghị chích ngừa COVID-19 định kỳ dành cho thai phụ và trẻ em khỏe mạnh. Thông cáo này được Bộ trưởng Y tế Robert F. Kennedy Jr đưa ra hôm Thứ Ba qua một bài đăng trên mạng xã hội (không đúng quy trình truyền thống của Cơ Quan Kiểm Soát và Phòng Bệnh – CDC).
Bài viết này sẽ phân tích lời dạy của sách Trúc Lâm Tông Chỉ Nguyên Thanh về ý chỉ Thiền Tông: qua sông, bỏ bè, thấy thường trực không Phật, không ta, không người. Sách Trúc Lâm Tông Chỉ Nguyên Thanh là một tác phẩm về Thiền Tông Việt Nam xuất bản lần đầu vào năm 1796.
Thầy Chân Pháp Từ, người xuất thân từ Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh, đang trụ trì đạo tràng Tâm Kim Cương, Hawaii, trao đổi với Nguyễn Hòa, tại chùa Phổ Giác, Novato, California. Ngày 25/5/2025.
Ai rồi cũng tới lúc phải giã từ cõi đời phù du này và trước khi vĩnh biệt con cháu, Cha Mẹ tùy theo khả năng vật chất sẵn có của mỗi người, đều mong muốn để lại một chút ít gì cho con cháu mình lưu giữ làm kỷ niệm trước khi qua đời. Trong trường hợp về vật chất Cha Mẹ chẳng có gì để lại cho con cháu, ngoại trừ những thành tích đáng kể của các Ngài đã đạt được trong xã hội khi các Ngài còn đang sống nơi trần gian, thì đó mới chính là những món quà tinh thần vô giá muốn để lại cho con cháu sau này ghi nhớ. Vì món quà vật chất chỉ có giá trị nhất thời, trái lại món quà tinh thần mới có giá trị vĩnh cửu muôn đời.
Trump sẽ hủy bỏ tất cả các hợp đồng liên bang còn lại (100 triệu đô) với Đại học Harvard - Cộng Hòa Thượng viện lo vì dự luật "đẹp, lớn" của Trump sẽ làm nước Mỹ tăng nợ thêm 3 ngàn tỷ đôla vì giảm thuế cho người giàu quá nhiều. - Tom Homan (Tư lệnh biên giới của Trump) lãnh tiền phần trăm của công ty tư nhân giam tù GEO


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.