Hôm nay,  

Song ngữ: Is there a life before and after this one? / Làm Sao Biết Có Kiếp Trước Kiếp Sau

24/06/202308:10:00(Xem: 3242)

 blank

  

Làm Sao Biết Có Kiếp Trước Kiếp Sau

 

Thích Trí Siêu

 

Căn cơ của một người bình thường không thể nào biết được có kiếp trước hay kiếp sau. Chỉ có những người tu tập thiền định, đi sâu vào nội tâm, chứng được các tầng thiền, hoặc có thiên nhãn thông, túc mạng thông thì mới thấy được kiếp sống quá khứ và vị lai.

 

Đa số con người đều rơi vào hai loại chấp:

 

1) chấp thường: tin rằng sau khi chết thì linh hồn còn hoài, hoặc xuống địa ngục bị trừng phạt đời đời, hoặc lên thiên đàng hưởng phước đời đời. Trong trường hợp này họ vô tình chấp nhận là có kiếp sau.

 

2) chấp đoạn: tin rằng sau khi chết là hết, không còn gì hết.

 

Đối với hai hạng người chấp như trên thì rất khó nói cho họ hiểu, bởi vì trong tâm của họ đã đóng khung và tin chắc như vậy rồi, giống như một cái ly úp ngược thì dù cố gắng đổ bao nhiêu nước cũng không vào được.

 

Vì không có thiên nhãn hay thần nhãn nên chúng ta có thể tạm dùng lý trí mà suy luận ra. Hãy lấy thí dụ, làm sao biết được có vi trùng, vi khuẩn? Mắt thường làm sao thấy được? Nếu mắt không thấy thì làm sao lại tin là có? Đa số đều tin có vi trùng, kể cả những trẻ nhỏ mới biết đọc biết viết. Người thường như chúng ta không trông thấy vi trùng nhưng các bác sĩ, bác học với kính hiển vi họ thấy vi trùng một cách rõ ràng và đối với họ, có vi trùng là một sự thật hiển nhiên chứ không còn là một niềm tin nữa. Khi chúng ta bị bệnh đi nhà thương nghe bác sĩ nói ta bị nhiễm vi trùng này,vi trùng kia là chúng ta tin liền. Tại sao không thấy mà tin? Bởi vì do suy luận hợp lý mà tin. Ta tin bác sĩ là người có học thức đàng hoàng, khổ nhọc nghiên cứu học hỏi trên dưới 10 năm mới ra trường. Hơn nữa ông ta hơi đâu mà đi lừa ta làm gì? Ông ta nói vi trùng nào cũng được, miễn sao cho ta thuốc uống hết bệnh là được rồi.

 

Tại sao mắt ta không thấy vi trùng mà vẫn tin? Tại sao ta không biết trong thuốc có những hóa chất gì mà lại tin là uống vào sẽ hết bệnh? Nếu ta muốn thấy tận mắt vi trùng thì phải vào các phòng thí nghiệm dí mắt vào ống kính hiển vi. Nếu ta muốn biết những hóa chất của thuốc tây thì phải chịu khó vào đại học vài năm để học y khoa hay dược khoa thì mới biết được những hoá chất hay dược liệu đó là gì, có công năng gì, do những phản ứng hóa học nào tạo ra, v.v...

 

Cũng vậy, nếu muốn thấy được kiếp trước hay kiếp sau thì ta cũng phải chịu khó tu tập thiền định để chứng được thiên nhãn thông hoặc túc mạng thông. Đức Phật nhờ tu hành đắc đạo nên có thiên nhãn thông, túc mạng thông thấy được vô số kiếp quá khứ của mình và của người khác giống như người có máy video thâu được hình ảnh của mình và người. Điều cần nhấn mạnh là những đệ tử của ngài cũng chứng được và thấy được kiếp trước của mình. Đức Phật là bậc giác ngộ, đệ tử của ngài là những bậc thánh tăng A la Hán, không còn phiền não ô nhiễm, đều chứng được thiên nhãn thông và túc mạng thông. Là Phật tử, tuy nhục nhãn còn bị che lấp bởi vô minh phiền não nhưng chúng ta vẫn có thể tin lời các ngài là có kiếp trước kiếp sau, giống như chúng ta đang tin bác sĩ nói có vi trùng vậy.

 

Tại sao chúng ta không thấy được ngày hôm qua mà lại tin là có ngày hôm qua? Ta biết được có ngày hôm qua là nhờ ký ức. Qua một đêm ngủ thời gian không đủ dài để xóa mờ trí nhớ nên ta mới nhớ lại được. Nhưng làm sao ta nhớ lại được chính xác ta đã làm gì, nói gì, đi đâu với ai, chỗ nào 10, 20 năm về trước? Nếu không nhớ nổi việc cũ ngay trong kiếp này thì qua một lần chết và tái sinh, trải qua một thân ngũ uẩn khác (ví như một màn sương mù dày đặc) làm sao ta có thể nhớ lại được kiếp trước? Một người bị mổ tim hay mổ óc, bị chích thuốc mê, sau khi tỉnh dậy nhiều khi phải mất vài ngày mới hoàn hồn nhớ lại được mình là ai, đang ở đâu. Chưa kể những người bị bệnh Alzheimer hoàn toàn mất hết trí nhớ, đối với những người này thì ngày hôm qua còn không có huống chi năm trước hay kiếp trước. Với kỹ thuật văn minh hiện đại, chúng ta có thể chụp hình với máy ảnh hoặc thu hình với máy video. Những gì chúng ta đã chụp hoặc thu hình từ mười năm trước, hôm nay tuy không thấy, không nhớ, nhưng nếu cần thì chúng ta vẫn có thể lấy ra xem lại được vì tất cả hình ảnh đã được thâu vào băng video. Cũng vậy tất cả những gì chúng ta đã làm, đã sống đều được thu vào tâm thức. Tâm thức là một kho tàng chứa tất cả những kiếp sống của ta, trong Duy thức Học gọi là Tàng thức hay A lại Da (Alaya) thức. Người nào có khả năng đi vào vùng sâu thẳm của tâm (tức Tàng thức) thì có thể thấy lại hết những kiếp sống quá khứ của mình. Muốn đạt được khả năng này thì phải tu tập thiền định, hoặc ngày nay với phương pháp thôi miên (hypnotisme) người ta có thể trở lui về quá khứ hoặc kiếp này, hoặc nhiều lắm là một vài kiếp trước như trường hợp của ông Edgar Cayce. Chuyện tin có kiếp trước là một chuyện hiển nhiên đối với dân Tây Tạng, bởi vì các Lạt ma cao cấp, sau khi chết và tái sinh các ngài đều nhớ được kiếp trước của mình, đã từng là ai, ở đâu, sống trong tu viện nào, và nhận diện ra các đệ tử cũ của mình.

 

Chúng ta không thấy và không biết được có kiếp trước chỉ vì tâm thức của chúng ta chưa được học hỏi, tu tập và phát triển. Khoa học ngày nay cho biết là con người mới chỉ sử dụng được 10% bộ óc của mình mà thôi, còn lại 90% kia chưa được khai thác và biết đến. Vì vậy một người thông minh nên có tinh thần cởi mở để học hỏi và khám phá ra những điều mới lạ, thay vì cố chấp khép tâm lại, chỉ tin những gì mắt thấy, tai nghe, tay sờ mó được.

 

Thích Trí Siêu

Nguồn: trisieu.free.fr

 

Link:

https://thuvienhoasen.org/a16413/lam-sao-biet-co-kiep-truoc-kiep-sau-thich-tri-sieu

 

.... o ....

 

 

Bilingual: Is there a life before and after this one? / Làm Sao Biết Có Kiếp Trước Kiếp Sau

 

 

Author: Thích Trí Siêu

Translated by Nguyên Giác

 

It is impossible for an ordinary person to know if there is a past life or an afterlife. Only those who practice meditation, go deep into the inner mind, attain the stages of jhanas, or have heavenly clairvoyance are able to see past and future lives.

  

Most people fall into two kinds of grasping.

 

1) Eternalism: The eternalists believe that after death, the soul either goes to hell to be punished for ever or goes to heaven to enjoy eternal rewards. In this case, they unwittingly accept that there is an afterlife.

 

2) Annihilationism: The annihilationists believe that there is nothing remaining after death.

 

As with an upside-down cup into which no water can be poured, it is very difficult to talk to these two types of people above because their minds are already set and convinced.

  

We can temporarily discern it through reason since we lack a celestial or holy eye. How do you know there are germs or bacteria when the naked eye cannot see them? If you can't see them, how can you believe they exist? Most people, even young children who are just learning to read and write, believe that there are germs. Ordinary people cannot see germs, but doctors and scientists with microscopes can, and germs exist as a fact, not a belief, for them.

  

When we are sick and go to the hospital, we hear the doctors say that we have this or that germ, and we believe it. We can't see the germs; however, we believe the doctor's words that the infection is caused by germs. Because it is believed through rational reasoning. We believe doctors are well-educated people who have studied hard for more than 10 years before graduating from university, and they don't fool us. We believe that doctors can mention whatever bacteria they want as long as we can take the medicine to cure the disease.

  

Why can't our eyes see germs and still believe germs exist? We do not know what chemicals are in the medicine, but we still believe that taking them will cure the disease. If we want to see germs with our own eyes, we have to go into laboratories and look into the microscope. If we want to understand the chemistry of Western medicine, we must attend university for several years to study medicine or pharmacy in order to understand what those chemicals or therapeutic plants are, what their roles are, what chemical interactions cause the treatment, and so on.

  

Similarly, if we want to see the past or future incarnations, we must actively practice meditation in order to achieve heavenly clairvoyance or the ability to see past lives. The Buddha had a divine vision and was able to observe numerous past lives of himself and others via his entirely powerful meditation, just like a person who possesses a video camera that captures photos of himself and others.

  

It should be emphasized that the Buddha's disciples also witnessed their previous lives. The Buddha is a perfectly enlightened one, and his disciples are arahants, free from defilements, and have all attained divine vision and the ability to see past lives. Although our physical eyes are still clouded by ignorance and afflictions, we should trust their claims that there is a past life and an afterlife, just as we believe doctors that germs exist.

  

Why can't we see yesterday but believe there was yesterday? We know that there was yesterday because of memory. After a night of sleep, the time is not long enough to erase the memory, so we can remember about yesterday. But how do we recall what we did, said, and where we went with whom ten or twenty years ago? If we can't recall the past in this life, how can we remember it via death and rebirth, or through another body of the five aggregates (such as a dense fog)?

  

A person who has had heart or brain surgery is given anesthesia; after waking up, it may take many days for him to restore consciousness and recall who he is and where he is. Not to mention persons with Alzheimer's who have entirely lost their memories; there was no yesterday, let alone the year before or a past life for these people.

  

With civilized technology, we can take pictures with a camera or record with a video camera. What we took or recorded ten years ago, we do not see or remember, but if necessary, we can still take it out and review it because all images have been recorded on videotape. In the same way, all that we have done and lived has been absorbed into our consciousness. Consciousness is a repository for all of our lives, which is referred to as Store consciousness or Alaya consciousness in Mind Only Doctrine. Those who have the ability to enter the depths of the mind (the storehouse of consciousness) can see all of their past lives.

  

To develop this capacity, one must practice meditation or, as in the instance of Edgar Cayce, use hypnosis to see some of the previous lives. Tibetans believe in reincarnation because top lamas recall their prior incarnations, who they were, where they lived, and the monastery in their previous lifetimes, and they can identify their former disciples.

  

We do not see or know there is a past life simply because our minds have not been studied, cultivated, and developed. Today's science says that humans only use 10% of their brains; the remaining 90% are unexploited and unknown. Therefore, a smart person should have an open mind to learn and discover new things instead of stubbornly closing his mind and then only believing what he sees, hears, and touches.

 

 

 

.... o ....

 




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
(Ngày 24 tháng 12, Reuters) – Chính phủ Canada lên án gay gắt các biện pháp trả đũa của Trung Quốc nhằm vào hai tổ chức có trụ sở tại Canada và 20 cá nhân có liên quan đến các vấn đề nhân quyền của người Duy Ngô Nhĩ và Tây Tạng.
Lễ Giáng Sinh đang tới, mang tới ngập tràn lòng yêu thương và hy vọng giữa một thế giới tội phạm không ngưng. Thông điệp yêu thương và hy vọng đang được bày tỏ: Đức Hồng y Timothy Dolan của New York đã nói trong một cuộc phỏng vấn phát sóng vào Chủ Nhật rằng Tổng thống đắc cử Trump "rất coi trọng đức tin Cơ đốc của mình".
Hàng năm, ít nhất 100.000 trẻ em gọi đến Bộ Tư lệnh Phòng thủ Hàng không Vũ trụ Bắc Mỹ (NORAD) để hỏi về vị trí của ông già Noel. Hàng triệu trẻ em khác truy cập website của cơ quan này để tìm kiếm thông tin về ông già Noel bằng 9 ngôn ngữ, từ tiếng Anh đến tiếng Nhật, theo tin từ DN, Thụy điển.
TEXAS – Hôm thứ Hai (23/12), một tòa án liên bang ở Texas vừa phán quyết rằng việc chính quyền Biden ban hành quy định bảo vệ quyền riêng tư trong các trường hợp phá thai và điều trị chuyển giới có thể vượt quá thẩm quyền mà pháp luật quy định cho chính phủ liên bang, theo Reuters.
WASHINGTON – Hôm thứ Hai (23/12), nhóm chuyển giao của Donald Trump đang lên kế hoạch để chính thức rút Hoa Kỳ khỏi Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) ngay trong những ngày đầu tiên của nhiệm kỳ Tổng thống thứ hai, theo Reuters.
Tập đoàn sản xuất xe Toyota chuẩn bị thành lập một cơ sở sản xuất xe điện (EV) mới tại Trung Quốc, theo Nikkei Asia đưa tin vào thứ Hai. Nhà máy này sẽ tập trung sản xuất thương hiệu xe sang "Lexus" tại Thượng Hải. Sáng kiến ​​này sẽ đánh dấu lần đầu tiên Toyota tự xây dựng và quản lý nhà máy của riêng mình trong , vì các hoạt động sản xuất của hãng xe này tại Trung Quốc
Một máy bay nhỏ đã đâm vào một tòa nhà trong khu thương mại tại thành phố Gramado, bang Rio Grande do Sul, Brazil, vào ngày Chủ nhật 22 tháng 12, khiến toàn bộ 10 người trên máy bay đều thiệt mạng, theo tin từ Đài truyền hình Thụy điển.
Cuốn "Tình Nghĩa Giáo Khoa Thư" được một Sư cô dịch sang tiếng Anh ... Sư cô đang làm thủ tục đưa qua Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ để làm tài liệu tham khảo về văn hóa Việt Nam thời đó
Phe ta bắn rớt phe mình: Hai phi công của Hải quân Hoa Kỳ đã bị bắn trên vùng biển Biển Đỏ sau khi một tên lửa dẫn đường được bắn từ một tàu tuần dương của Hải quân đã bắn trúng máy bay phản lực của họ, hãng tin Associated Press (AP) đưa tin.
Bộ trưởng Thống nhất Đại Hàn Kim Yung-ho đã cam kết sẽ nỗ lực để những người Nam Hàn bị giam giữ ở Bắc Hàn được trở về an toàn, theo Yonhap. Phát biểu tại một sự kiện ở Seoul, bộ trưởng đã nêu bật hoàn cảnh khốn khổ của sáu người Nam Hàn, bao gồm ba nhà truyền giáo, bị giam giữ ở Bắc Hàn trong tám đến 11 năm.
“Mạ” là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi “cấn thai” vào lòng tự nhiên người mẹ nào cũng … “đi tu”! “Đi tu” đây không có nghĩa là xuống tóc, vào chùa gõ mõ tụng kinh mà chỉ có nghĩa là sửa mình, thay đổi mình, từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Mọi thứ ở người mẹ phải sửa sang, phải “tu chỉnh”, nên mới có câu “con vào dạ mạ đi tu”!
Ngày Rằm Tháng Mười Một Giáp Thìn nhằm ngày 15-12-2024; mùa lễ hội cuối năm rộn ràng trên đất nước Hoa Kỳ thì tại Chùa Hội Phước thành phố Albuquerque tiểu bang New Mexico, mấy trăm đồng hương và Phật tử đến dự tiệc chay mừng chùa được 10 năm tuổi (2014 – 2024).
(Robert Mullins International) Tu chính án thứ 14 của Hiến pháp Hoa Kỳ đã được thêm vào Hiến pháp năm 1868. Đây là một tuyên bố rất đơn giản và rất rõ ràng: Tất cả những người sinh ra tại Hoa Kỳ đều là công dân của Hoa Kỳ và của Tiểu bang nơi họ sinh sống. Một ngoại lệ: Trẻ sơ sinh sinh ra tại Hoa Kỳ có cha mẹ là nhà ngoại giao nước ngoài. Tu chính án thứ 14 không nói gì về tình trạng di trú của cha mẹ. Hoa Kỳ, Canada, Mexico và hầu hết các quốc gia ở Trung và Nam Mỹ đều cho phép không hạn chế quyền công dân theo nơi sinh. Một đứa trẻ nhận được quyền công dân trong nước chỉ bằng cách sinh ra ở đó, bất kể cha mẹ có quốc tịch gì.
Tổng thống đắc cử Donald Trump cho biết ông dự định sẽ thảo luận với Robert F. Kennedy Jr., ứng viên được đề cử lãnh đạo Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh (Health and Human Services, HHS), về việc chấm dứt các chương trình tiêm chủng dành cho trẻ em, theo tin Reuters ngày 12/12. Khi được hỏi liệu ông có ủng hộ quyết định nếu Kennedy chọn chấm dứt các chương trình tiêm chủng này, Trump nói với tạp chí Time: “Chúng tôi sẽ thảo luận thật kỹ về vấn đề này. Tỷ lệ trẻ bị tự kỷ hiện nay đã ở mức đáng lo ngại. Nếu cẩn thận quan sát tình hình, rõ ràng có điều gì đó đang gây ra hiện tượng này.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.