Hôm nay,  

Song ngữ: Đâu Là Hạnh Phúc? / Where Is Happiness?

30/07/202308:01:00(Xem: 4437)
blank

Song ngữ: Đâu Là Hạnh Phúc? / Where Is Happiness?

  

Đào Văn Bình

 

Vào ngày 4/6/2018,  nhà vẽ kiểu túi xách Kate Spade/ Kate Valentine thành công với tài sản ước lượng 200 triệu Mỹ Kim, bà đã treo cổ tự tử ở trong phòng riêng, để lại một tuyệt mệnh thư cho con gái, trong khi chồng ở một phòng khác. Điều này cho thấy “Thành công và tăm tiếng chưa chắc đã ngăn ngừa được sự buồn nản, chán đời”  (Kate Spade's suicide is proof that money and fame can't deter depression).

 

            Đúng vậy, càng thành công, càng danh vọng càng lo. Lo vì ngày mai còn giữ được như vậy không? Ngày mai hàng bán ế thì sao? Rồi vài chục triệu đầu tư vào chứng khoán có thể mất tiêu trong vòng vài tiếng đồng hồ …cả trăm thứ lo, dồn dập tới khiến mất ăn, mất ngủ, nản chí rồi đâm chán đời và tự tử chết. Ôi tiền tài và danh vọng! Không có nó thì thèm khát. Có nó rồi lại chán đời. Tiền tài, danh vọng là đóa hoa thơm ngát nhưng coi chừng trong mùi hương của nó có chất độc!

 

Trong khi đó, mới đây đài truyền hình Mỹ ở California có phỏng vấn một cô gái Mỹ Da Trắng khá xinh đẹp, khoảng 20 tuổi, hỏi lý do tại sao cô lại sống cuộc đời không nhà không cửa, chui rúc ở khu vô gia cư căng lều dài cả cây số ở Anaheim, Nam California như vậy? Cô trả lời rằng cô không muốn bị ràng buộc và lo lắng bởi tiền nhà, tiền bảo hiểm sức khỏe, bảo hiểm xe cộ, cuộc sống không tự do khi phải đi làm…Dĩ nhiên ta bùi ngùi thương cảm cho một cuộc đời như vậy. Thế nhưng cô gái lại cảm thấy hạnh phúc và không mong muốn gì cả khi được hỏi cô nghĩ gì về tương lai. Hai hình ản thật tương phản. Một người trong tay có cả 200 triệu Mỹ Kim  lại chán đời treo cổ chết. Còn một người không một đồng xu dính túi, lang thang không cửa không nhà lại thấy hạnh phúc. Như vậy hạnh phúc ở đâu?

 

Chúng ta sẽ là một người “ngủ trên mây” nếu chúng ta nói rằng một một gia đình giàu có, hay quyền cao chức trọng, vợ chồng xứng đôi vừa lứa, con cái thành đạt…là cuộc sống ngụp lặn trong đau khổ.

 

Chúng ta cũng sẽ là một người thiếu hiểu biết nếu chúng ta nói rằng một người từ bỏ cả gia đình, vợ con, quyền cao chức trọng, gia tài bạc tỷ…để theo Phật sống đời dưa muối… là điên khùng, ngu dại.

 

Như thế hạnh phúc là sự lựa chọn của mỗi người. Nếu chúng ta ở trong cung vàng điện ngọc mà thấy hạnh phúc… thì đó là hạnh phúc.

 

Còn nếu chúng ta từ bỏ cung vàng điện ngọc để sống đời như một kẻ ăn mày như Đức Phật  mà thấy hạnh phúc…thì đó là hạnh phúc.

 

Từ những dẫn chứng kể trên chúng ta thấy vật chất không phải là điều kiện duy nhất hay ắt có để có một cuộc sống hạnh phúc. Mà hạnh phúc hay không tùy Tâm mình.

 

            Đạo Phật là một triết lý Trung Đạo. Phật Giáo không phủ định giá trị của vật chất nhưng cũng không khẳng định giá trị của vật chất. Đối với hàng Phật tử sơ cơ Đức Phật dạy về sự thống ngự của khổ đau (Khổ Đế), nguyên do của khổ đau (Tập Đế), sự diệt khổ (Diệt Đế) và phương pháp diệt khổ (Đạo Đế). Thế nhưng khi giảng dạy cho hàng đại bồ tát, hàng đại sĩ như Ngài Quán Tự Tại Bồ Tát thì Đức Phật lại nói, “Vô Khổ, Tập, Diệt, Đạo”. Chân lý tối thượng của Phật trong Bát Nhã Tâm Kinh là: Khổ đau và hạnh phúc trong cuộc đời này chỉ là một. Tùy theo tâm mình mà nó là khổ đau hay bất hạnh. Lấy nước làm thí dụ: Nước cho ta nguồn sống, tắm gội tươi mát, du ngoạn trên sông hồ biển cả. Nhưng cũng chính nước đó sẽ là thảm họa vì nó có thể gây lụt lội, sóng thần và rất nhiều người chết đuối dưới nước. Chân lý “bất nhị” này cũng được Đức Phật giảng dạy cho các hàng Đại Bồ Tát trong Kinh Viên Giác khi Đức Phật nói rằng, “Chúng sinh (luân hồi, thống khổ) và quốc độ (an vui giải thoát) đều đồng một pháp tánh. Địa ngục, cung trời đều là Tịnh Độ”.

 

Từ  chân lý Phật “không hai” hay “bất nhị” này:

 

-Chúng ta chúc mừng những người quyền cao chức trọng mà sống trong  hạnh phúc.

 

-Chúng ta chúc mừng những ông tỷ phú, triệu phú ngồi trên đống vàng đống bạc mà thấy hạnh phúc.

 

-Chúng ta chúc mừng những cô lấy được những ông chồng giàu sang, phú quý mà thấy hạnh phúc.

 

-Chúng ta chúc mừng các cậu lấy được các tài tử điện ảnh, ca sĩ, người mẫu, hoa hậu, á hậu…đẹp như tiên nga giáng thế…mà thấy hạnh phúc.

 

-Chúng ta chúc mừng tất cả những ai cố gắng vươn lên bằng trí tuệ hay bằng mồ hôi nước mắt để đạt được danh tiếng, tiền bạc và thấy đó là mục tiêu tối hậu đẹp nhất của cuộc đời.

 

-Chúng ta chúc mừng cho những ai đang hưởng lạc thú tuyệt vời với rượu chè, cờ bạc, xác thịt, cao lương mỹ vị, kể cả xì-ke ma túy…mà thấy hạnh phúc.

 

            Thế nhưng chúng ta cũng thán phục và ngưỡng mộ những ai:

 

-Đã dám bỏ gia tài bạc tỷ để xuất gia sống đời dưa muối và thấy đây mới là hạnh phúc tuyệt vời.

 

-Những người dám từ bỏ, vợ đẹp con khôn, gia đình êm ấm để tìm một cuộc sống của kẻ ăn xin trong tăng đoàn để mưu cầu hạnh phúc cho chính mình và tìm cách hóa độ chúng sinh, coi cả chúng sinh trong thế gian này như gia đình thân yêu của mình.

 

-Chúng ta thương cảm và ngưỡng mộ ni cô là những cô gái đã cắt bỏ mái tóc xinh đẹp của mình, sống đời không son phấn, không mỹ phẩm, không xâm trổ để vẽ lại lông mày lông mi, không mỹ viện để sửa sang sắc đẹp, thân hình để hấp dẫn phái nam và rất hãnh diện vì vẻ đẹp của mình. Ngày nay “hồng nhan” không còn “đa truân” nữa. Mà sắc đẹp là vũ khí lợi hại để thăng tiến và vinh hoa trong cuộc đời. Những ni cô/ni sư này tìm thấy cái gì đây? Phải chăng chỉ là cuộc sống nội tâm bình an, thanh tịnh và hạnh phúc?

 

-Sau hết, chúng ta ngưỡng mộ và cảm thông cho những ai sống cảnh đời nghèo khó mà không đua chen, ghen ghét với đời, tâm tính thảo ngay, nghèo mà lương thiện. Những người này đã theo triết lý “An bần lạc đạo” thật đáng quý.

 

 Song những gì tôi nói trên đây chỉ là cố gắng rất vụng về để diễn giải chân lý Tối Thượng Thừa của Phật. Chân lý Tối Thượng Thừa này cũng chính là trí tuệ Bát Nhã và cũng là Viên Giác Thanh Tịnh.

 

Thế nhưng dù chúng ta có nói như thế nào đi nữa thì thế giới này vẫn cứ đầy rẫy khổ đau. Kẻ hưởng hạnh phúc chẳng bao nhiêu mà người rên xiết vì nỗi khồ phải kể hàng tỷ, hàng tỷ. Sẽ có một sự tranh cãi tới muôn ngàn năm nữa là: Hạnh phúc là tạo ra của cải vật chất và ban tặng của cải vật chất ấy cho mọi người. Hay hạnh phúc là “tri túc thiểu dụng”, giảm bớt những ham muốn của con người? Ngày nay một số rất đông đang đi theo con đường thứ nhất và một số rất ít đi theo con đường thứ hai.

 

 

 

Việc treo ấn từ quan, tìm nơi thâm sơn cùng cốc để xa lánh đời, ngao du sơn thủy, ngâm thơ vịnh nguyệt của bao danh sĩ, tể quan đời Đường …không phải không có cái lý của họ. Nhân loại tiến từ thời ăn lông ở lỗ tới du lịch Hỏa Tinh và Mặt Trăng nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời, “Đâu là hạnh phúc? Và sống thế nào là hạnh phúc?”

 

Chúng ta không cực đoan để khích lệ một cuộc sống “yếm thế” như các danh sĩ đời Đường. Thế nhưng muốn có cuộc sống hạnh phúc mà không treo cổ hay bắn vào đầu tự sát…chúng ta phải thấy vạn vật này vốn Vô Thường- có đó rồi mất đó: Cam kết rồi bội phản, hứa rồi bội hứa, yêu nhau kết hôn rồi biến thành oan gia trái chủ, bạn biến thành thù, sắc đẹp mĩ miều hấp dẫn ngày hôm nay, ba mươi năm sau biến thành da mồi, tóc bạc, lời yêu ngày hôm nay vài năm nữa có thể biến thành lời đay nghiến.

 

Do đó khi chúng ta có danh vọng, tiền bạc, tình yêu thì phải hiểu rằng nó cũng như “gió thoảng mây bay”, có đó, mất đó, được đó mất đó…cho nên phải chuẩn bị cho ngày trắng tay hoặc quyền lực mất hết, hoặc người yêu phản bội. Sống như thế là sống theo đạo, tức ung dung tự tại, tức trong khổ đau mà ta có hạnh phúc.

 

Cuối cùng xin mọi người hãy nhớ “Hạnh phúc và khổ đau chỉ là một”.

Đào Văn Bình

(California ngày 31/10/2019)

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a32893/dau-la-hanh-phuc-

 

.... o ....

 

Where Is Happiness?

 

Author: Đào Văn Bình

Translated by Nguyên Giác

 

On June 4, 2018, Kate Valentine, who co-founded the designer brand Kate Spade New York and had an estimated net worth of $200 million, hanged herself in her room, leaving a suicide note to her daughter, while her husband was in another room. This shows that success and fame do not necessarily deter depression and boredom.

 

The truth is that people with more success and fame will have more worries. They worry because they don't know if they can keep it like that tomorrow. What if they can't sell anything tomorrow? Then a few tens of millions of dollars invested in stocks can be lost within a few hours. When hundreds of worries come rushing in, they can lose their appetite, lose sleep, become discouraged, and then become bored and commit suicide. Oh, money and fame! Without them, people desire to get them. When they have money and fame, they become world-weary, getting bored with life. Money and fame are fragrant flowers, but beware, there is poison in their scent!

  

Meanwhile, recently, an American television station in California interviewed a beautiful white American girl, about 20 years old, asking why she lived a homeless life, huddled in a tense homeless area in Anaheim, Southern California. She replied that she didn't want to be bound and worried by house rent, health insurance, car insurance, and a life trapped in a job. Of course, we felt sad and sorry for this young lady; but, when asked what she thought about the future, she expressed happiness and stated that she did not want anything. The two images are quite contrasting. A woman with $200 million in her hands was so bored with life that she hanged herself. And one homeless woman said she was happy as she wandered penniless. So where is happiness?

  

We shall be "sleeping in the clouds" if we claim that a wealthy, powerful family with a well-matched husband and wife and accomplished children lives a life of suffering.

  

We will also be ignorant if we say that a person who gives up his family, wife, children, power, billions of dollars, etc. to live an ascetic life according to the Buddha's teachings is crazy or stupid.

 

So happiness is the choice of each person. If we are in a golden palace and find happiness, then that is happiness.

 

And if we give up the golden palace and the jade castle to live life like a beggar, like the Buddha in the past, and find happiness, then that is happiness.

 

From the above examples, we see that material things are not the only or must-have condition for a happy life. But whether you are happy or not depends on your mind.

 

Buddhism is a Middle Way philosophy. Buddhism neither denies nor affirms the value of material things. For the beginner Buddhists, the Buddha taught about the domination of the truth of suffering (Khổ Đế), the truth of the cause of suffering (Tập Đế), the truth of the end of suffering (Diệt Đế), and the truth of the path that leads to the end of suffering (Đạo Đế). But when teaching to the great bodhisattvas, the great persons like Avalokitesvara Bodhisattva, the Buddha said, "[For those who realized the Dharma seal of Emptiness,] there is no suffering, no cause of suffering, no end of suffering, and no path that leads to the end of suffering." (Vô Khổ, Tập, Diệt, Đạo) The ultimate truth that is shown by the Buddha in the Heart Sutra is that suffering and happiness in this life are one. Thus, depending on your mind, it is suffering or unhappiness.

  

Take water as an example: water gives us a source of life, helps us take a fresh bath, and allows us to travel on rivers, lakes, and big seas. But that same water would be catastrophic because it could cause floods, tsunamis, and a lot of people drowning in the water. This "non-dualism" truth was also taught by the Buddha to the Bodhisattvas in the Perfect Enlightenment Sutra when the Buddha said, "Sentient beings (samsara, suffering) and Pure Land (peaceful, liberated) have the same dharma nature. Hell and heaven are the pure land."

 

From the Buddha's truth of "non-dualism":

- We congratulate the people of high authority who live in happiness.

- We congratulate billionaires and millionaires sitting on piles of gold and silver and feeling happy.

- We congratulate the ladies who get married to rich, luxurious husbands and feel happy.

- We congratulate the gentlemen who get married to movie actresses, singers, models, beauty queens, runner-ups, etc. who are as beautiful as fairies coming from heaven and feel happy;

- We congratulate all those who strive to rise with wisdom or with sweat and tears to achieve fame and money and see it as the most beautiful ultimate goal of life;

- We congratulate those who are enjoying wonderful pleasures with alcohol, gambling, the flesh, fine foods, and even drugs and feel happy.

 

However, we also admire and respect the people below.

- Those who dare to leave a billion-dollar fortune to become ordained live the reclusive life of a monk and see this as great happiness.

- Those who dare to leave their beautiful wife, wise children, and peaceful family to find a life of beggars in the Sangha, to seek happiness for themselves, and to find ways to save sentient beings, considering all sentient beings as their own family.

- The young women who have cut off their beautiful hair, gone makeup-free, and left everyday things behind enter nunneries in search of inner peace, purity, and ultimate happiness.

- Those who enter a life of poverty, honesty, and righteousness without competing with or being envious of anybody live according to the precious philosophy of "living in poverty and feeling happy with the Dharma."

 

But what I have said above is only a very clumsy attempt to interpret the Buddha's Highest Vehicle truth. This Supreme Truth is also the wisdom of Prajna and is also the Pure Complete Enlightenment.

   

No matter how we say it, the world is still full of suffering. Those who enjoy happiness are few, but those who groan because of their suffering must count billions of people. There will be a debate for thousands of years: is happiness creating material wealth and giving it to everyone, or is happiness "living in contentment and spending little" while reducing human desires? Today, a very large number are following the first choice, and a very small number are following the second.

 

The hanging of seals to renounce officialdom, finding high mountains and deep forests to escape from life, traveling on rivers and mountains, and reciting poems while waiting for the moon to rise by famous men and officials of the Tang dynasty must have some reason. Humanity has progressed from prehistoric times to the present to fly to Mars and the Moon, but has yet to find the answer to the question, "Where is happiness, and how do I live happily?"

 

We do not go to extremes to encourage a life of "avoiding society" like the famous people of the Tang Dynasty. But if we want to have a happy life without falling into a crisis like hanging or shooting ourselves in the head, we have to see that everything in this realm is impermanent, appearing there and disappearing then. We have to realize the seal of impermanence while seeing promises made and betrayed, happy marriages turning into unjust burdens, friends turning into enemies, attractive beauty today and 30 years later turning into wrinkled faces with gray hair, and words of love today and a few years from now turning into bitter words.

 

Therefore, when we have power, fame, money, and love, we must understand that it is like "the breeze is blowing, and the clouds are flying," that we have them now and will lose them someday, gaining there and then losing... So we must prepare for the day of empty hands, the day of loss of power, or the day of betrayal by the lover. To live like that is to live according to the Way, leisurely and freely, that is, living in this life of suffering and feeling happiness.

  

Finally, please remember, "Happiness and suffering are one."

 

Đào Văn Bình

Written in California, October 31, 2019.

 

 

.... o ....



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
CHASIV YAR – Các viên chức địa phương cho biết, một hỏa tiễn của Nga đã bắn trúng một khu chung cư 5 tầng ở khu vực Donetsk, miền đông Ukraine, khiến ít nhất 15 người chết và hơn 20 người khác vẫn còn bị mắc kẹt trong đống đổ nát, theo Reuters đưa tin ngày Chủ Nhật, 10 tháng 7 năm 2022.
Với 6 ngày trại cho tất cả các ngành, Trại Bình Tâm đã chính thức bế mạc ngày thứ bảy, 9 tháng 7, 2022 trong sự quyến luyến, cùng nhau hẹn cho kỳ Trại Bình Tâm II sẽ gặp gỡ đông hơn, vui hơn, nhiều kết quả hơn, dự trù vào mùa hè năm 2026...
Ít nhất 14 người đã chết và 9 người bị thương trong một vụ xả súng hàng loạt hôm Chủ nhật ở Nam Phi, theo tin cảnh sát quận thông báo. Vụ nổ súng xảy ra ngay sau nửa đêm theo giờ địa phương khi một nhóm vũ trang tấn công nổ súng trong một quán rượu ở thị trấn Soweto. Theo cảnh sát, động cơ của nhóm vẫn chưa rõ: "Cảnh sát đã mở hồ sơ điều tra vụ án 14 trường hợp sát nhân và 9 trường hợp mưu sát."
Gần đây trong nước Việt Nam có nguồn tin là các bia mộ liệt sĩ còn ghi là Vô Danh đều phải khắc lại là “Liệt Sĩ Chưa Xác Định Được Thông Tin”. Thực chất đây chỉ là một trong muôn vàn những lệnh ngu xuẩn của một nhà nước không vì nhân dân ban xuống, nhưng đối với nhà phản biện Phạm Đình Trọng thì đấy chính là biểu hiện của một “Quyền hạn lớn, năng lực nhỏ, làm việc nhỏ cũng gây hại lớn.” Cái hại lớn mà ông Phạm muốn nói đến chính là cái hại văn hóa để lại muôn đời sau. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Tôi rời Viện Đại Học Đà Lạt đã lâu, ngay sau Mùa Hè Đỏ Lửa, vào năm 1972. Gần nửa thế kỷ đã vụt đi với không biết bao nhiêu là nước suối, nuớc sông (cùng với nước mưa/ nước mắt) đã ào ạt qua cầu và qua cống. Nhìn lại hình ảnh trường xưa không khỏi có thoáng chút bồi hồi, và cũng thấy có hơi hụt hẫng...
Cuộc thi viết văn bằng tiếng Việt hoặc bằng tiếng Anh về ứng dụng Phật Pháp trong đời sống hàng ngày do Chùa Hương Sen tổ chức đang được tiến hành. Cho đến nay, chúng tôi nhận được 107 bài dự thi của 32 thí sinh tham dự, phần đông từ Việt Nam.
Với cái tựa đó, tôi không cốt ý bàn riêng về một tập sách của ông Giáng, viết rải rác về các nhà thơ. Thi ca và Tư tưởng, cái đó muốn được đặt ra trong cách điệu Chung và Riêng, từ một cuộc Hội thoại trong cõi Hằng thể Tịch nhiên, vang dội những âm hưởng Nguyên sơ hiện hình ra giữa dòng Lịch sử, và vang dội với một câu hỏi ngân dài bất tận
Thi hài cựu Thủ tướng Nhật được đưa về nhà riêng tại Tokyo. Sát thủ khai thương mẹ nên ám sát. Biden, Tập chia buồn. Ông Abe bị bắn hôm thứ Sáu khi đang diễn thuyết tại thành phố Nara phía Tây Nhật Bản, và đã chết tại bệnh viện. Vợ ông là bà Akie, cựu Thủ tướng Suga Yoshihide và Chánh văn phòng Nội các Matsuno Hirokazu đã có mặt tại bệnh viện. Xe chở thi hài ông Abe về tới nhà ông ở quận Shibuya vào khoảng 1 giờ 30 phút chiều thứ Bảy, theo tin NHK.
Shinzo Abe là một người liêm chính, tài năng đức độ và có một viễn kiến kinh tế nổi danh là Abenomics, một khuôn mẫu phát triển liên quan đến việc tăng cường nguồn cung tiền của quốc gia, thúc đẩy các công chi và ban hành các biện pháp cải cách để làm cho nền kinh tế Nhật Bản cạnh tranh hơn...
Cuộc tấn công của Nga ở Ukraine đã gây ra một cuộc khủng hoảng lương thực toàn cầu. Cho đến nay, mức độ nghiêm trọng của vấn đề chỉ có thể được ước tính một cách tổng quát. Việc này phần lớn phụ thuộc vào cách mà các quốc gia khác nhau sẽ phản ứng như thế nào trong thời gian sắp tới.
✱ DW News: Bắc Kinh bị cáo buộc đã gài bẫy các quốc gia thu nhập thấp vào các khoản nợ không thể trả được. ✱ The White House: Hiện nay có khoảng 100.000 quân nhân Hoa Kỳ trên khắp châu Âu sẵn sàng cung cấp khả năng phòng thủ - Thành lập Bộ chỉ huy tiền phương của Quân đoàn V trú đóng thường trực tại Ba Lan ✱ NATO: Vì chính sách cưỡng chế của Trung Quốc gây hậu quả đối với an ninh - để duy trì trật tự quốc tế, NATO sẽ đẩy mạnh hợp tác mở rộng với các đối tác Ấn Độ - Thái Bình Dương.✱ Global Times: Mỹ rất khó thành lập một NATO ở châu Á.
Cựu Thủ tướng Nhật Bản Abe Shinzo, 67 tuổi, bị ám sát trên đường phố ở thành phố Nara, miền Tây Nhật Bản vào khoảng 11 giờ 30 phút sáng hôm thứ Sáu. Abe bị bắn khi đang phát biểu về chiến dịch tranh cử trước cuộc bầu cử địa phương dự kiến diễn ra vào cuối tuần này. Ông từ trần trong bệnh viện.
Một ngày cuối tháng 3, Lusya Shtein thức dậy từ sớm. Những ngày bình thường, cô sẽ mặc áo hoodie và quần ống rộng để đi công việc lặt vặt hoặc gặp gỡ bạn bè. Sáng ngày hôm đó, cô mặc bộ đồng phục màu xanh neon của Delivery Club, một công ty vận chuyển giao đồ ăn nhanh ở Moscow. Bộ đồ này được Shtein đặt mua trên mạng, có kèm cả túi giao hàng, cùng với nón len và khẩu trang của công ty. Trong phòng ngủ với bộ đồ màu xanh neon từ đầu đến chân, cô ngắm nghía mình trong gương và chụp ảnh selfie. Đây không phải là lần đầu tiên Shtein cải trang để né cảnh sát. Là một nhà hoạt động tranh đấu và chỉ trích Tổng thống Vladimir Putin, cô đã bị quản thúc tại gia trong hơn một năm. Cô gái 25 tuổi phải đeo vòng giám sát điện tử ở cổ chân và thiết bị GPS để họ theo dõi vị trí của cô. Shtein bị cấm ra khỏi nhà sau 10 giờ tối. Các nhân viên cảnh sát theo dõi lối vào tòa nhà của cô.
COVID-19 một lần nữa hoành hành khắp Hoa Kỳ, nhưng đã không còn nhuốm màu chết chóc như thuở ban đầu, một phần là do nhiều người đã có một số mức độ miễn dịch nhờ tiêm chủng hoặc đã bị nhiễm trước đó, nhưng cũng bởi vì chúng ta hiện đã có một kho công cụ để điều trị. Các kháng thể đơn dòng (Monoclonal antibodies) là kháng thể đầu tiên xuất hiện, trước đó, chúng được coi là tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại COVID-19. Khi đại dịch bùng phát, Cơ Quan Kiểm Soát Thực-Dược Phẩm Hoa Kỳ (FDA) đã cấp phép cho 4 kháng thể đơn dòng để điều trị COVID-19 và một kháng thể đơn dòng để giúp ngăn ngừa bệnh ở những người không thể tiêm phòng.
Bạo lực súng đạn là một vấn nạn ngày càng leo thang tại Hoa Kỳ, lấn áp mọi góc cạnh đời sống người Mỹ - ngay cả trong ngày cả nước tưng bừng đón mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ khi tay súng từ trên một mái nhà nã đạn vào đám diễu hành, làm bảy người chết và trên 30 người bị thương. Theo dữ liệu của tạp ghi Mother Jones, đây là lần bắn chết người hàng loạt thứ sáu trong bảy tuần qua. Chỉ mới hơn nửa năm 2022 đã có 51 người chết vì những loạt bắn loạn xạ vào đám đông. Hoa Kỳ đã làm gì sau quá nhiều mất mát đau thương? Vào ngày Thượng viện thông qua luật cải cách kiểm soát súng, Tòa Án Tối Cao cùng thời điểm đã hủy bỏ luật kiểm soát súng của tiểu bang New York yêu cầu người dân trong tiểu bang phải có giấy phép nếu họ muốn mang súng ngắn đi ra khỏi nhà của họ. Chỉ một ngày sau khi ban hành luật bảo vệ quyền mang súng ra ngoài tại New York tòa tối cao đã lật ngược án lệ Roe, xóa bỏ quyền phá thai gần 50 tuổi theo hiến pháp. Đầu tuần sau đó, Tòa lại ban hành một phán quyết khác mở rộng quyền tự do á


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.