Hôm nay,  

Mưa thu xứ lạ

27/09/202210:20:00(Xem: 4353)
blank

 

Mưa thu xứ lạ

 

Ngọc Ánh

 

Trời xám xịt màu mây, những hạt mưa nhỏ lắc rắc nhưng đủ thấm lạnh người phương xa khi chúng tôi không chuẩn bị nón và áo khoác cho một ngày ẩm ướt này.

Chuyến xe lửa đến rất đúng giờ, chúng tôi đứng dưới sân gare Massy Palaiseau vùng ngoại ô của Paris, để chờ một bà đầm không họ hàng nhưng vô cùng thân thiết, bà là vợ của ông anh chồng trước đây của tôi, anh Ba du học từ năm 18 tuổi, rồi lấy vợ đầm và ở lại Pháp sinh sống làm việc hơn nửa đời người, anh mới mất năm ngoái và đó là lý do chúng tôi muốn ghé thăm ngôi nhà nhỏ nhưng rất ấm áp thân tình của anh chị.

Khi gọi phone để báo tin là chúng tôi sẽ đến, tiếng bà cười khanh khách và giọng nói vang vang líu lo một tràng tiếng Pháp mà ông xã nhà tôi phải  ráng vận dụng thứ ngôn ngữ Phú Lang Sa đã lâu không dùng của mình để hiểu rõ điều bà muốn nói, đại để là bà sẽ đến sân ga đón chúng tôi, bà đã nhận ra chúng tôi là người Việt Nam, người thân của chồng bà, bà sẽ chuẩn bị để tiếp chúng tôi tại nhà.

Vì đã gặp nhau vài lần trước đây khi chúng tôi qua Paris, nên tôi tin chắc mình sẽ nhận ra bà sau mấy năm dịch bệnh ngăn cách. Vậy mà hơn một giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng bà đâu, đi tới đi lui trong sốt ruột trông ngóng, chúng tôi nhận ra mình không nói rõ hơn với bà đầm vị trí của sân ga, nó còn có cái cổng ở phía sau nữa, biết đâu bà ấy đang ở bên đó.

Quả thật là bà đầm đang chờ chúng tôi cũng cả tiếng đồng hồ trong kiên nhẫn mưa lạnh, chúng tôi ôm nhau thật chặt, trong lúc tôi rưng nước mắt vì xúc động khi thấy bà khòm lưng trong 2 cây gậy chống, thì bà lại cười khanh khách vì vui mừng gặp lại chúng tôi.

Lên xe bà nói huyên thuyên mà không cần biết chúng tôi hiểu được mấy câu, thỉnh thoảng bà lại thò tay ra sau để nắm lấy tay tôi thân thiết, trong khi anh xã tôi thót tim mấy lần vì tay lái gan dạ của bà đầm gần 90 tuổi trên con đường chắc cũng quen thuộc với bà mấy mươi năm ở đây.

Xe ngừng lại ở một nghĩa trang nhỏ trên đồi, bà muốn chúng tôi thăm mộ anh trước khi về nhà, nơi yên nghỉ của người đàn ông mà bà dành cả đời để yêu thương chăm sóc, bà kể mỗi ngày bà đều đến đây, đi bộ khi trời nắng và đi xe khi trời mưa, chúng tôi đứng im trước mộ anh để nghe bà đọc một bài thơ (?) có tiếng bổng tiếng trầm, dĩ nhiên là không thể hiểu hết nhưng câu cuối thì tôi biết “je t'aime pour toujours” tôi biết bà đã yêu anh ấy biết bao nhiêu, một người phụ nữ tận tụy hết lòng cho người đàn ông mà mình yêu thương. Thế mới biết tình yêu đâu có ranh giới của màu da, chủng tộc, hay rào cản của tôn giáo hoặc phân biệt giai cấp xã hội như thói đời. Tình Yêu là đi thẳng vào trái tim của người đồng điệu để rồi ở lại đó suốt đời. Bà Marie là người như thế đó.

Đứng trên ngọn đồi, nhìn xuống cỏ xanh ngút mắt, thấp thoáng mấy ngôi nhà trong tàng cây, ở đó có một mái ấm đã từng giữ một trời hạnh phúc của bà, tôi ngậm ngùi nhìn chung quanh là những ngôi mộ hàng xóm của anh và chắc chỉ có anh là người Việt Nam duy nhất. Buồn ơi, kiếp sống tha hương.

 

 blank

 

Mộ anh chất đầy bình hoa tươi, không có di ảnh, chỉ có hàng chữ nhỏ đề tên anh, họ Trần, không có tên Tây nào đính kèm như một số Việt Kiều khác. Anh đã sống và chết như một người Việt, chỉ có điều anh không có cơ hội để trở về quê hương chọn nơi yên nghỉ dưới bóng dừa xanh, con sông nhỏ nơi anh đã sinh ra, khi mà thời thế đất nước có quá nhiều thăng trầm thay đổi, trước lúc mất chắc anh buồn lắm khi không kịp nhìn quê hương mình thay đổi, người dân mình thật sự hưởng hạnh phúc tự do, đó là điều anh đã từng mong đợi cũng như bao nhiêu người yêu nước khác đau đáu trong lòng khi nghĩ về Quê Mẹ điêu linh. Rồi ở một nơi nào mơ hồ sương khói, anh gặp lại tất cả những người thân yêu trong gia đình, Ba Má, anh hai, anh chị năm, anh chị sáu, anh Tài. Mọi người đoàn tụ có vui không?

Ngôi nhà im lìm lạnh ngắt khi bước vào, tôi hình dung gương mặt của anh năm nào lúc ngồi trên chiếc xe lăn đón chúng tôi tận cửa, sự trìu mến thân thương của ông anh cả dành cho những đứa em phương xa lâu ngày mới gặp.. Cái bàn này anh đã ngồi với chúng tôi, nhìn chúng tôi nói cười rôm rả, còn bây giờ anh nhìn chúng tôi bằng đôi mắt của khung ảnh trên bàn, cũng dịu dàng mà sao buồn quá.

Bà đầm mở cửa cho chúng tôi vào phòng riêng của anh, cánh cửa chắc cũng đóng kín từ khi anh mất trong nỗi buồn đau nặng trĩu, khung cảnh thâm trầm âm u vì thiếu ánh sáng bỗng bừng lên khi tấm rèm được kéo qua, chút nắng chiều lọt khe hở đọng lại trên tấm bản đồ Việt Nam mà anh đã đặt trân trọng giữa phòng, lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều gì đó thật thiêng liêng khi nhìn thấy tấm bản đồ của đất nước mình được đặt ở một nơi xa xôi cách nửa vòng Trái Đất, trong ngôi nhà của một người Việt Nam lưu lạc hơn nữa thế kỷ trước.

Xin được cúi đầu ngưỡng mộ lòng yêu nước của anh, người mà tôi hết sức kính yêu như người anh cả trong gia đình, chính anh đã viết những bức thư đầy tình cảm, để xoa dịu nỗi buồn của tôi khi vừa mới ra khỏi trại giam với những mất mát đớn đau và cũng chính anh đã giúp đỡ tiền bạc cho tôi trong bước đầu của cuộc sống khó khăn vất vả ở quê nhà.Thật lòng nếu không có sự vận động của các anh em chồng bên Pháp thì chưa chắc gì con trai tôi được ra đi an toàn,  để ngày nay cháu sống yên ấm bởi lòng nhân ái của tổ chức thiện nguyện Thụy Sĩ chăm sóc đến suốt đời. Ơn này cũng có anh trong đó.

Nhìn quanh quất trong căn phòng đầy sách vở của anh, bất chợt tôi nhận ra cái ca nhựa đã phai màu thời gian của Tài được đặt kín đáo  trên nóc tủ. Ôi cái ca tầm thường dùng để đựng cơm trong trại giam nhưng đối với anh em chúng tôi thì nó rất quý giá, bởi vì nó là kỷ vật còn giữ lại sau cái chết oan nghiệt của anh ấy, trên cái ca đã được Tài khắc hai bài thơ để tặng tôi, những dòng chữ sắc nét và đầy khẩu khí của một tử tù chính trị, ngoài ra cũng có cả lời yêu thương mà tôi dành cho Tài trong tháng ngày buồn hiu ấy.

 

Đường đi của đồ vật coi rất đỗi  tầm thường này cũng không kém phần ly kỳ, đầu tiên ai đó cho tôi cái ca nhựa màu đỏ, tôi viết vào đó chữ “Tài yêu” và nhờ người bạn tù chuyển vào phòng biệt giam cho anh, sau đó vài ngày thì nó được trả lại cho tôi với những dòng chữ khắc chi chít trong đó, tôi nhớ rất rõ bài thơ anh đã viết , nói lên tâm trạng của anh lúc bị gông cùm trong biệt giam.

Hổ kia sa cơ đành khuất nhục

Kêu gào gầm thét thấu trời xanh

Nay ta thất thế bị giam cầm

Cắn răng ngậm miệng nuốt hờn căm

Một lòng vì nước vì dân tộca

Thì có xá chi chút ngục tù

Chung thân,án tử cơn gió thoảng…”

Và còn nhiều nữa bài thơ anh tặng riêng cho tôi , những dặn dò tha thiết mà mỗi chữ mỗi lời đã khiến nước mắt tôi rơi vì thương anh ấy.

Giữa bốn bức tường trại giam không biết cất giấu vào đâu để cái ca tránh bị thu giữ, tôi bèn ném nó qua hàng rào kẽm gai cho một người quen thân tin cậy vì anh ta sắp mãn hạn tù với lời nhắn gửi mang về Sài Gòn trao tận tay anh chị chồng tôi, rồi không biết bằng cách nào anh chị lại chuyển được nó qua Pháp, vì trong thời điểm đó sự qua lại Sài Gòn - Paris rất khó khăn, và ông anh của Tài đã cất nó trên nóc tủ suốt 40 năm nay như giữ gìn nguyên vẹn một kỷ vật của gia đình.

Bây giờ thì tôi đã nhìn thấy nó, để hăm hở bắt ghế leo lên mang cái ca xuống, rưng rưng xúc động khi cầm nó, cảm giác giống như được nắm cánh tay anh ấy ngày xưa, sao mà gần gũi thân thương quá đỗi.

Bằng thứ  tiếng Pháp Google, tôi giải thích với bà đầm về những dòng chữ kỷ niệm ghi trên đó và xin bà cho tôi được giữ nó như một ân huệ cuối cùng mà tôi mong bà không từ chối.

Marie trầm ngâm một lúc, bà rất yêu chồng và cũng muốn giữ lại tất cả những gì thuộc về chồng của bà trong căn phòng riêng tư này, nhưng bà cũng đồng cảm với tâm trạng của tôi, một người Việt xa lạ xuất hiện trong ngôi nhà này, nhưng hình như đã gắn bó với nhau lâu đời cái duyên kỳ ngộ, hai người đàn bà có cùng một nỗi đau mất mát khi người chồng thân yêu của mình đã ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng.

Bà tìm một bao giấy gói cái ca lại cẩn thận và trao nó cho tôi, giống như nghi thức xếp cờ và trao cho người quả phụ có chồng đã hy sinh ngoài mặt trận. Tôi mang ơn bà về nghĩa cử này như tôi đã từng mang ơn anh ba, người anh đáng kính của Tài đã dành cho tôi mọi yêu thương trong suốt những năm tháng đã qua.

Ra về mang theo ánh mắt dịu dàng của anh trên khung ảnh, mang theo những cánh hồng đẫm nước mưa rơi rụng trước thềm nhà, mang theo gói quà quý giá vừa  được bà thương tặng.

Chúng tôi ôm nhau từ giã, thân hình bà gầy gò yếu đuối trong lớp áo khoác, nhưng tôi biết trái tim bà đã mạnh mẽ biết bao nhiêu khi phải sống trong ngôi nhà vắng lặng này với bóng hình người chồng thân yêu lúc nào cũng như quanh quẩn đâu đây. Thật lòng không biết lúc nào chúng tôi mới có dịp gặp lại bà khi khoảng cách địa lý quá xa xôi, và với tuổi cao sức yếu của cả hai bên thì liệu bà có thể đợi chờ để gặp lại chúng tôi lần nữa?

Nghĩ như vậy thôi mà đã thấy buồn hiu hắt rồi

 

Ngọc Ánh

Paris tháng 9 /2022

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tính đến nay, 13 tháng 4, đã một tháng kể từ ngày Tổng Thống Trump tuyên bố tình trạng khẩn cấp quốc gia.Trong phát biểu tại Vườn Hồng của Bạch Ốc, đứng cạnh các nhà lãnh đạo của các đại công ty bán lẻ và thử nghiệm thuốc, TT Trump hứa vận dụng các nguồn lực công và tư để chống vi khuẩn corona, theo trang mạng www.npr.org cho biết hôm 13 tháng 4.“Chúng tôi đã và đang làm việc rất cực trong việc này. Chúng tôi đã có tiến bộ to lớn,” theo Trump cho biết. “Khi bạn so sánh điều chúng tôi đã làm với các khu vực khác trên thế giới, nó thật là tuyệt vời.”Nhưng có rất ít đều hứa hẹn hôm đó đã được thực hiện. Nhóm Điều Tra của NPR đã tìm hiểu sâu vào mỗi tuyên bố được đưa ra từ bục nói ngày đó. Và thay vì một chiến dịch bảo vệ toàn quốc, thu thập mẫu thử nghiệm và thử nghiệm trong phòng thí nghiệm, nhóm này phát hiện một ít các dự án thí điểm nhỏ và các nỗ lực bị hủy bỏ. Trong một số trường hợp, không có hành động nào được thực hiện cả.
Trong Vương Cung Thánh Đường Peter gần như trống vắng, Đức Giáo Hoàng Francis đã cử hành Lễ Phục Sinh trong đơn độc hôm Chủ Nhật, kêu gọi thế giới hãy cùng nhau đương đầu với đại dịch vi khuẩn corona.Thế giới “bị áp lực bởi đại dịch đang thử thách đại gia đình nhân loại chúng ta,” theo Đức Giáo Hoàng Francis phát biểu, được Vatican cung cấp bản dịch cho biết. Trong sự khổ đau, theo ĐGH Francis cho biết, thông điệp mà Đức Chúa Kitô đã đã sống lại là “sự lan truyền của hy vọng.”“Đối với nhiều người, đây là một Lễ Phục Sinh cô đơn sống giữa nỗi buồn rầu và khó khăn mà đại dịch đang gây ra, từ đau khổ về thể xác đến khó khăn kinh tế, ĐGH Francis nói. "Xin Chúa Jesus của chúng ta, ban sức mạnh và hy vọng cho các bác sĩ và y tá, là những người ở khắp mọi nơi cung cấp bằng chứng của sự chăm sóc và tình yêu cho hàng xóm của chúng ta, đến mức kiệt sức và không thường xuyên phải trả giá bằng sức khỏe của chính họ.
WASHINGTON — Chính phủ Trump đã công bố các hướng dẫn mới cho các tiểu bang, cá nhân và công ty làm cách nào để từ từ hồi sinh hoạt động và nới lỏng lệnh giữ khoảng cách xã hội trong các khu vực nơi mà các trường hợp bị lây vi khuẩn corona đang giảm xuống, theo bản tin của AP cho biết hôm Thứ Năm, 16 tháng 4. Các hướng dẫn, đã phân phối cho các thống đốc hôm Thứ Năm, được phổ biến dưới tiêu đề “Mở Cửa Nước Mỹ Trở Lại.” Chúng đã theo sau các quan ngại được lên tiếng bởi Tổng Thống Donald Trump về nhu cầu để người dân trở lại làm việc và để mua sắm khi hàng triệu người Mỹ mất việc làm.
Thống Đốc của 7 tiểu bang Miền Trung Tây Hoa Kỳ hôm Thứ Năm, 16 tháng 4 đã cho biết họ sẽ hợp tác chặt chẽ để tái mở cửa kinh tế bị vùi dập bởi các nỗ lực kềm chế dịch vi khuẩn corona, phản ảnh các hành động tương tự được thực hiện bởi 10 thống đốc tại các tiểu bang Miền Đông và Miền Tây trong tuần này. Các thống đốc của các tiểu bang Michigan, Ohio, Wisconsin, Minnesota, Illinois, Indiana, và Kentucky đã hình thành sự hợp tác để cùng nhau làm việc trong việc tái khởi động lại kinh tế trong các tiểu bang của họ, theo họ cho biết trong một tuyên bố.
Con số kỷ lục 22 triệu người Mỹ xin trợ cấp thất nghiệp trong tháng qua, với hàng triệu người khai thất nghiệp trong tuần rồi, hầu như đã xóa sạch số việc làm lấy lại kể từ Đại Suy Thoái và làm tổn hại nền kinh tế từ các biện pháp đặc biệt để kiểm soát sự lây lan của vi khuẩn corona, theo bản tin của Reuters cho biết hôm Thứ Năm, 16 tháng 4.
Hiện nay, Viện Việt-Học đang gặp rất nhiều khó khăn về tài-chánh để duy-trì cơ-sở, nơi lưu giữ tài-liệu, sách vở, tập trung và khai triển mọi sinh-hoạt cuả Viện - những sinh-hoạt vốn là một phần các nhu-cầu và ước mơ Việt-học cuả nhiều thế-hệ. Trước đây, mỗi tháng Viện thanh toán các chi-phí về phòng ốc, điện-thoại, internet, văn-phòng-phẩm và nhu-cầu duy trì các sinh-hoạt cùng với các lớp học Việt-ngữ là $5000, trong khi các mức thu về, không vào đâu so với mức chi. Nhưng đáng tiếc, trong tình-hình hiện nay, việc thu-nhập khiêm-tốn trên cũng bị đình chỉ trong thời-gian này, trong khi chi-phí phòng ốc hằng tháng vẫn là một vấn-đề nan-giải của Viện.
Thống Kê Dân Số 2020 hiện đang diễn ra, và càng ngày càng có nhiều gia đình trên khắp Hoa Kỳ tham gia trả lời. Đến ngày hôm nay, hơn 70 triệu gia đình đã trả lời, chiếm hơn 48% tổng số hộ gia đình ở Mỹ. Vì đại dịch COVID-19, Cục Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ hiện đang điều chỉnh một số hoạt động Thống Kê Dân Số 2020 để: Bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của công chúng Hoa Kỳ và nhân viên Cục Thống Kê Dân Số. Thực hiện hướng dẫn từ các nhà lãnh đạo liên bang, tiểu bang và địa phương. Bảo đảm thống kê chính xác tất cả các cộng đồng. Cục Thống Kê Dân Số đã tạm thời đình chỉ hoạt động thu thập dữ liệu tại các cộng đồng cho Thống Kê Dân Số 2020 vào tháng Ba này. Cục đã bắt đầu lập kế hoạch để mở cửa lại các văn phòng làm việc tại hiện trường bắt đầu từ ngày 1 tháng Sáu năm 2020 để chuẩn bị tiếp tục hoạt động thu thập dữ liệu nhanh nhất có thể sau ngày 1 tháng Sáu.
Cú điện thoại báo các bao đựng xác người đến vào tối Thứ Bảy. Đến Thứ Hai, Cảnh sát ở một thị trấn nhỏ tại New Jersey đã nhận được một lời báo nặc danh về một thi thể được cất giữ trong một nhà kho bên ngoài một trong những nhà điều dưỡng lớn nhất tiểu bang. Khi cảnh sát đến, xác chết đã được đưa ra khỏi nhà kho, nhưng họ phát hiện 17 thi thể chất đống bên trong nhà dưỡng lão trong một nhà xác nhỏ, dự định chứa không quá bốn người. 17 xác chết nằm trong số 68 tử thi liên hệ tới cơ sở chăm sóc dài hạn này, là trung tâm Andover Subacute and Rehabilitation Center I and II, gồm 2 y tá, theo các cảnh sát cho biết. Trong số những người thiệt mạng, 26 người đã thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona. Đối với những người khác, nguyên nhân gây tử vong vẫn chưa được biết.
Ngày 30 tháng 4, 2020 đánh dấu 45 năm đất nước rơi vào tay tập đoàn cộng sản độc tài, toàn trị, biết bao đau thương tang tóc đã đến với dân tộc Việt Nam. Vì hoàn cảnh tránh dịch Coronavirus Vũ Hán đồng thời phối hợp hành động chung cho người Việt khắp nơi, lễ tưởng niệm Quốc Hận 30 tháng 4 lần thứ 45 sẽ được tổ chức đồng loạt và trực tiếp (online) trên các phương tiện truyền thông xã hội với sự tham dự và theo dõi của người Việt Nam trong và ngoài nước. Ban tổ chức gồm sự phối hợp của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Liên Bang Hoa Kỳ, các Cộng Đồng, Tổ Chức, Đoàn Thể tại các quốc gia và Việt Nam, đặc biệt ở vùng Littlle Saigon, Thủ Phủ của Người Việt Tỵ Nạn cộng sản.
Lời phi lộ: Đức thường cân nhắc trước khi đưa ra quy luật nào, theo tôi. Sau sự lên tiếng của một số người dân và chính trị gia đòi giảm bớt các biện pháp nghiêm cấm ở Đức nhằm ngăn chận sự lây lan của Wuhan Virus nên chính phủ Đức hôm qua 15.04 họp thảo luận về các phương thức và với sự đồng ý của thống độc lãnh đạo các tiểu bang của Đức đã thông qua một số "quy định Corona" cho thời gian tới kể từ 20.04.2020. Tôi nghĩ đây có thể đây là mô hình tạm thời đầu tiên cũng có thể áp dụng cho các quốc gia khác bị ảnh hưởng bởi dịch corona, nhất là ngành du lịch, tiểu thương như cửa hàng nhỏ, ngành nhà hàng, phục vụ … và trường học nên giới thiệu tiếp để rộng đường dư luận. Trân trọng. (LNC).
Các chương trình tài nguyên phục vụ cho cộng đồng đã được cập nhật trên trang web coronavirus (COVID-19) của Thành phố Garden Grove, bao gồm các chương trình cứu trợ khẩn cấp tại địa phương cho người cao niên và các chương trình chăm sóc sức khỏe tâm thần.
Những tội ác thù ghét gần đây và những cuộc tấn công bạo lực chống lại những người gốc Á nên là sự báo động cho nước Mỹ. Chỉ trong vài tuần qua, một cuộc tấn công bằng axit vào người phụ nữ ở Brooklyn đã khiến cô bị bỏng nặng, và một người đàn ông ở Texas đã bị buộc tội giết người sau khi tấn công một gia đình người Mỹ gốc Á. Những câu chuyện như vậy đã trở nên đáng lo ngại kể từ khi bắt đầu đại dịch COVID-19, và FBI đã cảnh báo rằng chiều hướng này có thể tiếp tục. Chúng tôi, những người ký tên dưới đây, bị báo động bởi mức độ nghiêm trọng của những tội ác thù ghét và quấy rối dựa trên chủng tộc đối với những người gốc Á ở Hoa Kỳ - những cuộc tấn công gây nguy hiểm cho sự an toàn, hạnh phúc, nhân phẩm và cuộc sống của tất cả những người bị nhắm đến. Chúng tôi không đơn độc. Vào ngày 20 tháng 3, Ủy Ban Dân Quyền Hoa Kỳ bày tỏ lo ngại về các cuộc tấn công bạo lực chống lại những người gốc Á. Các nhà lãnh đạo và tổ chức của người Mỹ gốc Á và Thái Bình Dương (AAPI) đã lên án
Không phải chỉ có những nhà lập pháp Dân Chủ chống TT Trump mà các nhà lập pháp Cộng Hòa cũng chống. Trong những tuần lễ gần đây, một số nhà Cộng Hòa đã bày tỏ quan tâm về các buổi họp báo của Bạch Ốc mà đã kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ và thường là những trao đổi đấu đá giữa tổng thống và các phóng viên. Jason Miller, cựu viên chức vận động của Trump và là một người bảo thủ, nói rằng tổng thống không cần có mặt trong mọi buổi họp báo.
Cho tới hôm nay, 15 tháng 4-2020, đại dịch coronavirus đã khiến trên 2 triệu người bị lây nhiễm trên toàn thế giới. Theo thống kê của Coronavirus Resource Center tại Đại học Johns Hopkins, con số lúc 12 giờ trưa hôm nay là 2,023,663 người. Số người đã thiệt mạng là 132,276.
Báo chí đảng Cộng sản Việt Nam đang “có nguy cơ bị truyền thông xã hội chi phối, lấn át, gây ra nhiều tác hại….”. Đó là thú nhận của Ban Bí thư Trung ương đảng ghi trong Chỉ thị số 43-CT/TW về tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với hoạt động của Hội Nhà báo Việt Nam trong tình hình mới, ban hành ngày 14/04/2020.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.