Hôm nay,  

Song ngữ: Vu Lan Festival And The Pain Of Losing Mother / Vu Lan Và Niềm Đau Mất Mẹ

30/08/202320:56:00(Xem: 4757)
blank

Vu Lan Và Niềm Đau Mất Mẹ

 

Huỳnh Kim Quang

 

Đây là mùa Vu Lan đầu tiên trong đời mẹ tôi không còn. Cảm giác này chỉ khi nào tự thân mình trải nghiệm thật sự thì mới cảm nhận được trọn vẹn ra sao.

 

Bao nhiêu năm, tôi chỉ vay mượn cảm giác của người khác về trạng huống tâm thức của người con mất mẹ làm cảm thức cho mình. Đôi khi tôi bị lôi cuốn vào trong cơn xúc động của người khác để ngậm ngùi hoặc ngay cả rơi lệ trước sự đau đớn và mất mát của họ. Tất nhiên, đó không phải là cảm xúc giả tạo, mà là sự đồng cảm với người còn sống hơn là trải nghiệm trực tiếp sự mất mát của chính mình. Cảm giác sống trên cảm nhận của người khác dù là thực tới đâu thì cũng không đạt đến trạng huống thấm thía cùng cực của sự mất mát!

 

Kinh nghiệm sống trên cảm giác mất người thân của người khác xảy ra lúc tôi ở tuổi 14. Năm ấy cha của người bạn thân của tôi qua đời và tôi đã ở lại qua đêm tại nhà người bạn thân này. Gia đình bạn tôi di cư từ miền quê lên thị xã trong thời chiến tranh nên, cuộc sống rất túng thiếu, nghèo khổ. Vì nhà chật, cả đêm năm ba đứa bạn chúng tôi ngủ ngay dưới đất bên cạnh chiếc giường còn để thân xác chưa liệm của người cha mới mất của người bạn tôi. Tiếng than khóc và kể lể thảm thiết của người mẹ của bạn tôi trong đêm trường vắng vẻ là dấu ấn đầu đời in đậm trong tâm thức tôi mà mãi đến hôm nay vẫn chưa phai mờ. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cách ý thức cảnh tử biệt sanh ly như thế nào. Nhưng vẫn không phải là cảm nhận trực tiếp về sự mất mát của chính người thân mình. Rồi sau đó ít năm, tôi lại chứng kiến trực tiếp cảnh người anh ruột của mình qua đời trong chiến tranh. Ba tôi do đau khổ vì cái chết của người con trai cả mà sức khỏe suy nhược dần. Còn mẹ tôi thì đau đớn nhiều hơn với những đêm dài chong đèn ngồi thương nhớ và khóc con một mình.

 

Kinh nghiệm đau thương và mất mát của người thân trong gia đình qua chiến tranh đã đánh thức tôi về sự tàn khốc của chiến tranh và trò chơi bất nhân của sự xung đột ý thức hệ chính trị. Tuy nhiên, sự ra đi của người anh của tôi dù đau thương vẫn không thể so sánh với niềm đau mất cha và mẹ. Hai sự mất mát đó có thể so sánh bằng hình ảnh của sự mất mát một cành cây và sự mất mát của cả gốc rễ và toàn thân cây. Anh chị em mất đi như cành cây gãy đổ dù lớn vẫn còn cả thân cây sừng sững, nhưng cha mẹ mất đi là toàn thân cây bị tróc gốc, mất hết cội nguồn và bóng mát giữa cuộc đời.

 

Chiều hôm đó, tôi đang ngồi làm việc trong sở một mình, thì nhận được điện thoại của người cháu gái báo cho biết mẹ tôi vừa qua đời tại quê nhà Việt Nam. Cái cảm giác đầu tiên hiện ra ngay với tôi là như một người mất điểm tựa lúc đang ngồi dựa vào ghế, nghĩa là hụt hẫng và toàn thân như rơi xuống, không dừng lại được. Tôi cảm thấy chỗ dựa tình cảm và tinh thần thiêng liêng suốt hơn nửa đời người của mình bỗng dưng mất hẳn. Nhìn lại cuộc đời mình, tôi thấy trống vắng mênh mông như người đang rơi trong không trung, đồng lúc là cảm nhận về sự cô đơn tuyệt cùng, hay nói cụ thể hơn là sự tách biệt hẳn ra khỏi một nguồn cội khai sinh ra mình giữa trần gian này. Lúc mới sinh ra đời và được bà mụ cắt cuốn rún để tách lìa bào thai của mẹ, để trở thành một chúng sinh có mặt hẳn hòi trên thế gian, vì quá nhỏ nên tôi không biết mình cảm nhận rạ sao. Nhưng khi nhận được tin mẹ qua đời thì tôi cảm thấy như mình bị cắt đứt mọi liên hệ với nguồn cội khai sinh và bị đẩy vào cuộc đời như kẻ cô thân độc mã. Mãi đến hôm nay, cảm giác lẻ loi cô độc một mình trên trần gian này vẫn cứ lảng vảng trong đầu óc, trong tâm thức mỗi khi tôi nghĩ nhớ đến mẹ mình.

 

Tôi đã dự đoán được sự ra đi của mẹ tôi trước khi bà qua đời khoảng gần một tháng, khi được tin từ người thân ở quê nhà cho biết mẹ tôi đã không thể đi tới đi lui trong nhà và cũng không ăn cơm như bình thường mà chỉ có thể uống cháo xay lỏng và sữa. Với một người ở tuổi 95 như mẹ tôi không bệnh hoạn gì mà xảy ra tình trạng sức khỏe như thế thì chắc chắn là sắp ra đi rồi. Từ đó, mỗi ngày tôi đều gia tâm cầu nguyện. Điều tôi mong nhất là mẹ tôi có thể ra đi một cách bình an, không hôn mê, không đau đớn, không bệnh tật trầm kha. Thực ra từ mấy chục năm qua, ngày nào khi lễ Phật tôi cũng cầu nguyện cho mẹ tôi, cho người thân, kẻ còn người mất đều được ân triêm công đức gia hộ của chư Phật. Và điều mong cầu ấy đã trở thành hiện thực với mẹ tôi lúc bà ra đi. Dĩ nhiên, đó là nhờ vào chánh nhân phúc đức của chính mẹ tôi, còn sự cầu nguyện của tôi hoặc của gia đình chỉ là trợ duyên phụ.

 

Dù đã biết trước bà sắp ra đi như vậy, nhưng khi nghe tin chính thức bà qua đời thì tôi cũng không thể bình thản, có điều là tôi không khóc như lúc nghe tin ba tôi qua đời cách nay ba mươi mốt năm. Có phải vì tôi thương ba hơn mẹ? Chắc là không! Ba tôi như nhiều người đàn ông khác ít khi phô bày tình cảm thương con cho người khác nhận biết. Ông nghiêm khắc nhưng không phải không thương con nhiều. Mẹ tôi thì biểu thị sự thương con rất rõ ràng, giận thì la rầy chửi mắng, thương thì chiều chuộng dịu dàng. Bà hy sinh tất cả cho con cái. Bà từng mạo hiểm đi từ Trung vào Nam một mình để tìm con trong thời buổi dầu sôi lửa bỏng của chiến cuộc, hoặc để thăm con đang ngồi tù trong thời buổi đen tối của xã hội. Bà dám một mình lặn lội lên tận vùng chiến tuyến cao nguyên để tìm và thăm anh tôi lúc anh ấy bị thương ngoài chiến trường. Lúc ba tôi mất mà tôi khóc có lẽ vì lúc đó tôi còn trẻ nên, cường độ cảm xúc sôi nổi trên bề mặt tâm thức còn mạnh; hơn nữa ba tôi mất rất đột ngột mà không ai dự đoán được trước; và cũng vì ba tôi mất ở tuổi 66 nghĩa là chưa qua ngưỡng “thất thập cổ lai hy,” nên thuộc diện không thọ lắm.

 

Từ nhỏ tôi có hai điều sợ mà một ngày nào đó mình sẽ gặp phải dù biết chắc nó sẽ đến. Đó là sợ cha và mẹ qua đời. Bây giờ thì cả hai đã xảy ra và mỗi lần xảy ra đều mang đến cho tôi cảm giác riêng biệt. Điều rõ ràng mà tôi có thể chiêm nghiệm được là sự khác biệt cảm giác lúc cha mẹ tôi qua đời cũng chính là sự khác biệt của tiến trình trưởng thành qua kinh nghiệm đời sống và qua thực nghiệm lời Phật dạy.

 

Kinh nghiệm về đời sống lớn dần theo với tuổi tác. Mỗi giờ, mỗi ngày trôi qua, con người học thêm được một vài bài học từ trong chính cuộc sống của họ. Chẳng hạn như sự thành bại trong công ăn việc làm, sự khổ não và hạnh phúc trong tình yêu và hôn nhân, sự đắc thất vinh nhục trong sự nghiệp ở ngoài xã hội, v.v… Mỗi lần trải nghiệm như thế, con người trở nên hiểu biết hơn về bản chất của cuộc đời, mặt phải và trái của thế gian. Cũng có thể, đối với một số người, mỗi lần trải nghiệm như vậy là mỗi lần bị tổn thương trầm trọng thêm, và rồi, đến một mức nào đó là họ không thể gánh chịu được nữa và đầu hàng. Đầu hàng được thể hiện qua hai cách: Một, buông xuôi tất cả mọi chuyện đời và sống buông thả, sống bất cần, sống không cần biết ngày mai theo nghĩa tiêu cực nhất, ở đây cũng có trường hợp trốn chạy nghịch cảnh bằng phản ứng tâm lý tự vệ để trở thành mất trí; Hai, kết thúc cuộc đời bằng hành động tự tử để mong thoát khỏi tình trạng bi đát và khổ não quá mức chịu đựng. Nếu biết học hỏi từng sự việc xảy ra trong đời sống thường nhật của mình thì kinh nghiệm có thể dạy cho chúng ta cách từ từ thích nghi và tự điều chỉnh mình đối với hoàn cảnh. Không bỏ mất một cơ hội nhỏ nào để tự đào luyện mình thì không những có thể nuôi dưỡng mình lớn lên theo với tuổi đời mà còn có đủ nghị lực để đương đầu với một cơn bão dữ xảy tới cho đời mình một cách bất ngờ vào một lúc nào đó. Giống như một người bất thần và lần đầu thì không thể nhấc nổi một quả tạ nặng 200 kí lô. Nhưng nếu trước đó chúng ta biết tự tập luyện nhấc dần những quả tạ nhẹ hơn và tăng dần trọng lượng quả tạ theo thời gian tập luyện thì có thể chuyện nhấc quả tạ nặng 200 kí lô không phải là điều quá sức mình.

 

Kinh nghiệm cuộc sống dạy cho tôi điều gì trong trường hợp mẹ tôi mất? Mấy chục năm trong đời tôi học được một sự thật chắc như đinh đóng cột rằng ai rồi cũng chết, bản thân mình cũng vậy. Cái chết, dù là của mẹ tôi, thì cũng vậy, nghĩa là không thể tránh khỏi. Khi biết điều mà mình không tài nào tránh khỏi thì tự nhiên là phải can đảm chấp nhận. Hơn nửa đời người dạy cho tôi rằng nếu có thể sống được một cách có ý nghĩa, làm tròn những bổn phận thiêng liêng, và không gì luyến tiếc nữa thì ra đi ở tuổi nào cũng là đủ, huống gì mẹ tôi thọ đến tuổi 95. Mỗi ngày trải nghiệm thêm một việc, có thể là vui, có thể là buồn, làm cho tôi chững chạc hơn, thâm trầm hơn, sâu lắng hơn, bình thản hơn để đón nhận từng sự việc xảy ra trong đời mình, kể cả sự ra đi của mẹ tôi. Điều đó hoàn toàn không có nghĩa là tôi trở nên chai đá lòng dạ hơn qua kinh nghiệm trường đời, mà ngược lại là đàng khác, bởi vì giống như mặt nước hồ càng trong lắng bao nhiêu thì càng ghi nhận cảnh vật chung quanh rõ ràng và tinh tế bấy nhiêu.

 

Tuy nhiên, có một sự thật không thể chối cãi được là nếu tôi không gặp được Phật Pháp, không từng sống trong thiền môn, không được sự dạy dỗ của nhiều bậc Thầy khả kính từ lúc còn thơ ấu thì chắc chắn tôi cũng đã không có được hiểu biết và ý thức tỉnh giác để học những bài học quý giá trong đời sống hàng ngày. Chính Phật Pháp dạy cho tôi cách nghe, nhìn, hiểu, cảm nhận về mọi sự việc xảy ra chung quanh mình trong từng giây phút. Trong trường hợp Mẹ tôi, từ bao nhiêu năm qua, điều mà tôi nghĩ là có thể giúp ích lớn lao nhất cho bà chính là niềm tin Tam Bảo và công phu niệm Phật. Cho nên, mỗi lần gọi điện thoại về thăm mẹ, tôi đều nhắc bà nhớ niệm Phật, và bà đã làm điều đó một cách tinh tấn. Không có Phật Pháp thì chắc tôi chỉ nghĩ được là báo hiếu cho mẹ bằng cách đáp ứng nhu cầu vật chất của đời sống là đủ, mà không biết rằng nhu cầu tâm linh cũng không kém quan trọng, đặc biệt cho đời sống khác trong tương lai của mẹ tôi. Không có Phật Pháp thì dù cho tôi có ý thức rằng ai rồi cũng mất, nhưng đến khi mẹ mất thực sự thì tôi cũng khó tránh được cảm giác thống khổ đi kèm với nỗi bi quan cùng cực về cuộc đời. Nhờ Phật Pháp, khi mẹ tôi mất, dù đau thương tôi vẫn có thể giữ được tâm mình không bị quật ngã bởi cơn đau quằn quại, không bị buộc chặt trong phiền não lâu dài. Nhờ Phật Pháp tôi biết rằng mẹ mất là cơ duyên để quán chiếu sâu hơn, kỹ hơn hành tác của vô thường trong đời sống của chính bản thân mình.

 

Mất mát nào cũng là sự thiếu vắng, nỗi buồn, niềm đau, huống gì đó lại là mất mẹ! Mùa Vu Lan này, với tôi, chắc câu kinh tiếng mõ và những khóa lễ nơi thiền môn sẽ trở nên thiêng liêng và ý nghĩa hơn bao giờ hết, vì đó là cung bậc tâm linh mầu nhiệm mà những người con như tôi cần có để cầu nguyện và tiễn đưa hương linh của mẹ mình về cõi an lành.

 

Thành kính tưởng niệm và tri ân công ơn sanh thành dưỡng dục của cha và mẹ.

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a15830/vu-lan-va-niem-dau-mat-me-huynh-kim-quang

 

.... o ....

 

Vu Lan Festival And The Pain Of Losing Mother

 

Author: Huỳnh Kim Quang

Translated by Nguyên Giác

 

This is the first Vu Lan season in which my mother is no longer in this world. This feeling can only be fully experienced when you feel it yourself.

 

For many years, I just borrowed other people's feelings about the mental state of a child who lost his mother to make sense to me. Sometimes I get drawn into other people's emotions to mourn or even shed tears at their pain and loss. Of course, it's not a fake emotion, but rather an empathy for the survivor instead of experiencing one's own loss firsthand. The feeling of living on the feelings of others, no matter how real, does not reach the extreme poignancy of loss!

  

The experience of living with the loss of someone else's loved one occurred when I was 14 years old. That year, my best friend's father passed away, and I stayed overnight at my close friend's house. My friend's family emigrated from the countryside to the town during the war, so life was very difficult and impoverished. Because the house was cramped, five of our friends slept on the ground next to the bed all night, where the unburied body of my friend's recently deceased father was left. My friend's mother's mournful cry and narration in the dark night left a lasting impression on my mind that has not faded to this day.

  

That was the first time I consciously witnessed what death and separation were like. But it still did not directly convey the feeling of losing a loved one. Then, a few years later, I experienced firsthand the death of my brother in the war. My father was devastated by the loss of his eldest son, and his health gradually declined. As for my mother, it was even more painful. She endured long nights with lights on, mourning and crying for her child alone.

  

The painful experience and loss of family members due to war has awakened me to the cruelty of armed conflict and the inhuman nature of politically motivated ideologies. However, the loss of my brother, though painful, cannot be compared to the pain of losing my father and mother. Those two losses can be compared graphically to the loss of a single branch and the loss of both the root and the entire trunk. Brothers and sisters are like a broken branch; even though the tree is big, it still has its trunk. However, when a father and mother die, the entire tree is stripped of its roots, losing all its support and protection in the midst of life.

  

That afternoon, while sitting alone at work in the office, I received a phone call from my niece informing me of the heartbreaking news that my mother had just passed away in my hometown in Vietnam. The first feeling that immediately struck me was akin to a person losing support while leaning on a chair; in other words, my whole body fell down, unable to stop. I felt that my spiritual and emotional support, which had been with me for more than half of my life, suddenly disappeared.

  

Looking back on my life, I feel a profound sense of emptiness, as if I am falling through the air. Simultaneously, I experienced a deep loneliness, a complete disconnection from the source that brought me into this world. When I was born and the midwife cut the umbilical cord, separating me from my mother's womb and bringing me into the world, I was too young to understand how I felt. But when I received the news of my mother's death, I felt as though I had been severed from my roots and thrust into a life of solitude. To this day, the feeling of loneliness in this world still lingers in my mind whenever I think of my mother.

  

I predicted my mother's death nearly a month before she passed away. I received news from relatives in my hometown that my mother was unable to walk, move around the house, or eat properly. She could only consume liquid porridge and milk. For a 95-year-old like my mother, there is nothing unusual about having a health condition; she is inevitably going to pass away. Since then, I have been praying every day. What I wished for the most was that my mother could pass away peacefully, without being in a coma, without experiencing pain, and without suffering from a serious illness. In fact, for the past few decades, when I have performed the ritual of bowing to the Buddha every day, I have also prayed for my mother, my relatives, all the living, and all those who have passed away, to receive support and blessings from the Buddhas. And that wish came true for my mother when she passed away. Of course, it was thanks to my mother's own righteous merit, and my or my family's prayers were just secondary conditions.

  

Although I knew in advance that she was going to die like this, when I heard the official news of her passing, I couldn't calm down. However, I didn't cry like I did when I heard about my father's passing thirty-one years ago. Is it because I love my father more than my mother? Sure it is not! My father, like many other men, rarely expresses his love for his children to others. He was strict, but not without love for his children. My mother expresses her love very clearly. When she is angry, she scolds and scolds; when she loves, she pampers gently. She sacrificed everything for her children. She once ventured from Central to the South alone, either to find her children in the scorching heat of war or to visit them in prison during the dark times of society. Furthermore, she had the courage to travel all the way to the highland front lines to find and visit my elder brother when he was wounded on the battlefield. I cried when my father passed away. Perhaps it was because I was young at the time, and the emotions on the surface of my mind were still intense. Moreover, my father's passing was sudden and unexpected. Additionally, he died at the age of 66, which means he did not reach the threshold of "rare people live to 70 years old," so he did not live a very long life.

  

Ever since I was a child, I have had two fears that would eventually confront me. I was afraid of my father and mother dying. Both have happened, and each time has evoked a unique sensation. What is clear to me is that the disparity in emotions I felt when my parents passed away also reflects the contrast between maturing through life experiences and exploring the teachings of Buddha.

  

Life experiences grow with age. With each passing hour and day, individuals continue to learn valuable lessons from their own experiences. For example, success and failure in work, suffering and happiness in love and marriage, achievement and shame in a career outside of society, etc. Each time individuals have such experiences, they should gain a better understanding of the essence of life and the positive and negative aspects of the world. It is also possible that, for some people, each time the pain intensifies, they reach a breaking point and surrender. Surrender can be expressed in two ways. One who gives up on all aspects of life and lives freely, carelessly, and without regard for the future in a negative manner, is also engaging in a defensive psychological response to escape adversity by becoming insane. Second, individuals may choose to end their lives by committing suicide as a means to escape the immense and unbearable suffering they are experiencing.

 

If you know how to learn from the facts of your daily life, the experience can teach you how to adapt and adjust yourself to the situation gradually. If you do not miss even a small opportunity to educate yourself, it can not only nurture your growth with age but also give you the courage to face a sudden fierce storm that may come into your life at any point. Like someone who suddenly, and for the first time, couldn't lift a 200-kilogram barbell. But if you know how to train yourself to gradually increase the weight over time by starting with lighter weights and progressing gradually, lifting a 200-pound barbell may not be too challenging for you.

  

What did life's experiences teach me in the event of my mother's death? After many decades of living, I have come to understand the undeniable truth that everyone, including myself, will eventually die. Death, even if it was my mother's, was also meant to be inevitable. When we become aware of something that we cannot avoid, it is natural to find the courage to accept it. More than half of my life has taught me that living a meaningful life, fulfilling my sacred duties, and having no regrets is enough, regardless of age. This lesson was reinforced when my mother, who lived a long life, passed away at the age of 95.

 

Every day, experiencing something new, whether it be joyous or sorrowful, helps me grow and become more mature, insightful, and serene. It enables me to accept every occurrence in my life, even the departure of my mother. That does not mean, at all, that I have become more hardened through life's experiences. On the contrary, just like the clearer the lake water, the more clearly I perceive the surroundings—subtle and crystal clear.

 

However, it is an indisputable fact that if I had not encountered the Buddha Dharma, lived in a Zen environment, and been instructed by numerous esteemed teachers since my childhood, I would most certainly lack the knowledge and awareness necessary to glean valuable lessons from everyday life. It was the teachings of the Buddha that taught me how to listen, observe, comprehend, and fully embrace everything occurring around me at every moment.

  

In the case of my mother, over the years, what I believe can be of greatest help to her is her faith in the Three Jewels and the practice of reciting the Buddha's name. So, every time I called to talk to my mother, I reminded her to recite the Buddha's name and she did so diligently. Without the teachings of Buddha, I would have only considered meeting my mother's material needs as sufficient to show filial piety. However, I now understand that spiritual needs are equally important, especially for my mother's future life. Without the teachings of the Buddha, even though I was aware of the inevitability of death, it was challenging for me to escape the anguish that comes with a deeply pessimistic view of life, especially when my mother passed away. Thanks to the teachings of Buddha, when my mother passed away, I was able to maintain my composure and prevent myself from being overwhelmed by intense grief and long-lasting suffering. Thanks to the teachings of Buddha, I realized that my mother's death presented an opportunity for me to reflect more deeply on the concept of impermanence in my own life.

  

Any loss is an absence, a sadness, and a pain, especially when it comes to losing one's mother! This Vu Lan season, the chanting, the sound of the wooden bells, and the rituals in the pagodas will hold a greater sense of sanctity and significance for me. They represent the mysterious spiritual power that children like myself seek to pray for, in hopes of securing a peaceful future for our mothers.

 

I respectfully acknowledge and deeply appreciate my indebtedness to my father and mother, who bestowed upon me the gift of life and nurtured me.

 

.... o ....

   




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn tôi, tất cả, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù mà còn chia chung rất nhiều … cố tật!. Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người.
Thống đốc Gavin Newsom hôm nay, thứ Năm, đã ban hành luật yêu cầu cư dân Californians đeo khẩu trang ở những nơi công cộng hay những nơi có nguy cơ lây bệnh, gồm khi đi mua sắm, dùng phương tiện giao thông công cộng hay tại những trung tâm y tế, sau nhiều ý kiến và dữ liệu lo ngại các ca nhiễm Coronavirus tăng trưởng do cư dân không tự nguyện đeo khẩu trang để ngăn ngừa.
Trong dịp Lễ Độc Lập (July 4) sắp tới đây, Sở Cảnh sát và Sở cứu hỏa Orange County Fire Authority sẽ làm việc chặt chẽ để hạn chế tình trạng đốt pháo lậu. Những ai đốt pháo lậu hoặc sở hữu pháo lậu sẽ bị phạt lên đến $1,000. Vì vậy, Thành phố kêu gọi sự hợp tác của cộng đồng để giảm số lượng biên phạt. Chỉ các loại pháo bông an toàn có đóng dấu của Tiểu bang California (California State Fire Marshal) được phép sử dụng vào ngày 4 tháng Bảy, từ 10:00 giờ sáng đến 10:00 giờ tối. Theo quy định về việc đốt pháo bông của Bộ luật Thành phố Garden Grove, chỉ được phép xài pháo bông an toàn tại những địa điểm tư gia cá nhân. Năm nay vì dịch COVID-19, nên những ‘block party’ sẽ không được phép tổ chức.
Thuốc chủng ngừa và trị cúm Covid-19 chưa ra mà dự đoán sẽ có đợt cúm thứ nhì đã thấy bắt đầu bùng phát. Sau đợt mở cửa rải rác ở khắp nơi trên Hoa Kỳ và toàn thế giới, 10 tiểu bang Hoa Kỳ đã có con số lây nhiễm tăng cao kỷ lục kể từ ngày đại dịch. Trong khi ấy, chính phủ lại muốn tuyên bố hết đại dịch để mở cửa toàn bộ đất nước hầu thúc đẩy kinh tế. Nhiều người đã không còn đeo khẩu trang và cố tình không tuân thủ luật cách ly. Bắc Kinh là nơi chứng kiến đợt cúm thứ hai bắt đầu với biện pháp gắt gao nhất là đóng cửa trở lại trường học, các chuyến bay và khuyên dân ở yên trong nhà. Lịch sử cũng lập lại.
Mấy hôm nay, cái chết của người da đen George Floyd ở Minneapolis, Huê kỳ, đã bổng chốc làm bùng lên phong trào dân chúng, da đen và cả da không đen, ủng hộ nạn nhơn đen, nổi lên, xuống đường ở nhiều thành phố lớn của Pháp, chống bạo hành và kỳ thị của cảnh sát. Omar Sy, da đen, sanh ở Trappes, ngoại ô Tây-Nam Paris (78), nghệ sĩ hài hước, diển viên điện ảnh, lên tiếng tuyên bố «Bạo hành cảnh sát là vấn đề của mọi người»! Là cơ hội bằng vàng để báo chí nhập cuộc. Báo chí Pháp hết 80% là khuynh tả, được chánh phủ tài trợ, (tùy theo số ấn phẩm bán được, từ 500 000 €/năm cho tới 6 000 000 €/năm), loan tin, bình luận, khai thác thị hiếu độc/thính giả để có đông độc giả, được tăng trợ cấp. Phong trào dân chúng nổi lên chống bạo hành và kỳ thị do cảnh sát gây ra, trên thực tế, đã không còn biên giới. Trước phản ứng của những người biểu tình trên thế giới, cảnh sát không còn là «bạn dân» nữa, mà đã trở thành hung thần! Chỉ có cảnh sát ở Tàu và Việt nam là không bị chỉ mặt vì họ là cảnh sát
Theo phân tích dữ liệu của CNN từ Đại Học Johns Hopkins, 10 tiểu bang của Hoa Kỳ đang chứng kiến số mức tang cao nhất trong 7 ngày các trường hợp bị lây nhiễm vi khuẩn corona mỗi ngày kể từ khi đại dịch bắt đầu từ nhiều tháng trước, theo CNN cho biết hôm 17 tháng 6 năm 2020. Dữ liệu gồm các trường hợp bị lây mới được tường trình bởi Đại Học Johns Hopkins tính tới Thứ Ba, 16 tháng 6. Các tiểu bang đang chứng kiến mức gia tăng cao kỷ lục là Alabama, Arizona, California, Florida, Nevada, North Carolina, Oklahoma, Oregon, South Carolina và Texas. Texas cũng đã báo cáo số người vào bệnh viện vì Covid-19 cao kỷ lục hôm Thứ Hai, với 2,326 người. Trong khi một số chính trị gia đã quy kết các số trường hợp cao hơn vì việc thử nghiệm tốt hơn, thì các đợt tăng gần đây đang vượt xa sự gia tăng các thử nghiệm, theo Tiến Sĩ Ezekiel Emanuel, chủ tịch của Phân Khoa Chính Sách Y Tế và Đạo Đức Y Tế tại Đại Học Pennsylvania cho biết.
Cựu cố vấn an ninh quốc gia John Bolton đã san bằng một lời buộc tội tuyệt vời đối với ông chủ cũ của mình, tuyên bố trong cuốn sách mới của ông rằng Tổng Thống Donald Trump đã yêu cầu người đồng nhiệm Trung Quốc, Tập Cận Bình, giúp ông giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ năm 2020, theo một bản sao của cuốn sách mà CNN có được hôm Thứ Tư, 17 tháng 6, cho biết. Một tương tác đáng chú ý được mô tả bởi Bolton là cuộc gặp giữa hai nhà lãnh đạo tại Hội Nghị Thượng Đỉnh G-20 ở Osaka, Nhật Bản, vào tháng 6 năm 2019, nơi Tổng Thống Mỹ đã chuyển một cách ngoạn mục cuộc trò chuyện sang cuộc bầu cử năm 2020 sắp tới.
Hai Facebookers Huỳnh Anh Khoa và Nguyễn Đăng Thường đã bị công an CSVN bắt tại Sài Gòn “với cáo buộc tinh nghi liên quan đến chính trị,” theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 17 tháng 6 năm 2020.
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nói Việt Nam vẫn giấu giếm các nguồn tài chánh thu chi, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 17 tháng 6 năm 2020.
Theo thông cáo báo chí ngày 17 tháng 6 năm 2020, Dân Biểu Harley Rouda cho biết 19 học sinh thuộc Quận Cam vùng ven biển do ông đề cử đã được nhận vào các Học Viện Quân Sự Hoa Kỳ trong năm 2020. Trong số này có một em học sinh gốc Việt là Nam Trần của trường Pacifica High School, được vinh dự nhận vào Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ. Trong bài luận văn trong hồ sơ xét duyệt, Nam Trần cho biết một trong những động lực thúc đẩy em nộp đơn xin vào Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ đến từ gia đình. Cha em và ông của em là những người Việt Tị Nạn, do ông của em là một sĩ quan thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. CSVN có chính sách “ba đời lý lịch”, ngăn cản những thành viên trong gia đình em theo đuổi những sự nghiệp mơ ước của mình tại Việt Nam. Đất nước Hoa Kỳ đã khiến cho giấc mơ trở thành một sĩ quan hải quân của em trở thành hiện thực. Nam cảm thấy có bổn phận đền đáp lại những gì mà đất nước Hoa Kỳ đã dành cho gia đình mình.
“Đã đến lúc tất cả mọi người trong cộng đồng điền hoàn tất cuộc thống kê dân số quan trọng này. Điều cấp thiết là cư dân đứng lên, đưa ra tiếng nói của họ, và được đếm vào thống kê đầy đủ. Rất nhiều chương trình và dịch vụ trực tiếp ảnh hưởng đến phúc lợi và chất lượng cuộc sống của cộng đồng chúng ta dựa vào toàn bộ hoặc một phần dữ liệu thống kê dân số này. Đừng để 10 năm nữa trôi qua mà vẫn không thu thập được các nguồn lực và đại diện cần thiết cho gia đình và khu vực của quý vị,” Giám Sát Viên Quận Los Angeles Kathryn Barger lên tiếng.
Thượng Nghị Sĩ Thomas J. Umberg (D-Santa Ana) cùng các Dân Biểu Tom Daly (D-Anaheim), Dân Biểu Tyler Diệp (R-Westminster) và Dân Biểu Kansen Chu (D-San Jose) đã giới thiệu Nghị Quyết SCR 59 để công nhận ngày 19 tháng Sáu năm 2020 là ngày Cựu Chiến Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, kỷ niệm sự hy sinh dũng cảm và đóng góp to lớn của các cựu chiến binh người Mỹ gốc Việt trong chiến tranh Việt Nam cũng như tại California cũng như trên toàn thế giới. Thượng Nghị Sĩ Tom Umberg phát biểu:"Là một cựu quân nhân, tôi rất vinh dự là tác giả giới thiệu Nghị Quyết 59 công nhận và vinh danh tất cả người lính thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, và các cựu quân nhân Mỹ gốc Việt đang sinh sống tại Quận Cam. Hơn thế nữa, chúng ta cùng nhau kỷ niểm ngày 19 tháng 6 này cho những người lính đã chiến đấu anh dũng để giành độc lập trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Những con người anh dũng này đã phục vụ hết mình cho quốc gia Việt Nam Cộng Hòa, và ngày nay, nhiều người đang trở thành cư dân của tiểu bang C
Cuộc khủng hoảng do virút corona đang tạo ra một môi trường toàn cầu nhiều cạnh tranh hơn, với sự "đối đầu" phát triển nhanh hơn là "hợp tác". Liên Minh Âu Châu chúng ta phải đối mặt với những vùng biển khắc nghiệt hơn và có nguy cơ bị cuốn vào những dòng chảy chéo chiều của các cường quốc đang đòi chúng ta chọn phe rõ rệt. Những thứ được coi là kỹ thuật và không phải là "chính trị cao", chẳng hạn như đầu tư và thương mại, công nghệ và tiền tệ, nay là thành phần của một cuộc cạnh tranh công khai, hoặc thậm chí là đối đầu. Những thứ mà người ta có thể dựa vào một cách vững chắc, như dữ kiện và khoa học, hiện đang bị thách thức và cuốn vào trận chiến của những bài tường thuật, khuếch đại thêm qua những phương tiện truyền thông xã hội.
Tại Tượng Đài 81 tử sĩ Nhảy Dù trong khu Westminster Memorial Park (bên cạnh tượng đài Thuyền Nhân). Vào lúc 1 giờ trưa Thứ Ba ngày 16 tháng 6 năm 2020, Nhân Ngày Quân Lực 19 tháng 6 Gia Đình Mũ Đỏ Nam California do Mũ Đỏ Hoàng Tấn Kỳ làm Hội Trưởng, đã tổ chức lễ đặt vòng hoa tưởng niệm 81 tử sĩ Nhảy Dù thuộc Đại Đội 72/Tiểu Đoàn 7 đã vị quốc vong thân trên chuyến bay định mệnh C123B vào ngày 11 Tháng Mười Hai, 1965, tại Tuy Hòa, Việt Nam.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.