Hôm nay,  

Bilingual: The Clouds of Sorrow / Những Áng Mây Sầu

10/05/202323:44:00(Xem: 4445)

blank 

 

Những Áng Mây Sầu

 

Nghiêm Xuân Hồng

 

Gặp anh mấy lần trên đất này, lần nào anh cũng than phiền về sự buồn bã. Nhưng không cứ anh, tôi gặp nhiều người cũng thấy than phiền như vậy, và ngay chính tôi nhiều khi cũng thấy sự buồn bã thấm thía. Nó đôi khi ùn ùn kéo đến chẳng hiểu từ đâu, tương tự như một áng mây chiều, rồi bủa giăng đằng đặc.

 

Có lẽ thân phận của con người, của bọn mình là vậy, phải đối diện với những nỗi buồn phiền liên miên, những áng mây sầu gần như bất tuyệt. Có lẽ đó là một niềm khổ đau, nhưng cũng là một niềm vinh hạnh hy hữu của con người. Vì người là loại động vật gần như độc nhất được nếm mùi vị của buồn phiền. Và chắc rằng, các động vật khác không có nếm đâu, vì chúng không hề có nhớ tưởng đến quá khứ, cũng không hề dự tưởng đến tương lai.

 

Nhất là bọn mình lại là những kẻ lưu đầy lữ thứ, vừa lữ thứ lại vừa tóc bạc.

 

Có những nỗi buồn phiền nhè nhẹ, hầu như vô duyên cớ. Phải chăng là vì vắng bạn? Hay thiếu một khung cảnh quen thuộc, thiếu một chén rượu nồng, thiếu một nụ cười một ánh mắt một hình bóng để thân mến? Hay phải chăng là sự e ngại âm thầm trước một cuộc sống lạ hoắc?… Nhưng cũng có áng mây sầu của những kẻ thấy mình như những khách lữ hành lang thang trên con đường bất tận, và chợt thấy rằng con đường mình đi là một thứ đường đi không đến. Không những đường đi không đến mà chính là kẻ lữ hành đó cũng không thể hiểu mình là gì nữa, mình là ai, mình là thực hay mộng. Và sống làm gì đây?… Bởi vậy, những áng mây sầu qủy quái của tâm tưởng cứ ùn lên đằng đặc.

 

Tuy nhiên, không riêng gì bọn mình, mà trong những người đã đi qua mặt trái đất này, đã có nhiều kẻ bị ám ảnh bởi nỗi sầu lữ khách đó. Chỉ cần nhớ lại Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Ôn Như Hầu, Nguyễn Du:

 

Mây Tần khóa kín song the

Bụi hồng lẽo đẽo đi về chiêm bao

Hoặc Nhất Linh:

 

“Làm gì băn khoăn thế? Dù có núp mình trong cánh hoa, dù ẩn mình trong hạt bụi, thì nỗi băn khoăn vẫn còn nguyên vẹn…”

 

Hoặc nhớ lại mấy câu thơ tiền chiến:

 

Sao ở đâu mọc lên từ đáy giếng

Lạnh như hồn u tối vạn yêu ma?

Hồn của ai trú ẩn ở đâu ta

Ý của ai trào lên đáy óc?…

Ai bảo giùm: Ta có ta không?

 

Anh cũng có lần nói với tôi: “Khi tôi ngồi bồng bềnh trên biển cả, nhìn biển sâu thăm thẳm, tôi nghĩ nếu mình rớt xuống đáy, chắc là phải lơ lửng lâu lắm, rớt lâu lắm, rớt sâu đến mấy chục dặm mới được nằm ở đáy biển cả.”

 

Lời nói khiến tôi nghĩ đến nhu cầu điểm tựa của con người, của những kẻ lữ hành bất đắc dĩ.

 

Vì thân xác chúng ta nặng nề về phần cát bụi, nặng về đất, nên ngay khi rớt xuống biển, ta cũng chỉ thích nương về nơi một điểm tựa là nước hoặc hư không. Cái lòng muốn nương đó, nhà Phật gọi là Nghiệp.

 

Trên đường đi không đến của lữ khách bất đắc dĩ, thực ra ai cũng thầm mong kiếm một điểm tựa, một bến nước tạm dừng chân. Kiếm được thì thấy hồ hỡi, chưa kiếm được thì thấy âu sầu… Tùy theo tâm tưởng từng người, điểm tựa có thể muôn hình vạn trạng. Có người tìm điểm tựa nơi đồng đô la, ở quần áo đẹp, ở một chiếc xe hơi mới, ở một căn nhà, ở một chút danh vọng, ở vợ con, ở bạn bè, ở một tác phẩm. Có những kẻ rắc rối hơn, muốn tìm điểm tựa ở một tâm tư, một tâm tưởng: Cái vụ này nó vô hình, khó sờ mó, nhưng có vẻ bền bỉ hơn.

 

Có lẽ bọn mình thuộc loại lữ khách bất đắc dĩ và rắc rối. Nói đến đường đi không đến, lại nhớ đến những câu chuyện cổ xưa, cùng những nhân vật có vẻ huyền thoại. Nhớ đến Tôn Ngộ Không cùng ngài Thiện Tài đồng tử. Tôn Ngộ Không cũng đi hoài đi hủy trong bàn tay Phật Tổ Như Lai, nhưng cũng chẳng đi đến đâu, và cũng không thoát ra khỏi được bàn tay ấy. Còn ngài Thiện Tài đồng tử trong kinh Hoa Nghiêm, thì đi hoài đi hủy trong lỗ chân lông của Đức Phổ Hiền Bồ Tát và vẫn thấy những cảnh giới gần như vô tận, không biết đâu là ngần mé…

 

Tôn Ngộ Không là một nhân vật sáng tạo ra do một vị đạo sĩ Tầu, để tượng trưng cho cái Tâm biến hóa, nhưng sự mơ màng của tác giả cũng không đến nỗi sai lời kinh cho lắm. Còn ngài Thiện Tài là một vị Bồ Tát trong kinh, và theo chỗ tôi biết, thì kinh không có mảy may hư vọng…

 

Ngài Thiện Tài là một bậc đã đắc đạo khá cao rồi, nghĩa là tâm đã tương ưng với vô trụ, tương ưng với vật, có thể chuyển được vật rồi, có thể tùy ý tạo những “hóa thân” mà vẫn phải đi hòai đi hủy, loanh quanh lẩn quẩn chưa thoát được ra ngòai pháp giới. Nếu không có gì lạ, nếu chúng ta còn loanh quanh lẩn quẩn trong giòng đời, chưa thoát ra khỏi giòng đời cùng bàn tay của thần linh…

 

Có một thời tôi say mê lời nói của Trang Tử: “Châu này nằm ngủ, mộng thấy mình hóa bướm, nhởn nhơ bay lượn, tỉnh dậy lại thấy mình lù lù là Châu. Chợt nghĩ, không hiểu mình có phải là Châu nằm mộng thấy hóa thành bướm, hay chính mình là bướm nằm mộng thấy hóa thành Châu?”

 

Tôi say mê, vì đó chính là giấc mơ “hoá thân”, giấc mơ biến hóa vô cùng, giấc mơ tâm chuyển vật để tiêu dao du tại của một kẻ áo vải là Trang Châu.

 

Vào thời kỳ đó, tôi đôi khi cũng mơ tưởng muốn đánh một giấc ngủ cô miên để hoá thành bướm mộng, được tiêu diêu tự tại thì thực thích thú vô cùng.

 

Ngày nay, tôi đọc kinh Phật, thì thấy muốn dừng chân tại đó. Trên con đường đi không đến, muốn dừng chân lại nơi trang kinh huyền hoặc. Vì tất cả lời kinh cũng chẳng dậy gì khác, mà chỉ dạy cách thực hiện giấc mơ “hoá thân” đó đến chỗ tuyệt vời mà thôi, dạy cách làm thế nào để chuyển cái xác thân nặng nề u ám này thành một hóa thân tuyệt diệu. Và đồng thời cũng chỉ cách hóa giải tất cả những áng mây sầu.

 

Vì thế, nên nơi lữ thứ này, mỗi khi có áng mây sầu hiện đến, thì tôi lại giở mấy trang tôn-kinh-huyền-hoặc:

 

Trở giấc mình với bóng

Mây sầu dâng ngang mây

Khép cửa niệm kinh cũ

Mưa khi nào chẳng hay.

Chúc anh tìm được cái thú cô tịch trong cử chỉ nâng chén rượu và nhìn tuyết bay, và nghĩ rằng tâm tư của mình nhiều khi cũng bời bời như tuyết bay vậy.

   

Source:

https://thuvienhoasen.org/a17302/nhung-ang-may-sau

.

 ---- o ----

 

Bilingual: The Clouds of Sorrow / Những Áng Mây Sầu

 

 

Author: Nghiêm Xuân Hồng

Translated by Nguyên Giác

 

 

I met him several times in this county and each time he complained of sadness. But it's not just him; I've also met a lot of other people who feel the same way, and even I sometimes feel a creeping sense of sadness. It sometimes rushes in from nowhere, similar to an evening cloud, and then spreads.

  

Perhaps the human condition, ours is like that, to face constant sorrows, almost endless clouds of sadness. Perhaps it is a pain, but also a rare human honor. Because humans are almost the only animals that can taste sadness. And sure enough, the other animals don't taste it, because they have no memory of the past, and no anticipation of the future.

  

Particularly we are exiles, who have silver hair and are wandering exiles.

  

There are mild sorrows, almost without cause. Is it because of your absence? Or lack of a familiar scene, lack of a cup of strong wine, lack of a smile, an eye ray, a silhouette to love? Or is it a silent apprehension before a strange life? But there are also the melancholy clouds of those who see themselves as travelers wandering on an endless road, and suddenly find that their path has no goal to reach. Not only is the road without a destination but also that traveler can't understand what he is anymore, who he is, whether he is real or a dream. And what's the point of living? Therefore, the disturbed clouds of the mind keep gathering.

  

However, not only us but among those who have walked on this earth, there are many people who are haunted by that wandering sadness. Just remember to Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Ôn Như Hầu, and Nguyễn Du.

  

Clouds of Qin locked the song

The worldly dust carelessly flew into the dream.

  

Or Nhất Linh: "Why worry? Even if you hide in the petals, even if you hide in the dust, the anxiety is still intact..."

   

Or recalling some pre-war verses:

Where do the stars rise from the bottom of the well,

cold as the dark souls of thousands of demons?

Whose soul resides in me?

Whose thoughts come to the bottom of my mind?

Who could answer for me: Do I exist, or do I not?

   

He also once said to me, "When I was sitting on the surface of the water and scanning the depths, I imagined that if I were to fall to the bottom, I would take a very long time to drop and tumble to the bottom, traveling many kilometers in the process.”

 

His words made me think of people's need for support, of reluctant travelers.

  

Because our bodies are heavy on dust and heavy on the earth, even when we fall into the sea, we just like to rely on a fulcrum, which is water or space. The desire to rely on that, Buddhism called Karma.

  

On the way there is no destination for reluctant travelers, everyone is secretly looking for a fulcrum, a temporary stopover. When you earn, you feel happy, if you don't get it, you feel sad... Depending on each person's mind, the fulcrum can be in thousands of forms. Some people find support in the dollar, in nice clothes, in a new car, in a house, in a bit of fame, in a wife and children, in friends, or in a work of art. There are people with more trouble, who want to find support in something in mind: This case is invisible, hard to touch, but it seems more durable.

  

Maybe we're the reluctant and troublesome type of travelers. Speaking of a road without a destination, it reminds me of ancient stories and characters that seem legendary. I remember Tôn Ngộ Không and Thiện Tài Đồng Tử. Tôn Ngộ Không also walked forever in the hand of Gautama Buddha, but he did not go anywhere, and could not escape from that hand. As for Thiện Tài Đồng Tử in the Flower Adornment Sutra, he wanders around in the pores of Phổ Hiền Bodhisattva and still sees almost endless realms, not knowing where is the border.

  

Tôn Ngộ Không is a character created by a Chinese Taoist to symbolize the changing Mind, but the author's dreaminess is not so wrong with the sutras. And Thiện Tài is a Bodhisattva in the sutra, and as far as I know, the sutra has no false words...

  

Thiện Tài is a person who has attained enlightenment quite high already, that is, the mind has been associated with non-abiding and corresponding with things. He can transform things already, and can arbitrarily create "incarnations." But he's still wandered around forever, not being able to get out of the Dharma Realm. It is not strange, if we are still wandering around in the stream of life, and have not escaped from the stream of life in the sacred hand.

  

There was a time when I was fascinated by the words of Trang Tử: "This Châu is sleeping, dreaming that I have turned into a butterfly, floating around, waking up to find I am Châu. Suddenly, I wonder if I am Châu dreaming and turning into a butterfly, or am I a butterfly dreaming and turning into Châu?"

  

I am fascinated because it is the dream of "transforming," the dream of infinite transformation, the dream of a man in cheap clothes, Trang Châu.

  

At that time, I also sometimes dreamed that I wanted to go into a hypnotic sleep to turn into a dreaming butterfly, and it was very enjoyable to live freely.

   

Today, when I read Buddhist scriptures, I feel like stopping there. On the way to no destination, I want to stop at the pages of noble Buddhist scriptures. Because all the sutras don't teach anything else, but only teach how to fulfill that dream of "incarnation" to greatness, teach how to turn this heavy and gloomy body into a noble incarnation. And at the same time, the Buddhist scriptures show how to dissolve all the clouds of sorrow.

  

Therefore, in this place away from home, every time a cloud of sorrow appears, I turn and read some pages of noble Buddhist scriptures.

  

When I woke up in the shadows,

seeing the clouds of sadness rising,

I closed the door and recited the ancient sutras,

and didn't hear the rain outside.

 

I wished him to find solitude in the gesture of raising a glass of wine and watching the snow fly, and I guessed that his mind sometimes froze with the rain of snow outside.

 

   

  

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Washington -- Bộ Trưởng Quốc Phòng Mark Esper đang làm rung rinh Bạch Ốc sau khi nói hôm Thứ Tư, 3 tháng 6 rằng ông không ủng hộ sử dụng các quân đội để dập tắt các cuộc biểu tình quy mô lớn trên khắp Hoa Kỳ do cái chết của George Floyd và những lực lượng đó chỉ nên được sử dụng trong một vai trò thực thi pháp luật như là một phương sách cuối cùng, theo CNN cho biết. Esper lưu ý rằng "hiện tại chúng ta không ở một trong những tình huống đó," tránh xa mối đe dọa gần đây của Tổng Thống Donald Trump để triển khai quân đội nhằm thực thi trật tự.
Khủng hoảng sức khỏe tâm thần gây ra bởi COVID-19 đang leo thang nhanh chóng. Một bằng chứng cụ thể là khi so với một thăm dò hồi năm 2018, những người lớn tuổi ở Hoa Kỳ hiện nay nhiều gấp 8 lần hơn để đáp ứng tiêu chuẩn đối với sự suy kiệt tâm thần nghiêm trọng. 1/3 người Mỹ báo cáo các triệu chứng đáng kể của mối lo sợ hay trầm cảm, theo dữ liệu của Phòng Thống Kê Dân Số được công bố vào cuối tháng 5 năm 2020 cho biết.
Mục Sư Al Sharpton đã tuyên bố hôm Thứ Năm, 4 tháng 6 rằng ông đang tổ chức một cuộc biểu tình rộng lớn tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn vào cuối tháng 8 để đánh dấu 57 năm ngày biểu tình lịch sử vì dân quyền trong khi những người biểu tình phản đối cái chết của George Floyd lan rộng khắp nước Mỹ, theo CNN tường thuật cho biết. Sharpton nói sự kiện này sẽ được dẫn đầu bởi các gia đình người da đen là những người đã chết trong tay các cảnh sát, gồm gia đình của Floyd. Sharpton đưa ra tuyên bố này trong lúc phát biểu tại lễ tưởng niệm Floyed hôm Thứ Năm. “Vào ngày 28 tháng 8, tưởng niệm năm thứ 57 của Cuộc Diễn Hành tại Washington, chúng ta sẽ trở lại Washington,” theo MS Sharpton cho biết khi ông đọc điếu văn cho Floyd, một người đàn ông da đen đã bị giết chết hồi tuần trước bởi cảnh sát da trắng tại Minneapolis, trong lễ tưởng niệm.
Công ty dược phẩm Astrazeneca đang đặt ra mục tiêu sản xuât 2 tỉ liều thuốc chích ngừa vi khuẩn corona, gồm 400 triệu liều cho Hoa Kỳ và Anh Quốc và 1 tỉ liều cho các quốc gia trung bình và nghèo. Hãng này có kế hoạch bắt đầu phân phối thuốc chích người cho Mỹ và Anh vào tháng 9 hay tháng 10 năm nay, với việc giao hàng được xong vào đầu năm 2021, theo tổng giám đốc của Astrazeneca là Pascal Soriot, cho các phóng viên biết trong một cuộc điện đàm hôm Thứ Năm, 4 tháng 6.
Hàng ngàn người Hồng Không đã tưởng niệm vụ thảm sát tại Thiên An Môn hôm Thứ Năm, 4 tháng 6, cầm nến dù cảnh sát đã cấm khi lãnh thổ này chứng kiến Bắc Kinh bóp ngẹt tự do trong thời gian tưởng niệm biến cố này. Mỗi năm, những người biểu tình ủng hộ dân chủ bị giết chết bởi quân đội TQ vào ngày 4 tháng 6 năm 1989, để được vinh danh tại Hồng Kong – một trong vài nơi tại TQ, cùng với Macau, nơi ngày này thường được cho phép đề được ghi nhận. TQ đã cố xóa bỏ và viết lại lịch sử của vụ thảm sát tập thể này, và tại đại lục, có ít người được biết quân đội TQ đã nghiền nát phong trào này như thế nào.
Số trường hợp bị lây vi khuẩn corona tại California đang gia tăng sau nhiều tuần lạc quan rằng sự truyền nhiễm đã giảm thấp, làm tăng nỗi lo sợ rằng các kế hoạch tái mở cửa các quận, cùng với những cuộc biểu tình đông đảo chống lại sự bạo hành của cảnh sát, có thể làm leo thang sự truyền nhiễm của vi khuẩn. Theo số liệu từ Đại Học Johns Hopkins, đã và đang theo dõi các trường hợp bị lây và tử vong, California là một trong 20 tiểu bang đã được thấy gia tăng các trường hợp bị lây bệnh trong 5 ngày qua.
Một điều chắc chắn là Bắc Kinh không tranh đua làm cảnh sát quốc tế mà nhường vai trò này cho Hoa Kỳ phung phí tài sản và nhân lực trong các chiến trường Trung Đông, Trung Á và Bắc Phi. Trong khi đó Trung Quốc hưỡng lợi từ việc mua dầu hỏa, khai thác tài nguyên thiên nhiên, bán hàng tiêu dùng cùng kế hoạch Vành Đai Con Đường. Về phương diện an ninh Bắc Kinh hiện muốn đẩy lùi Hoa Kỳ ra khỏi Đông Thái Bình Dương để tạo một vòng đai an ninh vì khu vực này được xem thuộc ảnh hưởng truyền thống của Trung Quốc và là nơi có nền kinh tế năng động nhất thế giới. Trên khía cạnh tài chánh Bắc Kinh tìm cách phối hợp với Nga, Trung Đông và cả Âu Châu để chấm dứt vai trò thống trị của đồng đô-la.
Tại công viên Village Green (ở góc đường Euclid và đường Main), vào lúc 3 giờ chiều Thứ Tư ngày 3 Tháng Sáu năm 2020 hàng ngàn người đủ các sắc tộc, đa phần là giới trẻ đã tham dự cuộc biểu tình để cầu nguyện và phản đối về cái chết của ông George Floyd, là cư dân thành phố Minneapolis, Tiểu Bang Minnesota, đã bị cảnh sát đè cổ hôm 25 Tháng Năm.
Bắt đầu từ Thứ Hai, ngày 1 tháng Sáu, Thành phố Garden Grove sẽ tiến hành biên phạt quét đường (street sweeping) bằng cách phạt cảnh cáo trong hai tuần tới. Và kể từ Thứ Hai, ngày 15 tháng Sáu, 2020, Thành phố sẽ bắt đầu biên phạt quét đường thông thường trở lại. Các giấy biên phạt sẽ không bị phạt trả trễ (penalty) nếu được trả trước ngày 30 tháng Sáu, 2020.
Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong đời tôi không nỗ lực đoàn kết người Mỹ - ngay cả không thử cố gắng. Thay vì vậy ông ấy cố gắng chỉa rẽ chúng ta. Chúng ta đang chứng kiến các hậu quả của 3 năm của nỗ lực có chủ ý này. Chúng ta đang chứng kiến các hậu quả của 3 năm mà không có lãnh đạo trưởng thành. Chúng ta có thể đoàn kết mà không cần ông ấy, dựa trên những sức mạnh vốn có trong xã hội dân sự của chúng ta. Điều này sẽ không dễ dàng, như những ngày vừa qua đã cho thấy, nhưng chúng ta nợ nó với đồng bào của chúng ta; đối với các thế hệ trong quá khứ đổ xương máu để bảo vệ lời hứa của chúng ta; và cho con cái chúng ta.
Trump đã lên mạng phóng tweet để đáp trả các tướng lãnh phản đối. Trong khi đó, Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ tuyên bố không đồng ý với TT Trump và sẽ không cho dùng quân đội dẹp biểu tình.
Là người tị nạn, cộng đồng người Mỹ gốc Việt không xa lạ gì với vấn nạn phân biệt chủng tộc. Nhiều người Mỹ đã hướng sự tức giận và sợ hãi của họ đối với những người tị nạn đến Hoa Kỳ đầu tiên vì họ cho rằng những người tị nạn mới đến sẽ lấy đi các nguồn lực kinh tế quan trọng và đồng thời cũng là một sự ảnh hưởng đến tình hình chính trị tại thời điểm đó. Là cư dân San Jose, cộng đồng người Mỹ gốc Việt không xa lạ gì với những hành động mang tính bạo lực của cảnh sát. Chắc hẳn cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở San Jose vẫn còn nhớ sự việc cảnh sát bắn chết chị Trần Thị Bích Cầu và anh Daniel Phạm. Cả hai bị bắn chết trong nhà của họ vào năm 2003 và 2009.
Vào cuối tuần qua, Tổng Thống Hoa Kỳ, Donald Trump đã phải tìm kiếm sự bảo vệ khỏi những người biểu tình trong hầm ngầm bên dưới Tòa Bạch Ốc. Nơi trú ẩn khét tiếng là gì? Chúng tôi giải thích nó ở đâu và được xây khi nào và cho mục đích gì. Hoa Kỳ đang trong tình trạng khẩn cấp. Không chỉ vì cuộc khủng hoảng corona, mà còn ngày càng tăng do các cuộc biểu tình dân sự sau khi người Mỹ gốc Phi George Floyd bị giết bởi một cảnh sát. Các cuộc biểu tình ở nhiều thành phố trên cả nước đã đạt tỷ lệ đến mức Tổng thống Donald Trump phải đi đến nơi an toàn trong một hầm ngầm vào thứ Sáu tuần trước. Một hầm ngầm? Nơi trú ẩn khét tiếng này là gì? Chính xác thì nó được dùng để làm gì? Được xây khi nào? Nó nằm ở đâu? Chúng tôi cung cấp câu trả lời cho những điều này và các câu hỏi khác.
Cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ James Mattis hôm Thứ Tư, 3 tháng 6, đã chỉ trích Tổng thống Donald Trump là "tổng thống đầu tiên trong đời tôi không cố gắng đoàn kết người dân Mỹ" trong một lời khiển trách mạnh mẽ của ông chủ cũ khi các cuộc biểu tình trên toàn quốc đã gia tăng về cái chết của George Floyd, theo CNN cho biết. “Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong đời tôi không cố gắng đoàn kết người Mỹ - ngay cả không thử cố gắng. Thay vì vậy ông ấy đã cố chia rẽ chúng ta,” theo ông Mattis cho biết trong một tuyên bố mà CNN có được. "Chúng ta đang chứng kiến hậu quả của ba năm nỗ lực có chủ ý này. Chúng ta đang chứng kiến hậu quả của ba năm mà không có sự lãnh đạo trưởng thành. Chúng ta có thể đoàn kết mà không có ông ấy, dựa trên những sức mạnh vốn có trong xã hội dân sự của chúng ta. Điều này sẽ không dễ dàng vì vài ngày qua đã cho thấy, nhưng chúng ta nợ những đồng bào của mình, để các thế hệ trong quá khứ đổ máu để bảo vệ lời hứa của chúng ta và cho con cái chúng ta.”
Thủ Tướng Anh Quốc đã hứa nhận vào gần 3 triệu cư dân Hồng Kông nhằm đối phó với các nỗ lực của TQ nhằm đưa ra luật an ninh quốc gia mới trên lãnh thổ này. Lời hứa được phổ biến trên báo The Times hôm Thứ Năm, 4 tháng 6, Boris Johnson nói khoảng 350,000 cư dân Hong Kong là những người giữ giấy thông hành hải ngoại có quốc tịch Anh Quốc, cũng như khoảng 2.5 triệu người đáp ứng các yêu cầu để nạp đơn cho họ, sẽ được cung cấp visa có thể tái gia hạn 12 tháng sống tại Anh Quốc. Visa đó có thể dọn đường để trở thành công dân Anh, nhưng Johnson đã không cho biết gì thêm. “Nhiều người tại Hong Kong sợ rằng cuộc sống của họ -- mà TQ cam kết sẽ giữ -- nằm dưới sự đe dọa,” theo Johnson cho biết. “Nếu TQ tiến hành để chứng thực nỗi sợ hãi của họ, thì Anh Quốc có lương tâm không thể nhún vai và bỏ đi; thay vào đó, chúng tôi sẽ tôn trọng các nghĩa vụ của mình và cung cấp một giải pháp thay thế.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.