Hôm nay,  

Song ngữ: Vô Cảm Xã Hội Và Thái Độ Của Người Phật Tử / Social Insensitivity and Buddhist Attitudes

15/06/202321:57:00(Xem: 2887)
blank

   

Song ngữ: Vô Cảm Xã Hội Và Thái Độ Của Người Phật Tử / Social Insensitivity and Buddhist Attitudes

 

Chúc Phú

 

Đừng e ngại việc nhỏ hay việc to. Nhặt một cây đinh có khả năng phá hỏng ruột xe trên quốc lộ, gọi một cú điện thoại khi thấy ai đó cần cấp cứu trên đường, ra tay chở che và hỗ trợ trong những tình huống phù hợp ở đời thường… là những việc cần làm, thể hiện cho hạnh tu thiết thực của một người cư sĩ trong thời đại hôm nay...

 

Nhìn dáng mặt khắc khổ và ánh mắt khẩn cầu xin lại bằng lái xe của chàng thanh niên bị kẻ gian móc túi trên xe buýt [i], mà báo chí đã liên tục thông tin trong những ngày gần đây, trong tôi chợt dâng lên một cảm xúc uất nghẹn và thương cảm đến nao lòng. Lần ngược lại những thông tin cũ từ các báo trong nước, chuyện hiệp sĩ Minh Tiến ham bắt cướp nên bị mất trộm xe; chuyện những đứa trẻ đánh nhau và người lớn chỉ đứng nhìn, chuyện những người hôi của từ những tai nạn giao thông thương tâm…đã cho thấy một sự dững dưng, không động lòng, mà ngôn ngữ ngày nay gọi là thái độ vô cảm xã hội, đã và đang hiện diện trong dòng sống sinh động của xã hội hôm nay. Trong khuôn khổ của một người học Phật, chúng tôi muốn sẽ chia thêm về thái độ cũng như cách hành xử cần có của người Phật tử nói chung, trước những hiện tượng này.

 

Sống là sống với

 

Cần phải thấy rằng, sống là sống với, không thể ở đâu bạn có thể sống một mình. Với cái nhìn liên hệ duyên sinh, sự hiện hữu của mỗi con người, của mỗi sự vật, hiện tượng … có quan hệ và liên hệ thâm thiết đến nhau. Do cái này có mặt, cái kia hiện hữu. Do cái này sanh, cái kia sanh[ii]. Chân lý liên hệ duyên sinh này đã được văn học Phật giáo hiện đại khái quát hóa theo kiểu văn chương như: một con muỗi đập cánh ở rừng rậm Amazon thì ở Philippine có gió mùa. Bằng cái nhìn tương tức và liên hệ đó, trong một không gian xã hội thu nhỏ, có thể thấy rõ sự khổ đau hay bất hạnh của ai đó, có sự liên đới trách nhiệm đến thái độ sống cũng như hành vi của mỗi người, trong đó có bản thân ta. Do vậy, đừng bàng quan giương mắt làm ngơ trước cái xấu, cái ác đang diễn ra trong xã hội, vì tưởng rằng chuyện đó không liên quan đến bản thân mình. Cần phải hiểu rằng, cũng do tư duy của mình, do thái độ sống của mình, do cách hàng xử ích kỷ của mình… mà cái xấu, cái ác đó có cơ sở để nảy sinh.

 

Không chỉ trên phương diện liên hệ duyên sanh, trong mối liên hệ, tác động giữa nghiệp chung (cộng nghiệp) của nhiều người và nghiệp riêng (biệt nghiệp) của từng người, đã góp phần tạo ra những nỗi bất hạnh hoặc cái xấu, cái ác. Vì lẽ, do nhân như vậy, duyên như vậy nên ta đã gặp nhau trên cõi đời này, trong cuộc sống này, tại không gian này, với bối cảnh xã hội như vậy. Không thể đơn phương trách đời, trách người, trách nhà chức trách theo dạng thức Chí Phèo thời nay. Ở đây, cần phải thấy rằng, tập tính sinh hoạt, không gian và bối cảnh xã hội có sự liên hệ sâu xa đến phước báo cũng như dẫn nghiệp, hành động của mỗi con người. Ngành khoa học nghiên cứu về tâm lý tội phạm cho thấy, có sự ảnh hưởng và liên hệ sâu xa về dấu ấn tuổi thơ, không gian gia đình, bối cảnh giáo dục, môi trường sống…có tác động rất lớn đến hành vi phạm tội của một cá nhân. Thấy rõ mối liên hệ và bối cảnh sống cụ thể, để chúng ta nỗ lực để hoàn thiện mình, góp phần hoàn thiện xã hội và đặc biệt trước mắt, là luôn giữ tâm rung cảm, trước những khổ đau cụ thể của mỗi con người.

 

Sự rung cảm trước khổ đau.

 

Lòng thương được xem là thuộc tính cơ bản của con người. Ở đâu có con người, nơi ấy có tình thương. Làm người đúng nghĩa, yêu cầu bắt buộc là phải có tình yêu thương đồng loại. Không có tình yêu thương đồng loại và không rung cảm trước nỗi khổ đau của tha nhân, thì chưa phải là một con người đúng chuẩn và đúng nghĩa.

 

Đạo Phật là tôn giáo tiêu biểu cho tình thương. Là một người Phật tử, lẽ tất nhiên tình thương dành cho con người bao giờ cũng lớn hơn người bình thường. Vì lẽ, tình thương của một người phật tử đúng nghĩa không chỉ dừng lại ở tình thương đồng loại, mà còn mở rộng thương cả vạn loại sinh linh. Trước những bất hạnh, khổ đau của tha nhân, cũng như khi đối diện với cái xấu, cái ác đã và đang len lõi xuất hiện trong hiện thực sống này, người con Phật cần phải giữ tâm rung cảm như là chuyện của chính bản thân mình. Mắt thương nhìn cuộc đời là hạnh nguyện của mười phương chư Phật mà tiêu biểu là hạnh nguyện của Bồ tát Quán Thế Âm. Hạnh nguyện đó, đã là người phật tử thì phải nỗ lực noi theo và thực hiện.

 

Trước mắt, phải giữ tâm rung cảm, không xơ cứng, chai lỳ trước nỗi khổ đau của đồng loại, tha nhân. Dẫu biết rằng, chỉ giữ được tâm rung cảm như thế thôi cũng đã là một điều rất khó, trong dòng chảy phức tạp của đời sống này. Bởi lẽ, một khi năng lực bảo hộ và quản lý của nhà chức trách vẫn tồn tại những giới hạn, một khi tham dục lên ngôi và thói quen thụ hưởng tăng dần, một khi cái xấu, cái ác luôn đoanh vây và xuất hiện hằng ngày, một khi sự mưu mô, lừa lọc hiện diện khắp nẽo và niềm tin giữa con người và con người đang tụt hạng ngay cả trong những mối liên hệ, quan hệ với người thân…thì thái độ vô cảm sẽ lặng lẽ, âm thầm xuất hiện và tạo nên những hệ lụy kéo theo trong cuộc sống này.

 

Ở đây, theo quan điểm xuyên suốt của Phật giáo, không rung cảm trước nỗi khổ đau của đồng loại, tha nhân thì chưa phải là người phật tử đúng nghĩa. Vì lẽ, không rung cảm trước đau khổ của con người, đó chính là tội ác. Do đó, với cái nhìn tích cực và chủ động, người phật tử phải xem việc giữ con tim rung cảm trước nỗi khổ đau và bất hạnh của con người là một hạnh tu. Một khi hạnh tu này thuần thục, khi nhân duyên chín muồi và hoàn cảnh sống đủ điều kiện, người phật tử dễ dàng biến lý tưởng sống cao đẹp của hạnh tu trở thành hành động hiện thực, góp phần giải quyết từng nổi khổ đau cụ thể trong đời.

 

Phụng sự và dấn thân, hạnh tu ở mọi thời đại.

 

Với Phật giáo, phụng sự tha nhân được xem là hạnh tu của mọi thời đại. Ngay bản thân Đức Phật là cả một bài học sáng ngời về hạnh phụng sự, dấn thân. Đọc lại trang sử Phật hào hùng qua các thời đại, có thể thấy rõ hạnh nguyện cứu người, giúp đời của các thế hệ tiền nhân trong Phật giáo luôn được hậu thế ngưỡng vọng và tôn xưng.

 

Trong tư duy tục đế, lẽ tất nhiên, chúng ta còn rất lâu mới thành Phật và con đường cao tột đó, ta chưa thể bước vào chặng cuối của hành trình. Mặc dù vậy, đã là con Phật, ít nhiều chúng ta cũng hội tụ những tố chất như Phật, và một trong những tố chất đó, chính là tinh thần tự nguyện phụng sự và nỗ lực, dấn thân. Ở đây, điều cần phải minh định trước tiên là sự phụng sự và dấn thân trên cơ sở hoàn cảnh sống và nghiệp lực của riêng mỗi con người.

 

Tùy theo điều kiện của mình mà ta có thể lựa chọn một sự phụng sự, dấn thân thích hợp. Thái độ đó cần phải hành xử như việc cứu người đuối nước. Phải ý thức rằng năng lực của mình ra sao và sức nặng của kẻ kia thế nào để cả hai không bị chìm xuống nước. Nói rõ hơn, phụng sự tha nhân phải có sự quán sát của trí tuệ. Bởi lẽ, với hoàn cảnh sống của một người phật tử bình thường, có những rũi ro và hạn chế nhất định, trong sự dấn thân và phụng sự tha nhân.

 

Tư duy rõ ràng về điều này để có thể lựa chọn cho mình một phương cách sống dấn thân và phụng sự phù hợp. Đừng e ngại việc nhỏ hay việc to. Nhặt một cây đinh có khả năng phá hỏng ruột xe trên quốc lộ, gọi một cú điện thoại khi thấy ai đó cần cấp cứu trên đường, ra tay chở che và hỗ trợ trong những tình huống phù hợp ở đời thường…là những việc cần làm, thể hiện cho hạnh tu thiết thực của một người cư sĩ trong thời đại hôm nay. Hơn đâu hết, đã là một cư sĩ trong đời, phải sống làm sao để sự hiện hữu của mình ngoài ý nghĩa với người thân, vợ con, còn phải có ý nghĩa với những hoàn cảnh thương tâm khác.

 

Với một đất nước có trên 45 triệu người theo đạo Phật như đất nước Việt nam [iii], nếu như mỗi người cư sĩ phật tử đều ý thức và rung cảm trước khổ đau của đồng loại, tha nhân và nỗ lực dấn thân, phụng sự, thì đó là một tín hiệu đáng mừng cho đạo đức xã hội hôm nay. Trong khuôn khổ những nỗ lực trước mắt, người cư sĩ phải sống làm sao đừng bao giờ để xảy ra tình trạng, ngày đến chùa tụng kinh đều đặn, nhưng khi gặp chuyện bất hạnh của người thì ngoãnh mặt, quay lưng. Kinh Phật, ta có thể bắt gặp ở thực tế đời thường và bản kinh đó có ý nghĩa không những cho bạn, cho tôi và cho tất cả những ai đang cầu mong vơi khổ.

 

Chúc Phú

Thư Viện Hoa Sen

[i] Xem clip trên youtube tại đây: http://www.youtube.com/watch?v=JDO8MhAifig

 

[ii] Kinh Tiểu Bộ, kinh Phật tự thuyết, chương 1, phẩm Bồ đề.

 

[iii] Theo, Hòa thượng Thích Thiện Nhơn, Báo cáo của Ban thường trực Hội đồng trự sự trung ương giáo hội Phật giáo Việt nam, mục Hướng dẫn Phật tử, năm 2007.

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a13419/vo-cam-xa-hoi-va-thai-do-cua-nguoi-phat-tu

 

 

 

…. o ….

 

Social Insensitivity and Buddhist Attitudes

 

Author: Chúc Phú

 

Translated by Nguyên Giác

 

 

Whether it's a small thing or a big one, don't be afraid. Picking up a nail that could damage the tires, making a phone call when seeing someone in need of an emergency on the road, and offering protection and support in appropriate situations in everyday life... are all things that must be done to demonstrate a layperson's practical conduct in today's era...

   

When I saw the austere face and eyes appealing for a driver's license of the young man who was snatched up by robbers on the bus, as the press has often reported in recent days, I was overcome with choking emotion and compassionate affection. Going back to old information from domestic newspapers, the story of the Minh Tiến knight who wanted to catch robbers so his car was stolen, the story of children fighting and adults just watching, the story of people looting from traffic accidents... has shown an indifference, which today's language calls an attitude of social insensitivity, which has been and is present in today's lively lifestream. Within the framework of a Buddhist practitioner, we would like to share more about the attitudes and behaviors required of Buddhists in general, before these phenomena.

 

To live means to live with.

  

It must be understood that to live is to live with, for no one can live alone. With a view of the relationship of dependent origination, the existence of any person, object, phenomenon, etc. is closely related to many others. Since this one exists, the other comes up. Because this one arises, the other appears. In the same way that a mosquito fluttering its wings in the Amazon jungle causes a rainstorm in the Philippines, modern Buddhist literature has globalized this fact of interconnectedness. In a miniature social space, with that look of engagement and connection, it is easy to clearly perceive someone's suffering or misery, with the responsibility associated to each person's attitude toward life and behavior, including ourselves. As a result, do not turn a deafening blind eye to the evil that is occurring in society because you believe it has nothing to do with you. It must be understood that the evil and the wicked have a basis to rise up, also thanks to our way of thinking, our outlook on life, and our selfish behavior.

  

Not only in terms of the dependent origination link, but also in the interaction, the impact of many people's common karma (combined karma) and each person's unique karma (separate karma) has led to unfortunateness, ugliness, and wickedness. We have met in this world, in this life, in this space, and in this social setting because of such causes and conditions. We cannot single-handedly blame life, the people, or the authorities in the form of Mr. Chí Phèo today. Here, we must recognize that living habits, space, and social context are all inextricably linked to merit, as well as each person's karma and activities.

  

Scientific research on criminal psychology demonstrates that there is a profound influence and connection intermixing with childhood imprinting, family space, educational context, living environment, and so on, which have a significant impact on an individual's illegal misconduct. The goal of seeing the relationship and the specific life context clearly is for us to make efforts to develop ourselves, contribute to the progress of society, and, especially, always keep our hearts moving in the face of the specific sufferings of every human being.

  

 

 

Emotions in the face of suffering

 

Love is considered a basic human attribute. Where there are people, there is love. To be a true human being, love for other human beings is a mandatory requirement. One is not yet a standard and authentic human being if he does not love his fellow man and is not moved by the sufferings of others.

  

Buddhism is a religion that embodies love. Of course, a Buddhist's love for people is always higher than that of regular people. As a result, a Buddhist's true love includes not only the love of other people but also the love of all living things. In the face of other people's misfortunes and afflictions, as well as observing evil seeping into this live reality, a Buddha's child must keep his heart moving as if it were his own. Contemplating life with love is the vow of the Buddhas of the ten directions, represented by the vow of the Bodhisattva Avalokitesvara. Every Buddhist must endeavor to follow and put that loving promise into action.

  

First and foremost, Buddhists must maintain a heartbeat that is not rigid or indifferent to the suffering of others. Even understanding that maintaining a vibrating heart is a challenging task in the intricate flow of our existence. Because, as long as the authorities' capacity for protection and management remains limited, when greed takes the throne and the habit of enjoyment grows, when evil surrounds and appears every day, when intrigues and deceptions appear everywhere, and trust between people falls even in relationships with relatives... the insensitive attitude will silently appear and create bad consequences in this life.

  

Here, the central point of Buddhism states that a true Buddhist is one who is moved by other people's suffering. It is a crime not to be moved by human misery. As a result, Buddhists must see keeping their hearts moving in the face of human suffering and sadness as a practice, with a constructive and proactive attitude. Once this practice is mature, when the predestined conditions are ripe and the living situations are adequate, Buddhists can easily translate the noble ideal of a spiritual practice into concrete acts, contributing to the resolution of all suffering, specifically in life.

  

Serving and engaging: a spiritual practice at all times.

  

With Buddhism, serving others is considered the practice of all times. Even the Buddha himself is a shining lesson in serving and engaging actions. Reading through the heroic Buddhist history, it is apparent that the pledges to save people and help societies of the forefathers in Buddhism have always been revered and respected by posterity.

  

Naturally, in secular thought, we are still a long way from becoming Buddha, and on that lofty path, we have not yet reached the final stage of the journey. However, as Buddha's children, we are learning to have some of Buddha's qualities, one of which is the spirit of voluntary serving and engagement. What needs to be clarified first is serving and engaging based on each person's own life condition and karma.

   

We can select an appropriate form of engaging and serving work based on our individual circumstances. That attitude ought to act like rescuing someone from a river. Be aware of your own strength as well as the weight of the other to avoid sinking into the water. To be more specific, serving others requires wise observation. Because, with the living situation of an ordinary Buddhist, there are certain risks and limitations in serving and engaging others.

  

Think clearly about this so that you can choose for yourself a suitable way of life of serving and engaging. Whether it's a small thing or a big one, don't be afraid. Picking up a nail that could damage the tires, making a phone call when seeing someone in need of an emergency on the road, and offering protection and support in appropriate situations in everyday life... are all things that must be done to demonstrate a layperson's practical conduct in today's era... Above all, as a lay person, a Buddhist must live in a way that is meaningful to one's spouse, children, and relatives, as well as to others in need.

  

In a country with over 45 million Buddhists, such as Vietnam, if every Buddhist lay follower is aware of and moved by the sufferings of their fellow human beings, and makes every effort to participate and assist, that would be a positive indicator for today's social morals. Within the context of the immediate efforts, lay people should live in such a way that they never allow the following situation to occur: going to the temple every day to chant sutras and turning their backs on people's tragedies. We can meet Buddhist scriptures in real life and those sutras have significance not only for you, for me, and for all those who are practicing for some relief from suffering.

 

(All the notes were removed for the audio version.)

 

.... o ....

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vắc-xin (Vaccines) đã thay đổi vận mệnh của loài người. Trong thế kỷ 20, bệnh đậu mùa (smallpox) đã cướp đi sinh mạng của hơn 300 triệu người trên toàn thế giới, còn bệnh bại liệt (polio) khiến nửa triệu người tử vong hoặc bị liệt mỗi năm. Nhưng ngày nay, nhờ những tiến bộ vượt bậc trong công nghệ vắc-xin, bệnh đậu mùa đã hoàn toàn biến mất khỏi hành tinh, và bệnh bại liệt cũng đã được kiểm soát tại nhiều quốc gia.
Đồng tử đóng vai trò quan trọng trong việc điều chỉnh lượng ánh sáng đi vào mắt, tương tự như khẩu độ của máy ảnh. Do đó, nó rất quan trọng đối với tầm nhìn và cách chúng ta nhận thức môi trường xung quanh.Từ lâu, các nhà khoa học đã biết rằng kích thước đồng tử bị ảnh hưởng bởi ba yếu tố chính
Chuyến bay thử nghiệm thứ 8 của tàu vũ trụ Starship, công ty Space X lại một lần nữa phát nổ ngay sau khi cất cánh, lúc đã đạt độ cao gần 150 km vào ngày 6 tháng 3.
Có phải tuyệt vời lãng mạn là khi lái xe dưới trận mưa ào ạt để tới một quán ya-ua, ngồi nghe chuyện từ một nhà sư học giả Úc châu? Thầy ký tặng cuốn sách Bát Cơm Hương Tích.
Tổng Giám đốc Điều Hành Ford Jim Farley, tại một hội nghị đầu tư vào tháng 1: "Thành thật mà nói. Về lâu dài, mức thuế quan 25% trên khắp biên giới Mexico và Canada sẽ tạo ra một lỗ hổng trong ngành công nghiệp Hoa Kỳ mà chúng ta chưa từng thấy."
Bài phát biểu dài 1giờ 40 phút của Tổng thống Donald Trump trước Quốc hội đã nêu cao nhiều sáng kiến ​​của ông, từ việc trấn áp nhập cư đến thuế quan và chính sách năng lượng trong sáu tuần bắt đầu nhiệm kỳ của mình, nhưng nhiều bình luận của ông bao gồm thông tin sai lệch và gây hiểu lầm.
Hiệp Hội Phát Huy Công Lý Người Mỹ gốc Á lên án sắc lệnh hành pháp của Tổng Thống Trump, quy định Anh ngữ là ngôn ngữ chính thức duy nhất tại Hoa Kỳ. Đây là một sự phân biệt đối xử nhằm tấn công vào các cộng đồng nhập cư, trong đó có cộng đồng gốc Việt.
KIEV 131 người đoạt giải Nobel đã cùng nhau lên tiếng phản đối cuộc xâm lược của Nga và sự thụ động của cộng đồng quốc tế, đồng thời yêu cầu tài sản đóng băng của Nga được chuyển giao cho Ukraine. Ferenc Krausz, nhà vật lý đoạt giải Nobel năm 2023, đã cùng với nhà vật lý người Pháp Serge Haroche, người đoạt giải Nobel Vật lý năm 2012 đến Kiev để chuyển giao một bản yêu cầu, trong đó 131 người đoạt giải Nobel trong các lĩnh vực khác nhau yêu cầu các chính phủ phương Tây dùng tài sản bị đóng băng của Nga – ước tính hơn 300 tỷ euro – giúp Ukraine tái thiết đất nước và bồi thường cho các nạn nhân chiến tranh, theo báo DN, Thụy điển.
- Trump sẽ ký lệnh xóa sổ Bộ Giáo Dục Mỹ hôm nay - Bộ Cựu chiến binh cắt 80.000 việc làm - Mất việc 172.017 người trong tháng 2, tăng 246% so với tháng trước và tăng 103,2% so với cùng tháng 2024. Trong đó là 62.242 công chức bị sa thải.
Sáng thứ Tư (5/3), Tối Cao Pháp Viện (TCPV) Hoa Kỳ đã đưa ra phán quyết đầu tiên trong cuộc đối đầu gay gắt giữa Donald Trump, Elon Musk và các cơ quan chính phủ, chủ yếu liên quan đến quyền kiểm soát tài chánh của Quốc hội. Điều đáng nói là chỉ cần thêm một phiếu ủng hộ nữa, Trump và Musk sẽ có toàn quyền để được tự tung tự tác – ít nhất là ở giai đoạn hiện tại. Với tỷ số 5-4, TCPV đã bật đèn xanh cho một phán quyết của tòa sơ thẩm, yêu cầu chính phủ phải chi trả khoảng 2 tỷ MK viện trợ nước ngoài cho các dự án đã hoàn thành. Nói ngắn gọn đơn giản là: chính quyền Trump không thể quỵt nợ.
"Là cha của ba đứa con nhỏ, tôi vô cùng phẫn nộ trước tuyên bố sai sự thật rằng vaccine gây ra chứng tự kỷ. Trẻ em sẽ chết vì lời nói dối này. Tôi không thể đứng đó để nghe thêm một phút nào nữa những lời nói dối của tổng thống Trump"
Sự gắn kết chặt chẽ giữa Elon Musk và chính quyền Donald Trump đã dẫn đến việc người tiêu dùng quay lưng với hãng xe này, theo tin từ Đài truyền hình SVT, Thụy điển. Doanh số Tesla đang lao dốc tại Đức, trong khi thương hiệu này trở thành chủ đề tranh luận sôi nổi trên mạng xã hội. Ở Thụy Điển, một số khách hàng thậm chí từ chối đi cả Taxi nào sử dụng xe Tesla.
(BOSTON, ngày 5 tháng 3, Reuters) – Tòa án liên bang tại Boston đã ra phán quyết ngăn chặn chính quyền Trump thực hiện kế hoạch cắt giảm ngân sách tài trợ cho nghiên cứu khoa học.
(WASHINGTON, ngày 5 tháng 3, Reuters) – Hơn 700 nhà ngoại giao thuộc Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và Cơ Quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ (USAID) đã cùng ký vào một bức thư gửi Ngoại trưởng Marco Rubio để phản đối quyết định giải thể USAID. Theo họ, hành động này không chỉ làm suy yếu vai trò lãnh đạo thế giới của Hoa Kỳ mà còn ảnh hưởng đến an ninh quốc gia, đồng thời tạo ra những khoảng trống quyền lực, mở đường cho TQ và Nga gia tăng ảnh hưởng trên trường quốc tế.
Chỉ sau 5 phút Trump bắt đầu đọc bài diễn văn, Dân biểu Texas Al Green, đứng lên, giơ thẳng đầu gậy về phía Trump, nói lớn: “Ngài tổng thống, ông không có quyền cắt MediCaid.” Khi nhận được “hiệu lệnh lắc đầu” không đồng ý của Trump, chủ tịch Hạ Viện Mike Johnson gọi an ninh Quốc Hội đuổi ông ra khỏi phòng họp. Chung quanh Dân biểu Green, các thành viên Dân Chủ khác ngồi im lặng, nhìn thẳng về phía trước. Bên hàng ghế Cộng Hòa hét rất to: “Tống cổ ông ta đi.” Một nữ dân biểu nào đó khều nhẹ vào tay của cảnh sát Quốc hội: “Đừng làm tổn thương ông ấy” và tất cả ngồi lại tiếp tục lắng nghe Trump nói. Bị “tống cổ” ra khỏi House Chamber, người đàn ông đơn độc Al Green với cây gậy của ông trả lời truyền thông: “Tôi chấp nhận hình phạt. Nó xứng đáng để người dân biết có những người trong chúng ta sẵn sàng đứng lên chống lại tham vọng của tổng thống muốn cắt Medicare, Medicaid và Social Security.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.