Hôm nay,  

Song ngữ: A boat drifting in the desert / Thuyền Trôi Trên Sa Mạc

20/08/202320:01:00(Xem: 3350)
blank

Thuyền Trôi Trên Sa Mạc

 

Nhụy Nguyên

 

Bạn ơi…

 

Người nào lại viết một bức thư tay thời @ này nhỉ? Bạn lật xem tên ai ở trang cuối. Không có đâu. Mình đã là một người vô danh. Hãy bình tâm ngồi xuống gác công việc qua một bên, hoặc hãy vùi bức thư này lại cho đến lúc bạn thảnh thơi, hẵng đọc. Rất nhiều lần mình muốn tâm sự với bạn, chỉ đơn giản ngồi vào bàn phím gõ chữ rồi thêm một cái nhấn chuột… Viết rồi lại xóa. Nói chuyện với bạn dễ ợt, ngặt nỗi mình chẳng biết bắt đầu từ đâu. Sáng nay ngồi vào bàn chép Kinh, mình thảo luôn bức thư này gửi tới bạn.

 

Mình đã tu. Bạn ạ. Bất ngờ lắm? Giật mình phải không. Tu rồi mới hiểu. Lâu nay mình cứ chấp thủ dựng lô cốt tự nhốt mình lại. Học Phật, nghe giảng Pháp rồi bỗng sinh “nghi”. Đời người trăm tuổi là bao so với hàng tỉ tỉ năm tồn tại của trái đất; còn nếu dõi thêm ra các dải ngân hà chẳng khác ta nhìn vòng đời của một con kiến. Bạn hãy đặt một con kiến lên quả địa cầu nhựa rồi thử quay một vòng xem nó có rơi không? Con kiến nhỏ đến mức nó không cảm nhận được sự quay của trái đất ấy kia mà. Ôi, sao chúng ta nhỏ bé đến tội nghiệp, lại có bản ngã lớn ngang bằng trời. Cơ mà tuổi tác thời gian đâu ảnh hưởng đến việc tu luyện. Không ai nhanh hơn ai tính tại thời điểm nhắm bờ giác ngộ phá vô minh.

 

Điều gì sẽ khởi lên trong tâm bạn lúc này? Có phải bạn nghĩ mình chưa già đã lẩm cẩm. Sống mới một phần ba cuộc đời đã lo tu với chả luyện. Mình biết, bạn sẽ không xua đuổi mình đâu, nhưng bạn sẽ… tránh. Bạn nghĩ nếu gặp mình nhẽ ra hàn huyên chuyện cũ, dự phóng tương lai mình lại “bàn” về nghiệp thức nhân quả… nghe rất “chối” phải không. Giống như ngày xưa cha mẹ hay nhắc nhở đủ thứ. Đến như ăn xong liền nằm xuống mẹ đã “ngồi dậy kẻo đau dạ dày đó”. Mà mình thề mẹ không hề biết đến thứ kiến thức đó, bà chỉ linh cảm và răn con cái. Rất khó chịu. Bây giờ nạp kiến thức vào đầu mình bỗng nhớ lại những thuận ngôn nghịch nhĩ. Phật cũng dạy trong kinh Cú pháp: “Được sinh làm người là khó, được sống trọn đời còn khó hơn, được nghe Chánh pháp là khó”. Khó ở đây cũng là khó nghe bạn ạ. “Tín huệ văn pháp nan trung nan”. Nói vậy nghĩa là mình đang tự nhắc nhở. Đến mình chưa dạy được mình mà. Nếu mình dạy được mình, mình nghe theo mình, hàng phục mình không thuận với rất nhiều xan tham, thì mình đã giải thoát! Chưa chiến thắng thuần hóa được tâm nên mình chưa thể dứt dục; tâm vẫn như sói hoang lúc no lúc đói. Bạn cảm thấy “ngán” chứ gì. Chưa bao giờ bạn đọc một bức thư kiểu như thế này mà. Ừ. Mình… khác rồi. Nhưng đừng bỏ mình bạn nhé. Mình luôn nhớ đến bạn, kiểu như trước đây mình từng gây tội lỗi với bạn; mình muốn sám hối, cầu xin bạn hãy đừng xa lánh. Mình đang “luyện” trở thành một người hoàn toàn vô hại với mọi loài. Tâm bạn dịu hơn rồi thì phải. Bạn đã xích lại bên mình thêm một mm, song nom mặt còn khó chịu. “Mà tu để làm gì”. Cứ cho là có kiếp sau. Thì đã sao. Ừ, chẳng sao cả. Chỉ là mình không muốn chết đi liền phải đầu thai làm động vật bậc thấp thôi. Có tham lam gì cho cam. Mình đọc kinh, nghe Phật hứa nếu xả bỏ uế trược, chú tâm niệm Phật sẽ được tiếp dẫn lên cõi Tịnh độ; ở đó có thể “mặc áo giáp” trở lại trần gian… Phật không đùa đâu bạn. Mình thách bạn dùng tất cả kiến thức và phương tiện tân tiến nhất của khoa học để đánh bại lý thuyết của Phật. Một số khoa học gia hàng đầu thừa nhận: Những khám phá vĩ đại của chúng ta chỉ minh định kinh điển Phật giáo. Mà kinh Phật cũng không chép sai câu nào đâu bạn ạ. Ai vào tu tức có ngộ. Sự ngộ đó tự khắc kiểm định đúng sai lời Phật. Nếu bạn gom bể học nhân loại vào đầu, bạn vẫn thiếu một môn là Đạo Phật. Đạo Phật không phải chứa hết thảy tri thức khác song nếu bạn chỉ học và hành theo Phật mà chưa cần học thêm bất cứ điều gì, vẫn đủ. Cho đến nay Kinh Dịch là “món” chưa một nhóm học giả nào chinh phục được. Có bậc chứng quả thánh phát biểu rằng Kinh Dịch do tiền thân của một Hòa thượng bên Trung Hoa viết ra. Thế nên giả như có ai đó phá được hết các quẻ Dịch thì vẫn… bế tắc, vẫn không giải thoát được bản thể. Vẫn là một sinh mệnh ngơ ngác giữa trần ai chẳng biết sẽ về đâu.

 

Bạn biết không, đêm qua mình mơ thấy đang chen lấn giữa đám đông, nghẹt thở. Tất cả mọi người (trừ các nhà sư, cư sĩ…) từ già đến trẻ nhỏ trong thành phố mình sống đều tập trung tại sân vận động để nghe “lời phán xử” của Phật. Trên cao. Trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối hiếm hoi, Ngài nhẹ nhàng nói, “Con người sinh ra từ bào thai, nhưng kẻ ác thì đọa vào địa ngục”. Bạn ạ, trong số chúng ta, nếu chiểu theo nhân quả, may ra chỉ có mấy người [chết đi] sẽ được về Tây phương Cực lạc. 3% trong số người còn lại lên được cõi Trời. 60% trong số người còn lại đầu thai vào tam ác đạo. 50% trong số người còn lại tiếp tục được nhận thân người. Số còn lại xuống địa ngục. Cõi nhân gian khó cưỡng phù hoa giả tạm, khó cưỡng lại danh sắc huống hồ lên cõi trời nữ nhân đẹp vạn lần… nên mê mờ hưởng hết phước chắc chắn thẳng xuống tầng thấp nhất lãnh nghiệp báo. Bạn có biết so với chục năm trước, trước nữa, bây giờ mực nước biển dâng lên bao nhiêu không? Ấy là do hiệu ứng nhà kính, do tầng ô dôn bị chọc thủng, nên lửa mặt trời rọi trực tiếp khiến băng tan, địa cầu nóng lên. Đạo đức nhân loại ngày nay cũng dần tan chảy giống băng vậy đó. Hiệu ứng nhà kính biểu hiện cho tiện nghi vật chất, tầng ô dôn biểu thị cho phướng đức bị lòng tham bắn tơi tả. Bạn biết khi công an thẩm vấn một đứa trẻ giết người, nó trả lời sao? “Cháu thích rứa”. Chẳng cần theo dõi truyền hình báo chí bạn cũng hay chuyện người ta xay nhuyễn trẻ em làm thuốc bổ. Thú hoang trong rừng giết nhau theo bản năng của cái đói, con người thì có thêm cái trí để tính toán và thanh toán, để quét sơn lên tội ác.

 

Ừ, mình đã Tu bạn à. Bắt đầu là một bữa ăn chay. Từ đó đến giờ… (Mình xa nhau mấy năm rồi nhỉ?). Chắc nhờ ai đó trợ duyên, chứ mình biết tập ăn chay khó lắm. Nói điều này chắc tổn phước quá. Gia đình mình vẫn còn người ăn mặn, nhưng mừng là không còn mua đồ sống nữa. Những người chưa thể ăn chay mình đều tôn trọng… Mình đang tập “hòa đồng” ở mức có thể. Bạn biết không, có một ông sư ở chùa Từ Hiếu, mẹ đau nên sư ra chợ mua cá về nấu cháo; dọc đường nhận tiếng oan “sư mà cũng ăn cá à!”

 

Cùng là động vật cơ mà. Công nghệ chăn nuôi bây giờ, bạn thấy, các trang trại nuôi hàng triệu con mỗi lứa vẫn hết vèo. Chúng sống tự nhiên với chu trình sinh diệt, sẽ chẳng ảnh hưởng đến con người mà còn lợi nhiều lắm: sinh thái môi trường… Nhân loại bước đến thời điểm này không thể quay lại được nữa bạn ơi. Có người dấm dẳn, nếu ai cũng ăn chay niệm Phật thì xã hội “chết tại chỗ” à? Vậy là nói bừa rồi. Thêm một người vào tu, thêm một người thôi bắt con này giết con nọ là sự kiện trọng đại của cõi thánh rồi, lấy đâu ra chuyện “ai cũng tu”… Mới vừa báo đưa tin một ngư dân bắt được con cá lạ: vây rắn, hình thù kỳ quái, lâu lâu lại khẹc khẹc như người. Bạn sẽ không tin ai đó do chẳng tin nhân quả, vung tay nên luân hồi thành… hải sản. Hễ cứ nhắm mắt định tâm, mình lại nhớ trước đây từng róc vảy cá cắt cổ gà, từng bắn chim giết thú, từng chặt đầu lũ chàng hương ếch nhái… mà rùng mình toát lạnh mồ hôi. Thì chỉ biết hy vọng thôi, chỉ biết ngày ngày cúi đầu mong được an trú dưới ánh hào quang của Phật suốt phần đời còn lại.

 

Bạn vẫn chưa biết mình là ai đúng không? Lục trong trí nhớ, bạn sẽ chẳng tìm ra ai ngày trước có “Phật tính”. Mình bây giờ cũng chẳng tin mình theo Phật nữa là. Nhắc chuyện này chắc bạn nhớ. Thời đại @ đang tiến đến 100% người biết sử dụng điện thoại di động đều sở hữu ít nhất một. Thật bất tiện khi bạn mang trong mình đến hai điện thoại, vậy nên nhà sản xuất mới cho ra đời loại có 2, 3 sim và nhiều tính năng tiện ích. Tóm lại không ai muốn mang hai di động trong người. Tương tự, bây giờ bạn hãy [phải] xem nghiệp là một cục đá. Vì sao lại cục đá, vì nghiệp là thứ vô dụng, lại nặng nề, nó khiến người ta bực dọc muốn quẳng đi mà không thể trừ phi chúng ta thành tâm cúng dường, pháp thí, phóng sanh… (Bạn và mình chưa cần tính đến phần cực trọng nghiệp, tích lũy nghiệp tồn lưu từ quá khứ, hãy tính ngay khi bạn đọc dòng chữ này). Sáng ấy trước lúc tới công sở, chúng ta tạt vào quán cà phê; mình gọi một ly chanh nóng, đứa chạy bàn nghe lộn nên mang ra chanh đá, mình tức thì nhăn nhó. Bạn nhớ ra chưa? biết mình là ai rồi chứ. Ừ, mình đây. Nhưng bạn đừng cố hồi tưởng lại khuôn mặt mình dạo ấy và nó bây giờ tròn méo ra sao. Chỉ nên biết, hành vi của mình vừa đó khiến phải nhận ngay một cục đá. Mình lại còn nhằn đứa chạy bàn là “đồ lảng tai” trước mặt nhiều người, liền nhận thêm những cục đá nữa. Nó bưng ly nước chanh vào, chủ chặn lại dọa nếu chốc nữa không ai gọi chanh nóng sẽ trừ vào tiền lương của nó [mình nhận thêm một cục đá nữa; tất nhiên chủ quán cũng bị nghiệp nhét vào những cục đá]. Uống cà phê thấy không ngon. Chúng ta đứng dậy sau đó không lâu, vào phòng làm việc. Hôm đó trời rất mát, mình vẫn bật điều hòa [cho một cục đá], rồi mình để mặc điều hòa và quạt tỏa hơi lạnh ngắt, cả màn hình máy tính không ở chế độ tiết kiệm điện; ta chuyện phiếm đủ thứ trên đời [nên được nhận thêm mấy cục đá]… Chưa tính khẩu nghiệp qua đề tài phiếm luận. Bạn còn nhớ không, mình khoe tuần trước “bồ” cho mấy tờ đô… Đồng tiền chúng ta có được cũng nhờ duyên phước. Làm giàu từ nghề chánh mạng không có tội. Ví dụ bạn mở quán chay, bán với mức giá vừa phải; đông khách là biểu hiện của “may mắn”. Nhưng bỗng đâu có người lạ vào ăn một bát lại vui lòng biếu thêm tiền. Người ta cho dĩ nhiên không phải trả, có điều bạn ạ, tiền ấy sử dụng không khéo sẽ quy ra những “cục đá”… Ấy là mình đang hoàn toàn được xem người tốt. Chứ chưa bàn đến người xấu kẻ ác. Hôm nay thứ bảy bạn ạ, mình không đi làm nên chợt nhớ lại khung cảnh này, sẵn thời gian nhẩm xem tích khoảng bao nhiêu nghiệp trong nửa buổi sáng đẹp trời ấy. Rồi trưa tan tầm mình ghé chợ, cố mua bằng được những con còn tươi giãy đành đạch. Nghĩ mình không mua thì người khác cũng mua, chúng cũng chết; mà không hay chúng bị bắt, còn sống là “việc của chúng”, mình mua và giết nó khắc nhận nghiệp… Chừng ấy cục đá cho vào bao, liệu bạn có vác nổi về nhà? Thật may, cũng thật nghiệt ngã là nghiệp ấy vô hình. Vô hình mà hữu hình và nó ở lại với mình. Thế đấy, nghiệp sao giống “chuyện vặt” vậy? Phải, chúng ta chỉ cần gom chuyện vặt [nghiệp] mà không nhất thiết phải ôm “chuyện lớn”, đến lúc bao trắc trở tụ về, hoặc sẽ từ vô vàn những cục đá diễn hóa thành bệnh tật, là lúc chúng ta đang ghé lưng vào ngọn núi khổng lồ!

 

Bạn với mình, về cuộc sống gia đình không hơn thua nhau nhiều. Mình cũng có công việc ổn định, cứ đến tháng nhà nước trả lương. Đời sống [tùng tiệm] xem như ổn. Vậy tu làm gì? Phải. Mình tu cho kiếp sau bạn ạ. Kiếp này vậy tạm đủ rồi. Mình không có ý nghĩ phấn đấu làm nhà hay sắm sửa tiện nghi này nọ, mình cũng sẽ không tích lũy ngoại trừ một ít tiền, rất ít luôn có sẵn để “chủ động” với việc thật ý nghĩa. Không tích trữ. Tiến tới “vô sản”. Người ta có thể chửi, hắt nước bẩn vào mặt nhưng mình vẫn sẽ nói những gì Phật đã dạy. Bạn vẫn nghĩ chết rồi cũng sẽ được đầu thai lại làm người phải không? Thật không dễ vậy. Nếu suối đời bạn giúp người hành thiện chăng nữa mà không nương Phật, không thiền định và niệm “A Di Đà Phật” thì phước báu lắm chỉ lên được cõi Trời. Sau kiếp ở cõi trời sẽ về đâu… Cái gì không nhìn thấy và không sờ thấy người ta thường phủ nhận. Mình sẽ không giải minh giữa mình với một người hành nghề sát sanh, ai đúng ai sai. Họ có “triết lý” sống của họ. Họ tuyên bố giết một con vật là “hóa kiếp” giùm nó. Thôi thì cứ vậy. Hoàn toàn do ngộ tính thôi bạn. Mình đồng nghĩa với loài vật. Mong rằng họ sẽ “hóa kiếp” giùm “đồng loại” của mình bằng cách cho nó uống một loại thuốc làm tê liệt mọi đau đớn trước lúc nó thọ quả báo đời trước lỡ gieo. Nếu người ta hành hạ một con vật đến chết rồi ăn mà vỗ ngực xưng đại nhân anh hùng thì mình nghi ngờ hết những con người đó. "Còn sát hại chúng sanh, đâu được xưng là Thánh hiền" - Phật nói đấy. Và nhiều bậc thánh nữa, những người xưa nay ta rạp mình nể phục, nhưng nếu giơ ra một câu họ nói về phương diện con người tự chạy theo lối sống của loài vật, thật tội lỗi, không chừng bạn và mình sẽ nhìn họ với ánh mắt khác.

 

Bạn là một nhan sắc hồng trần. Lật kinh Phật mình hiểu đẹp nhường ấy phải phước báu nhiều lắm ở đời trước, hoặc là “rớt” xuống từ cõi trời. Danh và Sắc nhiều lúc dễ khiến người ta kiêu mạn. Từ kiêu mạn sẽ khởi ý mình xứng đáng được chiều chuộng hưởng thụ, xứng đáng người đời phải hầu hạ. Đó là lý do khiến hậu vận của người đẹp, cụ thể là kiếp sau thua thiệt ngàn lần so với người bình thường. Những trường hợp “sao” tương tự chắc bạn cũng dễ liên tưởng…

 

Thôi nhé, chắc bạn cũng mệt mỏi lắm rồi. Mấy trang thư có khi khiến bạn ngán đến độ tối nay không ngủ được cũng nên. Nhưng mà nếu bạn thao thức trằn trọc, thì mình đội ơn trời Phật… Mong bạn nghe mình: hãy niệm “A Di Đà Phật”. Hãy thay thói quen nghĩ mông lung bằng thói quen chú tâm niệm Phật trong suốt ngày đêm. Bạn thân mến ơi, chính đó là con thuyền chở ta qua sa mạc xuôi dòng tâm linh miên viễn.

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a18264/thuyen-troi-tren-sa-mac

 

.... o ....

 

A boat drifting in the desert / Thuyền Trôi Trên Sa Mạc

 

 

Author: Nhụy Nguyên

Translated bỵ Nguyên Giác

 

Dear friend...

 

Who writes a handwritten letter to you in the internet age? Try reading the sender's name on the last page. Who sent you this handwritten letter? There is none. I am an anonymous person. Take a moment to calm down, sit down, and set aside your work. If you're feeling stressed, it may be best to leave this letter for now and return to it when you're more relaxed. So many times, I want to confide in you. I yearn to sit down and type on the keyboard, followed by the satisfying click of the mouse. Yet, I wrote and then deleted it. Talking to you is easier, but I don't know where to start. This morning, while I was sitting at the table, planning to hand-copy the Buddhist scriptures, I took the opportunity to draft this letter for you.

  

I have already embraced the Way. Dear friend. Surprised? It's startling, isn't it? When you practice the Way, you will understand. For a long time, I have been constructing a bunker to isolate myself in. I studied Buddhist teachings, listened to Dharma lectures, and suddenly had doubts. How significant is a human's lifespan of one hundred years compared to the billions of years that the Earth has existed? And if we look at the galaxies, it's as if we're observing the life cycles of ants. Place an ant on a plastic globe and try spinning it around to see if it falls. The ant is so small that it cannot perceive the rotation of the earth. Oh, how small we are, yet our egos are as vast as the sky! However, age does not affect cultivation. No one is faster than anyone in aiming for enlightenment and breaking ignorance.

  

What is currently on your mind? Do you think I'm not old enough to be confused? I have only lived a third of the life that I have been cultivating and practicing. I know you won't push me away, but you will avoid me. If we were to meet, would you expect us to reminisce about old memories, envision our future, and engage in a conversation about karma and the law of cause and effect? It may seem quite disconnected, doesn't it? Just like in the old days, our parents used to remind us of all kinds of things. As soon as I finished eating, I lay down. My mother told me to sit up, lest my stomach hurt. But I swear, my mother did not know. She just hunched over and warned her children. Feeling very annoyed. Now, as I assimilate the knowledge in my mind, I am suddenly reminded of the ancient sages' wisdom, who proclaimed that sound advice would be incongruous with human ears.

  

The Buddha also taught in the Dhammapada that, "It is rare to be born as a human. It is difficult to live a mortal life, and it is hard to hear the true Dhamma." The difficulty here lies in the difficulty of hearing the Dharma, my friend. Having faith, wisdom, and hearing the Dharma are the hardest of all the difficult things. That being said, I am reminding myself. Even I have not been able to teach myself. If I can teach myself, if I can listen to myself, if I can control myself so as not to be influenced by the evils of greed, then I am liberated! I haven't yet conquered the taming of my mind, so I haven't been able to get rid of greed. My mind is still like a wild wolf, whether it's full or hungry. Do you feel bored? You have never read a letter like this before. Yes. I… It's different now. But don't leave me, friend. I'll always think of you as if I've sinned against you before. I want to repent; please don't stay away from me. I am "training myself" to become a person who is completely harmless to all species.

  

Your mind has already calmed down. You approached me with a slightly irritated expression. What is the purpose of practicing? Assuming there is an afterlife, what does it matter? Yes, that's okay. It's just that I don't want to die and be reincarnated as a lower animal. There isn't much greed. I read the sutras and listened to the words of the Buddha. If I let go of defilement and solely concentrate on reciting the Buddha's name, I will be guided to the Pure Land, where I can "put on armor" and return to earth. Buddha is not kidding, my friend. I challenge you to utilize all of your knowledge and the most advanced scientific methods to disprove Buddha's theory. Many leading scientists admit that the great discoveries of mankind only serve to validate the accuracy of the Buddhist scriptures. And there are no incorrect sentences in the Buddhist scriptures, my friend. Whoever enters the practice will experience enlightenment. That enlightenment automatically verifies the truth of the Buddha's words. If you have absorbed all the knowledge about human studies, there is still one subject missing: Buddhism.

  

Buddhism does not encompass all other knowledge, but if you solely focus on studying and practicing Buddhism without acquiring any other knowledge, it can still be sufficient. Up until now, no group of scholars has fully mastered the subject of the I Ching. There is a scholarly account that suggests the I Ching was authored by a Buddhist monk's predecessor in China. So, even if someone were to solve all the hexagrams in the I Ching, they would still be trapped, unable to escape from ontology. That person is still bewildered by life in the midst of the world and does not know where to go.

  

Last night, I had a dream where I was struggling to navigate through a crowded space, feeling suffocated. Everyone, from the elderly to the young, gathered at the stadium in the city to listen to the Buddha's "judgment," except for monks and lay people. High above, in the rare absolute stillness, he said, "Humans are born from the womb, but the wicked descend into hell." My friend, among us, if interpreted according to the law of cause and effect, perhaps only a few will be able to return to the Pure Land in the West after death. About 3% of the remaining population reaches heaven. About 60% of the remaining people were reincarnated into the three evil paths. About 50% of the remaining individuals still receive human bodies. The rest go to hell. We, as humans, often struggle to resist the allure of fame and beauty. It is even more challenging to imagine going to heaven and being surrounded by countless beautiful goddesses. In such a scenario, we would likely find ourselves bewildered, indulging in all the blessings, only to eventually descend to the lowest level due to the weight of our accumulated karma.

  

Do you know how much the sea level has risen compared to a few decades ago and before that? It is due to the greenhouse effect, which occurs when the ozone layer is depleted, allowing the sun's rays to directly heat up the Earth and cause the ice to melt. Human morality today is also gradually deteriorating. The greenhouse effect represents material comfort, while the ozone layer represents the virtues that have been destroyed by greed. You know, when the police questioned a child who had just killed someone, how did the child respond? "I liked it that way." You don't have to watch television or read the newspapers to hear about people grinding fetuses to make a tonic. Wild animals in the forest kill each other out of instinctual hunger, while humans have the capacity to calculate and seek revenge, to disguise crime with different motives and justifications.

  

Yes, my friend, I have already practiced the Dharma. The beginning was just a vegetarian meal. Since then... How many years have we been apart? Maybe it's thanks to someone's help, but I know that practicing vegetarianism can be challenging. It would be a shame to say that. My family still includes non-vegetarians, but thankfully, we no longer purchase living things for food. I still respect those who cannot be vegetarian yet. I am practicing "sociability" as much as I can. There was a monk at Tu Hieu Pagoda who, when his mother fell ill, went to the market to buy fish in order to cook porridge for her. Along the way, the monk was unjustly accused of "the monk eats fish too!"

  

We are also animals. You see the advancements in livestock technology nowadays, with farms raising millions of animals and efficiently sending them to the slaughterhouse. Cattle live naturally within the cycle of birth and death, which not only has no negative impact on humans but also provides several benefits, such as environmental ecology. Humanity has reached a point of no return, my friend. Someone claimed that if everyone becomes vegetarian and recites Buddha's name, society "will collapse instantly." Saying that is nonsense. Adding one person to the monastic order and one more person to advocate against animal cruelty is a significant milestone on the path to sanctity. Where in the story does it say "everyone practices the Dharma"? Recently, the press reported a story about a fisherman who caught a peculiar fish with snake-like fins and a strange, something unattractive shaped-man. You will not believe that someone who did not believe in the law of cause and effect waved his hand to cause evil, and as a result, he has reincarnated into... live seafood. Whenever I close my eyes to concentrate, I am haunted by memories of my past. I recall the days when I had to peel fish scales, slaughter chickens, hunt birds, kill animals, and decapitate frogs. These memories send shivers down my spine, causing me to break out in a cold sweat. I can only hope to bow my head day by day, seeking to live under the guidance of the Buddha for the rest of my life.

  

You still don't know who I am, right? Searching through your memory, you won't find anyone who used to possess "Buddha nature." Now, I still don't believe that I have actually followed the Buddha. Remind yourself of this; you might remember something. The "@" era is approaching, and 100% of people who know how to use a mobile phone own at least one. It's inconvenient to carry two phones with you, so the new manufacturer has launched a type with 2 or 3 SIMs and many convenient features. After all, no one wants to carry two cell phones in their pocket. Similarly, now we must treat karma as a solid boulder. Why is the boulder there? Because karma is burdensome, it weighs us down and frustrates us when we desire to discard it but cannot, unless we genuinely make offerings, practice the Dharma, and liberate living beings...

  

You and I don't need to take into account the extreme karma and accumulated karma left over from the past. Let's start counting from the moment you read this line. That morning, before going to work, we stopped at a coffee shop. I ordered a glass of hot lemon, but the waiter misheard and brought out an iced lemon. I immediately winced. Do you remember? So, you know who I am. Yeah, I'm here. But don't try to recall my face back then and how round or distorted it is now. Just know that my behavior at that time caused me to immediately receive a heavy boulder of karma. I even scolded the waiter for being "foolish" in front of many people and immediately received more boulders of karma. He brought a glass of lemonade in, but the shop owner stopped him and threatened that if no one ordered hot lemonade soon, the owner would deduct it from his salary. [I received another boulder of karma; unsurprisingly, the shop owner was also stuck in the boulders of karma.] Drinking coffee in that situation didn't taste good. We got up shortly after that and went to work in the offices.

 

It was a very cool day, so I decided to turn on the air conditioner. I also turned on the fan to help cool the room. Additionally, I made sure that the computer screen was not in power-saving mode. While the two of us chatted about various topics, we unintentionally generated verbal karma through our gossip. Do you remember when I showed off that my "partner" gave me some dollar bills a week before? The money we receive is also due to merit. Getting rich with the right livelihood is not a crime. For example, you open a vegetarian restaurant selling food at a moderate price. The crowds of customers are a sign of "luck." But suddenly, a stranger came to eat a meal and kindly gave extra money as a tip. Of course, people don't have to pay, but my friend, if it is not used wisely, it will be transformed into "karmic stones." That is, I am completely considered a good person. Not to mention the bad guys.

 

It's Saturday, my friend. I didn't go to work, so I suddenly remembered this scene. I was ready to spend some time reflecting on how much more karma I had accumulated on that beautiful morning. Then, at noon, I stopped at the market to buy fresh, live fish. I thought that if I didn't buy it, someone else would, and they would still have to die, believing that it was "their concern" to stay alive. I bought and killed it, expecting to receive karma. If you put that amount of karmic stone in a bag, will you be able to carry it home? Fortunately, it is also unfortunate that karma is invisible. It is intangible but palpable, and it remains with me. Well, why is karma considered "trivial"? Yes, we just need to collect trivial things, like karma, without necessarily pursuing "big things." When troubles converge and countless obstacles manifest as diseases, we are reminded of the immense mountain of karma we must face.

  

 

You and I are not much better than each other in terms of family life. I also have a stable job; every month, I receive a salary from the state. The frugal life seems fine. So, why do I practice Buddhism? Right. I prepare for the next life, my friend. This life is enough for now. I do not have the desire to strive for building a house or acquiring luxuries, nor do I intend to accumulate wealth, except for a small amount of money - very little, but always accessible for engaging in meaningful work. I don't hoard anything. I lean towards "proletarian." People can curse and splash dirty water in my face, but I will still speak the teachings of the Buddha. Do you still believe in the concept of reincarnation, where after death, you are reborn as a human? It's not that easy. If throughout your life you assist others in doing good but do not adhere to the teachings of the Buddha, do not engage in meditation, and do not recite "Amitabha Buddha," you will only be able to attain heaven through accumulated merit. Afterlife in heaven, where to go?

  

People often deny what they cannot see or touch. I will not argue with myself about whether manslaughter is right or wrong. They have their own philosophy of life. They claim that killing an animal is its reincarnation. Well, so be it. It's all a misunderstanding, my dear friend. I see myself as having the same significance as animals. Hopefully, they will change their lives for the better by providing their "neighbors" with a drug that alleviates all pain before they face the consequences of their past actions. If anyone tortures an animal to death, then eats its flesh, and claims to be a great man or a hero, I doubt the integrity of such individuals. The Buddha said, "If you continue to kill living beings, you cannot be considered a sage." And many more saints, whom we used to admire, but if we were to consider a statement they made about a particular aspect, stating that they follow the animal's way of life, it might be seen as a sin. Perhaps you and I would view them differently.

  

You are a magnificent beauty in this realm. When I read Buddhist scriptures, I understand that your beauty must be a result of receiving numerous blessings from your previous life or perhaps you have recently descended from heaven. Fame and beauty can sometimes make people arrogant. From arrogance, the notion arises that a beautiful person deserves to be pampered, enjoyed, and served by others as if they are worthy of such treatment. That is the reason why the future destiny of many beautiful individuals, specifically their next life, will be a thousand times more disadvantageous compared to ordinary people. Similar "star" cases are probably easy for you to think of.

  

Dear friend, you must be tired now. Reading a few pages of letters can be so boring that it may affect your sleep tonight. But if you stay awake and toss and turn, I thank the Buddha... I hope you will listen to my advice: recite "Amitabha Buddha." Change the habit of wandering thoughts to the practice of continuously reciting the Buddha's name throughout the day and night. Dear friend, it is a boat that carries us across the desert, allowing us to float on the eternal spiritual stream.

 

.... o ....




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chính quyền CSVN vừa kết án tổng cộng 19 năm tù đối với 3 người trong tổ chức Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam Lâm Thời với tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân,” theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 6 tháng 7 năm 2020.
Nghị Viên Hội Đồng Thành Phố Westminster Sergio Contreras Tiếp Tục Nhận Được Những Sự Hỗ Trợ Quan Trọng Khi Hiệp Hội Y Tế Quận Cam Kết Hợp Với Liên Minh Yểm Trợ Cuộc Vận Động Vào Chức Vụ Giám Sát Quận Cam Sau nhiều tuần lễ gây tranh cãi, khởi đi từ việc các chuyên viên y tế của Quận Cam hủy bỏ lệnh bắt buộc mang khẩu trang ở nơi công cộng dưới áp lực chính trị nặng nề từ Ban Giám Sát Quận Cam, sau đó là tình trạng gia tăng những trường hợp lây nhiễm và nhập viện vì COVID-19, hôm nay nghị viên hội đồng thành phố Westminster, ông Sergio Contreras đã được sự đề cử của Hiệp Hội Y Khoa Quận Cam (OCMA) trong việc vận động đưa ông vào chức vụ Giám Sát Viên Quận Cam.
Tôi có dịp sống qua nhiều nơi và nhận thấy là không nơi đâu mà những từ ngữ “tổ quốc,” “quê hương,” “dân tộc” … được nhắc đến thường xuyên – như ở xứ sở của mình: tổ quốc trên hết, tổ quốc muôn năm, tổ quốc anh hùng, tổ quốc thiêng liêng, tổ quốc bất diệt, tổ quốc muôn đời, tổ quốc thân yêu, tổ quốc trong tim … “Quê hương” và “dân tộc” cũng thế, cũng: vùng dậy, quật khởi, anh dũng, kiên cường, bất khuất, thiêng liêng, hùng tráng, yêu dấu, mến thương …
Bệnh tiểu đường loại II rất phổ biến trong giới bà con Việt Nam mình sống tại hải ngoại cũng như ở bên nhà, đặc biệt là những người từ 45 tuổi trở lên. Theo Tổ chức Y tế Thế giới, năm 2003 có lối 194 triệu người bị bệnh tiểu đường. Số nầy có thể sẽ tăng gấp hai vào năm 2025. Tại Canada, ước lượng có vào khoảng 1.8 triệu người bị bệnh tiểu đường loại II, tương đương với 8% dân số trưởng thành. Riêng tại Hoa Kỳ, có thể có đến 54 triệu người tuổi từ 45 đến 74 đang trong tình trạng tiền tiểu đường prediabetes và lối 8 triệu người bị bệnh diabetes thật sự. Việt Nam hiện có trên 5 triệu bệnh nhân tiểu đường...
Một nhóm 239 khoa học gia đại diện 32 quốc gia được báo cáo đang chuẩn bị để yêu cầu Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) sửa đổi lời khuyên của tổ chức này đối với vi khuẩn corona vì có chứng cứ cho biết họ ủng hộ tuyên bố cho rằng dịch bệnh lây truyền trong không khí, theo báo The Hill cho biết hôm 5 tháng 7 năm 2020. Các nhà khoa học được dự kiến sẽ phổ biến lá thư ngỏ đưa ra yêu cầu trong một tạp chí khoa học vào tuần tới, theo báo The New York Times tường trình. Lá thư sẽ cung cấp chứng cứ để ủng hộ lập trường rằng các hạt nhỏ li ti của vi khuẩn corona có thể bay trong không khí và truyền bệnh cho con người. Tổ Chức WHO đã cho rằng COVID-19, chứng bệnh được gây ra bởi vi khuẩn conona mới, được truyền nhiễm hầu hết qua các hạt nước hô hấp lớn rớt xuống nền nhà sau khi bị tống ra qua việc nhảy mũi hay ho. Cơ quan này đã nói rằng vi khuẩn chủ yếu lây lan qua sự tiếp xúc giữa người với người và tiếp xúc gián tiếp với các bề mặt trong môi trường tức thì của người bị nhiễm bệnh.
Hơn 132,000 người tại Hoa Kỳ đã thiệt mạng từ vi khuẩn corona và hơn 2.9 triệu người đã bị truyền nhiễm, theo Cơ Quan CDC mà báo NPR tường trình cho biết hôm 5 tháng 7 năm 2020. Cả Florida và Texas đều báo cáo gia tăng lớn nhất trong một ngày số trường hợp bị lây bệnh trong vài ngày qua, với Florida cho biết có 11,443 trường hợp mới hôm Thứ Bảy và 9,999 trường hợi khác hôm Chủ Nhật. Texas báo báo số trường hợp mới cao kỷ lục 8,258 hôm Thứ Bảy và 3,449 trường hợp hôm Chủ Nhật. California báo cáo 5,410 trường hợp mới hôm Chủ Nhật và Arizona báo cáo 3,536 trường hợp mới hôm Chủ Nhật.
Giám đốc Cơ Quan Kiểm Soát Thực Phẩm và Thuốc Men (FDA) Hoa Kỳ là Bác Sĩ Stephen Hahn hôm Chủ Nhật, 5 tháng 7 đã không bênh vực cũng không bày tỏ chống đối rõ ràng lời khẳng định không có cơ sở của TT Trump rằng 99% các trường hợp bị lây Covid-19 là “hoàn toàn vô hại.” Người điều khiển chương trình “State of the Union” của CNN là Dana Bash nói rằng bà đã không thể tìm ra một chuyên gia sức khỏe nào hậu thuẫn tuyên bố của Trump, đã hỏi Hahn về điều này.
Bạo động súng đổ máu tại Chicago tiếp tục qua cuối tuần Lễ Độc Lập khi hơn 67 người đã bị bắn và ít nhất 13 người đã chết, gồm một bé gái 7 tuổi và một bé trai 14 tuổi. 9 người trong số các nạn nhân ở tuổi vị thành niên, với 2 tử vong, theo báo Chicago Sun-Times tường trình cho biết hôm Chủ Nhật, 5 tháng 7. Bé gái, được gia đình xác nhận là Natilie Wallace, lúc đó đang ở bên ngoài nhà của người bà tại một bữa tiệc Lễ Độc Lập trong khu phố thành phố Austin khoảng 7 giờ tối khi 3 người từ một chiếc xe chạy ra và bắt đầu nổ súng một cách bừa bãi.
Nhạc sĩ nhạc rap Kanye West cho biết rằng ông đang tranh cử tổng thống, có khả năng đọ sức với người mà ông ngưỡng mộ là Donald Trump, theo bản tin tiếng Anh của Đài BBC cho biết hôm Chủ Nhật, 5 tháng 7 năm 2020. “Bây giờ chúng ta phải nhận thức rằng lời cam kết của nước Mỹ qua niềm tin Thượng Đế, thống nhất quan kiến của chúng ta và xây dựng tương lai của chúng ta,” theo người nhạc sĩ này cho biết trong Twitter. “Tôi đang tranh chức tổng thống của Hoa Kỳ!” Phu nhân của ông là Kim Kardashian West và doanh nhân Elon Musk đã ủng hộ ông. Nhưng không rõ là West có đang thực sự tranh cử hay không.
Từ lâu các nhà khoa học nhận thấy rằng người Nhật bản cũng như các dân tộc thiểu số Inuits và Esquimaux ở về phía Bắc Canada có tỉ lệ bệnh tim mạch rất thấp so với các dân tộc khác. Phải chăng nhờ tập quán ăn cá đã giúp họ tránh khỏi được một phần nào bệnh lý nói trên? Từ nhận xét nầy, người ta mới tìm ra được chất Omega-3 trong mỡ cá. Rất nhiều công trình khảo cứu khoa học đã nói lên sự lợi ích của Omega-3 đối với sức khỏe chúng ta. Omega-3 là gì? Đây là những chất acid béo thiết yếu (essential fatty acids) nằm trong nhóm chất béo không bão hòa đa thể. Thiết yếu vì cơ thể không thể tự tổng hợp được mà cần phải nhờ thực phẩm mang vào.
Tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ vào lúc 11 giờ sáng Thứ Bảy ngày 4 tháng 7 ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ, một số Hậu Duệ thuộc các quân binh chủng Quân Lực Việt nam Cộng Hòa phối hợp cùng Hội Quân Nhân Việt Mỹ, Hội Quân Xa do ông Phạm Công làm Hội Trưởng đã tổ chức buổi chào Quốc Kỳ và lễ đặt vòng hoa tưởng niệm nhân ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ.
Bác Sĩ Anthony Fauci, giám đốc Viện Các Bệnh Dị Ứng và Truyền Nhiễm Quốc Gia qua 3 thập niên và là một trong những chuyên gia hàng đầu về đại dịch tại Hoa Kỳ tromg 4 thập niên qua, đã đưa ra một số từ ngữ gắt gao cho công chúng và các chính quyền liên bang Hoa Kỳ, theo báo mạng www.marketwatch.com cho biết hôm 4 tháng 7. Fauci nói rằng SARS-CoV-2, tên cho vi khuẩn gây ra COVID-19, sẽ tiếp tục lây lan ngoại trừ mọi người ngưng trò chơi của họ. Ông phát biểu trong tuần này tại Ủy Ban Sức Khỏe, Giáo Dục, Lao Động và Hưu Bổng của Thượng Viện tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, cùng với các viên chức chính phủ khác.
Tổng Thống Donald Trump đã ký ban hành sắc lệnh hành pháp tạo dựng “Vườn Quốc Gia Của Những Anh Hùng Nước Mỹ” để bênh vực điều ông gọi là “câu chuyện quốc gia vĩ đại của chúng ta” chống lại những người phá hoại các tượng, theo bản tin của BBC tiếng Anh cho biết hôm 4 tháng 7 năm 2020. Sắc lệnh hành pháp của ông cho lực lượng mới 60 ngày để đệ trình các kế hoạch, gồm địa điểm, cho khu vườn này. Ông nhấn mạnh đến các tượng mới phải giống như thật, “không trườu tượng hay hiện đại.” Nhiều tượng Hoa Kỳ đã được kéo sập kể từ vụ cảnh sát giết chết một người đàn ông da đen vô danh, George Floyd trong tháng 5.
Tổng Thống Donald Trump đã đánh dấu Ngày Độc Lập bằng việc cam kết đánh bại thành phần “cực tả” và tự hào vể việc giải quyết vi khuẩn corona của ông, ngay dù các trường hợp bị nhiễm dịch bệnh đã lên cao điểm tại Hoa Kỳ, theo bản tin hôm 4 tháng 7 năm 2020 của báo mạng www.newsmax.com cho biết. Đô trưởng Washington thúc giục người dân tránh xa chỗ đốt pháo bông vào buổi tối và biểu diễn máy bay quân sự trên bầu trời để tránh lây lan dịch bệnh. Trump, phát biểu nơi Vườn Cỏ Phía Nam của Tòa Bạch Ốc, đã nhắc lại các chủ đề mà ông phát biểu tại South Dakota một ngày trước, bằng việc đả kích những người biểu tình kéo sập các tượng của một số nhân vật lịch sử và những biểu tượng khác mà họ nói ca tụng sự bất công chủng tộc.
Nhà xuất bản sách của Bolton, chắc sẽ nhận được khoản thu nhập lớn. Riêng Bolton, chưa chắc đã giữ được hai triệu đô la nhuận bút, nếu bị thua kiện vì đã không tôn trọng một số hạn chế trong quy định dành cho viên chức chính quyền viết sách sau khi rời chức vụ. Điều này đã có nhiều tiền lệ. Là một luật gia, chắc chắn Bolton phải biết. Quyết định làm một việc hệ trọng, có ảnh hưởng tới đại sự, mà không nắm chắc về kết quả tài chính, không phải là người hành động vì tiền. Hơn nữa, nếu hồi ký của Bolton có thể giúp nhiều người tỉnh ngộ, nhìn ra sự thật trước tình hình đất nước nhiễu nhương, thì cũng có thể coi việc làm của ông là thái độ can đảm, được thúc đẩy bởi lòng yêu nước. Không nên vội vàng lên án Bolton, khi ông từ chối ra làm chứng trước Hạ Viện, nếu không bị bắt buộc. Nếu có lệnh triệu tập, ông đã tuân theo. Không có lệnh, ông không ra, vì thừa biết, với thành phần nghị sĩ Cộng Hòa hiện tại, dù ra làm chứng, ông cũng chẳng thay đổi được gì. Dân Biểu Schiff nói: “John Bolton,


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.