Hôm nay,  

Trường phái rút ví chậm

28/07/202300:00:00(Xem: 4641)

 

Khanh-Truong
Khánh Trường

 

Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con.

Tôi thích vì rất hợp tạng.

Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.

  
*

Xét theo học vị, họ bình thường, nếu không muốn nói, chả có gì đặc biệt đáng quan tâm.

Nhưng cả hai lại là những tài năng kiệt xuất.

 

Người thứ nhất, nhà văn Mai Thảo, tác giả của trên 50 tác phẩm, bao quát nhiều thể loại, tùy bút, truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện dịch, phóng tác, biên khảo, nhận định… Đầu tàu tạp chí Sáng Tạo, dấu mốc mở đường cho dòng văn học tự do sau 1954 tại miền Nam Việt Nam. Là tổng thư ký tạp chí Văn cùng nhiều báo khác trước 1975 tại quê nhà, và sau này tại hải ngoại. Là ông vua viết phơi-dơ-tông, một ngày không dưới 6 cái, trên các nhật báo, chưa kể những bài viết xuất hiện thường xuyên ở mọi diễn đàn chữ nghĩa.

 

Mai Thảo viết dễ dàng, nhanh. Văn chương lóng lánh, chữ nghĩa trau chuốt, rất riêng. Một mình một cõi, không lẫn với ai. Người đọc có thể thích hoặc không, nhưng một điều khó phủ nhận, chỉ cần lướt qua năm bảy dòng, chúng ta biết ngay tác giả là ai. Để tạo ra dấu ấn đặc thù đó tất nhiên không dễ.

 

Người thứ hai, nhạc sĩ Phạm Duy, chủ nhân của cả ngàn bài hát thuộc mọi chủ đề, quê hương, chiến tranh, tình yêu, tâm ca, tục ca, đạo ca, thiền ca… Phù thủy trong lĩnh vực biến các thi phẩm thành những ca khúc lẫy lừng. Thơ của các thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, Phạm Thiên Thư, Minh Đức Hoài Trinh, Nhất Tuấn…, qua người nhạc sĩ tài hoa này, được chắp thêm cánh, bay xa hơn, cao hơn.

 

Trong một cuộc phỏng vấn cách đây hơn 50 năm tại Sài Gòn, ký giả hỏi,

“Ông sáng tác thế nào?”

Phạm Duy cười,

“Như đi đái ấy mà!”

Đi đái. Phạm Duy muốn nói, ông sáng tác dễ dàng như hành động bài tiết. Quả thế, tôi từng chứng kiến, chỉ chưa đến nửa giờ, ông phổ thơ của một thi sĩ thành ca khúc, giai điệu mượt mà, trữ tình, tha thiết.

Hai người xuất hiện cùng thời. Mỗi người một cõi. Không khác hiện tượng thiên nhiên, họ làm ra gió, tạo nên bão trong môi trường thủ đắc.

 

Là người Việt Nam, không ai không biết đến họ.

 

Nhưng hai thiên tài hai tính cách, hai phong thái sống.

 

Mai Thảo tay chơi có hạng. Di chuyển bằng xe hơi (Mustang). Mỗi ngày một bao thuốc, một chai cỏ-nhắc. Hàng đêm nhẵn mặt ở các vũ trường, cặp kè với những bóng hồng trong thế giới đèn màu. Mặt lạnh như thép nguội trên các chiếu bạc. Xài tiền hào sảng. Là một trong số không nhiều những nhà văn sống thuần bằng chữ nghĩa một cách phong lưu. Độc thân cho đến lúc về với đất.

 

Phạm Duy, người chồng, người cha mẫu mực (dù, như hầu hết mọi tài hoa khác, nhiều nhan sắc đã ghé qua trong đời Phạm Duy). Tôi từng đến nhiều lần nhà ông ở Midway City (Thị Trấn Giữa Đàng- chữ của ông), căn nhà tuy nhỏ nhưng nhờ có sân sau rộng. Lợi dụng ưu điểm này, ông ép thêm nhiều phòng, làm nơi trú ngụ của vợ chồng và các con, người chưa lập gia đình, người có chồng, có vợ. Tất cả, con cái dâu rể, đều sống chung dưới một mái nhà. Chị Thái Hằng, phu nhân Phạm Duy, có thể xem như quản gia, quán xuyến mọi chuyện. Người đàn bà này, theo nhận xét của tôi, là điển hình tiêu biểu cho phụ nữ Việt Nam, một đời vì chồng vì con.

 

Tôi từng ở gần Mai Thảo thời gian dài, chứng kiến sinh hoạt thường nhật của ông. Mỗi ngày, buổi sáng thức dậy làm vệ sinh xong, thay bộ quần áo mới, áo sơ mi tay dài, cài khuy tươm tất. Đến bật lò điện đun nước pha cà phê, trà. Ra ngồi vào bàn, cầm cây bút, kéo xấp giấy lại gần, vừa nhấm nháp vừa viết. Những con chữ nối đuôi nhau làm đầy trang, ngay hàng thẳng lối, sạch sẽ, rõ ràng, gần như không tẩy xóa.

 

Nhắm chừng vừa đủ cho số chữ mục Sổ Tay của tạp chí Văn, Mai Thảo ngừng viết, vói tay cầm chai rượu rót vào chiếc ly trống, nâng lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Uống hết ly rượu, ông bắt đầu công việc khác, viết tên địa chỉ độc giả dài hạn trên ngót nghìn phong bì màu vàng hôm qua ông đã dán tem. Đỗ Ngọc Yến, giám đốc sáng lập công ty Người Việt, tờ nhật báo lớn nhất tại hải ngoại, nhiều lần đề nghị Mai Thảo giao danh sách độc giả dài hạn cho nhân viên đả tự của công ty vào computer, đến kỳ in ra label, dán vào phong bì, chỉ mất độ một hai tiếng là cùng, vừa đỡ tốn thì giờ, vừa sạch sẽ, tiên tiến. Mai Thảo lắc đầu. Lý do, tuy mất công (trung bình trên dưới ba ngày ông mới viết xong gần 1.000 địa chỉ) nhưng khi độc giả nhận được báo, họ nhìn nét chữ thân quen, cảm được tấm lòng trân trọng của ông với họ. Nhờ vậy độc giả gắn bó lâu dài với tờ báo.

 

Tôi cũng từng đến nhà và “mục sở thị” căn phòng làm việc tuy nhỏ, bày biện đơn sơ nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ của Phạm Duy. Một bàn gỗ không lớn lắm, trên mặt bàn ngay ngắn tập giấy trắng. Sát tường, bên cạnh, là một tủ sách, hai ngăn trên cùng sắp đầy sơ-mi chứa rất nhiều hình ảnh, tư liệu qua từng thời kỳ, lúc còn trẻ, theo kháng chiến, về thành, vào Nam, đi hát, đám cưới của ông và chị Thái Hằng, cũng như các con… Nhờ những tư liệu, hình ảnh phong phú, Bốn cuốn Hồi Ký Phạm Duy được hình thành dễ dàng.

Tuy hai nhân vật này có chung mẫu số là rất nghiêm túc trong công việc (phong thái của những tài năng thực sự, khác xa với những thiên tài dỏm thời nào, ở đâu cũng nhan nhãn), nhưng lai rất… kỵ nhau trong đời sống.

 

Kỵ, phải thôi.

 

Tôi kể các bạn nghe hai chuyện tiêu biểu nói lên cá tính khác biệt của hai người.

 

Có lần nhà văn Trần Vũ từ Pháp sang chơi. Chúng tôi bày cuộc nhậu. Suốt buổi tôi ít cười nói như thường khi, Mai Thảo hỏi,

“Sao hôm nay cậu táo bón thế?”

“Em đang rầu thối ruột.”

“Chuyện gì?”

“Nhà in vừa gọi bảo báo đã in xong, đến lấy, nhưng em gom chưa đủ tiền!”

Mai Thảo cười mỉm,

“Tưởng chuyện gì.”

Rồi chồm người rút từ dưới gối trên đầu chiếc gường sắt kề bên một cọc tiền mỏng,

“Còn thiếu bao nhiêu?”

“Bảy trăm anh.”

Cọc tiền ít, Mai Thảo đưa tôi bảy, chỉ còn lại 2 trăm. Tôi nói,

“Anh cũng sắp lấy báo, rồi làm sao?”

“Tính sau, cậu cần, xài trước đi.”

Tôi nhủ thầm lấy báo về, gửi đi xong, tôi sẽ đến các nhà xuất bản nhận một số bìa sách, vẽ gấp lấy tiền bù lại. Đây không phải lần đầu Mai Thảo đưa tiền cho tôi, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn chia nhau những đồng tiền ít oi có được, nếu một trong hai sạch túi. Mai Thảo xem nhẹ tiền bạc, tiêu xài rộng rãi và rất tế nhị. Vào hàng quán ông thường nhắc bọn chúng tôi, dù ông chỉ uống, hầu như không ăn,

“Gọi món đi chứ, nhiều vào, chúng mày mang rượu đến nhậu, không gọi, người ta uống nước lã phục vụ à?”

Phạm Duy khác. Một hôm Ông gọi cho tôi,

“Tớ vừa xong mười bài Thiền ca. Cậu vẽ bìa và viết cho tôi một bài nhé?”

“Vâng ạ.”

Hai mươi ngày sau CD ra lò với hình bìa rất… thiền, một nhánh cây trơ trọi trên nền xám nhạt, và đã phát hành toàn cầu, bài viết tôi cũng đã viết xong, đi trên Hợp Lưu số mới nhất. Phạm Duy lại gọi,

“Sáng mai tớ mời cậu đi ăn nhé.”

Tôi hí hửng khoe với vợ,

“Anh Phạm Duy mời anh đi ăn, thích quá.”

“Ông ấy mời, chuyện lạ.”

“Anh vẽ bìa, còn viết bài tán tụng, công không nhỏ.”

Sáng hôm sau Phạm Duy đến nhà chở tôi ra Laguna Beach, cách Sài-Gòn-nhỏ khoảng 45 phút xe. Đến nơi, ông ghé vào một tiệm bánh, mua hai ly cà phê và hai bánh donus to go. Tôi theo ông ra ngồi ngoài ghế đá sát bờ biển, vừa thưởng thức “bữa tiệc” vừa nghe người nhạc sĩ tài hoa nói về mười nhạc phẩm vừa trình làng với đôi chút hài mãn.

Sau hôm đó, tôi kể cho Mai Thảo nghe về “bữa tiệc” khoản đãi của Phạm Duy, anh cười,

“Cái thằng rút ví chậm!”

Tôi thắc mắc,

“Là sao?’

Mai Thảo giảng,

“Ở Sài gòn tôi thường đi ăn nhậu với nhiều thằng. Có thằng đến lúc trả tiền nhanh nhẩu lên tiếng, để moi, và thò tay ra sau móc ví, khổ nỗi móc mãi không được, đến khi người  khác thanh toán xong hắn mới càm ràm, các cậu kỳ quá, đã bảo để moi lo mà. Đấy, Phạm Duy thuộc trường phái rút ví chậm.”

 

Khánh Trường

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tòa giúp Trump qua hồ sơ vụ án ngầm, đôi khi phán quyết mà không giải thích, không ký tên - Tòa này đã cấm Biden xóa nợ sinh viên, ngăn cản Biden kềm chế đại dịch Covid-19 Bái báo của New York Times nhận định như thế, và được phóng viên Adam Lynch của Alternet phân tích hôm 6/12/2025.
- Tối Cao Pháp Viện Mỹ Xem Xét Quyền Công Dân Theo Nơi Sinh. - Chi Phí Sinh Hoạt Và Y Tế Tăng Cao - Đảng Cộng Hòa Lo Ngại. - Nhiều Tiểu Bang Và Thành Phố Tăng Mức Lương Tối Thiểu Để Đối Phó Lạm Phát. - DB Marjorie Taylor Greene: Trump Nổi Khùng Khi Bà Đòi Công Bố Hồ Sơ Epstein. - Texas: DB Lloyd Doggett Quyết Định Nghỉ Hưu Sau Phán Quyết Của TCPV. - Indiana: Hạ Viện Tiểu Bang Thông Qua Bản Đồ Bầu Cử Mới Sau Nhiều Tranh Cãi. - Biden Chỉ Trích Đảng Cộng Hòa Vì Biến Vấn Đề Đồng Tính Thành ‘Trái Banh Chính Trị. - Dân Biểu Arizona Bị Xịt Hơi Cay Khi ICE Bố Ráp. - Úc Đại Lợi: Cháy Rừng Dữ Dội, Chính Quyền Kêu Gọi Dân Di Tản. - CFPB Xem Xét Thu Hẹp Quy Định Chống Kỳ Thị Trong Lĩnh Vực Tín Dụng. - Texas: Hàng Trăm Cuộc Gọi 911 Trong Ngày Lễ Độc Lập. - Louisiana: Ba Tù Nhân Khoét Tường Vượt Ngục, Một Người Tự Sát Khi Bị Vây Bắt. - Indonesia: Gần 1,000 Người Thiệt Mạng Trong Trận Lũ
-- Bãi bỏ chích ngừa viêm gan B cho trẻ sơ sinh tại Hoa Kỳ. -- Bị Chỉ Trích Vụ Đánh Chìm Ghe, Hegseth Càng Thách Thức Dư Luận. -- Tối Cao Pháp Viện Cho Phép Texas Dùng Bản Đồ Bầu Cử Mới Có Lợi Cho Đảng Cộng Hòa -- Tòa Bạch Ốc mở cổng tố cáo ‘thiên kiến báo chí’, lập Bảng Ô Nhục Truyền Thông. -- Chính Quyền Trump Chuẩn Bị Cấm Nhập Cảnh Hơn 30 Quốc Gia. -- Sở Di trú Hoa Kỳ rút ngắn thời hạn lao động của ngoại kiều. -- San Diego: Phát Hiện Thêm Hài Cốt Tại Nhà Cũ Của Can Phạm Giết Người. -- Đại Bồi Thẩm Đoàn Bác Truy Tố Bộ Trưởng Tư Pháp New York. -- Tòa Kháng Án Cho Vệ Binh Quốc Gia Tiếp Tục Hiện Diện ở D.C.. -- New York Times: Chính Quyền Zelensky Cố Tình Dung Túng Tham Nhũng. -- Giáo Sư Harvard Bị Bắt Giữ Và Trục Xuất Vì Nổ Súng Bắn Chuột Gần Giáo Đường Do Thái. -- Nga siết FaceTime, tăng kiểm soát mạng lưới truyền thông. -- Netflix thâu tóm Warner Bros. với giá 72 tỉ Mỹ kim, gây chấn động kinh đô điện ảnh. -- California Báo Động Không Khí Đỏ...
Năm 2026 sắp đến, hứa hẹn nhiều thay đổi sâu rộng về khả năng tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe đối với người có thu nhập trung bình thấp, người già, người tàn tật, nguyên nhân là do những chính sách mới, thay đổi luật ngân sách và cải cách Medicare/Medicaid.
J421. Gangamala Jātaka -- Lời Nguyện Nửa Ngày: Câu Chuyện về Công Đức Tóm tắt: Đức Phật khuyên người tại gia nên giữ ngày chay tịnh. Sau đó, Ngài kể câu chuyện về một người nhịn ăn nửa ngày và được tái sinh làm vua. Vị vua này đã rộng lượng chia sẻ vương quốc của mình cho một người lương thiện, người sau này đã từ bỏ cuộc sống thế tục và trở thành một vị Phật Độc Giác.
Chính quyền luôn biết cách tạo nên những khung hình đẹp. Cuộc bố ráp chung cư ở South Shore, Chicago, hồi tháng Chín là một ví dụ trọn vẹn: trực thăng lơ lửng giữa đêm, dây thả xuống mái nhà, đặc nhiệm xộc vào hành lang, cửa phòng tung ra trước khi máy quay bắt được một màu da ngăm và đôi tay bị trói. Mọi thứ gọn ghẽ như một đoản phim chuẩn bị sẵn cho truyền hình. Nhưng đó chỉ là phần được chiếu. Phần còn lại — phần không hiện ra trong những đoạn phim trơn tru — là đời sống bị giằng khỏi gối ngủ, bị đặt vào xe chở tù giữa đêm, và kỳ lạ thay, không ai biết họ là ai. Chính quyền nói chiến dịch nhắm vào bọn Tren de Aragua. Họ nói tòa nhà có súng, chất nổ, ma túy. Họ nói bắt được hai người có liên hệ. Họ không đưa danh sách ai bị giữ. Không đưa chứng cứ. Không trả lời những câu hỏi đơn giản nhất.
Tháng 10 năm 2025, một phiên bản mới của Bài thi Công dân Nhập tịch Hoa Kỳ chính thức được áp dụng. Bài thi cập nhật có 20 câu hỏi thay vì 10 câu như trước đây, được chọn ra trong bộ 128 câu hỏi. Để thi đậu, thí sinh phải trả lời đúng ít nhất 12 câu. Những người từ 65 tuổi trở lên và đã có thẻ xanh trên 20 năm vẫn được phép thi bài thi đơn giản hơn, chỉ gồm 10 câu hỏi lấy từ trong một bộ câu hỏi giới hạn.
Tập đoàn bán lẻ Costco đã nộp đơn kiện chính phủ Hoa Kỳ, yêu cầu được hoàn trả toàn bộ các khoản thuế nhập cảng nếu Tối Cao Pháp Viện phủ nhận thẩm quyền của Tổng thống Donald Trump trong việc áp đặt thuế quan mà không có sự chuẩn thuận của Quốc hội. Đơn kiện đề nghị Tòa Thương Mại Liên Bang tuyên bố các sắc thuế “khẩn cấp” của Trump là bất hợp pháp. Hai tòa cấp dưới trước đó đã phán quyết rằng ông vượt quá thẩm quyền theo Đạo Luật Quyền Hạn Kinh Tế Trong Tình Trạng Khẩn Cấp Quốc Tế (IEEPA). Nay hồ sơ đã đến Tối Cao Pháp Viện, và nhiều doanh nghiệp tìm cách bảo đảm quyền được hoàn tiền nếu các sắc thuế bị bác.
Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ đang chuẩn bị cắt toàn bộ quan hệ với Scouting America — trước kia là Boy Scouts — với lý do tổ chức này không còn giữ tinh thần trọng công trạng và đã chuyển sang “tấn công những không gian dành cho nam thiếu niên”, theo các tài liệu NPR xem được. Trong bản ghi nhớ dự thảo gửi Quốc hội, chưa chính thức công bố, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth chỉ trích Hướng đạo vì “vô giới tính” và cổ vũ các chương trình đa dạng và hòa nhập. Quan hệ giữa quân đội và Hướng đạo đã kéo dài hơn một thế kỷ, từ năm 1937 được ghi thành quy chế. Nhưng Hegseth cho rằng tổ chức “từng được Tổng thống Theodore Roosevelt ủng hộ” nay “không còn nâng đỡ tương lai của các thiếu niên nam”.
Cơ quan An ninh Vận tải Hoa Kỳ cho hay từ ngày 1 tháng 2, hành khách đi máy bay trong nước không có Real ID, hộ chiếu hoặc giấy tờ nhận dạng được chấp nhận khác sẽ phải trả phí 45 đô la để được xác minh danh tính qua hệ thống Confirm.ID.
-- New York Times Kiện Bộ Quốc Phòng Vì Hạn Chế Quyền Tự Do Báo Chí. -- Trump Đặt Tên Mới Cho Viện Hòa Bình: Mang Tên Chính Mình. -- Tổng Thống Trump Gây Phẫn Nộ Tại Cộng Đồng Somali Lớn Nhất Nước Mỹ. -- Lý Do Thật Sự Khiến Tư Lệnh Holsey Bị Buộc Về Hưu Sớm. -- Thông Báo Sa Thải Tăng Mạnh Nhất Kể Từ Thời Covid. -- Thượng Nghị Sĩ Báo Động Về Làn Sóng Ân Xá Ồ Ạt Của Trump. -- Rahmanullah Lakanwal Có Thể Bị Taliban Uy Hiếp Trước Khi Nổ Súng Vào Vệ Binh Quốc Gia. -- Trump Dựa Vào Tài Khoản Nước Ngoài Giả Danh Ủng Hộ MAGA. -- FBI Bắt Một Nghi Can Trong Vụ Đặt Bom Ống Trước Ngày 6 Tháng Giêng. -- Giám Sát Bộ Quốc Phòng: Nhắn Tin Signal Của Hegseth Làm Lộ Thông Tin Nhạy Cảm, Có Thể Gây Nguy Hiểm. -- Anh Quốc Trừng Phạt Nga Sau Khi Kết Luận Putin Chỉ Đạo Vụ Đầu Độc Năm 2018. -- Macron Kêu Gọi Trung Quốc Góp Phần Chấm Dứt Chiến Sự Tại Ukraina. -- Putin Nói Về Kế Hoạch Hòa Bình Do Trump Đề Xướng. -- IRS Cảnh Báo Mùa Giáng Sinh: Gia Tăng Gian Lận Thuế Và Trộm Danh Tánh...
Cộng đồng người Việt tại San Jose nói riêng và tại khắp các tiểu bang Hoa Kỳ và Thế giới nói chung vừa đón nhận tin buồn: Bác Vũ Văn Lộc, bút danh Giao Chỉ, nhà văn, nhà hoạt động cộng đồng và người sáng lập Viet Museum – Bảo tàng Thuyền nhân và Việt Nam Cộng Hòa tại San Jose, đã từ trần tại California. Sự ra đi của ông khép lại một hành trình dài nhiều cống hiến, nhưng di sản tinh thần mà ông để lại sẽ còn được nhắc nhớ trong nhiều thế hệ.
VVNM 2025 đánh dấu cột mốc 25 năm thành lập giải thưởng văn học lâu đời nhất của người Việt hải ngoại, lồng trong lịch sử 50 năm người Việt tị nạn. Trong hơn 14,600 trang sách là những câu chuyện của đủ loại ký ức, cảm xúc, có đủ cay, đắng, ngọt, bùi. Có những mất mát; chia xa, có những đoàn viên, thành tựu.
-- Trump Bắt Đầu Đàn Áp Di Dân Ở New Orleans.. -- Đảng Cộng Hòa Thắng Hẹp Ở Tennessee -- CDC Muốn Bỏ Khuyến Nghị Chích Vaccine Siêu Vi B Cho Trẻ Sơ Sinh. -- Chính Quyền Liên Bang Lên Kế Hoạch Trấn Áp Di Dân Somali Ở Minnesota. -- Gia Đình Ngư Dân Bị Hoa Kỳ Giết Hại Khởi Kiện. -- Trump Muốn Xây Lại Phi Trường Quốc Tế Dulles International Airport, Virginia. -- Tổng Thống Lee: Người Dân Hàn Quốc Xứng Đáng Nobel Hòa Bình Vì Ngăn Chặn Thiết Quân Luật. -- Trump Ân Xá Vợ Chồng Dân Biểu Bị Buộc Tội Hối Lộ Ở Texas. -- Sau Hội Đàm Ở Moscow Về Ukraine, Châu Âu Cáo Buộc Putin Giả Vờ Quan Tâm Hòa Bình.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.