Hôm nay,  

Song ngữ: Hiếu Niệm: Không Giết Hại Chúng Sanh / Filial piety: Don't kill, and don't harm living beings.

15/05/202323:01:00(Xem: 4229)

blank

   

Song ngữ: Hiếu Niệm: Không Giết Hại Chúng Sanh / Filial piety: Don't kill, and don't harm living beings.

 

Huệ Giáo

 

Với cái nhìn tuệ giác, Đức Phật quán chiếu trong vòng nghiệp duyên của chúng sanh, Ngài đã thấy được không có một chúng sanh nào tồn tại độc lập, mà ngược lại lưu chuyển trong vòng tương duyên với nhau. Tất cả vì vô minh, mà chúng sanh không thấy được Ngài. Trong kinh Báo Phụ Mẫu Ân diễn tả, có lần Đức Phật đi trên đường và thấy bên lề đường một đống xương khô, Ngài đã lễ lạy đống xương ấy. Hành động của Ngài đã khiến cho các vị Tỳ-kheo đệ tử đi theo sau hết sức ngạc nhiền và bạch hỏi được Ngài trả lời như sau: “Ta đã thấy trong vô lượng kiếp sống, có những đời chúng sanh đã từng làm cha mẹ con cái lẫn nhau, những đời khác làm anh em, quyến thuộc và cũng có những đời sống là kẻ thù”. Như vậy trong đống xương tàn này đã có hình sắc của phụ mẫu chúng ta trong nhiều đời. Chúng ta cần phải thương tưởng và luôn luôn kính trọng, lễ lạy. Trong Kinh Bồ-tát Giới dạy rằng: “Tất cả lục đạo chúng sanh đều là họ hàng ta, cha mẹ ta đã chết đi sống lại trong nhiều đời, nhiều kiếp”.

 

Với cái nhìn sâu sắc ấy, Đức Phật đã long trọng tuyên bố cho các đệ tử của Ngài, và trong nội dung những lời răn cấm căn bản của Người con Phật là năm giới cấm. Giới cấm thứ nhất là không nên giết hại chúng sanh.

 

Đứng ở góc độ xã hội chúng ta thấy rằng, không giết hại chúng sanh là lời khuyên đầy tính nhân văn và bình đẳng. Bởi lẽ, quyền được sống và được sống hạnh phúc thuộc những quyền căn bản, bất khả xâm phạm trong thế giới văn minh. Ai cũng muốn sống và khao khát được sống. Sự sống của con người cần phải được tôn trọng và bảo vệ. Giả sử trong một quốc gia, nếu con người sống với nhau và đối xử với nhau bằng bạo lực, mạnh lấn yếu, giàu hiếp nghèo, người có quyền lực lấn áp kẻ thấp cổ nhỏ họng, không có sự tương thân tương trợ lẫn nhau thì xã hội ấy chẳng phải là xã hội của loài người, chưa nói đến một xã hội tiến bộ. Một xã hội tiến bộ là một xã hội biết tôn trọng với nhau và phải biết hỗ trợ lẫn nhau. Vì chúng ta cần phải biết rằng, sự phát triển toàn diện của một cá thể, hoặc gia đình, dẫn đến một xã hội rộng lớn đều cần có mặt của tất cả những thành viên hiện hữu trong xã hội ấy. Bởi lẽ, tất cả đều có sự liên hệ, tương hệ lẫn nhau.

 

Không giết hại chúng sanh, đứng ở góc độ bình đẳng trong tâm thức tôn giáo mà xét, Đức Phật đã trịnh trọng tuyên bố: “Ta là Phật đã thành các con là Phật sẽ thành” hoặc “Trước Đức Phật đã có vô lượng Đức Phật đã thành”. Cái nhìn của Đức Phật về bình đẳng trong mối tương quan này dựa trên nền tảng bản thể để xem xét; nên không có cao hạ, ngược lại khảo sát trên phương diện nghiệp lực thì có cao thấp và trắng đen rõ rệt. Xét đến tận cùng nghiệp lực của chúng sanh trong sáu nẽo luân hồi, Đức Phật đã thấy chúng sanh lên xuống thường xuyên trong các cõi, lúc thì mang thân trâu bò chở nặng, lúc thì trong tâm thức có thần thánh, lúc khác mang thân người và cũng có lúc đã rên la trong chốn u đồ. Tất cả đều do sai biệt của nghiệp thức tạo tác, trong quá khứ hay trong hiện tại mà phải nhận lãnh nghiệp quả như thế.

 

“Không giết hại chúng sanh” là lời dạy được lưu xuất từ lòng từ bi sâu thẳm của Đức Phật. Ngài đã quán thấy trong tất cả chúng ta, dù mang trong người một địa vị cao sang hay thấp hèn nào chăng nữa, cũng đều có ân tình với nhau. Không ở nơi này thì cũng ở nơi khác, không trong thế giới này thì cũng ở thế giới khác, không trong thời điểm này thì cũng ở thời điểm khác. Tất cả đều có vay mượn với nhau, nếu không có vay mượn, nhân duyên với nhau thì hôm nay chúng ta sẽ không cộng trụ để sinh tồn và tạo thành một thế giới đầy nghiệp lực. Trong thế giới này, hạnh phúc và đau khổ luôn luôn tương phùng, thiện ác luôn đáo đầu, oán tắng lại gặp nhau, thương yêu lại xa cách, đầy bệnh tật, già nua và chết chóc, để tiếp tục vay trả. Thấy được như thế, Đức Phật khuyên chúng ta không nên tiếp tục vay tra bằng cách làm hại lẫn nhau.

 

Không giết hại chúng sanh, trên tinh thần hiếu niệm là chúng ta cần phải thấy biết sâu sắc trên căn bản của lòng từ bi vô hạn. Ai cũng có nỗi khổ và ai cũng từ những nỗi khổ mà sanh biến, dù hiện đang mang tấm thân nào chăng nữa, cõi nước nào chăng nữa thì không nên giết và không nên bảo người giết, hoặc tham gia giết bằng cách này cách khác, cho đến côn trùng cỏ cây, môi trường sống cũng không nên giết hại, tàn phá. Bởi lẽ tàn phá môi trường xung quanh chính là tàn phá đời sống của mình, giết hại chúng sanh thì sẽ bị chúng sanh báo trả theo định luật nhân quả ngàn thu tồn tại và chi phối đời sống của loài người.

 

Hiếu niệm đứng ở góc độ khác chính là sự báo ân và tri ân của người con Phật trong sự hiểu biết nhân duyên nhân quả bao phủ trong nhiều thời gian đã qua. Con người sống được nuôi dưỡng, phát triển trong ân tình thì cũng được kết nối bởi sợi dây ân tình, một niềm kính trọng trong báo ân và tri ân.

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/p70a12416/2/hieu-niem-khong-giet-hai-chung-sanh-hue-giao

.

 

---- o ----

 

Filial piety: Don't kill, and don't harm living beings.

 

Author: Huệ Giáo

Translated by Nguyên Giác

 

 

The Buddha's perspective of wisdom, which reflected the karmic cycle of beings, revealed that none of the sentient beings existed on their own and instead flew in a circle of interdependence. Because of ignorance, sentient beings cannot see Him. According to the Father and Mother's Gratitude Sutra, the Buddha once bowed down to a pile of dry bones along the roadside while he was walking. The disciples who followed him were astonished by his actions and inquired. As an answer, he said, "I have seen in countless lives, there are lives of beings having been parents and children of each other, other lives as brothers, relatives, and also lives as enemies." Subsequently in this heap of dry bones, there has been the type of our parents for countless generations. We need to love, remember, honor, and bow to our past parents. "Our relatives are all sentient beings of the six paths, in which our parents have died and taken rebirth in countless lifetimes," the Bodhisattva Precepts Sutra stated.

   

As a result of that insight, the Buddha solemnly informed his followers that laypeople were required to uphold the five fundamental precepts. The first precept is to never kill or injure any living thing.

   

Humane and equal advice is to avoid killing and causing harm to sentient beings, as we can see from a social perspective. Because in a civilized world, the right to life and the right to a happy life are fundamental, unalienable rights. Everyone wants to live and longs to live. Human life must be respected and protected. A society is not a human society, much less an advanced society, if people treat each other with violence, if the powerful oppress the weak, if the wealthy oppress the poor, if the powerful oppress the weak, and if no one respects and supports each other. People who respect and support one another make up an advanced society. Because we need to know that all of society's members must be present for an individual or family to fully develop and become a large society. Because everybody is related to each other.

  

A religious mind will recall the Buddha's words, "I am the Buddha has come to be, and you are the Buddhas in the future," or the expression, "There were immeasurable Buddhas before Shakyamuni Buddha," when viewing not killing and not harming sentient beings from an equal angle. The Buddha's view of equality in this relationship is based on the ontological basis to consider; thus there is no high or low [persons]. In contrast, when examined in terms of karma, there are high and low [persons], and there are distinct black and white [actions]. The Buddha looked at the karma of living things in the six samsara realms and saw sentient beings reincarnate frequently in all of them, sometimes as heavy-carrying cattle, occasionally as heavenly beings or human beings, and occasionally as weeping prisoners in hell. All the scenes for sentient beings have been created by variations in karmic consciousness, whether they occurred in the past or the present.

  

"Do not kill and do not harm living beings" is the teaching that comes from the deep compassion of the Buddha. He observed that all sentient beings, high or low, have a sense of gratitude and affection for one another, whether they are in this or another place, in this or another world, now or in another time period. All sentient beings have a debt and a predestined relationship with each other, otherwise, we wouldn't be in this place today to survive and form a karmic world. In this world, sentient beings keep meeting happiness and then suffering, meeting good people and then evil people, meeting people they don't like, and leaving people they love, in order to continue to repay each other's debts while enduring disease, old age, and death. Seeing this, the Buddha advised us not to continue to borrow and repay by harming each other.

   

Not killing and not harming sentient beings viewed in the spirit of filial piety urges us to see and know deeply on the basis of boundless compassion. Everyone is a product of suffering, and everyone has suffered. You should not kill, ask others to kill, or participate in killing in one way or another, no matter what body you are currently in or where you live. Furthermore, even insects, plants, and habitats should not be killed or destroyed. Considering that harming one's environment also means destroying one's life. Meanwhile, the law of cause and effect that governs human life dictates that those who harm or kill living beings will have to pay their karma.

  

Filial piety, when viewed from another angle, is the gratitude and reparation of the Buddhists in understanding the law of cause and effect through countless previous lives. Therefore, we must respect the actions of expressing gratitude and paying back debts owed to others.

 

---- o ----

 

 

 

 

 

 




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuy không không thành công hay hiển đạt (gì ráo trọi) tôi vẫn sống được như một người đàng hoàng cho mãi đến hôm nay là nhờ luôn ghi khắc (và biết ơn) những gì đã được học hỏi vào thưở ấu thời. Hình ảnh của những cô giáo (thiên thần) của tôi cũng thế, cũng mãi mãi in đậm trong tâm trí của một kẻ tha hương – dù tóc đã điểm sương.
Mình cũng giống như hầu hết đa số mọi người “đàn ông bình thường”. Thuốc lá không chê, rượu ai có mời mình cũng không nỡ từ chối đúng với câu nam vô tửu như kỳ vô phong. Khi có dịp tiếp xúc với người dân vùng nông thôn Cần Thơ, như miệt Bình Thủy, Bình Minh, Cái Răng, Trà ôn… thì mình hay được bà con ân cần“mời thầy Chánh làm bậy một ly”. Riết rồi cũng quen.
IOWA (VB) --- Một cô giáo Mỹ gốc Việt bị nhóm kỳ thị la mắng công khai ngoài phố: "Ngươi ở đâu tới đây? Về lại quê nhà đi." Báo NwestIowa ghi rằng hơn 10,000 người đã xem video cô Rachel Tran bị la mắng như thế khi tới thăm Iowa Great Lakes kể từ khi cô đăng video lên Facebook ngày 15/8/2020.
WASHINGTON (VB) --- TT Trump một lần nữa kêu gọi người ủng hộ ông bỏ phiếu 2 lần: lần đầu là bầu qua thư, lần sau là trực tiếp tới phòng phiếu. Trump nói lần đầu ở North Carolina, hôm kế tiếp Trump tới nói ở Pennsylvania. Hành vi bầu 2 lần là tội đại hình. Trong khi đó, nhiều tô chức cựu chiến binh và tướng lãnh lên án Trump khi gọi các tử sĩ và lính Mỹ mất tích là "bọn thua cuộc và bọn hỏng bét" (losers and suckers), Trump chối nhưng 3 cơ quan truyền thông đã có những nguồn cụ thể cho biết Trump không hề tôn trọng các tử sĩ. Hiện tượng này cho thấy vì sao Trump cầm cờ CSVN phất cao khi thăm Hà Nội, nghĩa là chế độ Sài Gòn phải chăng chỉ là "bọn thua cuộc và bọn hỏng bét" dưới mắt Trump?
Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) - cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.... mời độc giả nghe ca khúc Vu Lan: bài thơ song ngữ của Thúy Loan do nhạc sĩ Trần Chí Phúc phổ nhạc.
Được sản xuất tại Nhật Bản, nồi cơm điện được nâng cấp mới này sử dụng cơ chế nấu bằng áp suất và hơi nước để tạo nên một nồi cơm ngon dẻo. Được trang bị công nghệ fuzzy logic tân tiến và trí tuệ nhân tạo (AI – Artificial Intelligence), nồi cơm điện “học” và điều chỉnh chính xác trong quá trình nấu cơm. Nồi Áp suất IH tự động chọn từ ba mức áp suất tùy theo trình đơn đã chọn và áp dụng áp suất bổ sung vào cuối chu kỳ để loại bỏ hơi nước dư thừa mang lại kết quả nấu tốt nhất.
- Tình Trạng Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn/ - Sở Di Trú đưa ra một tuyên bố khác về chương trình DACA/ - Tân Giám đốc cơ quan ICE là một người tỵ nạn Việt Nam/ - Tiểu bang California đưa các môn học về dân tộc vào hệ thống đại học/ - Lịch cấp chiếu khán di dân tháng 9-2020
Dù tình hình đại dịch Covid-19 đang có chiều hướng giảm dần, nước Mỹ cũng đã gánh chịu sự thiệt hại to lớn với hơn 6 triệu người bị truyền nhiễm vi khuẩn corona và hơn 183,000 người thiệt mạng. Trong tuần qua cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại Quận Cam đã giận dữ vì Phó Chủ Tịch Đảng Dân Chủ Quận Cam Jeff LeTourneau đã ca ngợi Hồ Chí Minh đưa tới làn sóng phản đối từ cộng đồng và các vị dân cử Mỹ-Việt.
Aimee Hartley, giống như hầu hết mọi người, nghĩ rằng cô đã biết cách thở -- cô sau cùng đã làm điều đó trong đời. Cô cũng đã suy nghĩ nhiều về điều này, đã huấn luyện như một thầy dạy yoga. Nhưng rồi cô lấy một lớp học với một huấn luyện viên hít thở, người đã nói cho cô biết sai ở chỗ nào. Ông ấy chỉ rằng cô đã không hít không khí vào phần dưới của phổi nhưng mà là “phần trên của ngực. Rồi ông dạy tôi việc hít thở tỉnh thức và tôi cảm nhận bụng dưới mở ra, và tôi cảm thấy việc hít thở của mình khá hơn nhiều chỉ sau một khóa học. Vì thế tôi bị lôi cuốn bởi cách chúng ta thở.” Nhìn các học trò của cô trong lớp yoga, và quan sát mọi người trong cuộc sống hàng ngày, cô đã bắt đầu để ý rằng hầu hết mọi người đều thở tốt, bằng cách mà cô muốn nói trong cách làm cho bụng dưới của bạn phình ra và phần trên ngực và lưng nâng lên nhẹ, trong vận động uyển chuyển. Ngoại trừ, theo cô, là “các em bé, cho đến khi chúng 3 tuổi.” Rồi chúng ta quên cách thở.
Theo tài liệu của Đại Học Johns Hopkins tại Hoa Kỳ, có ít nhất 6,125,916 trường hợp bị truyền nhiễm vi khuẩn corona được báo cáo, theo CNN cho biết hôm Thứ Năm, 3 tháng 9 năm 2020. Ít nhất 186,185 người đã thiệt mạng tại Hoa Kỳ kể từ khi đại dịch bắt đầu.
Khi hay tin Ngô Ngọc Hùng nằm nhà thương mà phải thở bằng máy, tôi hỏi Tống Mộng Hoa tới tấp : - Bác sĩ nói tình trạng của Hùng sao em có biết không ? Hoa nói : - Để em hỏi Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng, vì tin này của Minh Thu cho hay. Tôi gọi ngay Ngô Thị Hiền. Hiền cũng không biết gì nhiều, chỉ biết bác sĩ không cho vào thăm. Sau đó vài giờ thì Mộng Hoa cho hay bác sĩ nói Ngô Ngọc Hùng bị Covid-19.
Tổng Thống Trump, người thường xuyên chỉ trích việc bỏ phiếu bằng thư, hôm Thứ Tư đã tấn công vào tiến trình này thêm một bước nữa, nói với những người ủng hộ tại North Carolina là họ nên đi bầu ngay cả sau khi họ bỏ phiếu qua thư để “bảo đảm là nó được đếm,” theo bản tin của NPR cho biết hôm 3 tháng 9 năm 2020.
Phó Chủ Tịch Đảng Dân Chủ tại Miền Bắc Quận Cam Jeff LeTourneau đã tuyên bố từ chức hôm Thứ Năm, 3 tháng 9 năm 2020. Quyết định của ông LeTourneau là đáp ứng đối với lời bình mà ông đã chia xẻ trên Facebook hôm 30 tháng 8 trong đó ông gọi nhà độc tài cộng sản Hồ Chí Minh là “người giải phóng.”
Những năm thập niên 50 của thế kỷ trước, bịnh bại liệt (polio) đã gây ra hàng ngàn cái chết cùng sự bại liệt kinh hoàng cho các gia đình có con nhỏ bị lây nhiễm. Nó bị người dân Mỹ xem là điều đáng sợ thứ nhì, chỉ thua sau bom hạch tâm. Ngày 12 tháng Tư năm 1955, chính phủ thông báo thuốc ngừa bại liệt đầu tiên đã có và các hãng bào chế cấp tốc sản xuất hàng loạt thuốc chủng ngừa.
WASHINGTON (VB) --- Tổng Thống Trump đã tới thăm tiểu bang North Carolina hôm Thứ Tư, nơi ông nói với người ủng hộ là hãy xét nghiệm hệ thống bầu cử bằng cách gửi phiếu bầu qua thư và rồi vào ngày bầu cử hãy tới phòng phiếu bỏ phiếu lần nữa, hành vi mà báo The New York Times gọi là "đúng kiểu bầu gian lận mà Trump trước giờ kêu gọi ngăn cản."


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.