Hôm nay,  

Song ngữ: Diệu Pháp “Nghe” Hóa giải sân hận đem đến an lạc / The Marvelous Way of "Listening": Dissolving anger and leading to joyful peace

01/07/202316:50:00(Xem: 3423)
blank

Song ngữ: Diệu Pháp “Nghe” Hóa giải sân hận đem đến an lạc / The Marvelous Way of "Listening": Dissolving anger and leading to joyful peace

  

Thích Hạnh Tuệ

 

Hầu như người đời ai cũng có lần giận dữ chỉ là sự thường. Thế nhưng nhà Phật cho giận dữ là một trong những trạng thái tâm lý quan trọng gây nên vô số những rắc rối của cuộc đời. Thật vậy, sân, hay giận dữ, được kể là tâm sở thứ hai trong hàng căn bản phiền não. Suy nghĩ cho kỹ ta sẽ thấy giận dữ gây nên biết bao họa hại.

 

Có người đã ghi lại cuộc đối đáp giữa một ông vua nước Tần với sứ thần nước Triệu trong thời Chiến quốc bên Trung Hoa; ông vua bảo rằng ông con trời mà giận thì máu chảy đầy đất và thây phơi trên ngàn dặm; đối lại, sứ thần nước Triệu trả lời rằng nếu kẻ thường nhân mà giận thì máu cũng chảy trong vòng năm bước và phơi thây cả hai người. Như thế thì thấy rằng từ giận dữ đến giết người hoàn toàn không xa.

 

Có vô số lý do để người ta nổi cơn thịnh nộ, nhưng một trong những lý do ấy phải chăng là vì ta không biết cách nghe? Để góp phần hóa giải lòng sân hận, phải chăng chúng ta có thể áp dụng một vài phương pháp nghe thiện xảo hơn?

 

Một là nghe như ăn.

Khi ăn, chúng ta chỉ chọn ăn những thức ăn tinh sạch, bổ dưỡng, có lợi cho sức khỏe, tạo được sự cân bằng cho cơ thể; đến cả chén, bát, đũa, muỗng và chỗ ăn uống cũng phải sạch sẽ, thoáng mát; thức ăn thiu thối, chế biến cẩu thả, vật dụng dơ bẩn và chỗ ngồi nhếch nhác đều làm cho chúng ta khó chịu, lợm giọng và không ăn. Chúng ta biết rằng thức ăn ôi thiu và có môi trường ăn uống mát vệ sinh đều có thể gây ra bịnh tật. Cũng như vậy, khi nghe chúng ta nên ”chỉ nghe” những lời hay, lời tốt, lời đẹp, lời thiện, đem lại niềm vui, hạnh phúc thật sự, làm tăng trưởng trí tuệ, phẩm chất đạo đức cho bản thân và mọi người; chúng ta hãy dứt khoát “không nghe” những lời chửi bới, mắng nhiếc, trù ẻo, đâm thọc, gây ra buồn phiền, hờn giận, đau khổ, tan vỡ, chia lìa cho mình và người. Đành rằng bất kỳ âm thanh, lời nói nào trong phạm vi nghe được đều lọt tai của ta; cho nên, nói “không nghe” là ta có ý thức gạt ra khỏi tâm thức ta. Những thứ tâm ta không lưu giữ thì nó sẽ không có chỗ tồn tại và phát triển được. Mặt khác, khi chúng ta “chỉ nghe” những lời hay ,lời đẹp, lời thiện thì chúng ta cũng hãy tập “chỉ nói” những điều hay, điều đẹp, điều thiện mang lại an vui hạnh phúc cho mình và người khác; “không nói” những lời thô ác gây đau khổ cho mọi người.

 

Hai là nghe như nhận quà.

Chương bảy của kinh Tứ thập nhị chương có thuật lại việc một người dòng Bà-la-môn cố ý đến mắng chửi Đức Phật. Ngài lặng thinh không đáp. Chờ người kia mắng chửi xong. Đức Phật hỏi: “Ông đem lễ vật đến tặng người khác, người đó không nhân, lễ vật ấy có về lại với ông không?”. Người-Bà-la –môn đáp: “Tất nhiên về lại tôi”. Đức Phật bảo: “Nay ông chửi mắng Ta, Ta không nhận, ông tự đem họa về thân ông như vang theo tiếng, bóng theo hình, không thể tránh được. Hãy cẩn thận, chớ làm điều ác”. Khi nghe những lời mắng nhiếc, chửi bới, trù ẻo…của người khác mà ta “không nhận” thì những người đó phải tự giữ lấy cho họ.

 

Ba là thấu rõ âm thanh vốn không thật có.

Bản thân của những âm thanh phát ra từ miệng người khác dù mang nội dung chửi mắng, thô ác, trù ẻo…, vốn không có tự tính, vốn không có thật, vốn không có chỗ tồn tại và can hệ đến ta. Sở dĩ ta đau khổ vì ta si mê, chấp những lời chửi mắng thô ác…là thật có, rồi đem những lời đó vào tâm mình, tự mình nuôi dưỡng, tạo điều kiện cho nó sống và phát triển trong tâm mình. Trong kinh Lăng Nghiêm, Đức Phật dùng âm thanh của tiếng chuông mà khai ngộ tánh nghe cho toàn thể các vị đệ tử của Ngài, mà đại diện là Tôn giả-A-nan: “Khi đó Phật liền bảo La- hầu-la đánh một tiếng chuông, rồi hỏi ông A-nan rằng: ‘Ông có nghe không?’ A-nan thưa: ‘Nghe’ đến lúc chuông hết ngân, Phật lại hỏi: ‘Ông có nghe không?’ A-nan thưa :’Nghe’ Đến lúc chuông hết ngân, Phật lại hỏi: ‘Ông có nghe không?’ A-nan thưa: ’Không nghe’. Phật lại bảo La-hầu-la đánh lại một tiếng chuông nữa và hỏi? ’Ông có nghe không?’ A-nan đáp: ‘Nghe’ Phật hỏi: ‘Thế nào là nghe và thế nào là không nghe?’ A-nan thưa: ‘Vì đánh chuông có tiếng ngân nên con nghe, đến khi tiếng chuông hết ngân thì con không nghe’. Phật dạy: ’A-nan! Khi tiếng chuông hết ngân ông nói rằng không nghe; nếu ông thật không có ‘cái nghe’ thì ông đồng như cây đá, tại sao đánh tiếng chuông thứ hai ông lại nghe? Vậy cho biết ‘cái tiếng’ ( cảnh) khi có khi không, chứ ‘cái nghe’ ( tâm) của ông thì lúc nào cũng có. Nếu cái nghe của ông thật không, thì cái gì biết được cái ‘không nghe’ đó. Thế nên biết cái tiếng nó tự sinh và tự diệt, chứ cái nghe ( tâm) của ông không phải vì tiếng sinh mà nó có, tiếng diệt thì nó không. Tại ông điên đảo, hôn mê nhận ‘cái thường’( tính nghe) làm ‘đoạn diệt’ ( tiếng), chứ không phải rời sáu trần cảnh: sắc, thanh, hương,v.v. mà các giác quan thấy nghe hay biết của ông không có”.

 

Khi ta thật sự chiêm nghiệm và thấu rõ thật tướng của âm thanh thì ta dứt được cái nhân đau khổ, sân hận phát sinh từ cái nghe. Tất nhiên, khi đã biết cái tiếng không thật có, thì ngay cả những lời hay ý đẹp, điều ngợi khen , ca tụng…cũng không thật có; nhưng nếu đó là những lời dùng để chỉ thẳng sự thật, những lời mang lại lợi cho ta, cho cuộc sống những người quanh ta, thì ta nên dùng cái “ tánh nghe” của mình để nhận biết những lời nói đó và giữ lại để theo đó mà tu tập.

 

Mong rằng những cách nghe trên đây chứa đựng những nhân tố thích hợp có thể vận dụng vào trong cuộc sống hằng ngày, góp phần hóa giải những nóng nảy, khúc mắc, thù hằn trong lòng mỗi chúng ta và mang lại niềm vui an lạc dù rằng vô cùng nhỏ bé trong cuộc sống hiện đại.

 

Chú thích:

 

1.Tuyên Hóa thượng nhân lược giảng (1999), Phật thuyết Tứ thập nhị chương kinh, Buddhist Text Translation Society Press, trang,81,82,

 

2. Kinh Lăng Nghiêm, Thích Thiện Hoa dịch và chú, Thành hội Phật giáo TP. HCM xuất bản. 1990, trang 157-160.

 

Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo 119

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a19234/dieu-phap-nghe-hoa-giai-san-han-dem-den-an-lac

 

.... o ....

 



The Marvelous Way of "Listening": Dissolving anger and leading to joyful peace

 

Author: Thích Hạnh Tuệ

Translated by Nguyên Giác

 

Most people get angry at some point in their life, and that's normal. However, Buddhism says anger is one of the important psychological states that cause countless problems in life. Indeed, anger is named as the second of the basic afflictions. If we think about it carefully, we will see that anger causes a lot of harm.

  

During the Warring States period in China, a king of Qin and an envoy of Zhao had a dialogue in which the king remarked that if the king was angry, the blood would cover much of the ground and the corpses would be exposed for thousands of miles. In response, the Zhao envoy stated that if a commoner became upset, blood would flow within five paces, exposing both of the arguers' bodies. Hence, it is seen that resentment to kill isn't far away.

  

There are countless reasons people get angry, but is one of them because we don't know how to listen? To contribute to the dissolution of anger, could we not adopt some more skillful methods of listening?

  

One, listening should be treated as eating.

 

When we eat, we only choose to eat foods that are clean, nutritious, healthy, and create a balance for the body; even cups, bowls, chopsticks, spoons, and eating places must be clean and cool. We are uncomfortable, sick, and haven't eaten because of spoiled food, shoddy preparation, unclean cutlery, and sloppy seating. We know that rancid food and a clean eating environment can both cause illness.

  

Likewise, when listening, we should “only” listen to good, gentle, and beautiful words that can bring joy and true happiness, and increase wisdom and moral qualities for ourselves and everyone else. Let us absolutely "do not listen" to words that curse, scold, slander, stab, and bring misery, rage, pain, brokenness, and isolation to ourselves and others.

  

In fact, any sound or speech within the audible range reaches your ears; Therefore, to say "not listening" is to consciously put it out of your mind. What your mind does not store, it will have no place to exist and develop. When you "only hear" good, gentle, and beautiful words, you should also practice "speaking only" good, gentle, and beautiful words that can offer happiness to yourself and others, and you should "not say" harsh words that can cause hurt to people.

  

Second, listening should be treated as receiving gifts.

 

Chapter Seven of the Forty-two-Chapter Sutra tells of a Brahmin who deliberately came to insult the Buddha. The Buddha was silent and did not answer. Waiting for the other person to finish cursing, the Buddha asked, "You bring the gift to give to a person, but that person doesn't receive the gift, will the gift come back to you?" The Brahmin replied, "Of course, back to me." The Buddha said, "Now you curse me, and I refuse to take it; you injure your body as if it were echoing with the sound, the shadow following the image as if it were unavoidable. Be careful, do not do evil." When you hear the insults, curses, taunts, etc. and you "don't accept," those people have to keep it for themselves.

  

Third, listen to the sound and recognize that it is empty, unreal.

 

The sounds that come out of other people's mouths, even though they contain curses, harsh words, slanders, etc., have no inherent nature, are not real, have no place to exist, and are unrelated to you. You suffer because you are deluded, believing that curses and harsh words... are real, and then bringing those words into your head, nurturing yourself, and creating conditions for them to thrive and develop in your mind.

  

In the Shurangama Sutra, the Buddha used the sound of the bell to enlighten all his disciples, represented by the Venerable Ananda.

  

At that time, the Buddha asked Rahula to ring a bell and then asked Ananda, "Did you hear it?" Ananda said, "Yes, I hear the sound."

 

When the bell stopped ringing, the Buddha asked again: 'Did you hear it?'

Ananda said: 'No, I did not hear.'

  

Buddha again told Rahula to ring the bell again and asked, 'Did you hear it?'

Ananda replied, 'Yes, I hear the sound.'

 

Buddha asked, 'What do you hear, and what do you not hear?'

Ananda replied, 'Because the bell rang, then I heard the sound. When the bell stops ringing, I don't hear the sound.'

  

The Buddha said: "Ananda! When the bell stops ringing, you say you didn't hear; if you really don't have the hearing ability, then you are like a tree, like a rock. Why do you hear the second bell? So you understand that the sound (object or sound waves) emerges and then vanishes, but your 'hearing ability' (the mind) remains constant. If your hearing ability disappeared along with the sound, then what made you know that you did not hear a sound? So you have to understand that sound arises and disappears by itself, but your hearing (mind) does not depend on the emergence or cessation of sound. Because your mind delusively takes the permanence (of hearing ability) as the annihilation (of the sound), when the six sense objects (forms, sounds, smells, etc.) are not perceived, you believe wrongly that your ability to see, hear, or know has already disappeared along with the objects."

 

When you really contemplate and understand the true nature of sound, you get rid of the causes of both suffering and anger that would arise from hearing. Of course, when you know the sound is not real, even the nice words of praise and admiration are not real either. But if those words are used to point out the truth, to encourage and benefit you and others, then you should use the "nature of hearing" to recognize those words and keep them in practice accordingly.

 

The preceding listening methods, perhaps, offer acceptable instructions for readers to implement in daily life, contributing to the dissolution of tempers, troubles, and animosity in each of us and bringing some joyful peace to each of us in this contemporary existence.

 

(Văn Hoá Phật Giáo Magazine, issue 119)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cảnh sát cho biết, hai anh em sinh đôi 5 tuổi ở miền bắc California đang đánh nhau “như anh em ruột đôi khi vẫn làm”, thì một trong hai cậu bé chộp lấy một con dao làm bếp nhỏ và đâm người kia. USA Today đưa tin, bất chấp những nỗ lực cứu sống của những người ứng cứu đầu tiên, bao gồm cả các cảnh sát Quận Santa Cruz, đứa trẻ bị đâm đã chết tại bệnh viện.
Israel cho biết đã phát hiện thấy xác của một nữ quân nhân được cho là đã bị Hamas hành quyết và hai con tin nước ngoài bị giam giữ tại bệnh viện Al Shifa, tâm điểm của cuộc chiến trong suốt 6 tuần qua, theo Reuters.
Cựu đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Rosalynn Carter, người mà Tổng thống Jimmy Carter gọi là “một phần mở rộng của tôi” nhờ vai trò nổi bật của bà trong chính quyền của ông trước đây, đã qua đời ở tuổi 96, theo Reuters.
Vào ngày 5/11/2023, Tổ Chức Phục Vụ Truyền Thông Sắc Tộc có buổi họp báo qua zoom để cập nhật tình hình tái xét duyệt Medi-Cal, cũng như việc mở rộng Medi-Cal cho những người nhập cư chưa có giấy tờ.
Diễn đàn Hợp tác Kinh tế châu Á Thái Bình Dương – đang diễn ra tại thành phố San Francisco, California. Từ nhiều tháng qua, đã có những chuẩn bị từ các cấp trong chính quyền Mỹ cho APEC. Theo ban tổ chức, sẽ có hai vạn khách đến từ nhiều nơi trên thế giới, cùng với hai nghìn phóng viên có mặt để tường thuật cuộc họp thượng đỉnh...
Nhà thơ Anne Boyer hôm 16/1/2023 đã thông báo: "Tôi đã từ chức biên tập thơ của Tạp chí The New York Times Magazine. Cuộc chiến do Mỹ hậu thuẫn nhà nước Israel chống lại người dân Gaza không phải là cuộc chiến dành cho bất kỳ ai. Không có sự an toàn nào trong đó hoặc từ nó, không phải cho Israel, không phải cho Hoa Kỳ hay Châu Âu, và đặc biệt là không cho nhiều người Do Thái bị vu khống bởi những kẻ tuyên bố sai lầm rằng họ chiến đấu nhân danh họ. Lợi nhuận duy nhất của nó là lợi nhuận chết người của các công ty sản xuất vũ khí và dầu mỏ.
Nam Hàn đặt mục tiêu cấm ăn thịt chó và sẽ chấm dứt tranh cãi về phong tục ẩm thực cổ xưa này vài năm tới. Chính phủ và Đảng Quyền lực Nhân dân cầm quyền hôm thứ Sáu đã đồng ý ban hành đạo luật trước cuối năm nay nhằm chấm dứt tiêu thụ thịt chó từ năm 2027. Yu Eui-dong, người đứng đầu chính sách của Đảng Quyền lực Nhân dân, cho biết tại cuộc họp với các quan chức: “Đã đến lúc chấm dứt xung đột xã hội và tranh cãi xung quanh việc ăn thịt chó thông qua việc ban hành một đạo luật đặc biệt."
Tập Cận Bình, bằng cách thắt chặt kiểm soát từ chính sách, truyền thông, đến quân đội, đã nâng quyền lực của mình tới mức chưa từng thấy trong nhiều thập kỷ. Nhưng chính nhu cầu chứng tỏ quyền lực của Tập cũng chính là chiếc ”gậy ông đập lưng ông”. Nền kinh tế Trung Quốc khó có thể phục hồi như mong đợi sau đại dịch covid, ngành bất động sản khủng hoảng, các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn ra khỏi nước và tỷ lệ thanh niên thất nghiệp lên tới trên 20%. Các nhà phê bình năm nay đã sử dụng những thuật ngữ như đây là ”sự kết thúc của phép màu kinh tế Trung Quốc”. Vấn đề nan giải của Tập Cận Bình là ông dường như chỉ có một giải pháp duy nhất cho mọi vấn đề: tăng cường kiểm soát. Tập đã loại bỏ những cố vấn giỏi nhất vì tham nhũng hay có thể nói chính xác hơn là ông không tin tưởng họ.
Lịch sử hạt nhân đầy dẫy những lần suýt gây ra tai nạn, mà thảm họa được ngăn chặn bởi con người. Họ tin tưởng vào phán đoán của chính mình, thay vì mù quáng theo dõi thông tin do máy móc cung cấp. Áp dụng trí tuệ nhân tạo vào vũ khí hạt nhân, làm tăng cơ hội mà trong thời gian sắp tới không ai có thể ngăn chặn được vụ phóng bom hạt nhân.
Hiện nay trên thế giới được cho là có khoảng 10,000 tôn giáo. Hầu hết mọi người đều quen thuộc với những tôn giáo lớn như Cơ đốc giáo, Hồi giáo, Ấn Độ giáo, Phật giáo, v.v… nhưng cũng có hàng trăm triệu người khác tin vào các tín ngưỡng dân gian, tín ngưỡng truyền thống hoặc tín ngưỡng bộ lạc.
Đây là ý kiến của một người về cách làm thế nào để một quốc gia có thể có một xã hội đa văn hóa thành công. Một xã hội đa văn hóa là gồm các nhóm dân tộc đa dạng; việc không hòa nhập và đối địch nhau sẽ dẫn đến tự sát tập thể. Chúng ta đang bắt đầu thấy điều đó ở Hoa Kỳ. Hoa Kỳ hiện đang chứng kiến sự gia tăng các tội ác bạo lực về phân biệt chủng tộc và tội ác có động cơ từ thù hận tôn giáo.
Fan ái mộ của McDonald’s và công ty giày dép Crocs sắp tới có thể nâng cao hình ảnh của mình nhờ có sự hợp tác đầu tiên từ trước đến nay của McDonald’s x Crocs. Sự kết hợp của hai thương hiệu này lấy cảm hứng từ những fan ái mộ Crocs Stars™ và thực khách trung thành với Mickey D’s, sẽ mang lại một dòng đầy ₫ủ sản phẩm giày dép, vớ và các vật trang trí giày Jibbitz™ dễ thương bắt đầu có ở gần 30 quốc gia trên khắp thế giới từ ngày 14 tháng 11.
Oksana nói cô ấy đã tạm dừng cuộc sống của mình. Covid-19 đã cướp đi mẹ cô và chồng cô vào hai năm trước. Đạn pháo của quân Nga đã cướp đi cha cô và con trai lớn của cô vào mùa xuân năm nay. “Bây giờ tôi đắm mình vào công việc,” cô nói, ở độ sâu 480 mét dưới vùng ngoại ô Ternivka, một thị trấn ở miền đông Ukraine. Lòng trắng của mắt cô phát sáng trong bóng tối xung quanh. Trở lại Bakhmut, nơi diễn ra một trong những trận chiến tàn khốc nhất của chiến tranh, Oksana, một phụ nữ 49 tuổi, là giáo viên dạy múa tại một trường nội trú dành cho trẻ em nghèo khó. Ngày nay, khi ngôi nhà cũ và quê hương của cô đã bị phá hủy, trường học nơi cô dạy đã đóng cửa và những người thân nhất của cô đã chết, Oksana trở thành một thợ mỏ than.
Chính quyền Tổng thống Biden đã loại Institute of Forensic Science của Bộ Công An Trung Quốc khỏi danh sách trừng phạt thương mại, nhằm thuyết phục Bắc Kinh làm nhiều hơn để ngăn chặn dòng thuốc giảm đau fentanyl bất hợp pháp chảy vào Hoa Kỳ, theo Reuters.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.