Hôm nay,  

Nghịch tử

28/03/202319:34:00(Xem: 6047)

nghichtu
30/4/1975, cộng sản xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Những tệ nạn xã hội lúc đó đều bị chính quyền mới quy chụp là “ tàn dư Mỹ Nguỵ”. Gần nửa thế kỷ trôi qua từ ngày “giải phóng miền Nam”, các tệ nạn không chỉ ở ngoài xã hội, mà còn len lỏi vào những mái gia đình. Trách nhiệm lúc này thuộc về ai? Và sẽ mang tên gọi là gì?

 

Tất cả câu chuyện dưới đây là có thật, rất thật, mà BC góp nhặt và ghi lại. Chắc chắn, những câu chuyện này không thể phản ảnh hết nỗi đau của người trong cuộc, mà chỉ là một khía cạnh nào thôi. Chừng ấy cũng đủ nhói lòng…

 

Câu chuyện thứ nhất

 

Khi ông vừa loay hoay đổ xong muỗng thuốc cho bà, thì vợ chồng thằng Sáu đến. Hà, vợ thằng Sáu đặt túi trái cây lên bàn, đon đả:

 

– Chúng con có mấy trái cam biếu ba má ăn lấy thảo.

 

Ông khoát tay:

 

– Đến thăm ba má là được rồi. Bày vẽ làm gì.

 

– Má sao rồi, ba?

 

Ông nắm bàn tay gầy trơ của bà:

 

– Má con yếu lắm.

 

Câu nói của ông như rơi vào khoảng không. Vợ chồng thằng Sáu cứ nháy nhó nhau, rồi nhìn ông. 

Cảm nhận có điều bất thường, ông lên tiếng:

 

– Tụi con có chuyện gì mà đến trễ quá vậy? 

 

Thằng Sáu ngập ngừng:

 

– Con được cơ quan đề cử đi Mỹ khảo sát thị trường. Nhưng con đi phỏng vấn thì bị từ chối…

 

– Sao họ lại từ chối con?

 

Hà chen vào:

 

– Dạ, họ cần tài sản thế chấp, để bảo đảm anh Sáu không trốn ở lại. Mà anh Sáu không có. Vậy nên họ không chịu.

 

Sáu đi thẳng vào vấn đề:

 

– Con muốn xin ba má sang tên nhà này cho con để đáp ứng yêu cầu của họ. Xong chuyện rồi con sẽ làm thủ tục hoàn trả nhà cho ba má liền.

 

– Để bữa nào má đỡ đỡ một chút, ba sẽ nói với má.

 

Hà khẩn khoản:

 

– Không đợi được đâu ba. Phải làm gấp mới được.

 

Sáu thuyết phục:

 

– Tụi con sẽ mướn xe 16 chỗ, rộng rãi đủ cho má nằm. Ba má chỉ cần có mặt ở Phòng Công chứng thôi, mọi việc dịch vụ người ta lo hết.

 

Ông buồn bã nhìn bà thiêm thiếp trên giường:

 

– Con cứ sắp đặt mọi việc đi. Ba má lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ con cái thôi.

 

Sáu hớn hở kéo tay vợ đứng lên:

 

– Vậy sáng mai con cho xe đón ba má đi. Giờ vợ chồng con về cho ba má nghỉ ngơi nghe.

 

Nước luôn đổ từ trên cao xuống. Lòng cha mẹ thương con như biển trời và không đòi hỏi sự báo đáp của con cái. Ông vẫn biết vậy. Nhưng ông không biết cái gật đầu của ông ngày ấy là một quyết định sai lầm, mà ông phải trả giá bằng những giọt nước mắt nuốt ngược vào lòng trong suốt quãng đời còn lại. Bệnh bà ngày càng trở nặng. Và như ngọn đèn dầu cạn kiệt, bà trút hơi thở cuối cùng.  Trên chuyến đò đưa linh cữu bà về quê, ông lặng lẽ ngồi nhìn ảnh bà, rồi nhìn những giề lục bình dập dềnh trôi theo sóng nước. Mới ngày nào, cũng trên dòng sông này, ông đã gặp bà. Thời gian đã trôi quá nhanh. Bao nhiêu năm rồi. Để bây giờ trở lại đây, chỉ còn một mình ông bên áo quan bà. Ông vuốt ve bức ảnh bà bằng những ngón tay run rẩy. Trái tim già nua của ông quặn lên khi nghĩ đến ngày mai, trên con đò ngược dòng, ông sẽ cô độc về lại ngôi nhà hiu quạnh. Còn bà sẽ ở lại mãi mãi góc quê này.

 

Cơn bệnh ung thư của ông đã vào giai đoạn cuối. Bác sĩ chỉ cắt bỏ bàng quang mà không thực hiện tái tạo, vì sức khỏe ông không đủ chịu đựng thêm một phẫu thuật nào nữa. Ông đành phải mang hai túi nước tiểu được nối vào hai ống bên người.

 

Sáu không đậu phỏng vấn, cho dù đã được ông bà sang tên nhà và có tài sản thế chấp. Nhân viên đại sứ Mỹ rất sáng suốt. Họ đặt nghi vấn khi thấy ngày sang nhượng tài sản và ngày tái phỏng vấn rất sát sao. Hồ sơ của Sáu một lần nữa bị bác, vì nơi đây không chấp nhận sự gian dối. Nhưng nó không làm thủ tục hoàn trả nhà cho ông bà và ông cũng không còn tâm trí nào nhớ ra việc đó.

 

Rồi một ngày, Sáu đến nhà, ngang nhiên bảo:

 

– Ba lo kiếm chỗ nào dọn ra, trả lại nhà này cho con.

 

– Mày ăn nói với ba kiểu gì vậy hả? Chị Hai lớn tiếng mắng nó.

 

Sáu trợn mắt lớn tiếng không kém:

 

– Cả bà nữa, cũng dọn đi luôn với ổng. Giấy tờ nhà đứng tên tôi đó.

 

Ông giận run người, ly nước cầm trên tay rớt xuống nghe một tiếng “choang”:

 

– Con xin ba sang tên nhà giúp con đi phỏng vấn. Mà… mà bây giờ con nói nhà của con là… là sao?

 

Sáu đập bàn cái rầm:

 

– Nhà này mang tên tui là của tui. Ông có ngon thì kiện đi, xem ai thua cho biết.

 

Thằng con bỏ đi rồi mà ông vẫn còn ngồi thảng thốt. 

 

Ông có ngon thì kiện đi…”

“Nhà này mang tên tui là của tui…”

 

Những câu nói hằn học như những nhát búa bổ vào đầu ông. Ông nghe đầu mình nhức nhối như muốn vỡ tung ra. Ngước nhìn bức ảnh bà đặt ở đầu giường, ông rưng rưng hỏi:

 

– Chuyện gì đã xảy ra vậy bà? Là vợ chồng mình đã sai ở chỗ nào để ra nông nỗi này, hả bà?

 

Hình như bà đang lắc đầu buồn bã. Ừ, bà cũng có biết gì đâu. Ngày ra công chứng, bà ngồi thiêm thiếp trên xe lăn. Người của dịch vụ cầm lấy ngón tay bà ấn vào hộp mực, rồi lăn ngón tay bà lên giấy. Công việc của thằng con quan trọng hơn sức khỏe của mẹ nó. Nhưng ông bà không chấp nhất gì đâu, miễn là giúp được cho con. 

 

Mà, cuối cùng sao lại thế này…

 

Trát toà án gửi đến. Ông quay cuồng trong những diễn biến dồn đập. Những người quen đã giúp ông tìm được một luật sư tốt. Thương cảm cho hoàn cảnh của ông, luật sư bào chữa miễn phí. Hàng xóm phường 4 quận 5 TP.HCM biết chuyện, xót xa viết bản kiến nghị cho ông kèm vào hồ sơ. Nhưng luật pháp dựa trên chứng hơn cung, nhất là khi bộ sậu thẩm phán đã được thằng Sáu lót tay kha khá. Vậy nên toà phán quyết ông thua trắng cũng là tất nhiên. 

 

Luật sư đến bên ông an ủi:

 

– Thôi bác đừng buồn. Khi nhận vụ kiện này, cháu đã sớm biết trước là khó mà thắng được, khi bác không có gì trong tay, mà hệ thống toà án và luật pháp mình không vận hành theo cán cân công lý.

 

Con Hai dìu ông ngồi xuống băng đá trước toà án nhân dân thành phố, chờ thằng Bảy gọi xe taxi đưa ông về. Gia đình thằng Sáu với vợ và hai con nó chạy xe gắn máy ngang qua chỗ ông, cười nói hân hoan rổn rảng, phớt lờ như không có sự tồn tại của ông. Ông nhìn trân trân về phía trước. Là con và cháu ông đó sao. Đứa con ông bà đã sinh và nuôi nấng đến khôn lớn, dạy cho nó nghề điện của ông, rồi dựng vợ gả chồng. Hai đứa cháu ngày nào đã quấn quýt bên ông bà, những lúc bệnh hoạn ba mẹ nó lại ẵm đến nhờ ông bà trông coi hộ. Chúng nó được nuôi dưỡng từ gia đình, nhưng lại được xã hội này dạy dỗ thành những con người không nguồn cội. Hình như đã xa lắm rồi cái thời “công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy “.

 

Mây đen giăng kín cả bầu trời.  Mưa bắt đầu rơi và nặng hạt dần. Gió thổi mạnh cuốn theo những chiếc lá úa lìa cành bay vờn lặng lẽ trong cuối chiều hiu hắt.

 

“Vì chủ nghĩa nhân đạo của đảng và nhà nước ta”, thẩm phán quyết định thằng con sẽ hỗ trợ ít tiền cho ông rời nhà, sau khi “trao trả” căn nhà mà ông đã mất công sức cả đời gầy dựng cho gia đình thân yêu của mình.

 

Căn nhà đó, chính tay ông và bà chọn từng mẫu gạch. Gạch lót sàn nhà có vân xanh trắng như mây. Gạch men ốp tường phòng tắm màu trắng xen kẽ vài viên hồng,  vàng, xanh cho lũ con vui mắt.  Căn nhà đó, để đủ tiền hoàn thiện, ông đã nhận thêm nhiều công trình, làm việc không biết ngơi nghỉ đến nỗi bị lao lực và ho ra máu. Căn nhà đó, cuối ngày làm việc trở về, ông đã nhìn đám con đùa vui chạy nhảy tung tăng từ phòng này sang phòng khác,mà quên cả mệt nhọc. Căn nhà đó, đêm cuối cùng trước khi rời đi, ông đã thức trắng, chong mắt soi từng góc cạnh, miết tay trên từng cánh cửa, chấn song. Ông chập chững bước thấp bước cao lên xuống từng bậc thang nghe lòng mình đau như bị cắt muôn ngàn mảnh vụn. Dù đèn tắt hết, trong bóng tối ông vẫn hình dung rõ khung cảnh, màu sắc, cấu trúc của từng phòng. Như kẻ mộng du, ông loanh quanh ngôi nhà mình suốt đêm và rã rời buông mình xuống giường khi bình minh ló dạng. Trái tim ông đập thình thịch, thình thịch trong lồng ngực. Lập cập, ông ngồi dậy, khoác áo lạnh, run run với tay cầm lấy di ảnh bà và cây gậy, lê từng bước chân nặng nề ra cửa, không một lần nhìn lại. Ông cố ghìm lòng không khóc mà mắt cứ nhòe đi. 

 

Con Hai chạy theo nắm lấy tay ông. Hai cha con lủi thủi rời ngôi nhà thân yêu. Cuối cuộc đời, ông làm kẻ không nhà. Sau lưng họ, có tiếng thằng Sáu đóng sầm cửa lại.

 

*

 

Câu chuyện thứ hai

 

Bà sinh ra trong gia đình lao động. Nhà nghèo lắm, cái ăn cái mặc còn phải bôn ba, lấy đâu tiền mà ăn học như người ta. Rồi bà lập gia đình. Chồng bà cũng nghèo xơ nghèo xác. Đúng nghĩa “một mái nhà tranh, hai quả tim vàng”. Được cái hai vợ chông cần cù chịu khó, nên cũng tích cóp mua miếng đất ở ngoại thành cất nhà. Ngày đó, vùng ven đô còn hoang sơ lắm, nên đất đai cũng rẻ. Năm đứa con lần lượt ra đời, có chỗ ăn, chỗ trú mưa trú nắng, được đến trường học, không mù chữ như vợ chồng bà. Cuộc sống tuy không giàu có, nhưng với ông bà, đã là hạnh phúc lắm. 

 

Con cái lần lượt lấy vợ lấy chồng ra riêng. Khi ông mất rồi, một mình bà lủi thủi trong căn nhà vắng. Không đứa nào lên tiếng đem mẹ về phụng dưỡng. Cũng không đứa nào để tâm coi mẹ già sống thế nào. Cũng hơi chạnh lòng một chút, nhưng quen tự lập từ nhỏ, bà không nhờ vả đứa nào. Bà ngăn phòng cho mướn, kiếm đồng ra đồng vào và để có người bầu bạn.

 

Rồi một ngày, đứa con gái lớn tên Hà bị vỡ nợ, dẫn chồng và 10 đứa con lúc nhúc, trở về xin bà cho tá túc. Ừ, thì con bà mà. Nó đã sa cơ lỡ vận, thì bà giúp thôi. Lòng nào đuổi nó ra đường. Ở được một thời gian, Hà ngỏ ý với bà:

 

– Má à, con định kiếm việc gì làm ăn, như là bỏ mối hàng chợ chẳng hạn, để có chút tiền nuôi tụi nhỏ.

 

Bà vừa đấm đấm tấm lưng còng vừa nói:

 

– Ừ, liệu mà kiếm cái gì làm đi con. Thấy vợ chồng bây chẳng có công ăn việc làm gì, má cũng rầu lắm.

 

– Mà ngặt nỗi, muốn mua bán gì thì cũng phải có chút vốn. Hà ngập ngừng.

 

– Con nhờ má đứng tên thế chấp vay giùm con 50 triệu nghe má. Giúp con lần này nghe má.

 

Bà chép miệng. Nghĩ cũng tội. Không giúp nó vay thì tiền đâu nó có mà làm ăn nuôi con nuôi cái. 

 

– Má là má vì đám cháu ngoại. Chớ như thằng chồng mày thì má bỏ mặc cho tụi bây chết đói. Ai đời đã nghèo mà chẳng chịu thương chịu khó chút nào hết.

 

Hà mừng rỡ:

 

– Vậy là má chịu rồi nghe má.

 

Hà đưa bà tới phòng công chứng làm thủ tục. Bà không biết chữ, và phòng công chứng cũng không đọc lại nội dung trước khi đưa cho bà ký.  Tin con, bà vẫn đinh ninh là bà đang làm giấy thế chấp vay tiền cho nó. Nên khi lăn tay và đặt bút xuống ký tên, bà vô tình không biết mình đã chính thức trao hết tài sản cho con gái.

 

Kể từ đó, Hà thay đổi hoàn toàn thái độ. Những khi có gì trái ý, Hà mắng chửi bà thậm tệ. Thấy con gái ngày càng quá quắt, bà giận đòi đuổi nó ra khỏi nhà. Lúc ấy, Hà trắng trợn lật bài ngửa với mẹ:

 

– Nhà này sang tên tui rồi. Bà mới là người phải đi đó, bà già. Không tin hả? Bà cứ lên phường mà hỏi.

 

Tức mình, bà lớn tiếng:

 

– Được rồi. Để tao lên ủy ban, xong rồi về nói chuyện với mày.

 

Lúc ra đến ủy ban nhân dân Phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân, bà mới ngã ngửa, hóa ra hôm nọ không phải bà ký tên vay nợ cho con, mà là ký tên chuyển nhượng nhà cho nó. Bà bủn rủn tay chân, một mực nói mình bị con lừa, chứ không hề có ý định đó. Nhưng giấy trắng mực đen rõ ràng, làm sao thay đổi được. Bà mang nỗi ấm ức trong lòng, rồi nghĩ đi nghĩ lại, dù sao nó cũng là con gái bà. Nhà mang tên con hay tên mẹ thì cũng vậy thôi. Có phải người ngoài đâu, cũng ruột rà máu mủ thôi mà.

 

Từng tuổi này, bà vẫn không hiểu. Mà, làm sao một người chất phác như bà bà hiểu được xã hội nhiễu nhương này, rằng cái gì của cha mẹ đều là của con cái; nhưng cái gì của con cái thì chưa chắc là của cha mẹ. 

 

Mỗi lần bực mình, Hà đều mắng chửi và đuổi mẹ đi. Trong một lần tranh cãi với con, bà giận dỗi bỏ nhà đi mấy hôm. Bà tưởng rằng khi trở về, con gái sẽ hối hận mà bớt lời với mẹ, không dám hắt hủi mẹ nữa. Nhưng nào ngờ đâu, vừa thấy mặt bà, Hà đã chỉ tay đuổi thẳng:

 

– Đi luôn đi cho rảnh nợ. Còn vác mặt về đây làm gì nữa, hả!

 

Hai ba ngày lang thang ngoài đường, sống vất va vất vưởng như kẻ bụi đời. Giờ về nhà mình, bị chính con mình đối xử như thế, bà đau lòng và uất ức lắm. Cái giận làm bà mất khôn. Đợi mọi người ngủ trưa, bà ra cây xăng mua một bình xăng về, tưới lên xe máy, bật lửa đốt, rồi bỏ đi. Không được học hành tử tế, cả đời chỉ biết tần tảo, làm sao bà hiểu được hành động nông nổi đó là vi phạm luật pháp.

 

Bà đi bán vé số dạo để sinh sống, ăn bờ, ngủ bụi, như kẻ tứ cố vô thân. Đêm đến, bà tìm mái hiên nào đó làm chỗ trú. Những lúc mưa dầm, bà ngồi nép vào một góc, người ướt nhèm nhẹp, hai hàm răng chỉ còn trơ lợi, đánh vào nhau cầm cập. 

 

May mà sau đó, có người biết hoàn cảnh của bà, thương hại cho bà che tấm bạt trước  sân nhà họ làm nơi tạm trú và cho bà dùng chung nguồn nước. Trong “nhà” của bà chỉ chỏng chơ một cái võng, một túi ni lông treo đựng vài bộ quần áo cũ, một túi khác đựng nồi và chén đũa. Tất cả nhìn nhếch nhác đến thảm thương.

 

Dù căn nhà không bị thiệt hại nhiều vì đám cháy được kịp thời dập tắt, không lan sang hàng xóm, nhưng sự việc vẫn bị quy án và chuyển sang phòng cảnh sát truy nã tội phạm của công an thành phố. Tổ trinh sát đến nhà các người con khác để tìm bà, nhưng bà không ở với họ. Do hành tung của bà bất định, lại không có bà con thân thuộc, nên phải mất nhiều ngày họ mới lần đến nơi bà trú ẩn.

 

Hai trinh sát đến tiếp cận bà. Bà vui vẻ theo họ lên xe về đồn vì tin tưởng chính quyền sẽ làm sáng tỏ sự oan khuất của bà, không chút nghi ngờ gì. Nhưng đến nơi, bà mới biết mình là tội phạm bị truy nã. Bà gào khóc và lao vào đánh người trinh sát bằng đôi tay yếu ớt vì quá uất ức:

 

– Con tui nó cướp nhà tui, sao các chú không bắt, mà bắt tui? Sao mà ác nhơn sát đức quá vậy hả trời?

 

Phiên toà TP. HCM hôm đó, là một phiên toà đặc biệt. Vì nhìn thoáng qua, người ta chỉ thấy có bồi thẩm đoàn và công an. Hàng ghế thân nhân bỏ trống. Năm đứa con của bị cáo không đứa nào có mặt. Và bà già  tên Nga đó, nhỏ thó, gầy trơ, gương mặt khắc khổ, ngồi lọt thỏm tội nghiệp trong chiếc ghế bị cáo. Lẻ loi giữa những người đại diện cho luật pháp, cầm cân công lý, bà thảng nghe tiếng được tiếng mất  những lời phán quyết cho mình. Hội đồng xét xử nhận định:

 

– Bị cáo đã già yếu, hành vi  đốt nhà cũng xuất phát từ lỗi của bị hại (là con gái của bà).  Do bên bị hại đã bãi nại, nên sẽ được giảm nhẹ một phần hình phạt.

 

Toà tuyên xử bà hai năm tù, cho hưởng án treo, tội danh Huỷ hoại tài sản công dân.

 

Nghe toà tuyên án, bà lặng người đi một lúc. Từ hai hốc mắt già nua, dần dần tuôn chảy những dòng nước mắt xót xa. Luật pháp không đứng về phía bà. Bây giờ bà là tội phạm, không nhà cửa. Con gái bạc đãi, con trai không đoái hoài. Bà sẽ đi về đâu những ngày cuối cuộc đời này…

 

Chẳng ai biết bà lưu lạc nơi nào. Ai mà để ý một bà già lụm cụm bán vé số giữa biển người tấp nập. Nhiều lúc nép bên hiên nhà người ta trú cơn mưa tầm tã, bàn tay gầy nhăn nheo run rẩy vuốt khuôn mặt ướt đầm, không biết vì mưa hay vì nước mắt, bà chạnh lòng nghĩ đến những đứa con. Làm sao không thương không nhớ, khi bà đã rứt ruột sinh ra và chăm nuôi từng đứa, từ lúc chúng lọt lòng cho đến lúc lớn khôn. Còn 5 đứa nó, chẳng lẽ chúng không thương không nhớ bà sao, mà đành đoạn bỏ mặc bà bơ vơ giữa chợ đời lúc ngày tàn sức yếu. Hay chúng đã quên mất bà rồi, người mà chúng đã từng gọi hai tiếng: Má ơi!


*

Câu chuyện thứ ba

 

Ai cũng muốn cuối đời được con cháu yêu thương chăm sóc, nhưng cụ Ngà thì không may mắn như vậy. Cụ có 6 người con (3 người bị bệnh mất). Phước là thằng con thứ của cụ. Hắn quen thói lười biếng, chỉ thích ăn chơi, nhậu nhẹt, nên khi mẹ bị tai biến, hắn liền thừa cơ giành quyền chăm sóc cụ, với điều kiện là chị em hắn phải trả tiền công cho hắn. Cha đã mất, chỉ còn mỗi mình mẹ. Chị em Phước phải đi làm ăn xa. Chẳng lẽ để mặc người mẹ già bệnh hoạn? Họ đành chấp nhận đòi hỏi của hắn, và chi trả 4 triệu đồng mỗi tháng để hắn nuôi dưỡng mẹ.

 

Trước đây, khi cụ Ngà còn đi lại được thì vợ chồng hắn chỉ nấu cơm cho cụ ăn hằng ngày. Nhưng gần một năm rồi, cụ bị liệt, nằm một chỗ cần có người lo việc vệ sinh cá nhân, thì Phước thường xuyên đánh đập, mắng chửi mẹ. Thỉnh thoảng 2 người con của cụ về thăm, thấy những vết bầm trên người cụ, hỏi lý do, Phước đều trả lời do cụ bị té. Để yên cửa yên nhà, cụ cũng đành xuôi theo lời Phước.

 

Chiều nay, Phước đi ăn đám giỗ trong xóm. Hắn nhậu đến quắt cần câu, rồi loạng choạng lên xe phóng về nhà. Đường đất gập ghềnh, mấy lần hắn xuýt đâm xuống mương. Phúc mười đời, cuối cùng hắn cũng về đến nhà an toàn. Thấy hắn chân nam đá chân chiêu bước vô, cụ Ngà đã rúm ró người. Trời ơi, nó lại say rượu. Dù nhận tiền cấp dưỡng của chị em đều đều, nhưng hắn vẫn thường xuyên coi mẹ là gánh nặng và đánh chửi cụ, nhất là những lúc uống rượu say.

 

Thật may, lần này Phước quá xỉn nên không lè nhè chửi bới, kiếm cớ này, viện cớ nọ mà đánh đập mẹ như mọi lần. Hắn buông người xuống giường, nằm vắt vẻo và ngủ liền một mạch. Tiếng ngáy hắn vang rền rỉ trong ngôi nhà vắng lặng. Trời mờ mờ tối. Hiền, vợ Phước ngoài vườn bước vào. Tay ôm rổ rau mồng tơi vừa hái, tay kia chị với bật đèn. Một mùi hôi thối ập lên mũi chị. Chị la lớn:

 

– Má lại làm bậy nữa rồi. Sao mà khổ quá vậy trời.

 

Chị quăng rổ rau, kéo cụ ngồi dậy. Bà cụ nhỏ bé, gầy nhom, nhưng vì không cử động được, nên chị loay hoay vật vã với cụ một cách khó khăn. Quay sang chồng, chị hét lên:

 

– Ông làm ơn dậy phụ tui một tay đi. Ăn với nhậu suốt ngày. Tui mắc nợ nhà này mấy kiếp mà.

Tiếng la hét cằn nhằn của vợ đánh thức Phước. Hắn càu nhàu bật dậy, lôi mẹ xềnh xệch vào nhà tắm. Vừa lôi, hắn vừa chửi không tiếc lời:

 

– Đồ ăn hại. Đồ khốn nạn. Muốn ngủ một chút mà cũng không yên. Bà muốn chết tui cho bà chết nè.

 

Ánh mắt cụ Ngà nhìn hắn van vỉ, như muốn nói, Con ơi má nào muốn vậy đâu. Nếu má khỏe mạnh, má sẽ không làm phiền con đâu. Tha cho má đi, Phước ơi ! Má lạy con mà, Phước ơi !

 

Thằng con bất hiếu có sá gì ánh mắt của bà mẹ tội nghiệp đó. Hắn giội nước liên tục lên đầu, lên người mẹ. Ngộp thở, cụ Ngà quơ quơ tay, cố chống đỡ một cách vô vọng. Hắn banh miệng, định đổ nước vào cho mẹ súc miệng. Nhưng cái lạnh làm cụ Ngà run lẩy bẩy, hàm cứng lại. Bực mình, hắn tát mẹ tới tấp:

 

– Lì hả? Bà dám lì lợm hả?

 

Cơn giận lẫn hơi men bốc lên. Hắn bóp miệng, thọc mạnh cây đũa vào họng mẹ. Máu từ miệng cụ trào ra. Hiền hoảng hốt giữ tay chồng lại:

 

– Máu chảy kìa. Ông thôi đi.

 

Gã chồng không những không dừng lại, mà còn quay sang đánh vợ một cách vũ phu:

 

– Dám cản tao hả. Cho mày cản nè.

 

Hiền giằng khỏi tay chồng, bỏ chạy ra ngoài.

 

Phước bực tức chửi theo:

 

– Khôn hồn thì xéo luôn đi. Để tao mà bắt được là mày chết với tao.

 

Nhìn thấy cụ Ngà nằm sóng soài trên vũng máu dưới sàn nhà ẩm ướt, hắn khom người, nắm đầu mẹ đập vào tường một cách không thương tiếc. Sẵn chân, hắn đá vào bộ ngực còm cõi của mẹ, hằn học:

 

– Nguồn cơn gì ở cái nhà này đều do bà hết. Đồ chết tiệt. Chết đi cho rảnh nợ.

 

Chẳng màng đem mẹ lên giường nằm. Cũng chẳng màng xem mẹ thế nào, hắn bỏ lên nhà, thản nhiên ngồi uống trà, ăn miếng bánh cho giã rượu. 

 

Mà, bây giờ cụ Ngà có cần gì đâu chứ. Cảm giác đau đớn vì những cú đánh đấm dã man, cảm giác nhói buốt tét da tét thịt khi chiếc đũa thọc sâu vào cổ họng, cảm giác nứt toang đầu loang lỗ  máu, đã mãi mãi dừng lại cùng một tiếng “hực” như tiếng nấc cuối cùng của cuộc đời người mẹ bất hạnh. Trong mơ hồ, cụ nghe tiếng thầm thì nghèn nghẹn của ông bên tai: “Bà ơi, bà đau lắm phải không?”  Cụ muốn nói với ông, rằng mình đau lắm. Đau vạn lần trong tim. Cái đau này vẫn còn mãi dù hồn cụ đã lìa khỏi xác. Cái đau còn đeo dai dẳng, quyện trong tiếng gió ru hời khắc khoải khôn nguôi.

 

Ông Trần Tiến Đạt, Chánh văn phòng công an tỉnh Đồng Nai cho biết:

 

“Sau khi nắm bắt được thông tin sự việc, cơ quan công an huyện Nhơn Trạch đã xuống bảo vệ hiện trường, đồng thời khám nghiệm tử thi. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân có nhiều thương tích ở người do bị đánh đập, dẫn đến bầm tím. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của cụ Ngà là xuất huyết não, do bị đánh khá mạnh ở trên đầu. Dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi và lời khai của các nhân chứng, công an đã có đủ chứng cớ bắt con trai của cụ Ngà, là đối tượng Lê văn Phước”. 

 

Lời kết:

 

2015, lần đầu tiên BC và con về lại VN, sau bao nhiêu năm xa xứ. Mọi việc thay đổi đến ngỡ ngàng. Trên đường trở lại Mỹ, con gái đã nói với BC: “ Cảm ơn mẹ đã không chọn sống ở VN, mà đưa chúng con sang Mỹ”. Vâng, BC cũng xin cảm ơn đất nước Mỹ đã chấp nhận, cưu mang gia đình BC và những người Việt lưu vong, để chúng tôi có được cuộc đời tự do và hạnh phúc.

 

– Biển Cát

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dân Biểu Liên Bang Hoa Kỳ Alan Lowenthal (CA-47) ngày hôm nay đã đệ trình Nghị Quyết Hạ Viện ghi nhận biến cố lịch sử quan trọng và tưởng niệm 45 năm ngày Sài Gòn thất thủ và sự sập đổ bi thảm của Việt Nam Cộng Hòa. Vào ngày 30 tháng 4, năm 1975, Sài Gòn, thủ đô Việt Nam Cộng Hòa đã bị lực lượng Cộng sản xâm chiếm trong Tháng Tư Đen và Sài Gòn đã bị thất thủ. Mỗi năm biến cố trọng đại này được các cộng đồng người Mỹ gốc Việt khắp Hoa Kỳ tổ chức tưởng niệm.
Nhân dịp lần thứ 45 tưởng niệm biến cố Tháng Tư Đen, Dân Biểu Liên Bang Harley Rouda (Địa Hạt 48) đã gởi thông điệp đến với cộng đồng Người Mỹ gốc Việt tại Quận Cam: Trong thông điệp này, Dân Biểu Rouda cũng nhắc đến những người trong cộng đồng chúng ta mà ông vừa vinh danh: Tướng Lê Minh Đảo, nhạc sĩ Trúc Hồ, Bác Sĩ Phạm Đỗ Thiên Hương.
Tuần này sẽ đánh dấu nhiều mốc ngoặc mới trong đại dịch vi khuẩn corona khi các trường hợp bị lây nhiễm tại Hoa Kỳ đã hơn 1 triệu, ngày càng có nhiều cơ sở kinh doanh tái mở cửa và một số nhân viên y tế địa phương bắt đầu thử nghiệm kháng thể cho công chúng, theo bản tin của CNN cho biết hôm Thứ Hai, 27 tháng 4 năm 2020. Tính tới Thứ Hai, Hoa Kỳ đã có 1,008,571 trường hợp bị lây, với 56,521 người thiệt mạng.
3 videos ngắn cho thấy “hiện tượng xuất hiện trong không gian không xác định” đã được công bố bởi Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ. Các video, đã được phổ biến trước đây bởi một công ty tư nhân, cho thấy cái gì đó trông giống các vật bay không xác định di chuyển nhanh trong khi được thu hình bởi các máy thu hồng ngoại tuyến, theo CNN tường trình cho biết. 2 trong 3 video, các quân nhân có thể nghe được sự phản ứng các vật bay nhanh như thế nào. Một giọng nói cho thấy nó có thể là một chiếc robot.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tối nay 22 Tháng Tư, chính quyền Trump đã ban hành một Sắc lệnh mở rộng những hạn chế về nhập cư trong một nỗ lực rộng lớn để tiếp tục chương trình bài ngoại nhằm đánh lạc hướng người Mỹ về thất bại của chính họ qua các giải pháp thích ứng với đại dịch coronavirus. Sắc lệnh này được xây dựng trên một số chính sách chống người nhập cư do chính quyền đưa ra trong vài năm qua đóng cửa gần như tất cả các con đường hợp pháp để nhập cư.
Bắt đầu từ sau giữa tháng Ba 2020, hầu hết các doanh nghiệp không thiết yếu trên khắp Hoa Kỳ đều đã lần lượt được lệnh phải đóng cửa để ngân chận sự lây lan của Coronavirus, trong đó có hàng chục ngàn tiệm Nail của người gốc Việt. Vì buộc phải đóng cửa một cách bất ngờ và cũng bởi chưa đến ngày trả lương theo định kỳ, nhiều chủ tiệm Nail đã không kịp thanh toán cho nhân viên khoản tiền lương của những ngày đã làm việc từ sau lần lãnh lương trước đó cho đến ngày ngưng làm việc vì Coronavirus. Ngoài ra, vì nghĩ rằng sẽ không bị buộc phải đóng cửa quá lâu, nhiều chủ tiệm Nail dự tính sẽ trả đủ tiền lương ngay khi nhân viên trở lại làm việc. Tuy nhiên, rất ít chủ doanh nghiệp hiểu rằng không thanh toán tiền lương theo đúng quy định cho nhân viên sau khi nghỉ việc, sẽ là nguyên nhân dẫn đến vô số rắc rối về pháp lý.
Những người có khuynh hướng cực đoan trong chính kiến, dù hữu khuynh hay tả khuynh, đều có những đặc điểm giống nhau và rất khác người ôn hoà. Bài viết này tóm lược một nghiên cứu tâm lý học đăng trên Sage Journals tháng Giêng 2019. Hy vọng nó sẽ giúp ta hiểu thêm về hiện tượng tâm lý chính trị cực đoan để tránh bị khích động, đồng thời giúp ta tìm ra cách hoá giải. Xin lưu ý “hữu khuynh”và “tả khuynh” trong bài được dùng theo định nghĩa thông thường và hoàn toàn không hàm ý tốt hay xấu. Trong chính trị học, cộng đồng con người thường được chia làm ba nhóm: cấp tiến (liberal), trung hoà (moderate) và bảo thủ (conservative). Sự phân cách này phần lớn xuất phát một cách tự nhiên, nhưng nó cũng có thể được nhào nặn thêm bởi giáo dục, truyền thống, truyền thông, xã hội v.v.
nhà báo kỳ cựu Don Oberdorfer trên tờ Washington Post ngày 3/3/1987 nhấn mạnh lời tuyên bố của trưởng đoàn IRAC: “Chúng tôi (người tị nạn) vẫn bị coi là một vấn đề cần giải quyết. Nay chúng tôi nhất định sẽ góp phần vào giải pháp.”
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Chết phải là một chuyến du lịch tuyệt vời vì chưa có một ai đã trở về!(“La mort doit être un beau voyage puisque personne n'en est revenue”). Thông thường trong những dịp Tết, người đời thường chúc tụng lẫn nhau sống thọ đến trăm tuổi. Không phải ai muốn chết lúc nào là chết được đâu. Phải tới số mới chết. Trời kêu ai nấy dạ mà Sống quá thọ có tốt, có cần thiết không? Không có ai nghĩ giống ai hết. Đặt câu hỏi như trên có thể làm nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đó là sự thật. Tuổi thọ (longévité) trong điều kiện sức khoẻ bình thường, không ngừng gia tăng thêm lên mãi tại các quốc gia kỹ nghệ giàu có... Sự gia tăng nầy thật ra phải được xem như là một sự kéo dài của tuổi trẻ (jeunesse) hơn là một sự kéo dài của…tuổi già (vieillesse). Tại sao chúng ta già? Tuổi thọ đến lúc nào sẽ dừng lại? Nhân loại đã đạt được đến mức nầy hay chưa?
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
Vào lúc 5:00 giờ chiều Chủ Nhật 26/04/2020, Hòa Thượng Thích Phước Tịnh đã có buổi nói chuyện trên mạng lần thứ hai với nhóm Phật tử Giớ Trẻ Mây Từ, với chủ đề những điều Phật tử nên làm trong mùa đại dịch COVID-19 đang tiếp tục hoành hành.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.